Chapter 4

Đại đội cảnh sát hình sự.

Trần Vũ vừa vào đại sảnh liền gặp Dương Tập, "Tiểu tử ngươi, cảnh xuân đầy mặt, xem ra tối qua cùng Bác sĩ Cố rất đặc sắc nhỉ." - Đập Trần Vũ một cái, Dương Tập cười xấu xa nói.

"Cút, muốn chết à, dám chọc tôi, hồ sơ chỉnh đốn xong chưa, báo cáo viết xong rồi? Nói cho cậu biết một lát tôi còn phải gửi báo cáo cho Lâm Cục. " - Trần Vũ vẻ mặt kiêu ngạo, giày vò đứa bạn tốt, cậu sẽ không nhân từ nương tay. Dương Tập cùng Trần Vũ là bạn học thời đại học, sau khi tốt nghiệp hai người cùng nhau đến Cảnh đội, bạn tốt của Trần Vũ không nhiều, trong lúc làm việc Dương Tập chính là trợ thủ đắc lực nhất của Trần Vũ, Trần Vũ có thành tựu như hôm nay, không thể không kể đến Dương Tập.

"Ông nội ơi, sao không nói sớm, đợi một chút ông đây đi viết cho xong."

"Tôi không có thiên vị đâu nhé."

Đúng lúc hai người đang náo loạn, Lam An nhiên đi tới, "Hai ngươi ở đây làm gì vậy? Trần Vũ, Lâm cục tìm cậu kìa."

Lam An Nhiên gia nhập Cảnh đội cùng lúc với Trần Vũ và Dương Tập, ba người bổ sung cho nhau, một tiểu đội phá án, tam giác sắt của đồn cảnh sát chính là bọn họ.

"Hả, Lâm Cục tìm tôi?" - Trần Vũ có chút lo, dù sao thì việc lãnh đạo gọi đến nói chuyện khiến cậu có chút căng thẳng.

"Chắc là hỏi việc hợp tác điều tra với bên Đội phòng chống ma tuý gần đây." - Lam An Nhiên cũng không rõ lắm Lâm cục tìm Trần Vũ làm gì.

Dương Tập lộ ra biểu tình, tiểu tử ngươi tự lo lấy mình* đi.

*好自为之 (thành ngữ tiếng Trung) /hảo tự vi chi/: tự lo lấy mình.

Trần Vũ đi hướng về văn phòng Lâm Cục, vừa nói "Mau mau viết cho xong báo cáo."

Dương Tập nhìn Lam An Nhiên năn nỉ: "An Nhiên, giúp tôi đi mò."

"Dừng dừng, tôi không có thời gian, còn phải đi đưa tài liệu cho khoa vật chứng, cậu nhanh viết đi, đi đây." - Cô nói rồi vội vàng rời đi.

Dương Tập  cam chịu quay lại bàn làm việc, bắt đầu viết báo cáo.

...

"BÁO CÁO!"

"Vào đi"

"Lâm Cục ngài tìm tôi"

"Trần Vũ à, ừm, ngồi đi." "Gần đây việc hợp tác phá án với bên Đội phòng chống ma tuý sao rồi?"

Trần Vũ trong lòng yên tâm, hóa ra là đang hỏi về vụ án, "Tôi đang định báo cho Lâm cục, án mạng đã tra rõ, là một nhóm buôn lậu ma túy đang buôn lậu ở thành phố C, Quỷ Thủ là liên lạc viên giữa bọn chúng, buôn lậu số lượng cực lớn, Quỷ Thủ không dám khai, nhưng mà hắn đã lên thuyền giặc làm sao có thể dễ dàng cho hắn xuống*, huống hồ hắn biết quá nhiều, liền bị diệt khẩu. Chúng tôi hỗ trợ Đội phòng chống ma tuý, đã bắt nghi phạm quan trọng về quy án, nhưng tên thủ lĩnh Wanheda đã trốn khỏi thành phố C đi Hồng Kông, bây giờ Đội phòng chống ma tuý bên kia đã liên hệ cảnh sát Hồng Kông hỗ trợ bắt giữ."

*贼船: zéi chuán /tặc thuyền/: tàu cướp biển, cũng có nghĩa là băng đảng tội phạm.

"Rất tốt, nhiệm vụ hỗ trợ này của chúng ta coi như hoàn thành, cậu để Dương Tập liên lạc với Đội phòng chống ma tuý bên kia, bàn giao đầy đủ, nghi phạm tạm thời giam tại Cảnh đội, xem bọn họ muốn xử lý như thế nào."

"Rõ."

Lâm cục nhấp một ngụm trà, nhìn Trần Vũ gần đây có chút gầy gò, do dự không biết nên nói hay không, nhưng ngoài Trần Vũ ra thì hiện tại không còn ai phù hợp, nhưng cha của Trần Vũ cũng là bởi vì đuổi bắt băng đảng phạm tội này ở thành phố S mới hy sinh.

Cha của Trần Vũ là một cảnh sát đặc nhiệm ưu tú,  nhưng ông trời không ban đủ tuổi thọ*, mẹ của Trần Vũ chịu không nổi chồng đột nhiên qua đời, dẫn đến tâm thần không ổn định, tinh thần hoảng loạn, không đến 3 tháng cũng rời đi. Bây giờ bảo Trần Vũ đi thành phố S hỗ trợ Đội cảnh sát đặc nhiệm truy lùng băng đảng tội phạm này, chắc chắn là xát thêm muối vào vết thương tâm lý của Trần Vũ.

*天不假年 (thành ngữ tiếng Trung) /thiên bất giả niên/: nghĩa là ông trời ban cho tuổi thọ không đủ, thường để chỉ những người thọ mệnh không dài, bày tỏ sự thương tiếc đối với người mất sớm. Translator: thành ngữ này phải tra trên Baidu mới xem nghĩa được, bạn người Trung của mình còn nói chưa nghe qua bao giờ.

Trần Vũ nhìn dáng vẻ Lâm cục muốn nói lại thôi, không biết là chuyện gì khiến ông do dự như thế, không khỏi mở miệng hỏi "Lâm Cục ngài sao vậy? Có chuyện gì không?"

Lâm Cục nhìn Trần Vũ, thôi vậy, vẫn là nên để cậu ấy tự mình quyết định.

"Là thế này, thành phố S" Quả nhiên liên quan tới thành phố S, Trần Vũ không nhịn được tay nắm thành quyền, "Băng đảng phạm tội trước đây, lại xuất hiện gây rối, cảnh sát đặc nhiệm thành phố S hy vọng nhận được sự hỗ trợ của lực lượng cảnh sát từ các thành phố khác , bắt bọn chúng về quy án, dù sao bọn chúng đã mang quá nhiều mạng người , cha cậu trước suýt chút nữa đã thành công, chỉ suýt nữa thôi, đáng tiếc vẫn bại lộ vị trí, tiếp viện không kịp thời đuổi tới,  cha cậu......" - Lâm cục tràn đầy tiếc nuối nói.

Trần Vũ hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: "Vậy ý của Lâm Cục là, muốn tôi đi?"

"Trần Vũ, cậu là một hạt giống giỏi nhất nhì* trong Cảnh đội của chúng ta, thậm chí cả ở thành phố C. Chúng tôi nhất thời không thể tìm được người nào phù hợp hơn vào lúc này, tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ xem xét ý kiến ​​của cậu, nếu cậu không đồng ý chúng tôi sẽ không ép buộc, dù sao gia đình cậu đã hy sinh quá nhiều cho vụ án này. " - Lâm cục nhìn Trần Vũ với vẻ mặt tràn đầy đau lòng.

*数一数二 (thành ngữ tiếng Trung): Ý khen ai đó rất giỏi. Không đứng nhất thì cũng đứng thứ hai.

"Lâm cục, thật xin lỗi, tôi......, ngài cho tôi chút thời gian suy nghĩ." - Trần Vũ không đồng ý cũng không cự tuyệt, thành phố S chính là nút thắt trong lòng cậu, bởi vì tại nơi đó, cậu đã mất đi cha mẹ, Trần Vũ không chắc liệu mình có thể bình tĩnh giải quyết được hay không.

"Được, cậu cân nhắc một chút, nếu như thực sự khó khăn, không cần miễn cưỡng bản thân." - Lâm cục vẫn là rất đau lòng tiểu tử này, đừng nhìn bình thường ông luôn đối với cậu nghiêm khắc, nhưng nghiêm khắc cũng là một hình thức bảo hộ trá hình.

"Tôi hiểu Lâm Cục, vậy tôi đi xem hồ sơ trước." - Trần Vũ đứng lên.

"Được."

Trần Vũ về phòng làm việc, đóng cửa lại, ngồi trên ghế, đầu dựa hẳn lên chỗ tựa lưng, im lặng nhắm mắt hồi lâu, cậu rất do dự, nếu đi, nói không chừng có thể bắt băng đảng phạm tội một mẻ tóm gọn, đưa ra trước công lý, cũng là an ủi linh hồn cha mẹ trên trời. Mức độ biến thái của băng đảng này cực kỳ đáng sợ và khủng khiếp, mức độ hung tàn không thể nào tưởng tượng, cha cậu trước kia cũng không thể tránh thoát, cậu đi chuyến này, ít nhất mấy tháng, nhiều thì một năm, cậu làm sao nói với bác sĩ Cố mình đi lâu như vậy, Bác sĩ Cố phải làm sao, Trần Vũ chưa bao giờ muốn bác sĩ lo lắng.

Trần Vũ lòng rối như tơ vò.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro