[Học viện trinh thám] Đường Cửu Châu và chiếc cốc lửa (1)


Thuyết tương đối Hogwarts

Tất cả các thành viên hướng phiên ngoại Cửu Minh

♥*♡∞:。.。✧☆✧。.。:∞♡*♥

Đây là ngày thứ bảy Đường Cửu Châu nằm trên giường không nói lời nào.

Trong giờ học lặng lẽ ngồi ở góc lớp, tan học liền giống như biến mất khỏi nhân gian, thậm chí không xuống phòng ăn, lần nào Thạch Khải cũng là người cuối cùng tìm thấy cậu trong ký túc xá.

Lúc đầu, Thạch Khải nghĩ rằng cậu lại cãi nhau với Thiệu Minh Minh nên ngồi bên giường tận tình khuyên bảo, nhưng Đường Cửu Châu cứ nhìn trần nhà với vẻ mặt thờ ơ, cũng không biết có nghe không.

"Cửu Châu. . . Cậu không sao chứ?"

"Tớ ổn. . ."

"Nhưng cậu đã một tuần cậu không đi ăn, bánh mì tớ đưa cũng không ăn, cậu đây là muốn đắc đạo thành tiên sao?"

"Tớ buồn ngủ rồi, nói chuyện sau."

Thạch Khải đang buồn rầu nhìn Đường Cửu Châu tự cuộn mình thành quả bóng, đột nhiên dưới lầu phòng chung truyền đến một trận ồn ào, sau đó là tiếng một bạn nhỏ lớp dưới kêu lên: "Đường Cửu Châu học trưởng, có Ravenclaw tìm anh! Anh ấy nói tên anh ấy là Vương Xuân Úc."

"Vương tiên sinh?" Thạch Khải còn đang nghi hoặc, vừa quay đầu lại, chăn bông trên giường đã biến mất, cậu không khỏi kêu lên một tiếng, "Cửu Châu?"

"Tớ là một tên tra nam."

Đường Cửu Châu đã hiểu ra.

"Nếu không, làm sao tớ có thể yêu Minh Minh và Vương tiên sinh cùng một lúc?"

Đồng thời, Đường Cửu Châu không thể hiểu được.

"Gia tộc chúng ta mấy đời nay đều là người chung tình lại chuyên tình, làm sao đến lược mình lại có đột biến gien đâu?"

Cậu rất thống khổ, cảm thấy mất mặt với người nhà, trở về nhất định sẽ bị ba cũng là người nhà Gryffindor đánh cho một trận.

Mỗi ngày đều tràn ngập sợ hãi, Thiệu Minh Minh cùng Vương Xuân Úc đều không dám gặp, cảm thấykhông có thể diện nhìn mặt hai người, cả ngày ôm bản đồ Đạo tặc* chọn một con đường có thể tránh được họ.

* Bản đồ Đạo tặc: (Marauder's Map) Bản đồ này vẽ chi tiết sơ đồ trường và thể hiện chính xác vị trí của từng người, sinh vật trong trường Hogwarts, bằng các chấm đen di chuyển và có nhãn tên ghi chú. Bản đồ này được mở ra bằng cách gõ đũa phép vào và đọc câu thần chú: Tôi xin trang trọng thề tôi sắp quậy phá(I solemnly swear that I am up to no good). Và đóng lại bằng câu thần chú: Phá luật thành công hoặc Việc đã xong(Mischief managed).

"Hu hu hu, Minh Minh tớ thật có lỗi với cậu."

Đường Cửu Châu biết Thiệu Minh Minh tìm mình, thậm chí còn chạy đến tháp Gryffindor, may mắn mình có treo Nimbus 3000 ở đầu giường, giẫm cửa sổ bay ra ngoài.

Lần này khi Vương Xuân Úc đến thăm, cậu lặp lại mánh khóe cũ của mình, thậm chí còn ôm chăn nhảy ra khỏi cửa sổ, không may chăn bị mắc vào cửa sổ, cậu bị treo trên tháp Gryffindor một cách bi thảm, được Thạch Khải cùng Vương Xuân Úc cứu thoát.

"Em làm sao lại nhảy ra ngoài?" Vương Xuân Úc còn sợ hãi lau mồ hôi, "Rất nguy hiểm đó."

Đường Cửu Châu nhất thời có chút ngượng ngùng, nhưng vừa đứng trên sàn gỗ, liền nhìn thấy Lang Đông Triết đứng ở bên giường cậu, trong tay cầm bản đồ Đạo tặc.

Lang Đông Triết nhìn tấm bản đồ Đạo tặc, lại giương mắt nhìn cậu, đặt bản đồ xuống như thể hiểu ra điều gì đó, đi về phía bên này.

"Anh ấy trông giống như đến đây tìm mình tính sổ."

Trong đầu Đường Cửu Châu lại bắt đầu lặp lại cảnh tượng cậu và Lang Đông Triết đối đầu nhau trên cầu thang, cậu thậm chí còn quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lại nghĩ đến việc nhảy xuống.

Nhưng thật không may bị Thạch Khải bắt được. Thạch Khải với sự ăn ý ngầm của bạn cùng phòng và đồng đội trong nhiều năm, liếc mắt một cái liền biết Đường Cửu Châu đang nghĩ gì, cậu nắm lấy Đường Cửu Châu, quay đầu lại kể khổ cho Vương Xuân Úc: "Vương tiên sinh, mau nhìn xem cậu ấy đi, em thấy cậu ấy tuyệt thực đến mất trí rồi

"Cửu Châu, bình tĩnh một chút." Vương Xuân Úc cũng lo lắng nói.

Lang Đông Triết thật sự rất bình tĩnh, Đường Cửu Châu từ xa nhìn thấy anh đi về phía mình với vẻ mặt nghiêm túc, còn tưởng rằng mình sắp bị đánh, nhưng Lang Đông Triết kéo cậu ra khỏi cửa sổ, còn giúp đóng cửa sổ lại.

Thì ra Lang tiền bối dịu dàng như vậy sao? Đường Cửu Châu ngây người nghĩ.

Vương Xuân Úc ở bên kia tựa hồ có chút buồn rầu, anh suy nghĩ một chút, lịch sự yêu cầu Thạch Khải tránh mặt một lúc, rồi đóng cửa ký túc xá lại.

"Cửu Châu, anh có chuyện muốn nói với em. . ."

Vương Xuân Úc vẫn luôn lo lắng về phản ứng của Đường Cửu Châu, cho nên đã cố gắng hết sức để sử dụng những từ uyển chuyển, người đã diễn thuyết về luận án lịch sử pháp thuật mà không gặp bất kỳ trở ngại nào lúc này cũng có chút lắp bắp.

Anh cẩn thận giải thích về mớ hổn độn này trong khi quan sát những thay đổi trên nét mặt của Đường Cửu Châu, nhưng Đường Cửu Châu vẫn giữ vẻ mặt đờ đẫn và bất động cho đến khi anh nói xong.

Vương Xuân Úc lại liếc nhìn Lang Đông Triết bên cạnh, thấy rằng Lang Đông Triết cũng đang nhìn chằm chằm vào Đường Cửu Châu một cách vô cảm . . . Tựa hồ là đang ngẩn người.

Vì thế liền vỗ vào chân Lang Đông Triết.

Lang Đông Triết lại quay sang cậu, ánh mắt hỏi han, Vương Xuân Úc không thể không nghĩ đến khi nào mình mới có thể có tâm tính tốt như Lang Đông Triết.

Ngay lúc hai người đang giao lưu bằng ánh mắt, Đường Cửu Châu đột nhiên từ trên giường nhảy lên, lao về phía Vương Xuân Úc, Vương Xuân Úc không chú ý suýt chút nữa cùng Đường Cửu Châu ngã xuống thảm, vẫn là Lang Đông Triết đứng dậy đỡ bọn họ.

"Thực xin lỗi a, Cửu Châu. . ." Vương Xuân Úc theo bản năng muốn giải thích, tính vốn ngay thẳng, chuyện chính mình làm sai, cho dù chỉ là một chút hiểu lầm, cậu cũng nguyện ý nhận lấy trách nhiệm.

Nhưng Đường Cửu Châu một mực không động, chỉ là nắm lấy tay Vương Xuân Úc, bả vai khẽ run, làm cho hai người đều có chút khẩn trương.

"Thật tốt quá," Đường Cửu Châu thật mạnh ôm lấy Vương Xuân Úc, ở trên vai anh thút thít, "Em không phải tra nam! Em không có đột biến gien! Cám ơn Vương tiên sinh!"

Không khí bỗng trở nên có kỳ quái, ấm áp lạ thường.

Vương Xuân Úc không biết làm sao vỗ lưng Đường Cửu Châu, nhìn Lang Đông Triết đang đứng ở đó, hai Ravenclaw thuần chủng nhìn nhau, câu hỏi trong mắt họ thế mà đồng nhất một cách đáng kinh ngạc.

" 'Đột biến gen' là gì?"

Ngay khi Vương Xuân Úc cho rằng sự tình cuối cùng đã giải quyết ổn thỏa, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã, theo sau là thanh âm Tề Tư Quân: "Cửu Châu? Cửu Châu, em ở bên trong sao?"

Vương Xuân Úc còn chưa kịp trả lời, cánh cửa đã được mở ra.

Sau cánh cửa, Đường Cửu Châu đang ôm Vương Xuân Úc khóc lóc thảm thiết, mà Lang Đông Triết đứng sang một bên "Thờ ơ lạnh nhạt", ba người bọn họ bất động tại chỗ.

Đứng ở hàng đầu ngoài cửa hóa ra là giáo sư Táp và giáo sư Hà, Tề Tư Quân và Thạch Khải đứng sau hai chủ nhiệm đều trợn mắt há mồm. Châu Tuấn Vỹ dựa vào Tề Tư Quân lấy tay che mắt mình, hiển nhiên cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngớ người. Đô Đô không biết vì sao cũng đi tới, từ sau lưng Thạch Khải thò đầu ra, kinh ngạc che miệng lại rụt trở về. Mà Huân giáo sư cũng không biết từ đâu tới, mở miệng liền nói: "Ai da má ơi, tình huống gì đây?"

Càng đáng sợ hơn chính là, Đại giáo sư từ xa hỏi: "Làm sao vậy, làm sao vậy, làm sao vậy?"

Một khắc cánh cửa này mở ra, cả trong lẫn ngoài cửa đều là cảnh tượng hoang đường.

Nhưng điều vô lý hơn vẫn chưa đến.

Giáo sư Hà không hổ là người từng gặp qua sóng to gió lớn, ông nhớ rõ mục đích chuyến đi ngày hôm nay của mình, liền bình tĩnh lấy ra một tờ giấy ghi chú: "Cửu Châu, cái này là của trò sao?"

Ngay lập tức, sự chú ý của mọi người đổ dồn vào tờ giấy.

Đường Cửu Châu cũng sợ tới mức quên mất mình còn đang vui mừng khóc rống, trên mặt còn đọng nước mắt ướt át, cầm lấy tờ giấy viết tên mình trong tay giáo sư Hà.

"Không phải, Hà giáo sư." Cậu thành thật trả lời.

Lời này vừa nói ra, các giáo viên có mặt đều có chút nghiêm túc. Giáo sư Táp cau mày nói chuyện với giáo sư Hà, giáo sư Huân hiếm khi nghiêm túc không nói chuyện, nhưng giáo sư Đại không quá lo lắng, còn nói với những giáo viên đang lo lắng khác: "Đừng căng thẳng như vậy, đứa trẻ này không phải rất thông minh sao? Năm nay không có giới hạn độ tuổi tham gia."

"Nhưng em ấy không bỏ tờ giấy vào." Giáo sư Hà giải thích với giáo sư Đại, "Đó mới là vấn đề."

"Mỗi người đều có vận mệnh của mình." Đại giáo sư hờ hững phất phất tay, "Nói không chừng Cốc Lửa muốn ẻm tham gia đâu?"

"Chiếc cốc lửa?" Đường Cửu Châu cuối cùng cũng bắt được trọng điểm.

"Chính là *Giải đấu Tam Pháp thuật, sẽ được tổ chức tại Hogwarts của chúng ta trong năm nay." Tề Tư Quân nói thêm, "Em không phải mong chờ nó từ lâu sao? Các đại biểu từ hai trường khác đã đến vào tuần trước, nhưng em vẫn không chịu ra cửa, thậm chí còn không đến bữa tiệc giao lưu."

* Cuộc chiến Tam Pháp Thuật: được tổ chức từ ba trường hàng đầu Châu Âu gồm trường Beauxbatons (Pháp), trường Durmstrang (Bulgary) và Howargts (Anh). Theo truyện năm nay do Hogwarts làm chủ nhà trong đó chọn ra 3 người xuất sắc để thi đấu, chỉ dành cho học sinh trên 17 tuổi.

Ay, hình như là vậy. Đường Cửu Châu xấu hổ gãi đầu.

Nhưng cậu còn không có đi ra ngoài, làm sao có thể ghi tên vào trong Cốc lửa?

Mọi người lại lâm vào trầm tư.

"A? Cái này là từ trong Cốc lửa lấy ra sao?" Thạch Khải chậm nửa nhịp, chợt hiểu ra: "Cái này là em bỏ vào."

Hiện trường nhất thời yên tĩnh.

"Này! Điều này có nghĩa là Cửu Châu sẽ tham gia cuộc thi!" Thạch Khải đột nhiên mở to mắt.

"Hmm... Thạch Khải, lần sau em có thể phản ứng nhanh hơn một chút được không?" Châu Tuấn Vỹ thay những người có mặt lên tiếng.

"Các em hai học sinh năm tư xem náo nhiệt cái gì a?" Giáo sư Táp sốt sắn nói: "Những năm trước, ba người đứng đầu có giới hạn độ tuổi, năm nay vừa vặn hủy bỏ, nhưng cuộc thi cũng rất nguy hiểm."

"A? Vậy sao?" Thạch xuất thân Muggle Khải tiếp tục gãi đầu, "Em không biết a? Em cũng có thả giấy ghi tên em vào, không được sao?"

Táp giáo sư nghẹn ngào không nói nên lời, liền vươn tay đánh vài cái vào cánh tay của giáo sư Huân, "Tôi đã nói với anh bao lần rồi lúc dạy bọn nhỏ đánh Quidditch nhớ bảo tụi nhỏ đọc sách nhiều vào sao!"

"Tui sai rồi, tui sai rồi, tui sai rồi, lần sau nhất định nói, nhất định." Giáo sư Huân cúi người trốn tránh.

"Làm sao bây giờ?" Tề Tư Quân cũng nóng nảy, "Nếu như ngươi bị Cốc lửa tuyển chọn, nhất định phải tham gia trận đấu."

Châu Tuấn Vỹ trấn an vỗ lưng cậu, lắc đầu nhìn Đường Cửu Châu đang ngẩn người.

"A?" Đường Cửu Châu nhìn các giáo viên, muốn tìm khác đáp án.

Giáo sư Hà nhẹ nhàng gật đầu với vẻ mặt " Cửu Châu, trò thật thảm". Bên kia, Táp giáo sư nhanh chóng khơi dậy tinh thần chiến đấu, nắm chặt tay, tự tin nói: "Lần trước chúng ta bỏ lỡ chức vô địch jiāobì, lần này nhất định phải thành công jiājì!"

Giáo sư Đại: "Còn vần gieo vần cơ đấy."

"A? Giáo sư, chờ một chút. . ." Đường Cửu Châu định chen vào.

"Dung! Đúng rồi, năm đó giáo sư Dung là nhà vô địch, hãy để Dung đến huấn luyện khẩn cấp cho Cửu Châu." Giáo sư Táp vỗ đùi, "Không không, tất cả mọi người, đến và bổ túc cho Đường Cửu Châu."

"Ah? Tôi lại phải tăng ca." Giáo sư Huân than vãn.

"Huân," Giáo sư Hà vỗ lưng an ủi anh, "Cậu nghĩ đi, đây là đóng góp cho trường học! Cố lên!"

"Giáo sư Hà, không thể chỉ vì anh dạy Lịch sử Pháp thuật mà anh không cần bổ túc, anh thể giúp đỡ thầy Táp vì lương tâm." Giáo sư Huân đau lòng.

"Hiểu rồi." Giáo sư Hà tỏ vẻ đã hiểu, sau đó túm lấy giáo sư Huân, nói với Táp giáo sư, "Tôi bắt được cậu ta, Táp Táp đánh đi."

Đường Cửu Châu trong lòng mơ hồ, Lang Đông Triết lặng lẽ giơ tay, tỏ vẻ rất chính trực. Đường Cửu Châu vốn tưởng rằng Lang Đông Triết muốn giúp mình chuyện gì, ai ngờ Lang Đông Triết lại nói: "Em có thể giúp cậu ấy bổ túc đan dược.

Được giáo sư Táp khen ngợi: "Đại Huân, coi đi người ta tự giác chưa kìa."

Đường Cửu Châu muốn khóc, lại hỏi hắn: "Anh, anh vì cái gì muốn hại em?"

Lang Đông Triết nghiêng đầu tỏ vẻ: "Đây là đang cám ơn em."

Đường Cửu Châu: "?"

Trong tháp Gryffindor người tụ tập càng ngày càng nhiều, mọi người đều có chút tò mò nhìn thấy mấy vị giáo sư đồng thời xuất hiện ở trước cửa ký túc xá, vây quanh ở dưới lầu phòng chung thảo luận.

Thiệu Minh Minh không có tâm tình quan tâm những người này, hôm nay cậu hạ quyết tâm phải bắt được Đường Cửu Châu, tên này không hiểu sao biến mất một tuần, còn không biết từ lúc nào lại sau lưng mình nhét tên vào trong Cốc lửa, bây giờ còn đã được chọn để tham gia cuộc thi.

"Được rồi, Đường Cửu Châu," Thiệu Minh Minh trong lòng nín thở, lại cảm thấy mình không có tư cách tức giận, nhất thời có chút buồn bực, "Cậu tại sao tránh mặt tớ? Tớ chọc tới cậu lúc nào à?"

Hôm nay nhất định phải tìm hắn hỏi rõ ràng. Thiệu Minh Minh cúi đầu, nhưng bước chân càng lúc càng nhanh, thậm chí ngay cả Quách Văn Thao gọi tên mình cũng không nghe thấy.

"Minh Minh có chuyện gì?" Quách Văn Thao ôm sách nhìn Thiệu Minh Minh xuyên qua đám người náo nhiệt đi vào tháp Gryffindor.

"Đi tìm Cửu Châu chăng?" Bồ Tập Tinh không xác định lắm, hứng thú hỏi: "Muốn đi xem không?"

Cuối cùng khi ba người chen lấn vào cửa ký túc xá, diễn biến trong ký túc xá đã tua nhanh đến thời điểm giáo sư Táp sắp xếp nhiệm vụ dạy kèm cho mọi người.

"A Bồ, tới vừa đúng lúc." Táp giáo sư hai mắt sáng lên, hướng Bồ Tập Tinh vẫy tay, "Trò giúp Cửu Châu môn thiên văn năm năm, bình thường giám sát tiến độ của ẻm."

Bồ Tập Tinh, người vừa đứng vững chân, nhìn Quách Văn Thao bên cạnh trong giây lát, bước vào đám đông nói với giáo sư Táp: "Sư phụ, em không thích hợp với công việc này, em có một ứng viên phù hợp hơn."

"Em không thích hợp?" Táp giáo sư hoang mang.

"Thầy nghĩ đi, sư phụ em học năm năm." Bồ Tập Tinh khẩn thiết nói, có vẻ khá nghiêm túc, "Dạy Cửu Châu môn thiên văn năm năm không thành vấn đề, nhưng sự tiến bộ của em ấy nên do các học sinh cùng năm giúp đỡ phải không?"

Lúc này, Thạch Khải, học cùng lớp cùng nhà với Đường Cửu Châu, cả hai đều là đồng đội Quidditch, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lặng lẽ lui ra khỏi đám đông.

"Ví dụ như Minh Minh." Châu Tuấn Vỹ im lặng tiếp lời.

Hai Slytherin nhìn nhau cười, Đường Cửu Châu không biết vì sao lại cảm thấy có chút "Có thù tất báo".

Thiệu Minh Minh đáng thương, còn chưa kịp xen vào, đã bị sắp xếp rất rõ ràng.

Mình không phải tới tính sổ với Đường Cửu Châu sao? Tại sao đột nhiên lại trở thành thư đồng cho cậu ta rồi?

Thiệu Minh Minh vẫn chưa hoàn hồn, mở to mắt nhìn Đường Cửu Châu, nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Đường Cửu Châu, không còn cách nào khác đành phải đem ân oán tình thù bỏ qua một bên.

"Đây là có chuyện gì?" Thiệu Minh Minh đưa mắt hỏi.

"Chuyện này có chút phức tạp a, oa oa."

"Đừng oa oa, nói chính sự."

Khi hai người chạm mắt với nhau, các giáo sư cùng các học trưởng cũng đang tranh luận gay gắt.

"Tôi nghĩ là được." Giáo sư Hà tích cực khẳng định, lần cuối ông tích cực như vậy là khi xem giáo sư Bạch và giáo sư Huân đánh nhau.

"Vừa vặn hai người bọn họ có thể học cùng nhau." Quách Văn Thao đưa ra lời khuyên về mặt lý thuyết.

Vương Xuân Úc nhìn Lang Đông Triết, người đã bày tỏ nguyện vọng dạy độc dược cho Đường Cửu Châu, đẩy kính nói: "Dạy một cũng là dạy, dạy hai cũng là dạy."

"Này, chàng trai trẻ," Giáo sư Huân vỗ vai anh, "Hai cái này khác lắm đó."

Tề Tư Quân có chút bất an: "Nhưng hai người bọn họ còn có chút. . ."

"Yên tâm đi, lão Tề." Cứ mỗi lúc như thế này, Châu Tuấn Vỹ đều sẽ xuất hiện đúng lúc, "Cửu Châu đã được Cốc lửa lựa chọn, ngươi phải tin tưởng ẻm."

Mà Thạch Khải không dám nói lời nào, im lặng co rúm trong góc. Đô Đô hỏi cậu có khó chịu không, nhưng cậu khẽ che miệng với vẻ mặt nghiêm túc, hai người tiếp tục ngồi xổm trong góc.

"Châu Tuấn Vỹ có thể dạy Cửu Châu tiên tri." Bồ Tập Tinh đột nhiên nói, được Châu Tuấn Vỹ bổ sung: "Vậy cậu dạy bay đi."

"Được, nếu cậu dạy tiên tri, tớ dạy bay."

"Cậu không cảm thấy lần cược này hơi lỗ sao?" Tề Tư Quân oán trách, "Lão Châu cùng lắm là tính không chính xác, A Bồ, cậu..."

Quách Văn Thao lắc đầu cười, đang định nói, Đại giáo sư đã nói trước: "Sao vẫn còn tranh cãi nữa? Đúng rồi, thi đấu Tam Pháp Thuật không thi Muggle học đúng không? Vậy thầy đi trước."

"Quay lại đây đi." Táp giáo sư ngăn Đại giáo sư sắp chạy trốn lại, "Đây là vì vinh dự của Hogwarts​​ chúng ta!"

"Phải, phải." Đại giáo sư luống cuống gật đầu, "Vậy tôi có thể đi sao?"

"..." giáo sư Táp yên lặng nhìn chằm chằm Đại giáo sư một hồi lâu, "Muggle học hình như không có thi..."

Giáo sư Hà như thể chợt nhớ ra điều gì đó, ông bước đến gần Đại giáo sư thì thầm điều gì đó vào tai ông.

"Hiểu rồi, tôi lập tức đi." Đại giáo sư vỗ ngực cam đoan, "Vậy tôi tan làm đây!"

"Hai người mới nói gì vậy?" Táp giáo sư hỏi.

"Tôi bảo anh ấy tìm một ít gia sư dạy kèm phụ đạo." Giáo sư Hà cười một cách thần bí.

"Dạy kèm?"

"Dạy kèm phụ đạo là gì?" Bồ Tập Tinh hỏi.

"Chỉ là một số tiết học thú vị thôi, cũng khá thú vị." Quách Văn Thao đáp.

"Ôi Chúa ơi, tiết học thú vị." Tề Tư Quân không thể tin vào những gì mình nghe được.

"Hình như không phải vậy." Châu Tuấn Vỹ nhướng mày.

Khi bên kia kết thúc giao tiếp bằng mắt, họ nhận ra rằng mọi người đều đang nhìn họ.

"Tán gẫu cái gì vậy? nói đến vui vẻ như vậy." Giáo sư Huân cố tình trêu chọc.

Thiệu Minh Minh vừa đến hiện trường đã bị các giáo sư sắp xếp an bài, sau đó lại bị ánh mắt đáng thương của Đường Cửu Châu công kích mê hoặc, hiện tại rốt cuộc cũng nhớ lại mục đích đến đây của mình, vừa muốn nói chuyện đã bị vô tình đàn áp.

"Minh Minh, cố gắng học tập nhé." Tề Tư Quân ôm Thiệu Minh Minh còn chưa kịp nói chuyện, vỗ vỗ bờ vai không tồn tại một hạt bụi, yêu thương nhìn cậu, "Cố lên!"

"Cố lên a, Minh Minh." Quách Văn Thao đi đến trước mặt Thiệu Minh Minh nhẹ nhàng siết chặt nắm tay để bày tỏ sự khích lệ của mình, nhưng với tư cách là một thuần chủng Thiệu Minh Minh luôn cảm thấy đây là một cử chỉ đe dọa —trong hoàn cảnh hiện tại cũng không có gì khác biệt.

"Minh Minh, thầy nhớ rõ em cùng Cửu Châu môn biến hình không tốt lắm." Táp giáo sư đã bắt đầu sắp xếp thời khóa biểu, "Em cảm thấy chiều thứ ba thế nào? Học tiên tri giờ đó tốt không?"

So với phản ứng của Thiệu Minh Minh, Châu Tuấn Vỹ càng sợ cậu bé ngốc nghếch Đường Cửu Châu vì thẹn thùng mà làm chuyện xấu, điều khiến anh ngạc nhiên là Đường Cửu Châu hôm nay rất sáng sủa, nháy mắt như thể đầu óc đã bị ngâm trong chậu *Tưởng Ký của thầy Hà.

* Tưởng Ký: (Pensieve) là một cái chậu rộng và nông thường được trang trí hoặc chạm trổ tinh xảo với đá quý, chứa đựng pháp thuật cao cường và phức tạp. Tưởng Ký được tạo ra để tái hiện ký ức, khiến cho chúng trở nên sống động với đầy đủ các chi tiết được lưu giữ trong tiềm thức một cách đáng tin cậy

Bên kia, Thiệu Minh Minh được mọi người khuyến khích học tập chăm chỉ, ngay cả lịch trình cũng được giáo sư Táp cũng được viết cho, bên này Đường Cửu Châu đã sớm phục hồi tinh thần, ngồi đó bất động tuân theo sự sắp xếp của tổ chức, tựa như một con gấu mèo nhỏ tùy thời mà động, làm cho Châu Tuấn Vỹ không khỏi cảm thấy một chút cảm giác thân thuộc.

Giáo sư Táp khi nghiêm túc thật sự rất có hiệu suất, phần lớn thời gian đều khá hoạt bát giáo sư Hà sẽ phải kéo ông trở về. Ngay sau khi ông đưa ra quyết định, mọi người đều tỏ vẻ đã rõ, sau đó đi đến hoàn thành phần của mình.

Ông và một số giáo viên khác vẫn phải chuẩn bị cho những vấn đề liên quan đến Giải đấu Tam Pháp thuật, vì vậy họ đã cùng nhau rời khỏi Tháp Gryffindor.

Đám đông cũng tản ra, Lang Đông Triết không biết từ lúc nào cũng cùng đám người rời đi, Thiệu Minh Minh nhớ tới câu cuối cùng anh nói là "Tôi trở về chuẩn bị sách giáo khoa."

Nghĩ đến đây, Thiệu Minh Minh từ trong lòng nổi giận.

Thiệu Minh Minh tự cho là mình giỏi hùng biện, nhưng vẫn bị giáo viên cùng học trưởng nói như mưa bom bảo đạn đánh bại, ngay cả tự mình nói một câu cũng không có thời gian, cậu khi nào có chịu qua ủy khuất như vậy!

Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu ——

"Đường Cửu Châu!!!"

♥*♡∞:。.。✧☆✧。.。:∞♡*♥

Lời tác giả
Cảm ơn đã đọc
Nó sẽ kết thúc trong hai tuần này, với tổng cộng bốn chương, cảm ơn bạn đã thích!

Lời Editor: Hoan nghênh Cửu Minh lên thớt... ý lộn lên sàn ♡ ~('▽^人). Ngoại truyện này khá hay có thêm nhiều nhân vật mới nhưng toàn những gương mặt thân quen thôi. ♡(◕ᗜ◕✿)



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro