Chương 17
Tuyết Trùng Tử đột nhiên nói chuyện bế quan, còn nói việc Cung Thượng Giác định chịu phạt thay Thượng Quan Thiển, hai tin tức này thực sự khiến trong lòng Cung Viễn Chủy bất an không thôi, cả người cũng trở nên có chút mất hồn mất vía
Nhưng Cung Viễn Chủy ép mình phải duy trì bình tĩnh, cố gắng kìm xuống những suy nghĩ hỗn loạn này
Cung Viễn Chủy muốn chuyên tâm với việc trước mắt, mà lúc cậu đi vào Giác cung, đối diện với gương mặt lạnh lùng của Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chủy trực tiếp hoàn toàn bại trận
Cậu tâm tình phức tạp không thôi nhìn chằm chằm Cung Thượng Giác, ánh mắt ai oán giống như rất sợ Cung Thượng Giác không biết cậu ủy khuất
"Sao vậy ?"
Cung Thượng Giác vốn muốn dặn dò hai câu, mới để Cung Viễn Chủy đi sắp xếp chuyện khám bệnh cho Thượng Quan Thiển, nhưng lúc này thấy thị vệ mang về Cung Viễn Chủy khổ sở như vậy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì
Nhưng nghĩ tới, đoán chừng cũng không thoát khỏi liên quan tới Tuyết Trùng Tử
"Nghe nói Tuyết Trùng Tử mang đệ rời đi trước, các đệ tới Chủy cung đã xảy ra chuyện gì ?" Cung Thượng Giác thăm dò hỏi
Cung Viễn Chủy suy nghĩ một lúc, chung quy vẫn không hoàn toàn nói thật. Cậu nói có vài phần giữ lại, "Tuyết Trùng Tử nói y hôm nay định bế quan.... Tình hình cụ thể y không giải thích rõ ràng, ta cũng không biết vì sao y gấp gáp như vậy. Rõ ràng ta cho rằng y phải chờ sau hôn sự của Cung Tử Thương và Kim Phồn mới bế quan."
Cung Thượng Giác vốn hơi lo lắng Tuyết Trùng Tử nói ra chuyện y muốn chịu phạt thay Thượng Quan Thiển, nhưng lúc này đột nhiên nghe tới tin bế quan, cũng thực sự khiến Cung Thượng Giác cảm thấy bất ngờ
Cung Thượng Giác nhíu mày, có chút đăm chiêu nghĩ, rõ ràng trước đấy mình bảo Tuyết Trùng Tử phối hợp với lúc y chịu phạt, cũng lùi lại thời gian bế quan, chỉ vì lo lắng Cung Viễn Chủy không ai chăm sóc
Nhưng lúc này, Tuyết Trùng Tử không đánh tiếng liền tự quyết định, kỳ thực khiến Cung Thượng Giác có chút không kịp phòng bị
Tuyết Trùng Tử không giống như người sẽ nuốt lời
Nhưng dù sao đã đồng ý liên hợp với Cung Thượng Giác, sao lại đột nhiên trở mặt, thay đổi quyết định ?
Cung Thượng Giác thầm nghĩ, trong đầu hiện lên rất nhiều khả năng
"Ca." Cung Viễn Chủy thấy Cung Thượng Giác trầm tư cái gì đấy, nhưng dù sao bây giờ còn có việc khác cần hoàn thành, cậu cũng không muốn tiếp tục kéo dài
"Chuyện nữ nhân Thượng Quan Thiển kia, huynh còn có gì muốn dặn dò không ? Nếu không, ta đi làm việc trước." Cung Viễn Chủy nói
Cung Thượng Giác mím môi gật đầu, mới nhẹ nhàng dặn dò vài câu
Đơn giản chỉ là muốn Cung Viễn Chủy để đám y sư luân phiên cẩn thận khám bệnh, cũng đừng để người nhiều chuyện bàn tán, đỡ phạm vào kiêng kỵ
Cuối cùng, còn không quên nhắc nhở Cung Viễn Chủy phải báo cáo đúng sự thật cho y về tình trạng của Thượng Quan Thiển
Cung Thượng Giác lo lắng và dặn dò, kỳ thực không quá khác với trong suy nghĩ của Cung Viễn Chủy, cho nên cũng không quá kinh ngạc
Cung Viễn Chủy tâm tư hỗn loạn, lúc này không muốn nói quá nhiều với Cung Thượng Giác
Sợ Cung Thượng Giác nhìn ra manh mối, lúc chất vấn mình lại không thể che giấu được, cũng sợ mình phản kháng sai cách, khiến hiểu lầm và ngăn cách giữa huynh đệ sâu thêm
Thương Quan Thiển từ trước đã là nguồn căn rất nhiều hiểu lầm và mâu thuẫn giữa hai huynh đệ bọn họ
Cung Viễn Chủy kỳ thực vẫn canh cánh trong lòng chuyên Cung Thượng Giác ngoài ý muốn dùng mảnh sứ làm tổn thương tâm mạch của mình
Lúc đấy cậu bước một chân vào Quỷ Môn quan, rốt cuộc mới nghĩ lại cẩn thận, sợ rằng mình lại sơ ý trúng mưu kế của Thượng Quan Thiển
Thượng Quan Thiển không phải đều là như vậy sao, bên ngoài nhu thuận, phía sau chỉ biết âm dương quái khí với Cung Viễn Chủy
Từ trước đấy đón Thượng Quan Thiển từ nữ khách viện về Giác cung, chuyện mất túi ám khí, đã là một điềm báo, chỉ hận Cung Viễn Chủy cậu hiểu quá muộn
Nhưng bây giờ, Thượng Quan Thiển quay về Cung môn, Cung Viễn Chủy tự nói với mình tuyệt không giẫm lên vết xe đổ nữa
Lúc này, cậu chắc chắn tận lực bình tĩnh ứng phó, tuyệt đối không thể để Thượng Quan Thiển có cơ hội châm ngòi mối quan hệ giữa huynh đệ bọn họ nữa
"Viễn Chủy."
Cung Viễn Chủy vốn định xoay người rời đi, lại không nghĩ Cung Thượng Giác đột nhiên gọi lại cậu
"Ca ca, huynh còn có chuyện gì muốn phân phó ? Cứ việc nói." Cung Viễn Chủy nhu thuận trả lời, cả người cung kính
Lại thấy ánh mắt Cung Thượng Giác dừng ở bên hông Cung Viễn Chủy, ánh mắt sâu thẳm không rõ hàm ý
"Sao vậy ?" Cung Viễn Chủy nghi hoặc, nhìn lại theo tầm mắt của Cung Thượng Giác, chỉ phát hiện bên hông mình mới treo lên ngọc bội tròn màu vàng nhạt, trở thành điểm chú ý của Cung Thượng Giác
"A, đây là...." Cung Viễn Chủy đang do dự không biết có nên nói thật không, liền nghe thấy Cung Thượng Giác trầm giọng đáp
Cung Thượng Giác, "Là Tuyết Trùng Tử đưa cho đệ."
"Đúng."
"Đệ cứ treo ở bên hông không chút câu nệ như vậy ?" Giọng điệu và sắc mặt Cung Thượng Giác cũng không giống như đang tức giận
Nhưng trái lại càng giống như có chút kinh ngạc và hoang mang, sau đó là bất đắc dĩ sâm đậm
"Có gì.... không được sao ?" Cung Viễn Chủy vẫn có chút không hiểu
Không phải là một cái ngọc bội sao ! Treo ở bên hông thì sao ?
Cung Thượng Giác cạn lời, lại thầm thở dài một hơi
Y không nói gì, ánh mắt lại giống như biết nói, vô thanh thắng hữu thanh
"Ca ?" Cung Viễn Chủy không nhận được sự đáp lại, chỉ cảm thấy trong lòng rất bối rối
Cậu thử gọi một tiếng ca nữa, chỉ thấy Cung Thượng Giác phất tay nói, "Thôi. Đệ vui là được."
Cung Viễn Chủy có chút nghi hoặc xoay người đi, vừa muốn rời đi, lại một lần nữa nghe thấy giọng Cung Thượng Giác chậm rãi vang lên phía sau cậu
"Tuyết Trùng Tử ngầm đồng ý cho đệ treo ngọc bội để người khác nhìn như vậy sao ?" Cung Thượng Giác cực kỳ nghi hoặc và kinh ngạc với chuyện này
Cung Viễn Chủy không hiểu, thực sự không hiểu sao ca ca nhà mình chăm chăm với một miếng ngọc bội như vậy
"Ca, ngọc bội.... không phải là treo ở bên hông sao ? Có vấn đề gì sao ?" Cung Viễn Chủy không hiểu, chỉ cảm thấy cả người bị vài ba lời của Cung Thượng Giác làm cho mơ hồ
"Đệ ----" Cung Thượng Giác có chút không chịu nổi đệ đệ nhà mình trì độn, nhưng rũ mắt ngoại trừ thấy ngọc bội, còn thấy sợi đỏ trên cổ tay trái Cung Viễn Chủy, cũng buông bỏ ý định giải thích
"Thôi đi." Cung Thượng Giác nhẹ nhàng lắc đầu, trái lại thúc giục, "Đệ đi làm việc trước đi."
Cung Viễn Chủy vẫn vẻ mặt mơ hồ, lúc cậu xoay người chuẩn bị rời đi, Cung Thượng Giác không gọi lại cậu nữa
Nhưng trái lại là Cung Viễn Chủy rất nghi hoặc, chần chờ, đi vài bước lại quay đầu lại, muốn xem thái độ của Cung Thượng Giác rốt cuộc là có chuyện gì
Cung Thượng Giác trái lại lười để ý tới cậu quá nhiều
Lúc này, thấy Cung Viễn Chủy rời khỏi phòng, Kim Phục luôn đứng gác ngoài cửa mới thấp thỏm tiến vào
"Giác công tử." Sắc mặt Kim Phục có chút một lời khó nói hết, hắn do dự nói, "Sao ngài không nhắc nhở Chủy công tử ? Sợi đỏ trên tay kia tạm thời coi như trang sức, người ngoài cũng không nhìn ra có liên hệ gì tới Tuyết công tử. Nhưng ngọc bội kia thì khác. Đấy là vật riêng của cung chủ Tuyết cung, nhiều người núi trước và núi sau Cung môn đều biết. Chủy công tử treo bên hông như vậy, dường như không quá thích hợp đi ?"
"Hừ. Tuyết Trùng Tử cũng không nhắc nhở, nói không chừng còn là cố tình." Cung Thượng Giác tức giận tới nghiến răng, nhưng càng nhiều là cảm giác phiền toái
"Nếu cố tình, chẳng phải là muốn cố tình nhân cơ hội thể hiện chiếm hữu, để người trong Cung môn biết Chủy công tử là người được Tuyết công tử bảo vệ sao ?" Kim Phục nói
"Hành động thừa thãi." Cung Thượng Giác hừ lạnh vài tiếng, sắc mặt âm u, "Hừ, ta còn đang yên đang lành. Viễn Chủy đệ đệ nhà ta không tới lượt Tuyết Trùng Tử quản."
Kim Phục, "Nhưng Tuyết công tử làm việc, chắc là phòng ngừa vạn nhất. Nếu ngài bị phạt, ngài ấy lại bế quan, trong lúc này vì bảo vệ Chủy công tử, sắp xếp một tín vật ngọc bội cho Chủy công tử làm nền, cũng là chuyện đương nhiên."
Cung Thượng Giác từ trước tới nay nổi danh trầm ổn, trái lại mất kiên nhẫn, lúc này còn lẩm bẩm không thôi, "Lần trước đã nói y đồng ý cầm lại ngọc bội cung chủ Tuyết cung, nhưng lúc này lại lấy ra ngọc bội riêng này. Ta thấy y cố tình, rõ ràng muốn chọc ta tức giận, đối nghịch với ta."
Kim Phục nghe vậy, có chút không nhịn được cười, khóe miệng cong lên quá rõ ràng, khiến hắn đột nhiên nhận một ánh mắt đao tới từ Cung Thượng Giác
"Khụ khụ." Kim Phục không khỏi có chút xấu hổ, ho khan vài tiếng muốn dời lực chú ý, vội hỏi, "Giác công tử, đúng rồi, vừa rồi Tuyết trưởng lão phái thị vệ hoàng ngọc tới, muốn ta đưa cái này cho ngài."
Cung Thượng Giác nhìn, phát hiện Kim Phục đưa một phong thư cho y
Trên phong thư còn có ấn riêng cho thân phận trưởng lão của Tuyết trưởng lão
Cung Thượng Giác nhẹ nhàng mở phong thư, bên trong chỉ có mấy câu đơn giản, nhất thời gỡ bỏ nghi hoặc của Cung Thượng Giác đối với Tuyết Trùng Tử đột nhiên quyết định bế quan
"Viễn Chủy vừa nói, Tuyết Trùng Tử định bế quan, quả thực có chuyện này. Xem ra ta có tính toán của ta, Tuyết trưởng lão cũng có kế hoạch của ông ấy. Trong thư nói rõ, ông ấy cho rằng chuyện này cấp bách, không muốn tiếp tục kéo dài mạo hiểm. Dù sao quá nhiều yếu tố không chắc chắn, không ai có thể dự đoán tương lai có thể có thay đổi gì không." Cung Thượng Giác gấp thư lại, sau đó trầm tư đi tới bên bàn
Y đặt thư dưới chồng sách, sau đó lại lấy ra một mật thư từ trong ngăn kéo
Cung Thượng Giác lại nói, "Nếu Tuyết Trùng Tử định hôm nay bế quan, ngày xuất quan cũng tạm thời không biết. Coi trọng thứ tự trước sau, nếu đã như vậy, theo y trước. Chuyện ta chịu phạt, có thể lùi thì lùi. Mà nếu tới lúc không thể lùi được nữa, có lẽ ta có khoảng thời gian không thể hành động như thường. Tới lúc đó, Kim Phục.... Ngươi giúp ta chăm sóc Viễn Chủy."
Cuing Thượng Giác đưa mật thư trong tay cho Kim Phục đi tới chỗ y, "Trong này có những nhiệm vụ ta đã sắp xếp cho ngươi. Ngươi cất thư đi, đợi ngày ta bế quan, ngươi mới mở ra và thực hiện từng cái một theo chỉ thị của ta."
Kim Phục hai tay tiếp nhận mật lệnh, cúi đầu nói, "Giác công tử yên tâm, thuộc hạ tới lúc đó nhất định hoàn thành nhiệm vụ."
Cung Thượng Giác nhẹ giọng thở dài, ánh mắt sâu thẳm đột nhiên nhìn ra ngoài phòng, giống như đang lo lắng cái gì đấy
Trong lòng Kim Phục hiểu rõ, liền mở miệng nói, "Công tử, có cần ta đi thăm dò tin tức không ?"
"Không được. Đã giao cho Viễn Chủy xử lý, nếu ngươi bây giờ đi, sợ là đệ ấy cho rằng ta cho ngươi đi giám sát đệ ấy." Cung Thượng Giác lắc đầu nói, "Viễn Chủy có cảnh giác với Thượng Quan Thiển, vốn không thể gỡ bỏ khúc mắc giữa bọn họ. Nếu ngươi đi, chỉ sợ Viễn Chủy sẽ nghĩ nhiều, cho rằng ta không tin tưởng đệ ấy chăm sóc tốt Thượng Quan Thiển, mới để ngươi đi trông chừng."
"Giác công tử, có lẽ ngài nghĩ nhiều rồi ?"
"Vẫn đừng nên mạo hiểm." Cung Thượng Giác nói, "Dù sao ở đấy y sư và thị vệ nhiều như vậy, cũng không thiếu một người như ngươi."
"Vâng." Kim Phục đáp, nhưng trong lòng có chút lo lắng
Tuy Cung Thượng Giác đón Thượng Quan Thiển quay về Giác cung, cũng sắp xếp nàng ở trong phòng trước đây
Nhưng kỳ thực người tinh mắt đều nhìn ra, Cung Thượng Giác lần này đặc biệt phòng bị, ngay cả thói quen không thích sắp xếp thị vệ, hạ nhân ở Giác cung thay đổi không ít
Lần này, Giác cung sắp xếp ám vệ thêm rất nhiều, ngay cả thị vệ được sắp xếp phụng dưỡng Thượng Quan Thiển cũng phái đi tiếp nhận chủ sự dặn dò cặn kỹ một lần
Dù sao để nữ quyế
n Giác cung như Thượng Quan Thiển có thai quay về, đối với Cung môn coi trọng huyết mạch, đương nhiên sẽ không có sơ xuất
Từ ăn uống, đồ dùng đều rất chú ý
Về phần nhiều ám vệ và thị vệ canh gác kia, lại là Cung Thượng Giác thêm để phòng bị những tình huống có thể xảy ra
"Dù sao Viễn Chủy chưa thành niên, rất nhiều chuyện cũng ngây ngô xa lạ, sợ rằng khó có thể chu toàn. Hơn nữa, đệ ấy và Thượng Quan Thiển vốn bất hòa, tâm kế cũng không bằng Thượng Quan Thiển, ta thực sự sợ đệ ấy không tránh được còn tiếp tục chịu thiệt, chịu khổ. Cho nên, sắp xếp tiếp theo cho Thượng Quan Thiển, ta vẫn kiên trì không quá muốn Viễn Chủy tham gia quá nhiều. Chờ hôm nay kiểm tra thực hư rõ ràng cho Thượng Quan Thiển xong, ta sẽ bảo Viễn Chủy tạm thời quay về Chủy cung ở. Trong khoảng thời gian này, ngươi cũng chú ý chút, nếu Viễn Chủy tới Giác cung, cũng tận lực đừng để đệ ấy tiếp xúc với Thượng Quan Thiển quá nhiều, tránh cho phức tạp, chọc phải thị phi, gây ra nhiều chuyện."
"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi. Nhất định sẽ tuân thủ cẩn thận, sẽ không để Chủy công tử chọc phải phiền phức không cần thiết." Kim Phục cúi đầu đáp
Cung Thượng Giác vẫn mơ hồ cảm thấy lo lắng, nhưng không định đi tìm hiểu tình huống chỗ Thượng Quan Thiển
Lúc này, lấy tĩnh chế động, chậm rãi chờ tới thời điểm thích hợp nhất
Nếu y xuất hiện, mọi người sợ rằng sẽ khó có thể chuyên tâm làm việc
Mà nên đối đãi với Thượng Quan Thiển thế nào....
Nói thật, Cung Thượng Giác cũng vẫn chưa nghĩ xong phải ứng phó thế nào
So với vội vàng, không bằng ngồi yên quan sát
Người dù sao cũng đã đón về Cung môn, sau này thế nào cũng có thể chậm rãi tới, không cần quá sốt ruột
"Giác công tử." Kim Phục nhẹ nhàng gọi
"Ừm ?" Cung Thượng Giác nhướn mày nhìn về phía đối phương, phát hiện Kim Phục tràn đầy u sầu, thoạt nhìn rất lo lắng
Cung Thượng Giác thở dài, "Sao vậy ?"
"Đây...." Kim Phục kỳ thực do dự rất lâu, vẫn quyết định nói rõ lo lắng của mình, lần nữa khuyên nhủ, "Ngài thực sự nhận tất cả hình phạt thay Thượng Quan Thiển sao ? Làm như vậy, thực sự đáng sao ?"
"Chuyện này tâm ý ta đã quyết, ngươi không cần nhiều lời nữa."
"Nếu ngài đã quyết định, vậy cũng được. Nhưng vì sao ngài muốn chúng ta giữ bí mật, không cho phép nói trước mặt Thượng Quan Thiển ? Ngài vì để nàng ấy thuận lợi quay về Cung môn mà bị chỉ trích, chuyện này vì sao phải giấu nàng ấy ? Thuộc hạ vốn cho rằng, ngài nên nhân cơ hội này, thuận thế thu phục nàng ấy, không phải tốt hơn sao ?"
Nghe xong lời đề nghị ngây thơ của Kim Phục, Cung Thượng Giác chỉ cười không nói
"Công tử....?" Kim Phục vẫn không hiểu
Cung Thượng Giác trầm mặc một lúc, mới nhẹ nhàng hỏi ngược lại, "Ngươi cho rằng chỉ cần để Thượng Quan Thiển biết ta hy sinh bao nhiêu cho nàng ấy, nàng ấy sẽ cam tâm tình nguyện quy thuận ta sao ?"
"Chẳng lẽ không phải sao ? Nhưng nếu không nói gì, ngài khổ tâm trả giá và hy sinh như vậy, không phải càng không đáng sao ? Không chỉ không có ý nghĩa, nàng ấy cũng sẽ mãi mãi không biết tâm ý của ngài." Kim Phục khó có khi thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, "Ngài xem Chấp Nhẫn phu nhân, cũng là vì Chấp Nhẫn dụng tâm săn sóc, mới có thể khiến nàng ấy cảm động, từ đấy cam tâm quy thuận Cung môn. Có lẽ, ngài có thể thử xem....?"
Nhưng Cung Thượng Giác nghe xong chỉ lắc đầu cười khẽ, "Kim Phục."
"Ừm ?"
"Ngươi không hiểu. Thượng Quan Thiển và Vân Vi Sam không giống nhau."
"Ừ." Kim Phục cảm thấy mình nói nhiều, nhưng khó có khi cảm thấy tâm tình của Cung Thượng Giác không tệ, cư nhiên nói nhiều với mình như vậy, không khỏi lớn mật hơn một chút
Kim Phục chỉ hơi do dự một chút, cả gan hỏi, "Vậy xin hỏi công tử, nữ nhân Thượng Quan Thiển này có gì khác với Chấp Nhẫn phu nhân ?"
Vốn chỉ thăm dò hỏi, cũng không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời
Trái lại, Kim Phục cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ chọc giận Cung Thượng Giác
Lại không nghĩ rằng, Cung Thượng Giác nhấc mắt cẩn thận nhìn Kim Phục một lúc, vẻ mặt phức tạp giải thích, "....Hai bọn họ toàn bộ khác nhau. Thượng Quan Thiển giống ta, ta và nàng ấy giống nhau, đều yêu bản thân hơn người khác."
Kim Phục nghe vậy mở to mắt, có chút kinh ngạc, cũng có chút sửng sốt
Cung Thượng Giác không cho hắn cơ hội tiếp tục sững người và hỏi, quay đầu mở miệng phân phó, "Được rồi, chính sự nói xong rồi, lời vô nghĩa cũng nói đủ rồi. Ngươi mau đi làm việc đi. Chờ lúc nữa chỗ Viễn Chủy có tin tức, quay lại báo cáo với ta."
"Vâng !" Kim Phục nhận mệnh, lập tức khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc
Hắn thầm siết chặt thư mật trong tay, trong lòng khẩn trương tới bồn chồn, bất tri bất giác phát hiện mình vừa rồi không biết sống chết, phạm vào rất nhiều điều tối kỵ của Cung Thượng Giác, lại bất ngờ không bị Cung Thượng Giác tức giận
Kim Phục chuẩn bị xoay người rời đi, còn do dự muốn nói cái gì nữa
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Kim Phục vẫn xoay người lại, thái độ cẩn trọng nói thêm một câu, "Thuộc hạ đương nhiên tin tưởng tất cả phán đoán của công tử, nhưng chỉ hy vọng công tử suy xét vì Chủy công tử và Cung môn, nên bảo toàn bản thân thật tốt."
Cung Thượng Giác thoạt nhìn có chút kinh ngạc, nhưng cũng không đáp lại gì
Chỉ thấy Kim Phục lại cúi đầu hành lễ, sau mới chính thức mang theo mật thư xoay người rời khỏi phòng
Cung Thượng Giác trầm mặc như có chút đăm chiêu, quay đầu lại nhìn về phía mặc trì tối đen
Mặc trì giống như trái tim y, thần bí khó hiểu, bên ngoài thoạt nhìn bình tĩnh, kỳ thực bên trong có tâm tư gì cũng không thấy rõ, không nói rõ được
Cùng lúc đó, trong phòng của Thượng Quan Thiển, người đứng đầy
Y sư, thị nữ phụng dưỡng chờ lệnh ở một bên, hành lang dài bên ngoài cũng có một đống thị vệ canh gác
Cung Viễn Chủy hai tay khoanh trước ngực, hơi ngẩng đầu liếc Thượng Quan Thiển
Chờ y sư đang luân phiên bắt mạch cho Thượng Quan Thiển, sau đấy viết xuống kết quả chẩn đoán của mình
Lần này mọi người trông chừng lẫn nhau, vì tránh phán đoán có sai sót, y sư cũng không lập tức nói ra kết quả khám bệnh của mình, mà viết lên giấy, cuối cùng giao cho chủ sự kết luận
"Chủy công tử, việc khám bệnh đã kết thúc." Lão y sư có thâm niên nhất trong y quán cung kính cúi đầu với Cung Viễn Chủy, kiên nhẫn chờ chỉ thị tiếp theo của Cung Viễn Chủy
Cung Viễn Chủy gương mặt lạnh lùng, càng mang theo cảm giác áp bách hơn hẳn so với bình thường
Cậu nâng tay ra hiệu đám y sư tạm thời lui qua một bên, sau đấy chủ động tiến lên vài bước, nói với Thượng Quan Thiển, "Nếu y sư đã xong việc, lúc này cũng tới lượt ta đi ?"
"Chủy công tử chẳng lẽ thực sự muốn tự mình bắt mạch cho ta ? Nhưng ngươi trẻ tuổi, chuyện phụ nhân mang thai này, ngươi có thể hiểu bao nhiêu ? Chẳng lẽ không sợ nếu chẩn đoán sai, sẽ làm hỏng thanh danh của Chủy công tử sao....?" Lúc Thượng Quan Thiển cười nói lời này, biểu cảm trên mặt có chút trêu tức, giống như đang nói đùa
Cung Viễn Chủy hừ lạnh một tiếng, hít thở không thông đi qua, bá đạo kéo cổ tay Thượng Quan Thiển
Dường như không nghĩ Cung Viễn Chủy tức giận sẽ ra tay thô lỗ, đám người xung quanh không hẹn mà cùng toát mồ hôi lạnh, mọi người nhìn nhau, cũng không nhịn được yếu ớt khuyên nhủ
"Chủy công tử, thân thể Thượng Quan cô nương bây giờ đặc thù, mong Chủy công tử lượng thứ nhiều."
"Đúng vậy, Chủy công tử. Cô nương này nói chuyện quả thực có chút xúc phạm, nhưng xin ngài suy xét vì Giác công tử, đừng so đo nhiều với nàng ấy."
"Chủy công tử, xin suy nghĩ cẩn thận, đừng để kích động !"
"Chủy công tử ----"
Cung Viễn Chủy nghe từng tiếng khuyên bảo chỉ cảm thấy càng tức giận
Cậu không nhịn được gầm một tiếng, "Tất cả đều câm miệng hết cho ta !"
Nghe vậy, mọi người hoảng sợ cùng tắt tiếng, trong phòng nhất thời khôi phục lại yên tĩnh
Chỉ là bầu không khí yên tĩnh này khác với bình thường, còn mang theo áp bách khó thở
Thượng Quan Thiển vẫn ung dung, không chút nào bị Cung Viễn Chủy ảnh hưởng
Nàng thậm chí cố tình nhường mày, cười nhạt thúc giục như đang trêu chọc, "Muốn bắt mạch cho ta thì mau làm đi ! Chờ xong việc, ta còn muốn tìm cơ hội ôn chuyện với Giác công tử...."
"Hừ ! Dựa vào cô cũng muốn gặp ca ta ? Cô cho rằng cô là ai ? Cho dù là ca ta mang cô về, nhưng cô danh không chính, ngôn không thuận, không phải cho rằng mình thực sự là phu nhân Giác cung đấy chứ ?"
Cung Viễn Chủy tức giận ấn vào tay Thượng Quan Thiển, sau đó cũng mặc kệ đối phương tức giận phản kháng, mà bắt đầu cẩn thân bắt xem xét mạch tượng của nàng
Cung Viễn Chủy hơi nghiêng đầu, sau khi đụng tới mạch tượng của Thượng Quan Thiển, biểu tình trở nên càng lạnh lùng, nghiêm túc, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra trên người cậu
Đám y sư và thị vệ nhìn nhau vài lần, ngay cả đám thị nữ cũng bị dọa sợ không nhẹ, sắc mặt trắng bệch thấy rõ
Khí tức bá đạo của Cung Viễn Chủy quét ngang toàn bộ phòng, ảnh hưởng tới tất cả mọi người ngoại trừ Thượng Quan Thiển
Thượng Quan Thiển bị Cung Viễn Chủy đối xử thô lỗ, trong lòng thực sự tức giận, nhưng thấy sắc mặt như lâm đại địch của Cung Viễn Chủy, nàng liền cảm thấy cực kỳ thú vị, thầm vui vẻ không thôi
"Thế nào ? Chủy công tử kiểm tra xong chưa ? Vẫn nên cẩn thận chút, đừng chẩn đoán bệnh lung tung thì tốt hơn." Thượng Quan Thiển nhịn xuống tính khí, thuận theo phối hợp với Cung Viễn Chủy, bộ dạng tự tin nắm chắc phần thắng
Cung Viễn Chủy thử vài lần, cũng thực sự nghiêm túc bắt mạch cho đối phương, lại không nghĩ cư nhiên không tìm được bất cứ sơ hở nào
Không biết thế nào, Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy trong đầu thê lương, chua xót khó hiểu, vốn cậu không biết che giấu biểu tình, cũng càng không kìm nén được cảm xúc
Cung Viễn Chủy ý thức được mình suýt nữa thất thố trước mặt mọi người, chạy nhanh gạt tay Thượng Quan Thiển ra, lui về phía sau vài bước
Hốc mắt cậu hơi phiếm hồng, sắc mặt tối tăm, phức tạp mà lộ ra bi thương rõ ràng
Cậu hung ác trừng Thượng Quan Thiển, lại không nói được một chữ
Thượng Quan Thiển cố tình mở miệng trêu chọc vài câu, Cung Viễn Chủy cũng khác thường không phản kháng
Khó có khi thấy Cung Viễn Chủy bị động như vậy, dường như đánh mắng cũng không biết phản kháng, trái lại thực sự khiến Thượng Quan Thiển cảm thấy có chút mất tự nhiên
Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng liếc vết đỏ rõ ràng trên cổ tay trắng nõn của Thượng Quan Thiển do bị mình nhéo ra, lúc này mới có chút sợ hãi mà trầm giọng phân phó y sư bên cạnh, "Chỉnh lại kết quả khám bệnh, trực tiếp đưa cho Kim Phục. Phái người đi lấy dược tiêu sưng tới bôi cho Thượng Quan cô nương."
Sau đấy, không để ý tới đám người phía sau, Cung Viễn Chủy cũng không quay đầu lại mà bước nhanh rời đi
----------------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro