Chương 66_Trước khi Hoa Ngữ tới Trưởng lão viện

Cảnh sắc núi tuyết lúc trời chiều bất luận đẹp thế nào đi nữa, nhưng nhìn nhiều, có lúc cũng khó tránh khỏi mất cảm giác thỏa mãn

Trái lại không biết sao lại càng nhìn càng cảm thấy phiền muộn không chịu được

Tuyết Trùng Tử ngồi một mình ở tiền viện ngắm cảnh tuyết, vừa uống trà nóng hổi

Sắc mặt y thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, nhưng kỳ thực đầu óc y lúc này lại hỗn loạn, một chút cũng không ngừng suy nghĩ

Lúc Nguyệt trưởng lão đi ra từ trong cửa đá, nhìn thấy Tuyết Trùng Tử ngồi ở đằng kia ngắm cảnh tuyết

Ánh hoàng hôn chói mắt chiếu vào trên người Tuyết Trùng Tử, khiến cả người y lóa sáng như tiên

"Nguyệt trưởng lão, Hoa nhi đâu ?" Tuyết Trùng Tử nhận ra khí tức của người tới, chủ động mở miệng khẽ hỏi

Y tiện tay rót cho Nguyệt trưởng lão một chén trà nóng

"Tuyết Lượng nhà huynh dẫn y đi kiếm ăn, sợ y một lúc nữa đi núi trước phạt quỳ, nửa đêm sẽ bị đói." Nguyệt trưởng lão thản nhiên ngồi xuống vị trí trống đối diện Tuyết Trùng Tử

Hắn cầm lấy trà nóng Tuyết Trùng Tử rót cho y, như có chút đăm chiêu, chậm rãi mở miệng hỏi, "Muốn nói cái gì thì nói đi ! Chỗ này tạm thời không có người khác."

Ánh mắt Tuyết Trùng Tử có chút lóe sáng, nhấc mắt nhìn về phía ánh chiếu tà càng đỏ

Cho dù ở trong một mảng trời tuyết trắng xóa, cũng không biết hoàng hôn màu đỏ rực làm sao có thể dựa vào ánh sáng xuyên qua lớp mây mù, nhưng dù sao cảnh tượng lúc này, ráng chiều chiếm thế thượng phong, trực tiếp nhuộm núi tuyết thành một mảng cầu vồng hoa lệ

Tuyết Trùng Tử có chút cảm thán, mở miệng nói, "Bất luận gió tuyết lớn tới đâu, ánh chiếu tà cũng không kém cạnh, trái lại mỗi lần đều có sức mạnh, rót lực sinh mệnh mới cho núi tuyết. Nhưng đáng tiếc, phong thái của nó cũng chỉ ngắn ngủi như vậy. Chỉ có thể cảm thán, trời chiếu tốt thế nào, cũng chỉ là hoàng hôn. Thời khắc đẹp đẽ của nó chỉ là thoáng qua."

"Cho dù là phù dung sớm nở tối tàn, cũng có giá trị tồn tại. Cảnh sắc trời chiều đẹp, đương nhiên cũng sẽ không vì thời khắc ngắn ngủi mà bị phủ nhận." Nguyệt trưởng lão có suy nghĩ khác của mình, "Không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần từng tồn tại. Có lúc, cho dù là ngắn ngủi, cũng tốt hơn là chưa từng có cơ hội xuất hiện."

"Giống như Vân Tước." Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng lắc chén trà trong tay, đôi mắt hắn mang theo tình cảm bi thương nồng đậm, giống như nhớ tới cố nhân, cũng giống như muốn kể ra nỗi nhớ và tình cảm trong lòng mình, "Nàng ấy vẫn sống ở trong lòng ta, ta cũng chưa từng quên nàng ấy. Lúc nhớ tới nàng ấy, ta sẽ khổ sở, sẽ lo lắng, nhưng cho dù cảm thấy chua xót hơn nữa, ta cũng bằng lòng. Ký ức chung đụng với nàng ấy cho dù ngắn ngủi như vậy, nhưng đẹp đẽ tới khiến ta cảm thấy xứng đáng."

Nghe Nguyệt trưởng lão nói tới Vân Tước, Tuyết Trùng Tử cũng khó tránh được bi thương, ánh mắt hướng tới cây tuyết tùng cách đó không xa

Tuyết công tử chôn dưới cây tuyết tùng là bằng hữu, người thân Tuyết Trùng Tử thề sẽ mãi đặt ở trong lòng, không dám có bất cứ thời khắc quên lãng

"Đúng vậy. Cho dù đã mất, nhưng chỉ cần còn có ký ức, cũng thỏa mãn rồi. Còn có người nhớ, chứng minh bọn họ đã từng tồn tại, luôn tốt hơn chúng ta không nhớ bất cứ cái gì. Hoa trưởng lão, Hoa công tử, Hoa tiên trưởng lão và Tuyết công tử, còn có Vân Tước của huynh, và những người ở núi trước và núi sau đã hy sinh vì chiến loạn...." Tuyết Trùng Tử thở dài nặng nề, bất đắc dĩ lắc đầu, "Chúng ta đã mất đi quá nhiều người. Nhất là nhiều lần giao chiến với Vô Phong, Cung môn bất luận là núi trước hay núi sau, đều bị tổn nặng nề. Có những người định sẵn là người trong thế cục, cũng có những người là vô tội, đương nhiên, còn có những người thân bất do kỷ, bị ép tới bước đường cùng."

"Cũng không biết trận chiến giữa chúng ta và Vô Phong lúc nào mới tới điểm kết thúc ?" Nguyệt trưởng lão cảm thán, không nhịn được khẽ thở dài, "Một thế hệ này của núi trước của Cung môn, nhiều người không biết núi sau trước đây cũng không phải chỉ có ba gia tộc Tuyết, Nguyệt, Hoa chúng ta, mà còn có Phong gia. Giống như rất nhiều tiểu bối ở núi sau của chúng ta, vì các trưởng lão từ rất sớm đã hạ lệnh giữ bí mật, cũng không biết chuyện này. Nếu không phải vì cơ duyên và thân phận cung chủ của chúng ta, sợ rằng chúng ta cũng nửa tỉnh nửa mê, cho tới nay cũng không biết còn có Phong gia từng tồn tại."

Tuyết Trùng Tử, "Nhiều người Phong gia năm đó sinh ra mâu thuẫn với gia tộc, lựa chọn làm phản, bị ba gia tộc còn lại cô lập mà rời đi. Chuyện này đặc biệt ầm ĩ vào thời điểm đấy, cũng vì núi sau nội loạn, gây ra không ít tổn thất."

Tuyết Trùng Tử lắc đầu thở dài, "Chỉ là ai có thể nghĩ được, kẻ ác năm đó cư nhiên trở thành hậu hoạn "Vô Phong" sau này."

"Vô Phong...." Nguyệt trưởng lão vươn tay tới phía chân trời, giống như muốn nắm lấy ánh chiều tà, lại chỉ có gió lạnh như hàn băng ùa tới

Nguyệt trưởng lão, "Kiếm nặng không lưỡi, cho dù kiếm không tính là sắc bén, nhưng chỉ cần người dùng có lực, cũng có thể tạo ra sức tàn phá rất lớn. Cung môn chúng ta bất luận núi trước hay núi sau trước nay đều là lưỡi kiếm chủ công, nhưng từ sau khi Phong gia rời khỏi núi sau, cũng như lời dự đoán, núi sau của Cung môn từ đấy "không có phong", cũng sống chết chống đỡ kẻ địch với Cung môn. Chúng ta dùng đao, bọn họ dùng kiếm, làm chuyện phản Cung môn chúng ta. Cẩn thận nghĩ lại, hành động của Vô Phong, thực sự cũng phù hợp với Phong gia thề độc và nguyền rủa Cung môn trước khi rời đi, khắp nơi đối đầu với Cung môn, thề muốn xé nát, đuổi tận giết tuyệt Cung môn chúng ta tới chết mới thôi."

Tuyết Trùng Tử bất đắc dĩ thở dài nói tiếp, "Nói tới cùng, kỳ thực cũng bắt nguồn từ mầm mống của bí mật Vô Lượng Lưu Hỏa và người dị hóa. Năm đó Phong gia có dị tâm, chủ trương muốn khai phá bí mật trong truyền thuyết ở núi sau, bọn họ muốn cướp đoạt, thậm chí không tiếc châm ngòi ly gián, cuối cùng lựa chọn hướng mũi đao tới Cung môn, giết hại đồng môn ở núi sau, hoàn toàn vứt bỏ gia quy lão tổ tông để lại."

Tuyết Trùng Tử nghĩ lại lịch sử đen của núi sau khiến người sợ hãi, cho dù chưa từng tự mình trải qua, nhưng y mỗi lần nhớ tới sắc mặt bi phẫn của các trưởng lão lúc thuật lại với bọn họ, cho tới nay vẫn còn sợ hãi

Tuyết Trùng Tử, "Phong gia làm phản suýt nữa khiến Cung môn rơi vào nguy cơ trước nay chưa từng có. Cuối cùng, vẫn là ba gia tộc Tuyết, Nguyệt, Hoa hợp lực đánh bại người phản loạn, bảo vệ bí mật của núi sau, giữ gìn uy nghiêm của lão tổ tông, cũng đuổi những người phản loạn của Phong gia ra khỏi Cung môn, cũng thề đời đời kiếp kiếp không cho những người lòng muôn dạ thú này của Phong gia lại gần Cung môn nửa bước."

Tuyết Trùng Tử nói tới đây, hơi ngừng lại, mới nhẹ nhàng nói, "Ta nhớ.... các trưởng lão từng nói, trước đây cũng có vài người Phong gia vẫn giữ sơ tâm tiếp tục bảo vệ núi sau của Cung môn, chỉ là bọn họ được mấy gia tộc khác thu nạp, cũng thay đổi dòng tộc. Võ học công pháp của Phong gia đều lấy phòng thủ làm chính, nhưng những người Phong gia bằng lòng ở lại Cung môn phần nhiều là già yếu, hoặc căn bản không học được toàn bộ võ học tâm pháp của Phong gia."

"Ừ, ta cũng nhớ như vậy. Chỉ là.... những người Phong gia này trải qua năm tháng gột rửa, thay tên đổi họ, bây giờ cũng dung hòa vào những gia tộc khác. Phong gia trở thành điều cấm kỵ không thể nhắc tới ở núi sau, người Phong gia còn lại cũng dẫn dần chấm dứt truyền lại võ học của Phong gia. Quá khứ này cũng theo thời gian sắp bị người ta lãng quên." Lúc Nguyệt trưởng lão nói lời này, chân trời sớm tối xuống, ánh trời chiều mắt thấy cũng sắp biến mất

"Đúng vậy, vốn cũng là như thế. Chỉ là, Vân Vi Sam xuất hiện." Tuyết Trùng Tử mím môi khẽ cười, "Rất nhiều chuyện trông như là đường cùng, nhưng kỳ thực không như vậy. Mục đích công pháp phòng thủ của Phong gia là để hợp tác, phối hợp, nhưng đáng tiếc những người Phong gia làm phản trước đây không cam lòng tuân theo chí hướng của lão tổ tông. Người cầm đầu phản loạn sớm đã ủ mưu, không thì không thể hình thành trong một sớm một chiều. Bọn họ cố tình chia rẽ mọi người, chèn ép cơ hội học võ học công pháp của những người Phong gia lương thiện khác. Từ đó, cho dù còn có người Phong gia giữ sơ tâm, nhưng võ học của Phong gia cũng bị cắt đứt. Nhưng bây giờ, biến số lớn nhất là Vân Vi Sam đã xuất hiện."

Tuyết Trùng Tử hơi nhíu mày, vừa trầm tư vừa chậm rãi mở miệng nói, "Tuyết trưởng lão gần đây cũng luôn suy nghĩ chuyện này. Muốn chúng ta sắp xếp thời gian tới núi trước xem chín chiêu kiếm của phái Thanh Phong, dụng ý cũng đặc biệt rõ ràng. Tuy Tuyết trưởng lão nói chín chiêu kiếm của phái Thanh Phong là "Phong Tống Tam Thức", nhưng ta cảm giác.... Vân Vi Sam chắc vẫn chưa hoàn toàn học được tất cả võ học tâm pháp và công pháp của Phong gia mới đúng. Cho dù là đại chiến với tiền thiếu chủ Cung Hoán Vũ, nàng ấy có thể dùng những chiêu thức phối hợp với chúng ta, nhưng...."

Tuyết Trùng Tử bỗng nhiên lắc đầu, "Ta luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Chỉ là lúc đấy chúng ta đều lao lực quá độ, không kịp nghĩ nhiều. Mãi tới khi Tuyết trưởng lão hạ lệnh muốn mấy chúng ta tới núi trước xem kiếm pháp của Vân Vi Sam một lần nữa, ta mới mơ hồ đoán được.... nghi hoặc và suy nghĩ của Tuyết trưởng lão."

"Ta.... chắc là có cùng suy nghĩ với huynh." Nguyệt trưởng lão cười thoải mái, "Tuyết trưởng lão muốn chúng ta xem kiếm pháp, kỳ thực muốn chúng ta luyện và khôi phục lại toàn bộ kiếm pháp. Mà trong số chúng ta, Hoa Ngữ là điểm mấu chốt."

"Đúng, đệ ấy quả thực là điểm mấu chốt. Đệ ấy có võ mạch trời sinh như ta, nhưng đệ ấy không có không quả quyết như ta, cũng không có tâm tư nặng như ta. Bất luận muốn khôi phục lại võ học tâm pháp của Phong gia, hay là sau này giúp ta bế quan khôi phục võ công, hoặc có lẽ là có thể thay đổi gia quy của núi sau giống như núi trước.... Hoa Ngữ đều là điểm mấu chốt." Tuyết Trùng Tử thở dài, nói thật, "Ta và huynh đều hữu khí vô lực. Dù sao chúng ta bị quan niệm của thế hệ trước trói buộc, suy xét quá nhiều điều, tâm tư và trách nhiệm đều quá nặng."

Nguyệt trưởng lão gật đầu đáp, "Huynh nói không sai. Hoa Ngữ quả thực khác với hai chúng ta. Y giống như nghé con không sợ hổ. Sự táo bạo, dũng khí không chút chùn bước, thậm chí là quyết đoán không tiếc bất cứ giá nào của đệ ấy, là điều chúng ta khó có thể làm được, theo kịp. Ta và huynh muốn phủ nhận gia quy cổ hủ, muốn thay đổi tổ huấn người đời trước dùng mồ hôi và máu để lập nên.... Nhưng đáng tiếc, chúng ta chung quy là lãng phí sức lực, cuối cùng vẫn đi lên vết xe đổ. Những gia quy nặng nề này giống như gông xiềng, trói buộc chúng ta nhiều năm, cố gắng hồi lâu cũng chỉ vô công. Chúng ta không dám phản kháng, cũng không muốn phản kháng, mâu thuẫn mà làm khó bản thân, căn bản không thể thoát khỏi. Nếu phản kháng là vi phạm gia quy, ruồng bỏ chí hướng của tổ tiên, cũng thẹn với những vong hồn của tộc nhân, không thể biến những điều tiền bối và tộc nhân hy sinh cả đời thành trò cười !"

"Không phải vậy sao." Tuyết Trùng Tử lắc đầu cười khổ, nói, "Cho nên, chúng ta muốn thay đổi, nhưng đồng thời, chúng ta cũng sợ thay đổi. Nhưng tình huống bây giờ đã khác. Vì.... ta dường như rốt cuộc thấy được một chút hy vọng. Cung gia ở núi trước thay đổi gia quy, đây là bước đầu tiên. Bây giờ, cũng nên tới lượt núi sau chúng ta rồi ! Chúng ta cũng nên tới lúc thay đổi rồi. Nhưng điều kiện của sự thay đổi này là Hoa Ngữ phải trở thành người đứng đầu Hoa gia của núi sau trước. Từ đó, đệ ấy mới có thể danh chính ngôn thuận cùng chúng ta từng bước thay đổi những gia quy cổ hủ của lão tổ tông, phù hợp với hiện tại."

Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng nói, "Tuyết Trùng Tử, huynh bảo Hoa Ngữ đi Trưởng lão viện phạt quỳ, là muốn cho Tuyết trưởng lão một bậc thang để đi xuống, cũng cho núi trước một lời giải thích. Nhưng theo ta thấy, huynh còn có mục đích khác."

"Huynh nghĩ thế nào ? Sao không nói ra xem." Tuyết Trùng Tử mỉm cười nói

Nguyệt trưởng lão cười theo, "Không phá bỏ thì không dựng lại được. Nếu ta và huynh không phá được cục diện này, vậy chỉ có thể nhờ cậy Hoa Ngữ."

"Ha ha." Tuyết Trùng Tử lộ ra ý cười thần bí, cười như không cười nhìn chằm chằm Nguyệt trưởng lão

Chỉ thấy Nguyệt trưởng lão chậm rãi nói, "Tính tình của Hoa Ngữ cứng rắn, thà chết cũng không khuất phục. Nói chuyện thẳng thắn, không muốn vòng vo. Nhưng đúng lúc, suy nghĩ của huynh và ta nhất trí, đều muốn dựa vào khẩu khí của y nói ra suy nghĩ trong lòng chúng ta với Tuyết trưởng lão."

Tuyết Trùng Tử nghe vậy, không kìm được cười thành tiếng

Y chủ động cầm lấy ấm trà rót thêm trà nóng cho Nguyệt trưởng lão, cũng rót thêm vào chén của mình

Sau đấy, y buông ấm trà xuống, giơ cao chén trà ra hiệu với Nguyệt trưởng lão, "Lấy trà thay rượu, kính tri kỷ, cũng kính đồng minh."

Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử nhìn nhau cười, sau đó một hơi uống cạn sạch nước trà trong tay

Sau đấy, Nguyệt trưởng lão buông chén trà, có chút cảm thán, thấp giọng nói, "Ta vốn cho rằng, huynh không thể có hành động nhanh như vậy. Dù sao bây giờ Tuyết trưởng lão rất mệt mỏi, núi trước và núi sau cũng đủ khiến ông ấy đau đầu rồi, loạn trong giặc ngoài khó có thể bình an. Huynh từ trước tới nay đau lòng cho ông ấy.... Lại không nghĩ sẽ đột nhiên dồn ông ấy như vậy. Hoa Ngữ từ trước tới nay nghe lời của huynh nhất, chờ lúc y tới núi trước phạt quỳ, Tuyết trưởng lão chắc chắn có thể biết huynh là người đứng phía sau."

"Chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Đúng lúc có cơ hội.... thì không có lý do để trì hoãn. Hoa Ngữ quả thực cũng có lỗi, cũng nên cho đệ ấy thấy rõ cách Cung môn hoạt động, bị gia quy của núi trước giáo huấn một trận. Đệ ấy từ trước tới nay quen không có quy củ, nhưng nếu làm cung chủ Hoa cung, đệ ấy không thể tùy tiện, càn quấy như trước nữa. Về phần Tuyết trưởng lão, ta quả thực muốn cho ông ấy biết trong lòng ta cũng có mong muốn này. Ta không phải là người không có dục vọng, tâm lặng như nước...."

"Tuyết trưởng lão muốn sửa gia quy, nhưng sau khi suy xét, lại không hạ được quyết tâm. Hoa Ngữ trước đây được chúng ta che giấu thực lực, ông ấy đương nhiên hiểu, nhưng cũng luôn băn khoăn, khó có thể quyết định. Hoa Ngữ là một quân cờ rất tốt cũng rất đáng để đối phó với Tuyết trưởng lão." Nguyệt trưởng lão nói

"Cho nên, mới càng cần đẩy Hoa Ngữ tới trước mặt Tuyết trưởng lão, để ông ấy thấy rõ mong muốn của Hoa Ngữ, cũng để ông ấy thấy Hoa Ngữ có thể làm tới mức độ này. Ta cũng đúng lúc cho Tuyết trưởng lão biết, nếu ta quyết tâm che chở Hoa Ngữ cũng có cách có thể quản giáo Hoa Ngữ. Gia quy cổ hủ của núi sau cũng nên thay đổi rồi."

Sắc trời dần tối xuống

Cũng không biết qua bao lâu, Tuyết Lượng đột nhiên đi ra từ trong phòng

Thoáng gật đầu, hắn nói với Tuyết Trùng Tử, "Công tử, Hoa Ngữ hỏi ngài rằng ngài ấy nên tới núi trước lúc nào ?"

"Đệ ấy bây giờ đang làm gì ?" Tuyết Trùng Tử hơi nhíu mày

"Ngài ấy còn đang dùng bữa. Vẫn đang cằn nhằn sao hai ngài không cùng dùng bữa." Tuyết Lượng cẩn thận suy nghĩ, lại tiếp tục nói thật, "Đúng rồi, Hoa Ngữ còn nói. Nếu ngài không muốn để ngài ấy đi phạt quỳ nhanh như vậy, ngài ấy còn muốn tắm suối nước nóng."

"Hừ." Tuyết Trùng Tử nghe vậy, thực sự có chút cạn lời

"Y thực sự lớn mật. Tới mức độ này rồi, y còn có thể thản nhiên như vậy, hoàn toàn không lo lắng cái gì." Nguyệt trưởng lão không nhịn được trêu chọc Tuyết Trùng Tử, "Xem huynh chiều y thành thế nào rồi."

"Chẳng phải huynh cũng chiều hư đệ ấy sao." Tuyết Trùng Tử bất mãn oán giận

Dứt lời, Tuyết Trùng Tử quay sang dặn dò Tuyết Lượng, "Lượng nhi, ngươi thay ta trông chừng đệ ấy. Chờ đệ ấy ăn xong, đệ ấy muốn tắm thì cho đệ ấy tắm ! Chỉ là, sau đấy bảo đệ ấy lập tức tới Trưởng lão viện phạt quỳ."

"Vâng, công tử." Tuyết Lượng đáp một tiếng

Sau đấy y đi đốt đèn lồng treo bên ngoài phòng và trên bàn, nến đặt xung quanh hồ hàn băng trước, mới hành lễ với hai vị công tử, nhu thuận quay về phòng tìm Hoa Ngữ

Lúc này, sắc trời bên ngoài dần tối, nhưng vài ngọn nến và đèn lồng xung quanh cũng khiến cảnh đêm ở Tuyết cung có một phong vị khác

Tuyết Trùng Tử, "Cho dù sinh ra ở núi sau, cũng luôn tuân theo bổn phận trông chừng một mảng trời đất này, cũng có thể coi như trấn thủ một phương trên giang hồ. Nhưng bí mật Vô Lượng Lưu Hỏa và chuyện người dị hóa ở núi sau, gia quy lão tổ tông để lại, nói thật.... rốt cuộc chân tướng phía sau thế nào, nhiều người nhiều miệng, cũng khó có thể kết luận. Rất nhiều chuyện không thể kiểm chứng, nhưng vì gia quy, chúng ta cũng khó thể phá vỡ quy củ mà tìm hiểu tận cùng chân tướng."

Tuyết Trùng Tử nói xong lời này, trong lòng thực sự cảm thấy có chút tiếc nuối

Tuyết Trùng Tử thở dài, "Có lúc ta không thể không nghĩ, cứ tiếp tục như vậy, Cung môn có thể lại xuất hiện người có dị tâm như Phong gia trước đây không. Có lẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cũng có thể.... sau này xảy ra chuyện gì cũng khó có thể đoán trước. Có thể, vào một ngày không xa, ta cũng sẽ trở thành một trong những người như vậy."

Nghe thấy lời bộc bạch này, Nguyệt trưởng lão thực sự sửng sốt

Trong lòng hắn bồn chồn, giống như bị chấn động lớn

Tuyết Trùng Tử nói những lời này cũng không giống như đang nói đùa

Mà Nguyệt trưởng lão có thể cảm nhận được Tuyết Trùng Từ lúc này đang nghi ngờ và mơ hồ với gia quy của núi sau Cung môn

Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng nói, "Đối với gia quy, ta chưa từng do dự mà lựa chọn hoàn toàn tin tưởng, cũng chưa từng nghi ngờ và tìm hiểu chân tướng. Ta tin chắc rằng đây là đáp án duy nhất. Con đường lão tổ tông để lại sẽ dẫn dắt chúng ta hoàn thành sứ mệnh, nhất định có ý nghĩa tồn tại. Chỉ là gần đây.... ta dường như có chút hỗn loạn. Ta bắt đầu không hiểu, bảo thủ không chịu thay đổi như vậy, chúng ta sẽ đi tới kết cục như nào.... Nguyệt trưởng lão, huynh có thể nói cho ta biết không ? Rốt cuộc chúng ta có nên tiếp tục như vậy không ? Chúng ta có nên tiếp tục mù quáng mà tuân theo, không nghi hoặc chút nào không ? Chẳng lẽ chúng ta không nên tìm hiểu chân tướng của những bí mật này sao ? Có phải chúng ta nên tìm ra chân tướng bí mật, mới có thể ứng phó thích hợp nhất không ?"

"Tuyết Trùng Tử, sao huynh đột nhiên nghĩ như vậy ?" Nguyệt trưởng lão thấp giọng hỏi

"Ta không biết nên nói thế nào. Nhưng trong lòng ta luôn có một giọng nói đang nói với ta rằng chúng ta có thể đừng tiếp tục đi như vậy không." Tuyết Trùng Tử buồn rầu, thẳng thắn nói ra nỗi lo của mình

Tuyết Trùng Tử, "Vô Phong và Cung môn đối địch, là thù hận khó có thể hóa giải. Quá nhiều người bị liên lụy, sau này chỉ sợ mầm móng thù hận sẽ tiếp tục lan ra, không có điểm kết thúc, cũng sẽ không có ngày chấm dứt. Nhưng còn phải oan oan tương báo tới lúc nào ? Chúng ta không thể tha thứ, dung túng bọn họ. Nhưng có phải chúng ta có lẽ thử nhìn lại vào nguyên nhân của toàn bộ chuyện này không ? Bí mật Vô Lượng Lưu Hỏa và người dị hóa ở núi sau chỉ sợ ngay cả cung chủ như chúng ta cũng không biết tí gì. Tiếp tục như vậy, ta thực sự không biết chúng ta rốt cuộc vì cái gì mà sống ? Những đồng môn đã trả giá bằng cả sinh mệnh trong đại chiến rốt cuộc vì cái gì mà chết ? Nhìn không rõ tương lai mà không ngừng hy sinh, có thực sự là có ý nghĩa không ? Dù sao, bí mật mà chúng ta dùng sinh mạng và tự do của chúng ta để đổi lấy, rốt cuộc là cái gì cũng không biết."

Tuyết Trùng Tử khó có khi thao thao bất tuyệt như vậy, vạch trần suy nghĩ trong lòng mình, "Điều Hoa Ngữ muốn thay đổi, kỳ thực cũng là suy nghĩ trong lòng chúng ta. Nhưng, ta sợ rằng mình còn tham hơn. Nếu muốn thay đổi, có phải có thể càng quyết tâm, hy vọng khám phá tận gốc những bí mật này ở núi sau không."

Tuyết Trùng Tử nghi hoặc sao có thể không phải là suy nghĩ của Nguyệt trưởng lão ?

Chẳng qua, bọn họ chưa từng nói ra khỏi miệng, hơn nữa cố gắng trung thành với sơ tâm, chưa bao giờ nghi ngờ những quy củ lão tổ tông đặt ra

Nhưng bây giờ đã khác

Dường như Tuyết Trùng Tử mở miệng nói cũng khiến Nguyệt trưởng lão bắt đầu có dũng khí nhìn thẳng vào đáy lòng mình

Nguyệt trưởng lão, "Có những quan niệm ăn sâu vào tiềm thức, có những truyền thống muốn thay đổi cũng không phải là chuyện dễ dàng. Muốn duy trì uy nghiêm của lão tổ tông, cũng muốn niềm tin mãi không đổi, còn muốn những đồng môn hy sinh có ý nghĩa. Những sự trả giá thảm khốc để đổi lấy một chút yên bình đâu có thể dễ dàng bị phủ nhận ? Chỉ dựa vào sức của chúng ta, nếu muốn thỏa mãn mọi chuyện, sợ rằng cũng không đủ."

Tuyết Trùng Tử tán đồng, nói tiếp, "Hơn nữa, chúng ta cũng không thể không suy nghĩ cho cảm nhận của Tuyết trưởng lão. Dù sao ông ấy cũng là trưởng lão duy nhất còn lại của thế hệ trước, là người có uy vong nhất, nhưng cũng có suy nghĩ bảo thủ nhất trong toàn bộ Cung môn. Tác phong của ông ấy vốn cổ hủ, trầm ổn. Gần đây ông ấy có thể đồng ý nhượng bộ mà châm chước thay đổi gia quy của Cung môn, kỳ thực đã đủ thấy ông ấy đã hạ quyết tâm nhiều thế nào, cố gắng để Cung môn tiến bộ, hướng tới tương lai thế nào."

"Đồng ý thay đổi gia quy là muốn chuyện. Nhưng nếu muốn thay đổi gốc rễ lão tổ tông để lại sợ rằng cũng không dễ." Nguyệt trưởng lão nói

"Quả thực rất khó. Nhưng nếu cái gì cũng không thử, chẳng lẽ chúng ta ngày qua ngày, năm qua năm lại phải sống như vậy sao ? Giang hồ rung chuyển, Vô Phong sớm muộn gì cũng sẽ ngóc đầu quay lại. Đúng lúc chúng ta ở trong Cung môn vẫn không hiểu hoàn toàn bí mật mà mình bảo vệ. Rốt cuộc có cần phải bảo vệ không ? Chẳng lẽ chúng ta còn phải tiếp tục hy sinh mù quáng như vậy sao ?" Tuyết Trùng Tử càng nghĩ càng cảm thấy không ổn

Tuyết Trùng Tử, "Chướng khí ở núi sau của chúng ta càng ngày càng nặng, điều kiện sống hạn chế, chúng ta còn có thể an toàn bao lâu cũng không biết trước được. Chúng ta tới nay cũng không được phép đặt chân tới cấm địa ở núi sau.... Người dị hóa trong truyền thuyết rốt cuộc là như thế nào, cũng chưa từng có người tận mắt chứng kiến. Tất cả chỉ là tưởng tượng, không rõ thực hư. Mà Vô Lượng Lưu Hỏa có sức mạnh rất lớn là thế nào ? Nếu đã có mật văn để khởi động, vậy cũng có cách có thể phá hủy, vì sao Cung môn chúng ta lại phải nghe theo tổ tông, không tiếc sức lực mà trông coi ?"

Tuyết Trùng Tử, "Nguyệt trưởng lão, nói thật, Vô Lượng Lưu Hỏa ở trong mắt ta thực sự nguy hiểm, hậu hoạn khôn lường. Nó là thần vật mà trời ban thưởng, có sức mạnh mà người phàm chúng ta không thể với tới. Nó cũng không phải là thứ ba gia tộc Tuyết, Nguyệt, Hoa chúng ta ở núi sau và Cung gia có thể ứng phó, sao có thể tùy tiện cho chúng ta tùy tâm sở dụng ? Người của ba gia tộc chúng ta từ nhỏ đã bị ép thề, cả đời phải bảo vệ Cung môn vô điều kiện, bảo đảm bí mật về Vô Lượng Lưu Hỏa và người dị hóa không bị truyền ra ngoài, vào thời điểm đặc biệt dùng mật văn khởi động sức mạnh của Vô Lượng Lưu Hỏa, sau đó dùng Vô Lượng Lưu Hỏa đồng quy vu tận với người dị hóa."

Tuyết Trùng Tử lãnh đạm nói, thở dài, "Cả đời này của chúng ta đều sống vì bí mật này, cũng chuẩn bị hy sinh vì bí mật này bất cứ lúc nào. Rất nhiều tộc nhân cho tới chết cũng chưa từng đi tới núi trước một bước, lại càng chưa từng có cơ hội bước ra khỏi Cung môn, càng không nói tới rời khỏi Cựu Trần sơn cốc.... Người Cung gia ở núi trước còn có thể có cơ hội ra ngoài Cung môn, nhưng chúng ta thì sao ? Nếu không vi phạm gia quy, không phản nghịch như huynh và ta, những người còn lại có bao nhiêu cơ hội có thể ra khỏi núi sau, đi núi trước, ngắm nhìn Cựu Trần sơn cốc ?"

Tuyết Trùng Tử từ trước tới nay ít nói, hành xử cũng tương đối bình tĩnh, lý trí

Nhưng bây giờ cũng gằn từng tiếng nói ra suy nghĩ đè nén đã lâu trong lòng, không khỏi khiến Nguyệt trưởng lão nhất thời sửng sốt, rất lâu cũng khó có thể phản ứng kịp

Nguyệt trưởng lão khẽ mỉm cười, ánh mắt mang mác buồn, "Huynh dường như thay đổi rồi."

"Vậy sao ?"

"Không, phải nói là, huynh rốt cuộc có gan nói ra suy nghĩ chân thật nhất của huynh với người khác. Trước đây huynh sẽ không dám công khai nói ra những lời này. Bất luận với ai cũng vậy, huynh tuyệt đối sẽ không mở miệng."

Tuyết Trùng Tử cẩn thận nghĩ lại, thấy cũng đúng, "Ừ, huynh nói đúng, ta quả thực thay đổi một chút rồi. Trước đây thỉnh thoảng nghĩ tới trong lòng, bất luận có lời oán giận gì, cũng sẽ không nói ra khỏi miệng. Cho dù Tuyết trưởng lão nghi hoặc, ta cũng sẽ nghẹn lời không đáp lại ông ấy được, chỉ biết nói sẽ tuân theo gia quy vô điều kiện, không bàn luận thêm. Cho dù trong lòng ta từng nghi ngờ và mơ hồ, ta cũng sẽ ép mình tiếp nhận, tiếp tục kiên trì. Kìm nén kích động phản nghịch, cũng không chịu có dũng khí phản kháng."

"....Vậy tại sao huynh lại thay đổi ?" Nguyệt trưởng lão hỏi

Tuyết Trùng Tử không biết sao, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng Tuyết công tử chết ở trong lòng mình

Sau đấy, hình ảnh đấy thay đổi, bóng dáng của Cung Viễn Chủy cũng xuất hiện ở trong đầu

"Cung Viễn Chủy từng nói với ta, tuy hắn không hiểu núi sau của Cung môn rốt cuộc che giấu bao nhiêu bí mật, nhưng hắn cảm thấy nếu Cung Thượng Giác và ta đều muốn bảo vệ bí mật này, vậy hắn nhất định cũng sẽ tận hết khả năng, bất luận thế nào cũng sẽ bảo vệ tốt Cung môn, thay chúng ta bảo vệ bí mật ở núi sau, tới chết cũng không thôi." Tuyết Trùng Tử mang theo ý cười, lại có chút bi thương chua chát, nhưng trong lòng tràn đầy hy vọng và niềm tin

Tuyết Trùng Tử, "Hắn còn chưa thành niên cũng đã có quyết tâm như vậy. Rõ ràng cái gì cũng không biết, lại không chút sợ hãi. Lúc đấy nhìn Cung Viễn Chủy, ta nhớ tới những tộc nhân đã hy sinh vì Cung môn, cũng nhớ tới bản thân mình.... Ta thấy bất công cho bọn họ, cũng kêu oan cho chính mình.... Bao nhiêu năm tới nay, ta ngay cả thứ mình đang bảo vệ rốt cuộc là cái gì, toàn bộ bí mật ở núi sau cũng không biết. Người đã hy sinh giống như Tuyết công tử, Hoa công tử, còn có người mơ mơ hồ hồ như Cung Viễn Chủy, hay các tiểu bối đồng tộc khác ở núi sau chúng ta như Lượng nhi, Hoa nhi, Nguyệt Trú.... Bọn họ phải làm thế nào ?"

Nguyệt trưởng lão nghe vậy, trầm mặc gật đầu

Tuyết Trùng Tử lại mở miệng thấp giọng nói, "Hoa nhi nói đúng, gia quy của núi sau cũng đến lúc nên thay đổi rồi. Chúng ta vốn sống để bảo vệ, nhưng nếu chỉ bị động mà hy sinh phần lớn tộc nhân, kết quả lại không biết chúng ta đang liều mạng vì cái gì. Hành động bảo vệ của chúng ta không phải trở nên rất buồn cười sao ? Chúng ta ngay cả đồng tộc cũng không bảo vệ được thì nói gì tới bảo vệ bí mật của núi sau, bảo vệ sự bình an của một phương trên giang hồ ? Đây chẳng phải là chuyện rất hoang đường sao."

Nguyệt trưởng lão thầm nghĩ, trong lòng cũng tán thành

Nguyệt trưởng lão chậm rãi nói, "Ta trước đây không có dũng khí và quyết tâm như huynh. Tuyết Trùng Tử, không giấu gì huynh. Cho tới trước đây, ta cũng sống ngày nào biết ngày đấy. Ta muốn thay đổi cục diện hiện tại, nhưng với những gia quy này, ta cũng không có quyết tâm và nghị lực mạnh như vậy để kiên trì. Có thể sống như vậy tới một hơi thở cuối cùng, cả đời cũng cứ trôi qua như vậy. Vì là nhi tử của Nguyệt tiên trưởng lão, ta bị ép làm trưởng lão trước thời gian. Nhưng nói thật, ta hoàn toàn không cảm thấy chân thật. Ta cảm giác mình giống như một cái xác không hồn, cực kỳ vô lực.... Ta không biết mình đang làm gì, rất nhiều lần không kìm được nghi ngờ bản thân.... Ta không có mục tiêu, cũng không có mong muốn rõ ràng.... Chỉ an phận thủ thường mà sống."

"Vậy bây giờ thì sao ? Suy nghĩ của huynh là gì ?" Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng hỏi

Nguyệt trưởng lão hơi ngừng lại, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, mới mở miệng trả lời, "Cho ta một phương hướng, để ta cùng huynh tiến về phía trước đi ! Tuyết Trùng Tử, ta nói rồi, nếu huynh chết, ta cũng không sống được. Lời này vẫn đúng cho tới bây giờ. Vân Tước đã mất, Nguyệt tiên trưởng lão cũng mất, ta chỉ còn lại các huynh mà thôi.... Nhưng bất luận là Nguyệt Trú hay Tuyết Lượng, hay Hoa Ngữ, bọn họ đều khác. Tuyết Trùng Tử, huynh hiểu ta. Cho dù ta không giải thích được rõ, cũng không nói rõ được.... Nhưng ta tin huynh sẽ hiểu ý của ta. Huynh cũng là người duy nhất còn tồn tại trên đời có thể khiến ta cảm nhận được mình là một người còn đang sống."

Đôi mắt Nguyệt trưởng lão ngậm nước, lóe sáng như sao trên trời

Hắn kiên định nhìn Tuyết Trùng Tử, giống như đang chờ câu trả lời của Tuyết Trùng Tử, cũng hy vọng nhận được lời khẳng định của Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử không trả lời ngay lập tức, cảm xúc trong lòng cũng hỗn loạn mà trầm mặc

"Tuyết Trùng Tử ~~ Lão Nguyệt ~~~ !!!"

Giữa một bầu không khí ngổn ngang cảm xúc, tiếng vang dội của Hoa Ngữ như cắt ngang bóng đêm dài

"Đều là lúc nào rồi ~ Sao các huynh còn ở bên ngoài ?" Hoa Ngữ có chút mất kiên nhẫn mở cửa đá, thấy Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão ngồi bên ngoài, sắc mặt có chút phiền muộn, không khỏi có chút sửng sốt

Tuyết Lượng đi theo ra, phát hiện bầu không khí không quá thích hợp, không khỏi có chút lo lắng

"Sao vậy ? Hai huynh.... cãi nhau ?" Hoa Ngữ vừa rồi ở trong phòng vẫn đang nói nói cười cười với Tuyết Lượng, lại không nghĩ đi ra tiền viện lại nhìn thấy cảnh tượng cổ quái như vậy

Tuyết Trùng Tử liếc Hoa Ngữ một cái, trầm giọng hỏi, "Ăn no rồi ? Nghỉ đủ chưa ?"

"Coi như đủ rồi đi." Hoa Ngữ mím môi, vẫn đang săm soi bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì

Nhưng không chờ y nghĩ xong, Tuyết Trùng Tử chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng nói, "Nếu đã như vậy, cùng ta đi núi trước !"

"Huynh cũng đi Trưởng lão viện phạt quỳ ?" Hoa Ngữ nhất thời không phản ứng kịp

Tuyết Trùng Tử không nhịn được cười châm chọc, "Đệ chọc phải phiền phức thì tự đi giải quyết. Đệ đi Trưởng lão viện phạt quỳ, ta đi tìm Cung Viễn Chủy của ta."

"Hừ." Hoa Ngữ không kiên nhẫn phất tay

Cậu lén lút quan sát Nguyệt trưởng lão sắc mặt sầu não, không nhịn được tò mò, "Hai huynh ở ngoài nói gì vậy ? Sao trông ai cũng như sắp khóc vậy ?"

"Không phải chuyện của đệ. Đệ quản bản thân cho tốt là được rồi." Tuyết Trùng Tử bất đắc dĩ thở dài, vực dậy tinh thần

Y nhẹ giọng phân phó, "Lượng nhi, ngươi ở lại Tuyết cung. Ta đi rồi quay về sau."

Nguyệt trưởng lão ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cũng không nói thêm cái gì

Mãi tới khi Tuyết Trùng Tử dẫn Hoa Ngữ đi xa, Tuyết Lượng mới lấy dũng khí tiến tới hỏi thăm, "Nguyệt trưởng lão, công tử nhà ta vừa nói với ngài cái gì vậy ? Các ngài thực sự cãi nhau sao ?"

"Không cãi nhau." Nguyệt trưởng lão nói như đinh đóng cột

"Không cãi nhau là được rồi." Tuyết Lượng vừa yên lòng, lại cảm thấy không quá thích hợp, "Nhưng vì sao hai ngài đều phiền muộn, giống như tâm sự trùng trùng vậy ?"

Nguyệt trưởng lão nghe vậy, nhẹ nhàng lắc đầu, khó có khi nói thẳng, "Chỉ là nhớ lại ký ức, cũng thuận tiện vẽ ra tương lai mà thôi. Tuyết Lượng, gia quy của núi sau.... cũng nên tới lúc thay đổi rồi. Ngươi nói xem có đúng không !"

"Thay đổi gia quy ? Ừm.... Ta trước đây từng nghe công tử nói, nhưng cảm thấy chuyện này rất khó. Tuyết trưởng lão có đồng ý không ?" Tuyết Lượng cảm thấy dường như khả năng không cao

Nguyệt trưởng lão lại mỉm cười, "Trước đây thì ta không nắm chắc, nhưng bây giờ.... cảm giác sắp hoàn thành rồi."

"Cái gì ?" Tuyết Lượng kinh ngạc

"Công tử Tuyết Trùng Tử nhà ngươi rốt cuộc tỉnh rồi." Nguyệt trưởng lão hơi ngừng lại, sau đó ý cười càng đậm, nói, "Sau đại chiến, y trầm mê lâu như vậy, nhưng cuối cùng thực sự tỉnh ngộ lại rồi."

"Ta không hiểu lời này của ngài." Tuyết Lượng buồn rầu, không thể hiểu được ý của Nguyệt trưởng lão

Nguyệt trưởng lão bị hắn chọc cười, thở dài cảm thán, lẩm bẩm, "Ta cũng.... nên tới lúc tỉnh lại rồi."

----------------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro