Chương 1

Thám tử Shinichi x đạo tặc Giang Dương Kaito, nhưng cả hai đều dùng thân phận giả, bên nhau vui vẻ, vừa đấu đá nhau vừa cưng chiều nhau, HE. Danh tính thực sự của Kaito sẽ xuất hiện trong chap này, còn Shinichi sẽ tiết lộ sau.

Gufeng pa, @NGC2237. Tham khảo dựa trên ý tưởng của bạn này. Bởi vì nó là một phong cách cổ trang, một số giả thuyết sẽ được điều chỉnh. Đây là lần đầu tiên mình viết cổ trang, cố gắng nha, mong các bạn nhẹ tay (ಥ_ಥ)

Truyện.

Một đêm trăng thanh, gió mát.

Bên ngoài Bảo Các của Thanh Vân thành có tầng tầng lớp lớp lính canh vây quanh. Bên trong canh giữ chặt chẽ đến mức chim bay vào cũng khó.

Không giống như ánh đèn rực rỡ ở Bảo Các. Khu vực đối diện với Thanh Vân thành không một bóng người. Chỉ có những chiếc đèn lồng treo bên ngoài hiên cửa đung đưa theo gió đêm.

Nghe nói tên cướp Giang Dương mã số 1412 thông thạo thuật dịch dung, có thể cải trang thành người khác mà không lộ ra sơ hở. Vì thế, ngay khi màn đêm buông xuống, nha môn đã ra lệnh đóng cửa tất cả các cửa hàng gần đó. Không cho phép ai đặt chân vào Thanh Vân thành.

Một bóng người nhanh nhẹn lướt qua ở cuối ngõ. Bộ y phục màu đen giúp y vô cùng dễ dàng ẩn nấp trong bóng tối. Cuối cùng dừng lại sau dãy nhà gần Bảo Các nhất.

Kuroba Kaito trốn sau bức tường, ẩn mình vào màn đêm, chỉ chừa ra đôi mắt sáng để quan sát. Địch nhân ở ngoài sáng, ta ở trong tối. Kaito rất nhanh nắm rõ vị trí của các lính canh trong Bảo Các.

Đối mặt với rất nhiều lính canh, Kuroba Kaito khẽ huýt sáo với vẻ mặt thoải mái.

Vẫn là đám chưa rút ra được kinh nghiệm nào. Xem ra lại là một đêm dễ dàng thành công nha.

Nghĩ đến đây, Kuroba Kaito nhảy lên mái nhà, nằm úp sấp xuống, vẫn chưa bị ai phát hiện.

Trong sân của Thanh Vân thành, Đại Giải Bộ đứng canh trước cửa chính, lo lắng quan sát xung quanh. Một cấp dưới chạy đến, báo cáo với ông rằng vẫn chưa tìm thấy điều gì bất thường.

1: chức vị của người giải quyết các tranh chấp liên quan đến tội phạm thời phong kiến Nhật Bản. Dưới cấp có Trung Giải Bộ, Thiếu Giải Bộ.

Đại Giải Bộ gật đầu, "Đã đến giờ, đừng xem thường."

Ngay khi cấp dưới định quay lại tiếp tục kiểm tra, lại bị Đại Giải Bộ gọi lại: "Người mới đến mấy ngày trước đâu rồi? Sao không thấy?"

Cấp dưới sửng sốt, hồi tưởng một hồi, quả nhiên cả đêm không thấy người kia.

"Quên đi, mặc kệ..."

"Đại nhân! Có dị động ở cửa Nam!"

Chỉ là một thông báo, lại giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu. Hàng chục người trong Thanh Vân thành đều đổ xô về phía Nam.

Trong lúc hỗn loạn, một bóng người từ phía Bắc tiến vào, trực tiếp bay tới lầu ba Bảo Các. Hai người gác cửa lầu ba còn chưa kịp nói chuyện, đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, rất nhanh liền ngất đi.

Kuroba Kaito cúi người, nhặt lên chìa khoá. Dùng ánh mắt nhìn những tên ngốc nhìn nhóm người trong sân vẫn đang chạy về phía Nam.

Chỉ dùng một cơ quan nhỏ đã dễ dàng lừa được đám người này. So với họ, Nakamori Ginzo thông minh hơn nhiều.

Chỉ đến khi Đại Giải Bộ đã dẫn người đến cổng phía Nam, mới nhận ra rằng mình bị lừa. Vội vã quay lại lần nữa. Kuroba Kaito đã thành công.

Dưới ánh trăng, đạo tặc kiêu ngạo đứng trên đỉnh Bảo Các. Nhìn xuống mọi người trong viện. Trang phục màu trắng khá bắt mắt dưới bầu trời đêm, chiếc áo choàng cùng màu tung bay trong gió. Mặt nạ màu bạc che nửa khuôn mặt trên, chiếc cằm tinh xảo lộ ra, môi cười nhưng không có chút ấm áp.

Ngay cả khi đối mặt với nhiều người như vậy. Ánh mắt của y vẫn bình tĩnh, y nhìn chằm chằm vào đám đông bên dưới. Chậm rãi giơ tay phải lên, cầm bảo vật y đã thông báo rằng sẽ đánh cắp – một cây trâm vàng được đính mã não.

Hành động khiêu khích này khiến Đại Giải Bộ tức giận. Nhưng ông còn chưa kịp phản ứng, liền thấy đạo tặc cười nhạt một tiếng, xoay người từ bên kia nhảy xuống.

"Bắt lấy hắn!"

Trung Giải Bộ ngay lập tức dẫn mọi người đuổi theo tên đạo tặc. Nhưng thật đáng tiếc, không thấy ai ở phía sau Thanh Vân thành. Mọi người quan sát xung quanh rất lâu mới nhìn thấy bóng dáng màu trắng dưới màn đêm. Nhưng khoảng cách này thì không thể đuổi kịp.

Nhìn đối tượng bị truy bắt bỏ trốn, Đại Giải Bộ rất bất lực. Không hổ danh là tên đạo tặc mà ngay cả những đại nhân ở kinh đô cũng không thể làm gì được. Khinh công của tên đó thật sự có thể gọi là đi mây về gió.

Thân thể Kuroba Kaito nhẹ như chim én, giẫm lên ngói trên mái nhà mà không gây ra tiếng động. Nhìn thấy mình cách Bảo Các càng ngày càng xa, tình huống đúng như dự đoán, không có người đuổi kịp. Y bắt đầu suy nghĩ xem có nên thay bộ quần áo trắng bắt mắt này hay không.

Ngôi nhà tiếp theo hơi xa so với chỗ đứng hiện tại. Nhưng Kuroba Kaito không hề hoảng sợ, khuỵu gối rồi nhảy lên như một con hạc trắng sắp cất cánh.

Đột nhiên âm thanh xé gió xuất hiện.

Thứ gì đó tấn công Kuroba Kaito giữa không trung.

Dựa vào trực giác nhạy bén. Kaito Kuroba nghiêng đầu, thấy thứ đó gần như xẹt qua tai y.

Kaito nhìn theo hướng ngược lại thứ đó bay đến. Thấy một người đàn ông ăn mặc như người của Giải Bộ đang đứng trên mái nhà cách đó không xa. Tay phải của anh ta tùy tiện ném một viên đá.

2: cơ quan có trách nhiệm giải quyết các tranh chấp liên quan đến tội phạm thời phong kiến Nhật Bản.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, viên đá khác xuất hiện trong lòng bàn tay của người đàn ông. Chỉ với một cái búng tay, một viên đá nữa bay lên không trung!

Kuroba Kaito, người chưa tiếp đất, không thể sử dụng nội lực cũng như kiểm soát được hoàn toàn cơ thể của mình. Vì vậy y chỉ có thể nhanh chóng rút ra quạt Lạc Nguyệt chắn hòn đá.

Nội lực thật mạnh!

Cảm nhận được lòng bàn tay đang rung, Kuroba Kaito thầm thở dài trong lòng. Cảm thán rốt cuộc vị kia là thần thánh phương nào.

Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Ngay khi ngón chân của Kuroba Kaito chạm ngói, đợt tấn công tiếp theo của đối thủ bắt đầu - một viên đá sắc nhọn bay thẳng về phía chân Kaito. Y thậm chí còn chưa kịp đứng vững, đã phải nhảy lên không trung lần nữa.

Hòn đá đập vỡ vài mảnh ngói, Kaito Kuroba cảm thấy may mắn vì không bị những viên đá kia đánh trúng. Ngay khi đáp xuống chỗ khác trên mái nhà, y nhận ra có điều gì đó không ổn.

Ngói ở đây trơn quá! Nó đã bị bôi lên thứ gì đó!

Tuy nhiên, lúc này nhận ra đã quá muộn, y rơi thẳng từ trên mái nhà xuống với cơ thể mất thăng bằng của mình.

"Hiss—" Kuroba Kaito thở hổn hển, vội vàng đứng dậy.

Cho dù là ở kinh đô, y cũng chưa bao giờ chật vật như vậy. Y không bao giờ ngờ rằng sẽ gặp được một đối thủ đáng gờm như vậy ở Thanh Vân thành.

Tên đó tính toán mọi việc. Cố ý chọn chỗ cách xa Kaito chờ đợi. Lợi dụng lúc y di chuyển trên không không thuận tiện, khi y tiếp đất không vững liền nhanh chóng tấn công. Ép y đến chỗ đã bôi dầu từ trước, khiến y tự ngã xuống.

Việc tên đó xuất hiện ở đây có nghĩa là hắn cũng đã đoán được đường thoát thân của y.

Xem ra người này khó đối phó, 36 kế chạy là thượng sách.

"Không được di chuyển!"

Kuroba Kaito nhặt lên chiếc mặt nạ bị rơi, chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng hét. Tia sáng lạnh lóe lên, một thanh kiếm xuyên qua từ phía sau, cắt đứt một sợi tóc bên tai của Kaito.

Tên đó mất rất ít thời gian để đuổi kịp y, có vẻ như khinh công của hắn không tệ.

Lưỡi kiếm sắc bén đặt trên cổ Kuroba Kaito, áp sát vào da. Cảm giác mát lạnh kích thích từng sợi lông tơ dựng đứng.

“Đứng lên.” Nam nhân phía sau lại lên tiếng, thanh âm lạnh lùng. Nhưng có thể nghe ra tuổi cũng không lớn.

Kuroba Kaito phối hợp rất tốt, thận trọng đứng dậy. Sau đó nghe thấy tiếng xích sắt leng keng.

"Vòng tay ra sau."

Chắc chắn, người kia muốn trói y lại.

Kaito Kuroba ngoan ngoãn làm theo. Nhưng khi y đặt tay ra sau lưng, một quả bóng nhỏ bất ngờ rơi ra từ tay áo của y.

Quả bóng lăn xuống đất và ngay lập tức tỏa ra một lượng lớn khói trắng.

Khi làn khói trắng tan đi, tên trộm xảo quyệt cũng biến mất không tung tích. Chiếc trâm vàng bị mất nằm lặng yên trên mặt đất, bên dưới có một tờ giấy.

"Đây không phải là bảo vật mà ta đang tìm kiếm, xin hãy giúp ta trả lại nó, thưa ngài."

Buổi trưa ba ngày sau, tại cửa Thanh Vân thành, Chánh Khanh Quan dẫn đầu một đám quan viên đứng dưới nắng. Hộ vệ đứng xếp hàng hai bên đường lớn, cấm người dân lại gần. Người dân muốn ra vào thành phố chỉ có thể đi qua cửa thành bên hông.

3: vị quan đứng đầu 1 thành.

Hình như bọn họ đang đợi ai đó.

Đại Giải Bộ dẫn theo vài người lính đứng sau Chánh Khanh Quan và các quan viên khác. Một người lính trong số họ lén lau mồ hôi trên chóp mũi. Thấy các quan lớn đang trò chuyện với nhau để giết thời gian, cũng tò mò hỏi Đại Giải Bộ đứng bên cạnh, "Đại nhân, rốt cuộc là người chức cao vọng rộng như thế nào mà ngay cả Chánh Khanh Quan cũng phải đích thân tới đón?"

"Là Thân vương đến từ kinh đô. Chánh Khanh Quan không đích thân ra đón tiếp được sao?"

4: chức vị như hoàng tử, vương gia của Trung Quốc.

“Thân vương?” Người lính cực kỳ kinh ngạc, hạ thấp giọng nói, “ Tình hình hiện tại của kinh đô rất căng thẳng. Tại sao Thân vương lại chạy đi chơi xa như vậy?”

"Ta làm sao biết!" Đại Giải Bộ thấp giọng mắng, "Câm miệng, chuyện này tới lượt ngươi quản?”

Cuối cùng, một đoàn xe ngựa nhỏ xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Chánh Khanh Quan và những người khác lập tức cung kính đứng dậy, tiến lên hành lễ.

Màn xe vén lên, người đầu tiên bước ra là một ông lão tóc hoa râm.

Sau khi ông lão xuống xe, chủ động vén rèm lên. Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh từ sau rèm đưa ra, giữ lấy khung xe. Một người đàn ông mặc áo choàng màu chàm bước ra, sau khi từ chối sự giúp đỡ của ông lão, y bước xuống xe ngựa.

Người này mặt sáng như ngọc quan. Mỗi một cử chỉ nhấc tay nhíu mày đều có phong thái sang quý, thoạt nhìn đã biết là con nhà danh gia vọng tộc. Làn da trắng không tì vết, nhưng so với những người bình thường, sắc mặt của tiểu Thân vương này có chút tái nhợt. Đôi môi cũng không hồng hào, tựa hồ có chút yếu ớt.

Khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con ngây thơ, hình như vẫn chưa thành niên.

Ở tuổi của y, đáng lẽ còn chưa được phong là Thân vương. Nhưng tám năm trước, sau khi phụ thân của Kuroba Kaito. Kuroba Toichi - Thân vương thứ bảy của Thiên hoàng, bất ngờ qua đời. Chỉ để lại một vợ một con. Thiên hoàng bệ hạ cảm thấy tiếc nuối cho giọt máu duy nhất còn sót lại của Thất Thân vương, trực tiếp phong con trai của Kuroba Toichi làm Thân vương.

Thật không may, sau cái chết của phụ thân mình. Kuroba Kaito bệnh ốm quanh năm, hiếm khi tiếp xúc với người ngoài, tuổi thọ của y...

Vì vậy, mặc dù trở thành Thân vương nhỏ tuổi nhất. Kaito vẫn ở bên ngoài trung tâm quyền lực, y cam chịu làm một Thân vương nhàn rỗi trong suốt cuộc đời của mình.

Nhưng cho dù như vậy, những quan viên địa phương này cũng không dám lơ là. Dù sao Thiên hoàng bệ hạ đối với vị Thân vương trẻ tuổi này vẫn rất có thiện cảm.

" Thần tham kiến điện hạ. Thanh Vân thành không có gì nhiều. Nhưng thần đã sai người thu dọn mảnh sân tốt nhất trong phủ. Đồ dùng hàng ngày đều đã thay mới. Hi vọng điện hạ sẽ cảm thấy thoải mái." Chánh Khanh Quan Matsumoto Hisao nói một cách ân cần. Tuy rằng không rõ mục đích của vị tiểu Thân vương này tới đây là gì, vẫn là sớm chuẩn bị mới tốt.

"Cảm ơn lòng tốt của Matsumoto-sama. Từ lâu bản vương có ý định ở Thanh Vân thành một thời gian. Đã kêu người tìm một ngôi nhà trước, không cần làm phiền ngài."

Matsumoto Hisao, vội vỗ mông ngựa, lúng túng cười nói: "Nếu Thân vương cần thứ gì, hãy nói với thần”

5: nịnh hót

Kuroba Kaito gật đầu, cười hiền lành nói: "Ta hiện tại thật sự có việc muốn làm. Cần ngài giúp đỡ."

"Xin hãy nói, thưa điện hạ."

"Bản vương là người mới tới. Không biết rõ đường đi ở Thanh Vân thành lắm. Ngài có thể phái một người của Giải Bộ dẫn đường cho ta chứ?”

Matsumoto Hisao không ngờ yêu cầu của đối phương lại đơn giản như vậy. Lập tức đáp ứng: "Hẳn là như thế, chắc chắn là được. Người của Giải Bộ đâu, mau tiến lên”

Đại Giải Bộ mang theo một vài người lính tiến lên, những người lớn tuổi hơn chủ động đứng ở phía trước. Những người ở phía sau vội vàng thẳng lưng xếp hàng. Họ đều muốn nhân cơ hội tạo mối quan hệ với Thân vương đến từ kinh đô.

Ánh mắt của Kaito Kuroba quét qua hàng người. Cuối cùng dừng mắt ở người đứng cuối hàng ngũ.

Không giống những người khác trên mặt lộ rõ mong đợi cùng nịnh nọt. Người này lặng lẽ đứng ở cuối hàng, mặt chỉ lộ ra một nữa. Nhưng Kaito Kuroba vẫn có thể thấy vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, như thể mọi thứ xung quanh anh ấy không liên quan gì đến hắn.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt này. Kuroba Kaito đã nhận ra đó chính là tên đã khiến y ngã ba đêm trước.

Rõ ràng, hắn không hứng thú lắm với việc trở thành người hướng dẫn cho mình.

Thú vị.

Trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh, Kuroba Kaito không thay đổi biểu tình trên mặt. Nhưng trong lòng đã có dự tính.

Nhìn thấy tiểu Thân vương đến từ kinh đô xuyên qua hàng người phía trước đi tới trước mặt mình. Bình tĩnh trên mặt người kia rốt cục lộ ra vài phần nghi hoặc cùng kinh ngạc.

“Tên của ngươi là gì?” Kaito Kuroba thích thú nhìn người trước mặt.

“Edogawa Conan.” Người kia đáp. Nửa thân trên thẳng tắp, so với những quan chức cấp cao kia còn cường tráng hơn.

Có lẽ vì đoán được mình sắp trở thành người mà Thân vương trẻ sẽ chọn nên ngay lúc Kaito Kuroba hỏi, Edogawa Conan đã sững người trong giây lát.

Tiểu Thân vương thu hết biểu cảm của Edogawa Conan vào mắt. Lại làm bộ như không thấy, đảo mắt, ngữ khí tựa hồ đang bàn chuyện hôm nay sẽ ăn gì " Ngươi sẵn lòng làm người hướng dẫn cho ta chứ?”

Bị nhiều người đánh giá như vậy, Edogawa hiển nhiên không vui. Lông mày khẽ nhíu lại.

Khiêu khích thành công. Kuroba Kaito rất là vui vẻ, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt bất mãn của đối phương. Y nghiêng đầu cười nói: "Vậy mấy ngày tới chiếu cố ta nha."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro