Chapter 14: "Xin cậu, nhất định phải giữ đứa bé"
Cố Nguỵ vẫn chưa thoát khỏi sự kinh sợ và ngoài ý muốn này, nhớ đến lời Cảnh Trạm vừa nói, anh mang thai rồi? Anh sờ lên bụng, mặc dù vẫn phẳng lì, nhưng cảm giác nó đã mềm hơn không ít, bên trong bụng anh thật sự có một sinh mạng nhỏ, thật khó tin*, gần đây thân thể anh vẫn luôn không tốt, chỉ sợ đó cũng là phản ứng khi mang thai, anh tự trách bản thân quá sơ ý làm tổn thương tới đứa bé.
*不可思议 (thành ngữ tiếng Trung) /bất khả tư nghị/: không thể tưởng tượng nổi, không ngờ tới, không ngờ đến, rất khó tin.
"Bảo bảo, tha thứ cho ba được không, con nhất định phải ở trong bụng ba phát triển thật tốt, ba sẽ yêu thương con thật nhiều" - Cố Nguỵ sờ bụng ôn nhu nói, mặc dù bây giờ bụng anh vẫn có chút đau, dưới thân cũng có máu chậm rãi chảy ra, nhưng anh hy vọng bảo bảo kiên cường, Trần Vũ đã rời khỏi cuộc sống của anh, anh không muốn bảo bảo lại xảy ra bất cứ chuyện gì, anh thật sự không chịu nổi, trên mặt lăn xuống một dòng nước ấm, Cố Nguỵ hậu tri hậu giác* nhận ra bản thân đang khóc, anh không biết là do mình ủy khuất hay là vui mừng, là ủy khuất phát hiện sự tồn tại của đứa bé quá muộn, hay là vui mừng vì trong bụng mình đang mang huyết mạch của Trần Vũ.
*后知后觉 (thành ngữ tiếng Trung) /hậu tri hậu giác/: muộn màng nhận ra, muộn màng phát hiện.
Cảnh Trạm vừa vào đã thấy người trên giường hơi xuất thần, "Cố Nguỵ, bây giờ tốt nhất là cậu không thể kích động, phải khống chế lại tâm tình của mình" - Cảnh Trạm đặt cháo xuống, mở ra đút cho Cố Nguỵ ăn.
Cố Nguỵ run run ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ, anh không muốn ăn lắm, Cảnh Trạm thở dài bỏ cháo xuống, nhìn anh "Cố Nguỵ, cậu định như nào? Giữ lại đứa bé này hay là?"
"Đây là con của tôi, tôi sẽ không tổn thương nó" - Cố Nguỵ sờ bụng, ôn nhu nói "Cảnh Trạm, tôi ly hôn rồi".
"Vậy cậu còn giữ lại đứa bé này làm gì?" - Cảnh Trạm tức giận hỏi, mặc dù cậu biết, người trong ngành y có tấm lòng cha mẹ, không nên nói ra những lời này, nhưng cậu hiểu rõ thân thể Cố Nguỵ, giữ lại đứa bé này đối với thân thể Cố Nguỵ chính là một loại tổn thương, huống chi bây giờ cậu cùng Trần Vũ đã tách ra, Cố Nguỵ muốn tự bản thân nuôi dưỡng đứa bé này? Cậu ta không cần tiền đồ nữa rồi?
"Cảnh Trạm, nó là huyết mạch của Trần Vũ, tôi không thể cũng không nỡ" - Cố Nguỵ cắn môi, tất cả ủy khuất cùng những chuyện phát sinh gần đây xuyên thẳng vào tim anh, mũi anh chua chua, nước mắt nóng hổi từ hốc mắt trào ra, anh cố hết sức muốn áp chế, nhưng càng áp chế, nước mắt lại tuôn ra càng mãnh liệt.
Cảnh Trạm nhìn dáng vẻ Cố Nguỵ, biết mình nặng lời, quay đầu muốn lấy khăn giấy cho anh, trấn an một chút tâm tình của anh, nhưng xoay người lại liền thấy Cố Nguỵ thở hổn hển, khuôn mặt trắng bệch, thân thể không khỏi cuộn lại, Cảnh Trạm lập tức vừa nhấn chuông vừa kêu "Người đâu, bác sĩ!" vừa gọi "Cố Nguỵ!"
Cố Nguỵ bây giờ cảm thấy phần bụng như bị xé rách, đau đến trời đất đảo lộn*, loại đau đớn giống như muốn đem bản thân anh xé nát, anh cảm nhận được dưới thân đang ra máu, anh rất hoảng, nói không nên lời, miệng mở rộng... Cảnh Trạm lại hiểu rõ ý của anh "Xin cậu, nhất định phải giữ đứa bé".
*翻江倒海 (thành ngữ tiếng Trung) /phiên giang đảo hải/: dời sông lấp biển
Lúc này bên phía Trần Vũ, thông qua quan hệ của Lâm Cục, đã thành công thâm nhập vào 'Mạnh Ca' ở thành phố M, cậu không thể dựa vào bất kỳ trợ giúp nào, chỉ có thể tiếp xúc với tuyến người trung tầng như Dương Lộ, bọn họ cũng không thể gặp mặt thường xuyên sợ xảy ra phiền toái không cần thiết, mà Dương Lộ cũng muốn để Trần Vũ từ từ vững vàng, không thể gấp gáp, thường những nhóm người phạm tội sẽ không dễ dàng tin tưởng một nhân viên ngoài như vậy.
Dương Lộ nói cho Trần Vũ biết, Ngụy Dương là thư ký của X, tất cả ghi chép và 'hàng' đều ở trong tay hắn, bản thân Dương Lộ với hắn ta cũng có chút tiếp xúc, thường buổi trưa sẽ không có người ở văn phòng, nếu như tìm được tư liệu và bản ghi chép mà nói, đối với hành động truy bắt người sau này sẽ rất có lợi, nhưng Dương Lộ cũng nói với Trần Vũ, không cho phép tự tiện hành động, phải bàn bạc kỹ càng, tai mắt quá nhiều, nếu không cẩn thận liền sẽ trúng kế, lúc đó đến mạng cũng không còn.
Trần Vũ nhìn thấy Ngụy Dương từ phòng làm việc đi ra, lại cảm thấy quen mắt giống như đã từng gặp qua, Trần Vũ đang muốn rời đi, đằng sau truyền đến âm thanh "Ai vậy?" - Trần Vũ hồi hộp một tiếng, sẽ không bại lộ đâu chứ, giả bộ trấn an xoay người lại, "Tôi là nhân viên mới bên bộ phận kỹ thuật, vừa mới được Dương quản lý nhận vào" - Trần Vũ vốn xuất thân là cảnh sát hình sự, tố chất tâm lý cực mạnh.
"Nhân viên bộ phận kỹ thuật? Tới văn phòng làm gì?"
"Còn có, tôi nhìn cậu rất quen mắt?" - Ngụy Dương nhìn chằm chằm Trần Vũ "Cậu là Trần Vũ?"
"A? Ngụy thư ký biết tôi?" - Trần Vũ không xác định hắn có phải biết lai lịch của mình không, dù sao trong ấn tượng của cậu thật sự không có người này.
"Ây da, hai chúng ta là bạn tiểu học, tôi là Ngụy Thần" - Ngụy Dương gấp gáp nói.
"Ngụy Thần? A!~ Cậu là Ngụy Thần!" - Trần Vũ không nghĩ bây giờ còn gặp được bạn tiểu học, đã nhiều năm như vậy, thay đổi không nhận ra là chuyện rất bình thường, hơn nữa lúc đó Ngụy Thần ở trong lớp cũng không có gì nổi bật, Trần Vũ đối với hắn căn bản không có ấn tượng gì, "Vậy sao cậu lại đổi tên thành Ngụy Dương?"
"Yêu cầu công việc, yêu cầu công việc, Thần và Dương* đều có nghĩa là sáng sớm, khác biệt không lớn" - Ngụy Dương vui vẻ nói "Cậu bây giờ đang làm gì? Sao lại muốn đến chỗ này?"
*晨 Thần /chén/ và 阳 Dương /yáng/
"Tôi bây giờ làm IT, thật ra công ty cũ đãi ngộ không tốt, vừa vặn tìm được công ty của các cậu, còn kiếm được kha khá" - Trần Vũ thật thà nói.
"Cậu ăn cơm chưa? Tôi đang muốn đi ăn, đi chung?"
"Được" - Trần Vũ nghĩ đây là thư ký bên cạnh boss lớn, chắc chắn cũng không phải loại lương thiện gì, cậu không thể thiếu cảnh giác, nói là bạn học, nhưng dù sao cũng bao nhiêu năm không gặp, ai biết hắn bây giờ là loại người nào...
——————
🌸 Tác giả:
Tôi không cho rằng truyện này mình viết khá ổn, thậm chí có thể nói là chưa đạt tiêu chuẩn, nhưng từng tình tiết trong truyện đều là trong lòng tôi muốn viết ra, cảm ơn mọi người ~ Còn có chính là Trần Vũ làm nhiệm vụ lần này, nhóm người phạm tội sẽ rất nhanh bị bắt, vụ án cũng sẽ kết thúc sớm, dù sao chủ yếu vẫn là viết day dưa tình cảm giữa Trần Vũ và Cố Nguỵ hai người bọn họ, cho nên vụ án sẽ mau chóng kết thúc nha.
🌸 Translator/Editor:
1. Về vấn đề tên của Dương Tập (đồng chí hy sinh vì đỡ đạn cho Trần Vũ), trong bản gốc có lúc tác giả viết là 杨熠 (Dương Tập), lúc lại viết 杨毅 (Dương Nghị), pinyin của cả hai đều là Yángyì nên chắc chỉ là lỗi đánh máy, nên mình sẽ giữ nguyên tên lúc đầu đã dịch - Dương Tập.
2. Spoil một chút diễn biến câu chuyện là từ chap 17 Trần Vũ sẽ kết thúc nhiệm vụ trở về, bắt đầu TRUY THÊ, thời gian Trần Vũ đi thực hiện nhiệm vụ cũng không có dài lắm đâu, lúc cậu trở về Cố Nguỵ vẫn còn đang mang thai.
3. Tác giả truyện (栗果青提) thật ra không nổi lắm, truyện bạn ấy viết cũng không có quá nhiều lượt đọc, nên bạn ấy có tâm sự hy vọng sau khi mình dịch xong mọi người sẽ thích câu chuyện của bạn ấy, nên bách hương quả nếu thích hãy nhớ vote sao vàng nha để mình còn đi khoe với bạn.
4. Hôm qua mới đi chơi ở vườn hoa ngoại thành Thành Đô, check-in một vài tấm với hai bảo bảo~ BJYXSZD!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro