Chương 26
Nói đi sớm, nhưng Kim thiếu gia vừa ra đến trước cửa liền quay lại thay quần áo khác:
Cái này có phải là không quá trang trọng không?
Cái này thì sao? Có phải là nhìn nhỏ quá không?
Cái này có phải là quá trang trọng không?
Cho đến khi Đoàn lão sư lạnh mặt, hắn mới nông nhàn mặc một bộ tây trang màu đen nghiêm mặt đi ra, "Đi thôi."
"Đẹp trai a!" Đoàn Nguyên Vũ nhìn thấy hắn ngọt ngào cười, "Làm sao lại có người đẹp mắt như vậy? Mặt thật nhỏ! Vóc người lại đẹp ! Kim thiếu gia làm sao đẹp mắt như vậy nha Kim thiếu gia!"
Kim thiếu gia túm lấy chặt tay Đoàn lão sư, "Đừng nói nữa, đi thôi."
Đoàn lão sư mặc hắn lôi kéo, cúi đầu cười yếu ớt, "Không phải khen đâu, là thật tâm."
Kim thiếu gia đột nhiên dừng lại, "Em ôm anh nhé."
"Hả?"
"Có đau không ?"
Đoàn lão sư cười, kỳ thật Kim Mẫn Khuê rất ôn nhu, anh còn rất tốt. Nhưng nhìn thấy Kim Mẫn Khuê lo lắng khẩn trương, anh vẫn hờn dỗi cả lên: "Đau, sao em không nhẹ một chút?"
"Xin lỗi, đại lão, em không thể khống chế được bản thân.
Đoàn lão sư nhíu nhíu mày, "Nếu em khống chế bản thân, vậy anh phải suy nghĩ lại có phải là anh không đủ hấp dẫn em không." Đoàn Nguyên Vũ cùng hắn đan xen mười đầu ngón tay, "Ở trước mặt anh, bất cứ điều gì cũng có thể thực hiện được miễn là em yêu anh."
Kim thiếu gia không nói lời nào, đôi mắt có chút đỏ, làm bộ muốn ôm anh.
Đoàn Nguyên Vũ vô cùng đau lòng, "Không phải đâu Kim thiếu gia, em được làm từ nước sao? Thích khóc như thế."
Kim thiếu gia đỏ mặt, đánh vào mông anh một chút, "Không có khóc!"
"Được được được, không có khóc không có khóc, hôm nay gió lớn, lỗi của anh, quên đưa cho em thuốc nhỏ mắt." Sau đó Đoàn lão sư nhìn hắn, "Không phải em nói muốn ôm anh sao?" Anh dang hai cánh tay, "Ôm hay không ôm?"
Nói xong, Kim Mẫn Khuê dùng lực bế anh lên, Đoàn Nguyên Vũ vòng quanh cổ của hắn, ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm trên người hắn, hưởng thụ lòng tốt vô điều kiện của anh bạn nhỏ dành cho mình "Kim Mẫn Khuê, em có thơm đó."
"Không tốt sao ?"
"Anh thích. Nhưng anh đi vắng là không được."
"Tùy anh. Anh không ở đây thì em sẽ không xịt."
Xuống hầm để xe Kim Mẫn Khuê còn muốn ôm lấy anh, trong ga-ra còn có người khác, Đoàn Nguyên Vũ đỏ mặt, giãy dụa muốn nhảy xuống, "Đừng nháo."
Kim thiếu gia cười xấu xa, "Đoàn lão sư còn ngượng ngùng."
"Đừng nói nữa, Kim Mẫn Khuê..."
Phòng làm việc gọi điện thoại tới, nhiều lần xác nhận về việc tham dự sự kiện vào tối thứ bảy tuần sau, Đoàn Nguyên Vũ gọi một đường điện thoại, một mực đến cửa nhà, Kim Mẫn Khuê cầm theo món quà mà suýt nữa thì mô hình Gundam ngăn trở tầm mắt của hắn, cầm quà trong tay và đi xuống xe, đến cửa rồi mà Đoàn Nguyên Vũ vẫn còn đang gọi điện thoại, Kim Mẫn Khuê chật vật vươn tay ra ấn vân tay, cửa mở, hắn đẩy cửa ra, Đoàn Nguyên Vũ đi theo phía sau.
"Được được, ừm, thứ sáu tuần sau tôi trống lịch. Tôi còn có việc, ừm, gặp lại." Đoàn Nguyên Vũ cúp điện thoại, đóng cửa lại, đột nhiên sửng sốt:
"Kim Mẫn Khuê, khóa vân tay, làm sao mà em vào được?"
"Ai u, tiểu nhãi con của mẹ!" Đoàn mụ mụ nghe thấy động tĩnh chạy ra cửa, vội vàng nhận đồ từ tay Kim Mẫn Khuê, "Con trai của mẹ, sao lại cầm nhiều đồ như vậy?"
Đoàn Nguyên Vũ nhìn hai người thân mật, không biết nên nói cái gì.
"Lần đầu tiên tới sau khi kết hôn, ma ma," Kim Mẫn Khuê ngọt ngào cười cười, Đoàn Nguyên Vũ đứng ở phía sau nên không thể trông thấy khuôn mặt sữa phiêu núng nính của hắn, "Không nhiều đâu ạ. Mẹ đặt xuống trước đi, con mang vào cho mẹ."
Đoàn mụ mụ mỉm cười xoa mặt hắn, sau đó trách cứ nhìn Đoàn Nguyên Vũ, "Sao con có thể để lão công của mình ôm nhiều đồ như vậy hả? Nó còn nhỏ, vẫn còn con nít, sao mà trở thành ca ca của người ta được?"
"A? Con..."
"Không sao đâu mẹ. Anh ấy sẽ mệt." Kim Mẫn Khuê quay đầu cười xấu xa nhìn anh "Anh ấy hiện tại là lão bà của con, con phải bảo vệ anh ấy."
Đoàn ma ma không nói gì, chỉ hung hăng trừng Đoàn Nguyên Vũ một chút. Nhưng sau đó xoay người về phòng bếp.
Đoàn Nguyên Vũ không hiểu vì sao bị mẹ mình mắng cho một trận, có chút ủy khuất, oán trách nhìn Kim Mẫn Khuê: "Lúc nào mà em trở nên hiểu chuyện như vậy thế?"
Kim thiếu gia thuần thục đổi giày, ôm đồ tự nhiên đi về phía nhà kho, "Anh đoán xem."
Đoàn Nguyên Vũ một đầu sương mù, đổi dép lê đi theo giúp hắn bê đồ vào.
"Sao em mở được cửa nhà anh vậy?" Anh đưa đồ cho Kim Mẫn Khuê, Kim Mẫn Khuê cẩn thận đặt xuống.
"Ba ba cho em sao chép vân tay a."
"Gọi như thế là thân thiết sao?" Đoàn Nguyên Vũ giống là có chút ăn dấm. "Thường xuyên đến à?"
"Ba ba rất giống anh, mẹ cười lên cũng giống anh, mỗi lần em nhớ anh liền đến gặp bọn họ." Hắn không nhìn vào mắt Đoàn lão sư, phối hợp nói, "Mỗi ngày gần như là cùng nhau đi dạo. Bồi tiếp bọn họ."
Đôi mắt của Đoàn Nguyên Vũ đỏ hoe.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro