Chương 34

Chúc mừng 20/10 nhé! chúc mọi người luôn vui vẻ.

____________

34.

Thiệp mời dự yến tiệc Thiên Kim đài, từ Tuyết Lạc sơn trang xuất ra như những bông tuyết và rơi vào tay rất nhiều người.

Nhiều người nhận được lời mời đều hy vọng rằng lời mời sẽ biến mất như những bông tuyết, nhưng lời mời sẽ không biến mất và khiến họ đứng ngồi không yên.

Vĩnh An vương Tiêu Sở Hà, nhi tử được yêu quý nhất của Minh Đứ đế, từng là đứa con kiêu hãnh của thành Thiên Khải.

Nhiều người ở thành Thiên Khải đã nhận được thiệp mời, nhưng không ai biết tại sao Tiêu Sắt lại tổ chức bữa tiệc này, họ chỉ nghĩ rằng sau bốn năm im lặng, Vĩnh An vương Tiêu Sở Hà cuối cùng đã quyết định thông báo cho toàn bộ thành Thiên Khải rằng hắn đã trở lại.

Vĩnh An vương Tiêu Sở Hà đã trở lại.

Vì vậy, nhiều người cũng quyết định nói cho hắn biết, thành Thiên Khải này đã không còn là thành Thiên Khải của bốn năm trước nữa, ngay cả Tiêu Sở Hà cũng không thể tùy ý làm bậy ở đây.

Ngoại trừ Diệp Khiếu Ưng và Tiêu Lăng Trần, họ không ở Thiên Khải, vì vậy họ tự nhiên được đải ngộ khác biệt so với mọi người trong thành Thiên Khải.

Họ biết Tiêu Sở Hà vì sao tổ chức yến tiệc, vì ai mà mở yến tiệc. 

"Ngươi hiện tại muốn tiến vào thành Thiên Khải, giống như dê vào miệng cọp, một mình ta đi là đủ rồi." Diệp Khiếu Ưng chộp lấy thiệp mời.

"Diệp thúc, có ngươi tọa trấn trong quân, Tiêu Sở Hà khẳng định sẽ không dám giam cầm ta, chỉ cần ta đi một mình là đủ rồi." Tiêu Lăng Trần giật lại thiệp mời.

"Ta nghĩ các người nên đi cùng nhau. Vốn dĩ hắn đã mời cả hai người." Cơ Tuyết sau khi xem đủ rồi, mở miệng kiến nghị nói.

"Mời cả hai người? Vậy tại sao chỉ có một thiệp mời?" Diệp Khiếu Ưng tức giận hỏi, nhìn lại vẫn chỉ có tên của Tiêu Lăng Trần.

"Thư mời của Tướng quân đương nhiên được gửi đến Diệp phủ."

"Nhàm chán." Diệp Khiếu Ưng nhận xét hành vi của Tiêu Sắt.

"Bây giờ ta xin cáo từ." Cơ Tuyết mỉm cười, đứng dậy rời đi: "Hai người, hẹn gặp lại ở thành Thiên Khải."

Trong cung điện, Sở Ninh công chúa lại chạy đi tìm Lý Liên Hoa, nàng cảm thấy kiếm thuật của Lý Liên Hoa quả thực không tồi, thậm chí nàng còn cảm thấy nếu tiếp tục học hỏi, một ngày nào đó nàng sẽ có thể đánh bại sư phụ của mình và trở thành một vị bá vương thượng cung. 

"Ngươi có biết Lục ca đang định tổ chức yến tiệc ở Thiên Kim đài và đã mời rất nhiều người không?"

"Làm sao ta biết việc này? Nhưng hắn có mời công chúa không?" Lý Liên Hoa cười hỏi.

"Thật ra là không có, nhưng ngươi nghĩ Lục ca đang định làm gì?" Sở Ninh công chúa rất tò mò.

"Công chúa, người cảm thấy thế nào?"

"Ta cảm thấy...nếu ta đã cất công chuẩn bị một vở kịch như vậy thì chắc chắn là nhằm mục đích đính hôn. Ngươi nói Lục ca sẽ không làm việc đó vì mục đích muốn đính hôn với ngươi, phải không?"

"Phì..." Lý Liên Hoa cười lớn: "Công chúa, người suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Đúng vậy, Lục ca, Nhị ca, Thất ca, còn có phụ hoàng, bọn họ đều là người có lý tưởng cùng khát vọng lớn lao, bọn họ trước đây không bao giờ quan tâm đến mối quan hệ gì gọi là tư tình nhi nữ, mà cái họ quan tâm là quốc gia đại sự. Cái này... bọn họ nói Lục ca muốn lấy lòng phụ hoàng, nhưng ta luôn cảm thấy trái tim của Lục ca không ở trong thành Thiên Khải này." Sở Ninh công chúa nhìn những cung điện phía trước: "Huynh ấy từ khi còn nhỏ đã muốn rời đi, nhưng phụ hoàng chưa bao giờ đồng ý cả."

"Chỉ cần ngươi không từ bỏ ước mơ của mình, một ngày nào đó giấc mơ của ngươi sẽ thành hiện thực." Lý Liên Hoa cười nói.

"Đúng vậy, với tính tình của Lục ca, huynh ấy nhất định sẽ không bỏ cuộc."

Chớp mắt đã đến ngày yến tiệc bắt đầu.

Cửu đạo gia, những người này là người đều đến, thậm chí còn là người đầu tiên đến.

"Mọi người đều đến đây, ngươi đang lo lắng điều gì vậy?" Tiêu Sắt hỏi Diệp Nhược Y.

"Ta sợ bọn họ sẽ không tới." Diệp Nhược Y nhìn về phía người của Cửu đạo gia đã ngồi sẵn: "Nếu như nói rõ yến tiệc này là dành cho người đó, có lẽ tình huống bây giờ sẽ tốt hơn."

"Nếu ta nói rõ, sợ bọn hắn không dám tới." Tiêu Sắt cười lạnh.

"Đúng vậy, dù sao thì huynh là người duy nhất trong toàn bộ thành Thiên Khải có đủ can đảm để tổ chức một yến tiệc như vậy."

"Ta không thể tự chủ được, ta là đang làm theo lệnh." Tiêu Sắt nhẹ nhàng nói.

"Huynh thực sự chỉ đang làm theo mệnh lệnh thôi sao? Chắc hẳn trong thâm tâm huynh luôn muốn làm điều này."

Tiêu Sắt im lặng không nói.

"Tiêu Sắt." Lôi Vô Kiệt đi tới, lén lút nói nhỏ vào tai Tiêu Sắt: "Người lần trước chúng ta gặp trên biển đang ở đây, đang ở phía sau."

"Ta đi gặp hắn. Nơi này ta giao cho ngươi, Nhược Y." Tiêu Sắt quay người trở lại vào trong và nhìn thấy Tiêu Lăng Trần đang ở trong sảnh.

"Ngươi thật đúng là to gan lớn mật." Tiêu Lăng Trần nhìn Tiêu Sắt.

"Nếu ta nói đây là ý của phụ hoàng ta, ngươi có tin không?"

"Năm đó thi cốt soái khí của phụ thân ta các người không thu về. Hiện giờ lương tâm của Tiêu lão nhân làm thế nào lại phát giác?"

"Đại khái là bởi vì con người trước khi chết, lời nói thường thật lòng." Tiêu Sắt ngồi đối diện Tiêu Lăng Trần.

"Phụ hoàng ngươi lâm bệnh nặng, ngươi thì tổ chức yến tiệc, ngươi quả thực là một người nhân hậu, một người con hiếu thảo."

"Giống nhau, giống nhau cả."

"Thôi nào, ta không giống ngươi."

Khi Mộc Xuân Phong đến, các thương nhân giàu có thuộc mọi nơi ở thành Thiên Khải cũng đến.

"Diệp tiểu thư, Lý Liên Hoa đâu, sao ta không nhìn thấy hắn? Tiêu Sắt không mời hắn sao?" Mộc Xuân Phong hỏi Diệp Nhược Y.

Diệp Nhược Y suy nghĩ một chút: "Mộc tiên sinh, Tiêu Sắt đang tổ chức yến tiệc, cùng Lý Liên Hoa dù sao cũng là chủ nhân, chúng ta cần mời hắn làm gì?"

"Hắn ta đâu? Yêu cầu hắn ta nhanh chóng ra ngoài tiếp đãi ta. "Mộc Xuân Phong sốt ruột nói.

"Mộc Xuân Phong, ngươi tới tìm đánh sao?" Tiêu Sắt mời Tiêu Lăng Trần vào phòng riêng trên lầu hai, sau đó chắp tay sau lưng đi tới, vẻ mặt không mấy thiện cảm: "Hắn hiện tại đang ở cùng bồi phụ hoàng ta, không có ở đây. Ngươi bỏ cuộc đi."

Mộc Xuân Phong chưa từ bỏ ý định, nhưng vẫn đi lên lầu hai.

Lan Nguyệt Hầu, Đổng thái sư và Diệp Khiếu Ưng cũng đến, cùng với tất cả thành văn võ bá quan của thành Thiên Khải cũng tới. Cuối cùng Quốc Sư cũng đến.

Điều đầu tiên Lan Nguyệt Hầu và Quốc Sư hỏi khi họ vào cửa là về Lý Liên Hoa.

Tiêu Sắt trừng mắt, cho rằng những người này là cố ý,c ái hay không nói, nói cái dở.

Trước tình hình như vậy, Bạch Vương và Xích Vương không thể ngồi yên được nữa mà đi về phía Thiên Kim đài.

Tối nay, những vị khách quý tụ tập tại Thiên Kim đài, những mâm ngọc và món ngon được bày lên trên bàn.

Chỉ là ở đây rất nhiều tất cả mọi người tâm sự nặng nề nên không đánh giá cao nó.

"Thật lãng phí." Lôi Vô Kiệt thở dài nhìn đĩa thức ăn được bưng xuống.

"Nếu ngươi nghĩ rằng đó là một sự lãng phí, sao ngươi không đóng gói tất cả và mang nó đi sau khi nó kết thúc?"

"Thật sự có thể sao?"

"Ngộc"

Sau khi miếng trái cây quý cuối cùng được phục vụ, Tiêu Sắt nhảy lên bục cao, quay người cắt bỏ tấm màn phía sau, tấm màn lớn buông xuống, lộ ra một chữ "Điện" khổng lồ.

Một mảnh vải lụa trắng dài treo trên mái Thiên Kim đài rũ xuống.

Tiêu Sắt và những người khác đều mặc đồ tang, Tiêu Lăng Trần ở lầu hai ánh mắt lộ rõ vẻ mặt buồn bã, cũng thay đổi đồ tang.

"Trảm suy(*)?" Lam Nguyệt Hầu nghi hoặc.

(*)Trảm Suy, ngũ phục trong nặng nhất của tang phục.

"Phụ hoàng vẫn còn ở đây, vậy mà hắn đã mặc tang phục. quả thực là làm bậy." Xích vương cười lạnh.

Trống đang đánh, bài hát buồn và lời bài hát được hát lên.

"Chiến thành nam hề, tử quách bắc.

tráng sĩ dã chiến tử, mã minh hướng thiên bi.

dã tử lượng bất táng, ô diên trác nhân tràng, hàm phi quải tại khô thụ thượng.

vi ngã vị ô: Thả vi khách hào.

thủy thanh kích kích, bồ vĩ minh minh.

bạch cốt thành khâu, thương sinh hà tội?

hoán cố nhân, quy hề quy hề, quy cố lí hề. "

Tiếng trống xúc động phẫn nộ dâng trào dồn dập cuối cùng thúc giục chặt đứt dây cầm thúc giục phá cây sáo ngọc.

Mọi người ở Thiên Kim đài đều im lặng, trong lòng tự hỏi, Vĩnh An vương đây là muốn tế điện ai?

"Món cuối cùng lên rồi." Đồ nhị gia hắng giọng, cao giọng hô.

Món cuối cùng? Rõ ràng đĩa trái cây quý cuối cùng rõ ràng đã được dọn ra, vậy tại sao món cuối cùng lại đến?

Gã sai vắt từ Thiên Kim đài bưng một chén bột đậu và cơm đến cho mọi người, chiếc bát sứ lớn chứa đầy không có gì ngoài cơm và đậu phụ.

 Đơn giản và mộc mạc, đó là sự tưởng nhớ từ người sống đến người chết, có ý nghĩa rất lớn.

Tiêu Sắt bưng bát đậu phụ và cơm chậm rãi đi về phía trước: "Vương thúc có một người bằng hữu đã chết, người bạn này đã bị người miền Nam giết chết. Tục lệ ở quê nhà là sau khi một người chết thì tất cả họ hàng đều có mặt, Bằng hứu thì phải ăn một bát cơm đậu phụ. Vương thúc mất đã bốn năm được rồi, bây giờ các vị cũng phải cho thúc ấy một bát cơm đậu phụ."

Mọi người lúc này mới minh bạch rằng người mà Tiêu Sắt tế điện thực sự là người đã bị xử tử vào bốn năm trước vì tội bày mưu phản nghịch, Lan Gia vương, Tiêu Nhược Phong.

Nhưng... Tiêu Nhược Phong chết vì phản quốc, trên đời này bất kỳ ai dám tỏ lòng tôn kính hắn đều sẽ bị coi là đồng phạm.

Thử hỏi toàn bộ người ở Thiên Kim đài có ai dám ăn bát cơm đậu phụ này không?

Tiêu Lăng Trần ngồi ở lầu hai, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào nức nở nói: "Phụ thân." Hắn ăn hết bát cơm đậu phụ này, trong mắt ngấn lệ.

"Vương gia." Diệp Khiếu Ưng nhìn đại sảnh đầy khách, nước mắt lưng tròng, trong lòng vô cùng bi thương cùng phẫn nộ: "Năm đó ta cùng ngài đi ăn cơm đậu bữa đó, nhưng bây giờ.. .. đến lượt ta ăn rồi."

Trong khi những người khác vẫn còn do dự...

"Bữa này ta không ăn!" Xích Vương Tiêu Vũ là người đầu tiên đứng dậy.

Tiêu Sắt đặt chiếc bát trống xuống, nhìn hắn: "Ông ấy là Vương thúc của ngươi."

"Tiêu Sở Hà!" Tiêu Vũ giận dữ hét lên: "Năm đó khi Tiêu Nhược Phong ngỗ nghịch mưu phản, ý đồ đoạt lấy quyền lực, hắn ta là một kẻ loạn thần ở Bắc Ly. Hắn ta không phải là thúc của ta. Và với tư cách là lục hoàng tử, ngươi là Vĩnh An vương của Bắc Ly, ngươi vì một tên loạn thần, tổ chức một yến tiệc tưởng niệm hoành tráng như vậy, ngươi muốn là gì, Tiêu Sở Hà?" Tiêu Vũ chỉ vào tất cả những vị khách đang ngồi ở đó, "Còn có các ngươi...... Các ngươi là tmuốn mưu phản?"

"Tiêu Vũ, ngươi câm miệng!" Tiêu Lăng Trần đá một cái bàn trước mặt, từ tầng hai nhảy xuống: "Nếu năm đó cha ta muốn phản loạn, chỉ cần lãnh đạo toàn bộ Lang Gia quân lật đổ đất nước, hà tất gì lại để tên Kim Ngô Vệ hèn nhát kia bắt đi?"

"Tiêu Lăng Trần?" Tiêu Vũ cười lạnh, nhìn Tiêu Sắt nói: "Tiêu Sở Hà, ngươi xác thực cấu kết với quân phản loạn."

"Lan Gia Vương thúc chưa bao giờ phản loạn, không phải loạn thần, cũng không phải kẻ phản thần." Tiêu Sắt nhìn đám người còn chưa ăn cơm đậu: "Năm đó có rất nhiều người muốn hắn  đăng cơ làm vua, nhưng hắn bản thân cũng không muốn, cho nên Vương thúc đã chết, các ngươi còn sống, các ngươi còn nghĩ sẽ tái diễn năm đó chuyện năm xưa."

"Chắc hẳn ngươi rất tò mò, năm ngày trước trong cung có một luồng kiếm khí dâng lên, đêm đó đã xảy ra chuyện gì?

Bây giờ ta có thể nói với các ngươi rằng đêm đó Cẩn Ngôn công công đã ám sát thất bại và hắn đã bị xử tử vào đêm đó, Phụ hòng ta đã tìm thấy một đồ vật." Tiêu Sắt từ trong tay áo móc ra một quyển trục: "Đây là danh sách, danh sách đủ để làm trống triều đình Bắc Ly." "

Người do dự cuối cùng cũng cầm bát cơm đậu phụ trước mặt lên ăn.

Chỉ có Xích Vương chỉ vào đám người trông sảnh nói: "Các ngươi... các ngươi đang muốn tạo phản!" Sau đó hắn nhìn Bạch Vương: "Nhị ca, ngươi đầu óc cũng không thanh tĩnh giống bọn họ sao?"

"Thất đệ, dù sao hắn cũng là Vương thúc của chúng ta, là phụ tá đã giúp đỡ phụ hoàng chúng ta lên ngôi. Đám tang này, bát cơm đậu phụ này là thứ mà hoàng thất Tiêu gia chúng ta và tất cả người trong thiên hạ này nợ người." Bạch Vương giơ bát cơm đậu phụ lên, từ từ ăn.

Tiêu Vũ tức giận, vung ống tay áo, sải bước đi ra ngoài.

Sau đó mọi người nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng xướng thanh của Cẩn Tuyên công công: "Bệ hạ giá lâm."

Minh Đức đế cùng với bốn vị thái giám mang theo Lý Liên Hoa cùng nhau đi vào Thiên Kim đài.

Tất cả mọi người đều đứng dậy và quỳ xuống: "Tham kiến bệ hạ."

Diệp Kiếu Ưng không quỳ, Tiêu Lăng Trần không quỳ, Tiêu Sắt cũng không quỳ, hắn thậm chí không nhìn Minh Đức đế, hắn chính là nhìn vào Lý Liên Hoa.

Minh Đức hoàng đế nhìn quanh tứ phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào Tiêu Sắt: "Ngươi làm rất tốt." Tiêu Sắt còn đang nhìn vào Lý Liên Hoa, hoàn toàn không để ý tới hắn.

Minh Đức đế lại nhìn Tiêu Lăng Trần: "Ngươi nếu đã trở về, từ nay về sau nên ở lại Lang Gia vương phủ đi."

Tiêu Lăng Trần không muốn cùng hắn nói chuyện, cũng không mở miệng nói chuyện.

"Diệp tướng quân, ta biết bốn năm nay trong lòng ngươi oán hận bất bình, nhưng đây là Nhược Phong lựa chọn."

"Bệ hạ nợ Vương gia, ta sẽ thay Vương gia đòi lại." Diệp Khiếu Ưng ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh Đức đế.

"Ngươi còn đồ ăn không? Cô có chút đói bụng." Minh Đức đế nhìn Tiêu Sắt.

"Còn cơm đậu phụ."

"Cơm đậu phụ, cô nghe người ta nhắc qua, nhưng tối nay là tế ai?"

"Lang Gia vương thúc, phụ hoàng còn muốn ăn sao?"

"Ăn."

Mấy bát cơm đậu phụ nhanh chóng được bưng lên, ngoài Minh Đức đế ra, những người khác tỷ như tứ đại thái giám và Lý Liên Hoa cũng được an bày một bát.

"A... Còn có phần của ta nữa sao, ta thực sự có chút đói." Lý Liên Hoa có chút kinh ngạc, lại không khách khí mà bưng một bát cơm đậu phụ lên, mấy giây sau đã ăn hết.

"Nó rất ngon, nhưng ý nghĩa quá đặc biệt. Sau này nếu không có gì thì đừng ăn."

"Các ngươi cũng đừng thất thần, đều ăn đi." Minh Đức đế ra lệnh cho tứ đại thái giám, sau đó ngồi xuống, chậm rãi ăn hết bát cơm đậu phụ, ăn từng miếng một, đặt chiếc bát trống xuống, nhìn vào chiếc bát sứ thô lớn trước mặt, nước mắt vô thức rơi xuống.

"Cẩn Tuyên, tuyên bố chiếu chỉ. Cố niệm, ngươi đọc."

"Minh Đức thứ sáu năm, vụ án Lang Gia vương mưu nghịch." Minh Đức hoàng đế nhẹ nhàng nói.

"Minh Đức thứ mười sáu, vụ án Lang Gia vương mưu nghịch." Cần Tuyên lặp lại, hắn nội lực thâm sâu, thanh âm truyền xa, mọi người đều có thể nghe được.

Trong đại sảnh không có người ngẩng đầu, nhưng trong lòng không khỏi băn khoăn, Minh Đức đế rốt cuộc muốn làm cái gì?

"Thuộc cô ngộ phán."

"Thuộc cô ngộ phán."

Mọi người đều hiểu rằng Minh Đức đế sắp hạ chiếu cáo chính mình.

Tiêu Lăng Trần cuối cùng cũng quỳ xuống: "Phụ Thân, phụ thân, người cuối cùng cũng có thể rửa sạch nỗi oan của mình."

Diệp Khiếu Ưng vẫn thờ ơ.

"Lang Gia vương Tiêu Nhược Phong vì nước vì dân, tậm tâm tận lực, nhưng lại chịu khổi bị kẻ gian làm hại. Bây giờ kẻ gian đã bị đền tội, bản án cũ đã được làm sáng tỏ, nay ban thụy hào 'Đạt', trọng nhập Thái Miếu. Nhi tử Tiêu Lăng Trần, kế thừa danh hiệu Lang Gia Vương,  ban Tuyên Võ tướng quân, nhưng trọng triệu Lang Gia cũ quân, cũng tam quân ở ngoài, còn Trực Lệ đế vương nghe lời gièm pha, ngộ sát ái đệ, xấu hổ vô cùng, ba ngày một lần sẽ đến Thái Miếu dâng hương bái lạy tổ tiên cho đến chết mới thôi."

Minh Đức đế nói xong một câu, Cẩn Tuyên lặp lại một lần, ban hành toàn bộ chiếu chỉ, Minh Đức đế không khỏi ho khan một tiếng: "Khụ khụ..."

Thấy tình trạng của hắn không tốt, Lý Liên Hoa đặt tay lên lưng hắn và truyền nội lực của mình qua.

Bên trong một mảnh lặng im không tiếng động, Tiêu Lăng Trần trên mặt không có biểu tình gì, cúi đầu tạ ơn.

"Tạ ơn bệ hạ."

Cả đời, hắn vẫn không thể tha thứ cho  Minh Đức đế, nhưng Minh Đức đế đã ban chiếu chỉ cáo tội, vậy hắn còn có thể làm gì nữa?

Diệp Khiếu Ưng cảm thấy tủi thân, nhìn đám người đang quỳ trong đại sảnh và Minh Đức đế già nua, hắn ước gì bây giờ mình có thể trở về trong quân, chỉ huy quân đội ra trận.

Chỉ có Tiêu Sắt nhìn Minh Đức Đ=đế, nói từng chữ một.

"Phụ hoàng, như vậy còn chưa đủ, để có thể xóa sạch ô danh cho Vương thúc còn xa, không đủ."

Minh Đức đế trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Người chết không thể sống lại, ngươi nghĩ cô còn có thể làm cái gì?"

Tiêu Sắt lấy đạo long phong quyển trục từ trong tay áo ra, quay người lại và giơ nó lên.

"Sau khi tiên hoàng qua đời, trên thế giới có hai phong long quyển trục, một cuốn bị Vương thúc phá hủy không ai có thể nhìn thấy, còn đây là cuốn còn lại, tên của Vương thúc Tiêu Nhược Phong được viết trên đó."

"Tiêu Sở Hà, ngươi có biết ngươi đang làm gì không!?" Lam Nguyệt Hầu, Bạch Vương, Xích Vương, Tiêu Lăng Thần đám người đồng thanh kêu lên.

"Để hắn tiếp tục nói." Minh Đức đế dựa vào nội lực của Lý Liên Hoa mà hô hoán mọi người.

Diệp Khiếu Ưng nhìn Tiếu Sắt, vẻ mặt lạnh nhạt của hắn cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

"Đúng vậy, tiên hoàng muốn Vương thúc lên ngôi, nhưng Vương thúc đã sớm đưa quyết định rồi.

 Hai mươi năm trước, ông ấy đã phá hủy cuộn giấy và nhường ngôi vị lại cho ca ca. Bốn năm trước, người đã tự sát tại nơi hành quyết để mang lại thái bình cho thế gian.

Thế gian tuy thuộc về Vương thúc, nhưng người cũng đã nhường ngôi lại cho ca ca, các ngươi vì cái gì không phục? Có gì sai trong việc phụ hoang ta lên ngôi? "

Không có người trả lời Tiêu Sắt, ngay cả Diệp Khiếu Ưng cũng không trả lời được vấn đề này.

Tiêu Sắt mỉm cười một chút

"Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu con phong tước vị cho Tiêu Nhược Phong, Lang Gia Vương, hào nhân đức đế." Tiêu Sắt giơ cao quyển trục lên trên trán, chậm rãi quỳ xuống trước Minh Đức đế: "Đây là tâm nguyện cuối cùng của tiên hoàng và cũng là yêu cầu của toàn dân. Thành tâm xin phụ hoàng chuẩn tấu."

"Tiêu Sở Hà! Đứng dậy ngay cho ta!" Tiêu Lăng Trần lao tới bên Tiêu Sắt kéo hắn lên: "Ba huynh đệ các ngươi tranh đoạt ngai vàng là đủ rồi. Hiện tại các ngươi kéo ta xuống nước là vì cho rằng thành Thiên Khải không đủ náo nhiệt sao? "

Nhưng làm sao Tiêu Lăng Trần có thể kéo được Tiêu Sắt, người đã ở trong tiêu dao thiên cảnh?

"Tư cách này ngươi có thể không cần, nhưng là hắn nhất định phải cấp cho ngươi." Tiêu Sắt ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Trần: "Bởi vì ngươi vốn là có cái tư cách này."

Nghe vậy, các quần thần đều im lặng.

Nhưng Bạch Vương lại thở dài, nhẹ giọng nói: "Ta thật sự kém xa hắn."

Xích Vương muốn cắn nát hàm răng của mình: "Đồ ngốc, sợ mình không có đủ đối thủ phải không?"

"Cô, chuẩn tấu. Ngai vàng của ta vốn đucợ nhường, nay nhi tử của hắn, Tiêu Lăng Trần, hẳn đương nhiên có tư cách là hoàng tử." Minh Đức đế trầm giọng nói, sau đó vung tay áo bỏ đi, chỉ để lại một đám người ngơ ngác. .

Tiêu Sắt nhìn Lý Liên Hoa cùng Minh Đức đế rời đi, sau đó quay đầu nhìn mọi người ở Thiên Kim đài: "Được rồi, mọi người xin mời đứng dậy.

Chu vị đều có rất nhiều cảm giác bất an trong lòng, ngày sau chu vị biến những cảm giác khó chịu này thành động lực để phụ tá Lang Gia Vương trong tương lai. Việc tranh giành vị trí hoàng đế Bắc Ly không phải là điều dễ dàng, bất quá quang minh chính đại cạnh tranh tốt hơn là nuôi quân tạo phản, không phải sao? Diệp tướng quân."

Tiêu Sắt nhìn Diệp Khiếu Ưng ý có điều chỉ.

Sau đó hắn vỗ vỗ vai Tiêu Lăng Trần: "Làm tốt lắm, ta rất xem trọng ngươi!"

"Ngươi... Tiêu Sở Hà, quay lại nói rõ cho ta biết ai muốn làm hoàng đế." Giữa những lời chỉ trích đầy tức giận của Tiêu Lăng Trần, Tiêu Sắt uể oải rời khỏi sân Thiên Kim đài cùng với đám người Lôi Vô Kiệt.

"Tiêu Sắt, ngươi. . . " Lôi Vô Kiệt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Ngươi vẫn luôn nói ta ngu ngốc, ta vì sao hôm nay lại cảm thấy ngươi làm ra chuyện thật ngu xuẩn."

"Ta gọi đây là đại trí tuệ, ngươi là tên 'ngộc', sao có thể hiểu được?"

"Huynh hoàn toàn không muốn vị trí đó sao?" Diệp Nhược Y biết rất nhiều người ủng hộ Tiêu Sắt là bởi vì Lang Gia Vương rất thích Tiêu Sắt, hiện tại Tiêu Lăng Trần có tư cách này, rất nhiều người trong số này sẽ quay sang ủng hộ Tiêu Lăng Trần.

Theo một nghĩa nào đó, Tiêu Sắt đã từ bỏ vị trí đó khi đưa ra quyết định này.

"Vị trí đó có gì tốt?" Tiêu Sắt bình tĩnh nói: "Điều ta muốn là trường kiếm giang hồ, say rượu cao lầu. Ta có lỗi với ngươi Nhược Y, làm ngươi thất vọng rồi."

"Ta không thất vọng vì ta là bằng hữu của huynh."

Trên đường hồi cung, Lý Liên Hoa từ biệt minh Đức đế.

"Bệ hạ, đêm nay ta sẽ không cùng ngài trở lại hoàng cung."

"Thiên Sư, ngươi muốn đi đâu vậy?"

"Ta vừa mới gặp được người định mệnh của mình, hiện tại muốn gặp hắn." Lý Liên Hoa tiêu tiêu sái sái mà bước đi: "Bệ hạ, mấy ngày nay thần không có mặt ở đây, xin hãy nhớ truyền thần y Hoa Cẩm vào cung điện. Tránh cho trong cung xảy ra sự cố, sau này còn gặp lại."

Ở Tuyết Lạc sơn trang, bọn người Lôi Vô Kiệt đã đi ngủ, Tiêu Sắt xắn tay áo ngồi trong đình ngắm hoa tuyết, chờ người trở về.

Hắn đợi rất lâu, cuối cùng cũng có người dẫm lên hoa mận đỏ và tuyết trắng, đáp xuống trước mặt hắn.

"Đợi đã lâu chưa?" Lý Liên Hoa ôm một quả mận đỏ bước vào trong đình.

"Là ngươi đến muộn." Tiêu Sắt vẻ mặt thờ ơ giơ tay.

Lý Liên Hoa cười một chút, dưới ánh đèn người nọ tuấn mỹ như ngọc, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại đem hoa mận trong tay cắm đến bên tai của Tiêu Sắt.

"Tiêu lão bản, ngươi thực sự còn đẹp hơn cả bông hoa."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro