Chương 1




Tấm rèm dày buông xuống sàn, trong phòng ngủ không có lấy một chút ánh sáng.

Hạ Chi Quang xoay người, cả người ôm gối nằm sấp trên đệm giường mềm mại, đưa tay vô thức sờ sang bên cạnh - lạnh, không có ai...

Cậu nhíu mày như đang hờn dỗi, hơi cuộn tròn đầu ngón tay, từ trong giọng phát ra một tiếng hừ nhẹ bất mãn.

Sáng sớm như này không cùng cậu ngủ đàng hoàng, Hoàng Tuấn Tiệp lại chạy đi đâu mà ngay cả tạm biệt cũng không nói một tiếng, bỏ mặc cậu một mình trong chăn lạnh lẽo!

Trong lúc cậu đang than phiền trong lòng thì cửa phòng ngủ được người từ bên ngoài lặng lẽ mở ra một khe hở. Hoàng Tuấn Tiệp nhẹ nhàng bước vào, ngồi bên giường, vỗ nhẹ vào tấm lưng đang lộ ra của Hạ Chi Quang, nhẹ nhàng gọi:

"Quang Quang, Quang Quang, dậy đi."

Hạ Chi Quang kéo chăn lên cao, che kín cả khuôn mặt, bộ dáng đầy vẻ tức giận.

Hoàng Tuấn Tiệp mỉm cười trước hành động trẻ con của cậu, thấp giọng dỗ dành: "Mau dậy đi, muộn rồi, chúng ta thu dọn đồ đạc lên đường đi. Mọi người đang đợi."

Giọng nói rầu rĩ của Hạ Chi Quang từ trong chăn truyền ra, anh nghe kỹ, trong giọng nói vẫn có chút ủy khuất: "Anh đi đâu ?"

"Anh đi mua bữa sáng cho em, có tiểu long bao em thích ăn ."

"Tim em muốn rớt ra ngoài rồi!"

Hoàng Tuấn Tiệp bất đắc dĩ cười nói: "Anh chỉ xuống lầu mua đồ ăn sáng thôi mà."

"Hừ," Hạ Chí Quang mở chăn ra, lộ ra khuôn mặt nguệch ngoạc như cún con, chỉ vào lông mày của Hoàng Tuấn Tiệp, bất mãn buộc tội anh.

"Anh ra ngoài cũng không nói với em một tiếng!"

Hoàng Tuấn Tiệp không ngừng dỗ dành cậu, nắm lấy đầu ngón tay của Hạ Chi Quang, cúi đầu hôn lên khóe môi cậu một nụ hôn ướt át.

"Được rồi, là lỗi của anh. Ngồi dậy ăn bánh bao nhé?"

Hạ Chi Quang, một người đàn ông trưởng thành, không ngại nhàm chán, lại ôm thắt lưng Hoàng Tuấn Tiệp đùa giỡn thật lâu mới lề mề đứng dậy.

Trong lúc cậu đi tắm, Hoàng Tuấn Tiệp mở rèm cửa sổ ra, dọn giường nhanh gọn, sau đó mỉm cười nhìn camera hồng ngoại có đèn xanh trong góc, ân cần chào hỏi.

"Chào buổi sáng."

——

"Half Ripe Time" là chương trình tạp kỹ giàu cảm xúc trên " Đài hoa quả". Năm Couple ( CP) với nhiều độ tuổi khác nhau được mời ghi hình suốt ngày đêm, đưa cuộc sống thường ngày của họ đến với khán giả một cách trực quan hơn.

Chương trình tạp kỹ này cách đây năm năm đã tìm được Hạ Chi Quang và Hoàng Tuấn Tiệp, khi đó hai người họ đã trực tiếp công khai sau khi độ nổi tiếng của hai người đang tăng , có thể nói đã gây chấn động toàn bộ giới giải trí!

Độ nổi tiếng ngày càng tăng, fan CP mừng rỡ, nhà sản xuất hiển nhiên là muốn thu hút một làn sóng lưu lượng truy cập, trực tiếp đập xuống một hợp đồng giá cao với hai người.

Lúc ký hợp đồng, cả hai đều không do dự. Suy cho cùng, lúc đó họ vẫn còn trẻ, luôn có những lời nói trái chiều ở bên ngoài bàn luận sôi nổi về họ, cho rằng họ chỉ là cường điệu, họ muốn chứng minh cho mọi người thấy, dưới danh lợi, bọn họ đối với đối phương, rốt cuộc có mấy phần là chân thành.

Nhưng người tính không bằng trời tính, " Đài hoa quả" bởi vì một lần quyết sách sai lầm dẫn đến thiếu hụt tài chính nghiêm trọng, hạng mục này tạm thời bị gác lại.

Hai năm trước, Hạ Chi Quang và Hoàng Tuấn Tiệp chia tay trong hòa bình.

Lúc công khai thì rầm rộ nhưng khi chia tay, hai người lại sống chết giữ kín, ai cũng không muốn để lộ ra bất kỳ tin tức nào. Cho nên lâu như vậy, biết được tình hình thực sự của hai người bọn họ, ngoại trừ nhân viên công tác bên cạnh, không còn ai khác.

Sau năm năm, mọi người đều nghĩ rằng chương trình tạp kỹ này sẽ không bao giờ được khởi động lại, nhưng nó tro tàn lại cháy, bắt đầu thu hút đầu tư rầm rộ .

Khi tổ tiết mục liên lạc với Hạ Chi Quang, Hạ Chi Quang cúi đầu trầm mặc hồi lâu, sau đó hỏi đối phương trong điện thoại: "Chuyện này các cậu đã liên lạc với Hoàng Tuấn Tiệp chưa?"

Đạo diễn trẻ của tổ tiết mục lễ phép nói: "Không có Quang ca, Tiệp ca mấy năm nay chỉ đóng phim, không tham gia chương trình tạp kỹ. Tôi nghĩ hai người các anh, tôi nói với ai một tiếng đều giống nhau. Nên là tôi chưa thông báo cho anh ấy, có vấn đề gì không? Hay là... tôi cũng liên hệ với người đại diện của Tiệp ca một chút?"

Hạ Chi Quang đang chụp ảnh bìa ở sa mạc Gobi*, cậu muốn hút một điếu thuốc, nhưng nơi cậu đứng lại là đầu gió, đừng nói đến việc châm điếu thuốc, mặt cũng bị gió lạnh thấu xương của sa mạc thổi bay, giống như bị ai đó tát vào mặt một cái, đau đớn.

*Sa mạc Gobi là một vùng hoang mạc lớn tại châu Á. Trải rộng trên một phần khu vực Bắc-Tây Bắc Trung Quốc và Nam Mông Cổ.

"Không cần." Hạ Chi Quang nắm một nắm cát, cát theo gió thổi bay đi.

"Tôi tự mình thông báo cho anh ấy."

——

Dãy số thuộc lòng kia hai năm không gọi qua , khi nghe thấy âm thanh quay số nhẹ nhàng phát ra từ ống nghe, Hạ Chí Quang âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, cũng may anh đã không chặn cậu.

Không lâu sau, điện thoại được nhận, bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Alo? Chi Quang?"

Tim Hạ Chi Quang nhất thời loạn nhịp, nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, giả vờ bình tĩnh nói: "Ừ, nói anh nghe một chuyện."

Hạ Chi Quang thuật lại lời của đạo diễn, sau đó dùng giọng bình tĩnh nói: "Nếu anh thấy phiền phức thì không cần quay, em đi nói với tổ tiết mục."

"Em cảm thấy phiền phức à?" ngữ khí Hoàng Tuấn Tiệp vẫn như cũ bình tĩnh không nhanh không chậm nói: "Nếu không muốn quay, em cứ việc từ chối, còn anh sẽ quay."

Hạ Chi Quang cau mày nói: "không liên quan đến em, em đang hỏi anh."

"Hợp đồng cũng đã ký rồi, đừng gây thêm rắc rối nữa." Hoàng Tuấn Tiệp dừng một chút, đối diện dường như có tiếng cười nhạt.

"Không phải chỉ là diễn xuất thôi à? Dù là lúc quay phim hay ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, đều là trước ống kính, giống nhau cả thôi."

____

Ai mẹ nó muốn cùng anh diễn trò!

Hạ Chi Quang ở trong phòng tắm vừa đánh răng, vừa nhìn chằm chằm vào gương, cũng không biết là đang phân cao thấp với ai.

Nhưng nếu không nói, thì kỹ năng diễn xuất của Hoàng Tuấn Tiệp đã thực sự tiến bộ vượt bậc trong vài năm qua!

Cách xa hai năm, hai người gặp lại lần đầu, lại là dưới sự theo dõi của căn phòng đầy camera, anh điềm tĩnh mỉm cười, tiến tới ôm cậu mà không hề giả vờ, như là người yêu vừa mới làm việc xong về nhà. Vẻ mặt nhu hòa để Hạ Chi Quang biết anh đang diễn, lại tìm không ra một tia sơ hở.

Khoảnh khắc họ ngẩng đầu lên, hai người chạm mắt nhau. Bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc trong lòng mỗi người cũng chỉ có mình mình biết.

_________

Sau khi tắm rửa và ăn sáng đơn giản, hai người cầm hành lý cùng tổ quay phim lao ra sân bay.

Tổ đạo diễn nói rằng trên máy bay sẽ không quay phim, hai vị lão sư có thể nghỉ ngơi một chút.

Hạ Chi Quang "Ừ" một tiếng, đợi khi các nhân viên quay trở lại khoang hạng phổ thông của họ, không gian khoang hạng nhất trong nháy mắt trở nên chật chội. Hai người trước máy quay đã diễn đủ rồi, lúc này không quay, cũng không có ai mở miệng nói chuyện.

Hạ Chi Quang lấy ra bịt mắt che khuất mắt, chỉnh lại chỗ ngồi, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Hôm qua ngủ chung giường chung gối cả đêm, cậu có thể ngủ ngon mới lạ!

Hoàng Tuấn Tiệp nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt không chút biểu cảm, chỉ chống lòng bàn tay lên tay vịn, từ từ siết chặt...

Hạ Chi Quang chỉ muốn chợp mắt một lát, không ngờ lại ngủ mất. Cuối cùng vẫn bị Hoàng Tuấn Tiệp đánh thức, chỉ nghe được Hoàng Tuấn Tiệp bất đắc dĩ nói: "em ấy gắt ngủ rất lợi hại, mỗi ngày đánh thức em ấy đều như làm một dự án lớn ."

Hạ Chi Quang một tay tháo khăn bịt mắt ra, tay kia gỡ tay Hoàng Tuấn Tiệp ra khỏi mặt cậu, ánh sáng đập vào mắt, cậu khó chịu nheo mắt, đợi sau khi tầm mắt tập trung lại, quả nhiên nhìn thấy một máy quay phim đối diện bọn họ .

"Đừng giận mà." Hạ Chi Quang nắm tay anh lên hôn một cái, từ lúc đó đến khi ra khỏi sân bay đều tay trong tay, vẫn không buông ra.

Trên xe bảo mẫu, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn những đường nét trên lòng bàn tay mình, đột nhiên nở nụ cười, không đầu không đuôi quay đầu nói với Hạ Chi Quang ngồi bên cạnh: "Tay anh đổ mồ hôi rồi."

Hạ Chi Quang gật đầu: "em cũng vậy."

Đột nhiên tách ra, lòng bàn tay ẩm ướt chạm vào không khí đầu xuân, trong phút chốc, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, biến thành một mảng lạnh lẽo.

——

Lịch trình rất chặt chẽ.

Bọn họ đến địa điểm do chương trình sắp xếp để hành lý trước, mặt khác cùng mấy vị khách quý chào hỏi, ngay sau đó chính là hai người chuẩn bị đi hái lượm.

Hai người phối hợp rất ăn ý, một xướng một họa, trêu chọc, nói đùa, bày tỏ, trong phòng chuẩn bị thường thường truyền đến từng trận tiếng cười.

Cô nàng thư ký ở một bên ôm mặt, ngã xuống đất, cầm điện thoại lên đăng một bài trên weibo với nội dung "Thật ngọt ngào!".

Cuối ngày, người phỏng vấn muốn thêm một chi tiết nữa để tăng thêm chút lửa cho chương trình nên đã trực tiếp hỏi về một chủ đề rất nhạy cảm.

"Tại sao hai người lại phải công khai mối quan hệ khi đang trên đà phát triển?"

Ánh mắt Hạ Chi Quang lóe lên, sau đó mím môi dưới, hơi nhếch khóe miệng, nghiêng người nhìn Hoàng Tuấn Tiệp, thoải mái nói:

"Con người tôi á... Những điều tốt đẹp khi có trong tay thì không giấu được, nên lấy nó ra như báu vật muốn chia sẻ với mọi người. Tôi không nhịn được, thích đến mức, tôi cảm thấy phải để mọi người làm chứng cho tình yêu này, mới không còn gì hối tiếc, cho nên ngay cả đoàn đội của tôi lúc đó cũng không biết, tôi và Tuấn Tiệp thảo luận một chút rồi trực tiếp đăng lên weibo luôn."

"Vậy thầy Hoàng thì sao ?" Các nhân viên lại chuyển sự chú ý sang Hoàng Tuấn Tiệp, "Lúc ấy thầy Hoàng có cân nhắc xem sẽ có những ảnh hưởng tiêu cực gì không?"

Hoàng Tuấn Tiệp cười lắc đầu: "Cũng giống như em ấy, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ yêu thì phải nói. Em ấy nói muốn công khai, tôi cũng đồng ý. Sau đó hai chúng tôi nói xong liền công khai. Đã năm năm rồi, người đại diện cứ nghĩ tới chuyện này là lại mắng cả hai chúng tôi "

Mọi người trong phòng đều cười, trợ lý phỏng vấn hài lòng đóng sổ ghi chép lại, hưng phấn nói: "Qua hai năm nữa, tôi rất muốn phỏng vấn lại hai người một lần nữa, xem hai người bảy năm sau, rốt cuộc là sống chung với nhau như thế nào!"

"Này, cô còn suy nghĩ xa như thế." Hạ Chi Quang từ trên ghế đứng dậy, duỗi người nói đùa: "Bây giờ Hoàng lão sư đều ghét bỏ tôi hoa tàn ít bướm *, ai biết hai năm nữa sẽ xảy ra chuyện gì, Hoàng lão sư, bảy năm sau anh còn muốn bên em không?"

*人老珠黄 : hoa tàn ít bướm (ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá)

"Muốn chứ." Hoàng Tuấn Tiệp nghênh đón ánh mắt của Hạ Chi Quang nhìn qua, lông mi rũ xuống, cậu như là nghĩ tới cái gì, tự diễu cong môi, nhẹ nhàng trả lời đầy ẩn ý:

"Em chưa bao giờ có quyền nói không"

"Thầy Hạ, nếu chúng ta thực sự chia tay, cũng chính anh là người không cần em trước. "

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro