Chương 16
"Sao vậy?" Kim Mẫn Khuê cài dây an toàn cho Đoàn Nguyên Vũ, lại phát hiện anh nhìn mình chằm chằm, mặt mũi tràn đầy thương yêu, như có điều suy nghĩ.
"Sau này anh sẽ không đi mà không tạm biệt nữa, anh sẽ một mực bồi tiếp em."
"Đột nhiên lại nói loạn thất bát tao cái gì đó." Kim Mẫn Khuê loay hoay chìa khóa xe, chuẩn bị khởi động xe, "Lúc nào mà Tiêu lão sư trở thành kiểu như thế rồi?"
Đang nói, Đoàn Nguyên Vũ tháo dây an toàn chui vào trong ngực Kim Mẫn Khuê, tóc anh mềm như nhung, rõ ràng đã 28 tuổi, nhưng nhìn qua giốnh như đồng trang lứa với mình. Nhìn anh ỷ lại mình, trong lòng Kim Mẫn Khuê đột nhiên rất mềm mại, vỗ vỗ bả vai thon gầy của người trong ngực, nhẹ nói, "Anh sao thế?"
Người trong ngực lắc đầu, cọ Kim Mẫn Khuê làm hắn ngứa trước ngực một chút.
"Mặc dù tửu lượng lớn, về sau phải uống ít đi; say phải về nhà, còn nữa, không được lăn lộn."
Nghe anh nói, Kim Mẫn Khuê nụ cười cứng ở trên mặt, "Anh có độc à Đoàn Nguyên Vũ. Mẹ em nói với anh những gì rồi?"
Đoàn Nguyên Vũ giảo hoạt mà cười cười, từ trong ngực Kim Mẫn Khuê thò đầu ra, "Là mẹ anh."
Sau đó lấy ra điện thoại, phát ra một cái video, Kim Mẫn Khuê không muốn để ý đến anh, nhưng lại nghe thấy trong điện thoại di động truyền đến không ngừng: "Đoàn Nguyên Vũ, Đoàn Nguyên Vũ à, lão bà à... ô ô ô ô ô mẹ ơi, con muốn lão bà của con, mẹ ơi, lão bà của con đâu? Ô ô ô ô ..." Đoàn Nguyên Vũ cười nhìn hắn, vốn cho rằng Kim Mẫn Khuê sẽ tức giận, lại không nghĩ rằng hắn lại ủy khuất như vậy.
"Đã xem video?"
"Ừm."
"Đoàn lão sư, anh nghĩ như thế nào?"
"Không nghĩ tới anh bạn nhỏ lại yêu anh như thế."
Hắn quay đầu chỗ khác, "Đoàn Nguyên Vũ, anh thật sự rất quá đáng, anh ỷ lớn hơn em sáu tuổi, động một chút lại tùy tâm như thế này mà đi, anh có nghĩ gì đến em không?"
Đoàn Nguyên Vũ sững sờ, đưa tay sờ sờ mặt Kim thiếu gia, bị hắn né tránh
"Anh có thể tin tưởng em nhiều một chút không, em muốn trở thành người mà anh có thể dựa vào, em muốn bảo vệ anh, chứ không phải là bị anh nghĩ như thế này là tốt với em." Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Đoàn Nguyên Vũ, một mặt chân thành, "Với em mà nói, cùng với anh, đi đâu làm gì em đều nguyện ý, nhưng anh không thể bỏ lại em. Anh không thể ỷ vào em thích em..." Nói còn chưa dứt lời, bị Đoàn Nguyên Vũ hôn bất ngờ đánh gãy lời nói. Kim Mẫn Khuê thuận theo nhắm mắt lại, hai người trong xe thỏa thích ôm hôn.
Cho đến khi cửa số xe bị người gõ, Đoàn Nguyên Vũ chưa tỉnh hồn, hai người qua loa tách ra, Đoàn Nguyên Vũ ở bên cạnh thở hổn hển.
Kim Mẫn Khuê nhìn thoáng qua, tất cả đều là khó chịu, hạ kính xe xuống: "Lão ba có chuyện gì sao?"
Lão ba ra đổ rác, đi ra ngoài một hồi lại trông thấy xe bọn họ vẫn còn đỗ ở cửa ra vào, liền gõ gõ cửa xe, muốn xem một chút có phải là xảy ra chuyện gì không, nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
"Làm sao còn chưa đi?" Lão ba nhìn hai người bọn họ, miệng Đoàn Nguyên Vũ sưng tấy, trên mặt ửng hồng còn chưa phai đi, ở bên cạnh cúi đầu điều chỉnh hô hấp.
"Hôn hôn lão bà của con không được à." Kim Mẫn Khuê không vui trả lời.
"Ha ha ha," Lão ba cười có chút hèn mọn, "Được, ba không quấy rầy nữa."
Đoàn Nguyên Vũ cười ngượng ngùng.
"Được được, trời cũng không còn sớm, hai đứa đi chậm một chút."
"Hừ." Kim Mẫn Khuê lãnh khốc đóng cửa xe. Đoàn Nguyên Vũ hốt hoảng thắt chặt dây an toàn, trừng mắt liếc hắn một cái.
"Kim Mẫn Khuê! Em có thể thu liễm một chút không?"
"Ăn ngay nói thật là gia quy của Kim gia. Lại nói," Kim Mẫn Khuê đánh giá khuôn mặt còn của Đoàn Nguyên Vũ, "Cái bộ dạng này của Đoàn lão muốn giấu cũng không giấu được đâu."
"Còn không phải do em à"
"Anh bắt đầu trước!"
Đoàn Nguyên Vũ không nói nên lời, thì thầm, "Vậy sao em không nhẹ một chút..."
Kim Mẫn Khuê đưa đầu tới, khí tức mập mờ phả vào bên tai Đoàn Nguyên Vũ, "Không vui sao ?"
"Thích."
"Lần nữa không?"
"Em có thôi đi không? Không phải đi mua quần áo sao?"
Kim Mẫn Khuê nhớ lại mấy bộ quần áo của Đoàn Nguyên Vũ ở nhà, trong lòng giật mình, đạp chân ga nghênh ngang rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro