【Học viện trinh thám】Tại sao Thích phu nhân lại như vậy



Thuyết tương đối trường Hogwarts

Góc nhìn thứ nhất của Thích phu nhân

Đặt trong bộ sưu tập

⋆₊⁺⋆ʚ♡⃛ɞ(:̲̅:̲̅:̲̅[̲̅:♡:]̲̅:̲̅:̲̅:̲̅) ʚ♡⃛ɞ ⋆⁺₊⋆

00

Tôi tên là Thích Phu Nhân, tôi tốt nghiệp trường Phù thủy và Pháp sư Beauxbaton, hiện tôi đang làm việc tại Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts với tư cách là y tá trưởng, khoa hậu cần.

Thú thực, khi còn đi học, tôi chưa bao giờ nghĩ y tá trưởng trong trường lại là một nghề có tính rủi ro cao như vậy.

01

Lúc tôi còn đi học, thành tích các môn đều không tệ, khi tốt nghiệp, may mắn được tuyển thẳng vào Bộ Pháp Thuật.

Có lẽ do sự sơ suất của nhân viên. . . có thể là do tôi, tôi đáng lẽ phải ở Cục Tai nạn và Thảm họa Phép thuật, cũng không biết vì sao lại bị chuyển đến Cục Quy định và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí vào ngày tôi báo cáo.

Nhưng tôi không quá am hiểu việc đối phó với những con vật nhỏ, ồ, với những con vật lớn cũng vậy. Cục trưởng cũng nghĩ đến việc chuyển tôi đến bộ phận hậu cần để xử lý những con ma thú bị thương, nhưng. . . thảo dược do ma thú dùng có chút khác biệt so với thảo dược mà phù thủy chúng ta, chữa bệnh chữa thương chuyện này vẫn là phải để người chuyên nghiệp làm.

Sau đó, tôi từ chức rồi đến Bệnh viện Thương tích Ma thuật St. Mungo để tham gia huấn luyện, Độc dược là điểm tôi giỏi nhất nên tôi không lo lắng cho bản thân, mặc dù đánh giá của St. Mungo rất nghiêm khắc, nhưng tôi cũng tin tưởng mình có thể vượt qua.

Cũng chính trong hơn một năm đào tạo tại St. Mungo's, tôi đã gặp người bạn đời của mình. . . Bây giờ chúng ta đừng nói về điều này.

Khi tôi nhận được giấy chứng nhận từ St. Mungo's, người yêu của tôi cũng cầu hôn tôi và tôi dự định sang Anh định cư. Cũng là lúc này, Hogwarts đệ trình đơn lên bộ pháp thuật, vì bảo đảm học sinh an toàn, hy vọng có thể phái mấy vị bác sĩ St. Mungo tới văn phòng hậu cần Hogwarts.

St. Mungo không vui lắm về điều đó.

St. Mungo đào tạo bác sĩ trị liệu cần rất nhiều tiền lực vật lực, hàng năm ứng viên đạt tiêu chuẩn không nhiều, nhưng bệnh nhân chưa bao giờ ít, tại thời điểm mấu chốt. . . không, bất kể thời điểm nào, St. Mungo cũng sẽ không sẵn sàng cho người đi.

Vì vậy, tôi đã được gửi đến Hogwarts bởi St. Mungo ngay sau khi nhận được chứng chỉ của mình.

Sau này nghĩ lại, St. Mungo tuyệt đối không muốn phái những bác sĩ lớn tuổi kinh nghiệm phong phú đến Hogwarts, còn những bác sĩ trị liệu thực tập sinh chưa lấy được chứng chỉ tư cách thì không đủ trình độ, vì vậy tôi — một người vừa lấy được chứng chỉ bác sĩ trị liệu còn chưa làm việc ở St. Mungo's quá một ngày, được Bộ trưởng Bộ Pháp thuật đích thân gửi đến Hogwarts.

Tôi không biết nên vui hay nên buồn.

Nhưng sau đó tôi nghĩ, những đứa trẻ ở trường mới bao nhiêu tuổi? Có thể có chuyện gì? Xử lý các vết thương nhỏ và bệnh tật tôi vẫn có thể ứng phó.

Tôi quả nhiên quá ngây thơ rồi.

02

Vào ngày đầu tiên đi làm, liền gặp phải một sự cố ngoài ý muốn.

Khi đến nhận chức, tôi được giáo sư Hà và giáo sư Táp đón ở cổng trường, khi đến văn phòng bắt đầu sắp xếp mọi thứ, tôi nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa, quay lại thì thấy giáo sư Táp cùng giáo sư Hà.

Lúc đầu tôi nghĩ đó là người phân phát những vật dụng cần thiết cho tôi, nhưng khi mở cửa mới phát hiện giáo sư Hà cùng giáo sư Táp đang làm phép lơ lửng trên tấm thảm làm thành một chiếc cáng đơn giản, trên cáng là ba người bất tỉnh nhân sự.

Lúc đó tôi thực sự rất sợ hãi, nhanh chóng chạy ra giúp hai vị giáo sư đỡ họ nằm trên giường bệnh.

"Đây là. . .? Tình hình thế nào?"

Tôi thận trọng hỏi hai giáo sư trong khi vội vàng kiểm tra người đầu tiên.

Hai giáo sư trông có vẻ nghiêm nghị, tôi càng lúc càng hồi hộp.

Trong ba người có hai người thoạt nhìn trẻ hơn, khăn quàng cổ trên người màu sắc khác nhau hẳn là học sinh khác nhà, người còn lại không mặc áo trường cũng không mang khăn quàng cổ, tóc còn là xanh lam.

Theo quan sát sơ bộ của tôi, hẳn là bị trúng độc, nhưng là loại độc gì, hạ độc ở đâu... Tôi căn bản không dám nghĩ tới, nước Hogwarts hình như sâu hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều, tôi bắt đầu hối hận vì đã đồng bị điều tới đây.

"Họ..." Giáo sư Hà cuối cùng cũng lên tiếng, tôi nhìn ông ấy, ông cau mày, dường như khó khăn lắm mới nói ra câu đó: "...Đó là khi ăn lẩu, ăn nấm bị ngộ độc."

"Cái gì?"

Tên tôi là Thích phu nhân, tôi là y tá trưởng của Văn phòng hậu cần Hogwarts.

Nằm trên giường là Bạch và Trương, còn có giáo sư Đại dạy Muggle học. Ba người này đã mở rộng tầm mắt của tôi, rũ bỏ thành kiến đối với Hogwarts, củng cố quyết tâm của tôi rằng Beauxbatons là ngôi trường phép thuật tốt nhất trên thế giới.

Chủ yếu là tôi càng không ngờ tới cuối cùng họ đều trở thành đồng nghiệp của tôi.

Bây giờ nhìn thấy bọn họ ăn lẩu, tôi sẽ vô thức ân cần nhắc nhở bọn họ: "Đừng ăn nhiều, trường học gần đây không đủ dược liệu dự trữ."

Một là nhắc nhở họ đừng ăn dược liệu của tôi nữa. Thứ hai, nếu lại bị trúng độc, tôi không thể cứu nếu không có thuốc.

Cái này gọi là "Không bột đố gột nên hồ" đấy nhé.

03

Hồi đó còn có một bạn học khác cũng là khách quen, hơn nữa, anh ấy bây giờ cũng là đồng nghiệp của tôi.

Bạn học đến từ Hufflepuff này, ba ngày bị thương hai lần, mỗi lần đến bệnh xá đều vui vẻ chào hỏi tôi: "Chị, hôm nay là cánh tay phải."

Đôi khi tôi tự hỏi liệu anh ấy có luôn đánh nhau với người khác không, bằng không sao lúc nào cũng bị thương. Nhưng đừng nhìn anh ấy cao to, tính tình ôn hòa, tính khí còn tốt hơn tôi, tôi không nghĩ anh ấy sẽ cố ý tìm người gây sự.

Về phần tôi, chữa trị cho những đứa trẻ này ở Hogwarts đã được một thời gian, tương đương với việc làm giáo viên một khoảng thời gian, tinh thần trách nhiệm này không cho phép tôi bỏ qua tình trạng này.

Vì vậy, tôi ngay lập tức tìm gặp Giáo sư Hà và báo cáo vấn đề này.

Sau đó, Giáo sư Hà kể cho tôi nghe về hoàn cảnh của anh ta.

Giáo sư Hà nói với tôi rằng đứa trẻ này rất có tài năng, đội liên đoàn nói họ muốn ký hợp đồng với cậu, khoảng thời gian này là thời gian thử việc, nếu có thể thông qua thuận lợi, anh ấy có thể giành được hợp đồng.

Nhưng không thể huấn luyện kiểu này được a. Anh ấy vẫn đang trong thời kỳ trưởng thành bình thường, chịu quá nhiều chấn thương sẽ không tốt cho phát triển sự nghiệp sau này, rất có thể sẽ khiến sự nghiệp của anh ấy bị rút ngắn.

"Tôi cũng nói với em ấy rồi." Giọng nói của giáo sư Hà rất dịu dàng, "Cậu ấy nói cậu có lựa chọn của riêng mình."

Cuối cùng, đúng như tôi dự đoán, anh ấy đã thành công ký hợp đồng với một đội bóng rất có tiếng - đội bóng yêu thích của chồng tôi - với thời gian thi đấu ít hơn so với những cầu thủ bình thường.

Tôi mừng cho anh ấy, nhưng cũng tiếc cho anh ấy.

Nhưng bây giờ anh ấy đã trở thành đồng nghiệp của tôi, tôi phải lo lắng về việc liệu anh có bị đầu độc với giáo sư Bạch bọn họ hay không.

04

Nói về chấn thương khi chơi Quidditch, tôi đã điều trị một chấn thương cách đây vài năm.

Người kia mới thực sự bị thương nặng cũng từ Hufflepuff, tên là Thiệu Minh Minh. Khi được đưa đến chỗ tôi, trò ấy đã bất tỉnh, chảy rất nhiều máu. Được Giáo sư Huân Giáo sư Thần cùng nhau đưa tới, bên người còn có một đám trẻ đang hoảng loạn, chúng vây quanh tôi nhờ tôi cứu em ấy, tất cả đều khóc đến đỏ cả cổ.

Đó là tai nạn tồi tệ nhất mà tôi từng thấy kể từ khi đến Hogwarts, tôi lập tức phán đoán rằng mình không đủ khả năng để cứu trò ấy phải đưa đến Bệnh viện St. Mungo ngay lập tức.

Giáo sư Huân bế em ấy lên, tôi cùng giáo sư Huân chui vào lò sưởi. Đường Cửu Châu đột nhiên chạy tới, cởi ra khăn quàng cổ đỏ sọc vàng, nhẹ nhàng đắp cho Thiệu Minh Minh.

Tôi và giáo sư Huân vội vàng dùng bột Floo dịch chuyển, suốt đường đi giáo sư Huân không nói gì, sắc mặt tái nhợt, cổ tay áo sơ mi xắn đến cánh tay đã loang lổ vết máu.

"Em ấy sẽ ổn thôi." Tôi trấn an anh.

Anh lắc đầu, miễng cưỡng nở nụ cười: "Bây giờ có lẽ em đã hiểu tại sao lúc trước chị lại khuyên nhủ em nhiều như vậy."

Tôi cúi đầu nhìn xuống cậu bé, cầu Merlin phù hộ đứa nhỏ bình an vô sự.

05

Tất nhiên, không phải tất cả những trải nghiệm của tôi trong những năm qua đều là những câu chuyện bi thương như vậy.

Các sinh viên tôi điều trị thường đến với tôi vì những lý do rất thú vị.

Có người bị bỏng do độc dược; có người bị cảm lạnh vì bị Peeves bắt; có người tự mình ăn một quả bom thối—trời ơi, tôi thực sự không hiểu tại sao lại có người ăn thứ đó.

Những người khác trúng nguyền; có người uống nhầm thuốc; ai đó uống Polyjuice Potion rồi bị biến thành một con vật nhỏ.

Tôi phải nói rằng trí tưởng tượng của trẻ em thực sự là bất khả chiến bại.

Bồ Tập Tinh từ Slytherin từng nhờ tôi kê đơn thuốc tiêu hóa trong ba tuần liên tiếp, tôi nghĩ cậu ấy có vấn đề gì đó, nhưng sau khi hỏi ra mới biết con mèo của cậu ấy không ăn.

Có nhớ tại sao tôi đã từ chức Cục Kiểm soát Sinh vật huyền bí?

Tôi dạy cho Bồ Tập Tinh một bài học, rồi tha cho cậu ta vì lý do họ chưa học được sự khác biệt giữa thảo dược giành cho động vật ma thuật và phù thủy.

Sau đó tôi nhìn thấy con mèo trắng nhà Quách Văn Thao. Khi tôi đi qua hành lang, Quách Văn Thao ôm nó dựa vào tường, cúi đầu trêu chọc nó, Bồ Tập Tinh không biết từ lúc nào đi đến đứng bên cạnh cậu, vuốt ve đầu con mèo trắng.

Tôi ân cần quan tâm đến mèo con hỏi chúng: "Nó vẫn chưa chịu ăn à?"

Quách Văn Thao ngạc nhiên nhìn tôi, rồi quay sang nhìn Bồ Tập Tinh. Bồ Tập Tinh rất tự nhiên nói chuyện với tôi: "Phu nhân đừng lo, đã khỏi rồi."

"Vậy thì chúc mừng."

Tôi gật đầu chào tạm biệt họ, đi được một quãng thì nghe họ bàn tán về "Dược sư", tôi cũng nghĩ mãi không biết đây là loại độc dược gì, sao tôi chưa từng nghe qua.

06

Không chỉ chữa bệnh cho học sinh, nhiều giáo viên cũng thường xuyên đến chỗ tôi lấy thuốc, khám bệnh.

Ví dụ, Giáo sư Dung và Giáo sư Bạch, từng là Thần sáng còn có Giáo sư Huân, một người cầu thủ đã nghỉ hưu.

Mỗi lần kiểm tra tôi đều khiếp sợ, thân thể là vốn liếng của cách mạng, tôi đã nói với họ rất nhiều lần.

Hôm đó giáo sư Quỷ tìm tôi thần thần bí bí kéo tôi vào văn phòng nói chuyện riêng, tôi còn tưởng cô ấy định nói gì, cô hơi ngượng ngùng hỏi tôi có loại độc dược nào giúp giảm cân không.

Pfft, xin lỗi, tôi không nhịn được.

Cô ấy thực sự là một trong những cô gái dễ thương nhất mà tôi từng thấy, luôn vui vẻ, hạnh phúc và mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh.

Tôi cười trêu cô ấy rằng bạn không béo chút nào, thật đấy!

Cô ấy bĩu môi bảo tôi nói dối , nhưng vẫn vui vẻ rời đi.

Còn có những giáo sư như giáo sư Phan và giáo sư Hà thuộc trường phái dưỡng sinh, họ đến khám sức khỏe sáu tháng một lần, nhàn nhã đến đây, rồi lại ung dung ra về.

07

Không phải học sinh nào cũng bị tai nạn thương tật, cũng có những em hiếu học tìm đến tôi để học hỏi.

Châu Tuấn Vỹ thường đến hỏi ý kiến tôi về một số vấn đề liên quan đến St. Mungo, chẳng hạn như điểm tối thiểu môn độc dược trong N.E.W.T để tham gia huấn luyện, v.v. Cậu ấy là một đứa trẻ tốt bụng, thỉnh thoảng cậu ấy đến giúp đỡ tôi, nói muốn trải nghiệm cảm giác trở thành một bác sĩ.

Tôi hỏi cậu ấy tại sao lại muốn trở thành bác sĩ, cậu nói cậu kỳ thực chưa nghĩ đến việc có nên trở thành một bác sĩ hay không, mà chỉ muốn hiểu rõ mọi thứ để không quá bối rối khi đưa ra lựa chọn cuối cùng.

Bạn nói xem những đứa trẻ ngày nay đều mạnh mẽ, đẹp trai và chu đáo như vậy sao.

Nhưng khi tôi còn nhỏ thực sự rất sợ lớn lên, tôi hỏi cậu ấy có sợ khi tốt nghiệp sẽ rời trường đối mặt với xã hội không.

"Bởi vì có người muốn cùng em khiêu chiến, cho nên em sẽ không sợ."

Đó là những gì cậu ấy nói với tôi.

Còn có một vị, Ravenclaw Lang Đông Triết, thân hình khá cao, thoạt nhìn rất khó nói chuyện.

Chuyên môn về độc dược của sinh viên này thật khiến người ghen tị. Một ngày nọ, cậu đến gặp tôi để thảo luận về khả năng sử dụng Phúc Lạc Dược trộn với các loại dược khác, lại đột nhiên nói về sự cải tiến của Phúc Lạc Dược.

Chúa ơi, sự cải thiện Phúc Lạc Dược? Trẻ em ngày nay thật táo bạo!

Cậu ấy đột nhiên phấn khích kể cho tôi nghe về loại thuốc mà cậu mới phát hiện ra vì công thức đã được thay đổi nên hiệu quả của nó cũng khác đi.

Nhưng cuối cùng vẫn là không khuyên cậu thử, so ra. . . cuối cùng uống nhầm thuốc, rồi tôi phải trị liệu, tôi thà đem khả năng này bóp chết ngay từ đầu!

08

Còn nhiều nữa, Thạch Khải của đội Gryffindor đã bị Quaffle đánh trong lúc huấn luyện, đội trưởng Tề Tư Quân của họ vô tình bỏ lông mèo vào Thuốc đa dịch rồi biến thành một con mèo, Phan Hựu Thành, người tự làm xương tay mình biến mất, còn Đường Cửu Châu, bị cốc cắn mũi cắn tới nỗi ám ảnh tâm lý, làm tôi phải dỗ cả ngày.

Một đứa trẻ dù cẩn thận đến đâu cũng sẽ mắc một số bệnh vặt, ngay cả giáo sư Táp cũng thỉnh thoảng bị cảm. Tôi biết tất cả mọi người ở Lâu đài Hogwarts, cũng chân thành hy vọng họ ít phải gặp tôi hơn—ít hơn theo một nghĩa nào đó.

Sẽ có nhiều khoảnh khắc "đáng sợ" trong quá trình trưởng thành của trẻ em, một số khoảnh khắc có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, trách nhiệm của tôi là giảm thiểu khả năng xảy ra điều này.

Tóm lại, tôi yêu công việc này.

࣪⊱✿⊰END⊱✿⊰࣪

Lời tác giả

Cảm ơn đã đọc

Đẩy nhanh tốc độ xuất bản tập phiên đầu tiên (?)

Chào mừng đến với nữ thần phòng y tế của chúng tôi, Thích phu nhân! ! (Chăm sóc nhóm người này khó thật đấy huhu

ps: Giải thích lý do tại sao Vương tiên sinh không xuất hiện trên sân khấu, bởi vì anh ấy như Thích phu nhân đã nói — một cậu bé ngoan xuất sắc và không bị bệnh hhhhhh

Lời Editor: Còn một chương nữa là hết rùi, tui muốn tìm thêm mấy fic HP mà có mấy thành viên mới trong nhà nhỏ Học viện nữa. Ai có biết fic nào hay chỉ tui nha. \(★ω★)/

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro