Chương 20:

Bản dịch: Ngice Aniee (Bánh Bao Trứng Muối )
Edit + Beta: Bánh Bao Trứng Muối

Chương 20:

"Anh căng thẳng gì vậy? Văn ca Anh đẹp trai? Sao lại thành Văn Văn rồi? Văn Văn bé cưng?"

Trước sự chế nhạo và trêu chọc của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng véo mặt cậu:

"Tôi làm tất cả đều vì ai vậy, đứa nhỏ vô tâm."

Suốt dọc đường đi, anh phải chịu đựng những lời trêu ghẹo của Tống Á Hiên, nhưng không thể phản bác lại, chỉ đành nắm tay cậu chặt hơn một chút như một hình phạt. Tống Á Hiên kêu đau, rồi anh lại nới lỏng tay ra một chút.

"Hiên à, anh thật sự rất căng thẳng."

"Ba mẹ em thực sự rất dễ tính, hơn nữa họ không biết mối quan hệ của chúng ta, dù biết cũng chẳng sao đâu, họ không phản đối chuyện yêu đương sớm đâu, chuyện của Hứa ca và Hướng ca họ cũng biết rồi, em yên tâm đi."

Nghe vậy, Lưu Diệu Văn dù có hơi yên tâm một chút, nhưng vẫn sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt với ba mẹ của Tống Á Hiên. Anh cứ vài phút lại hỏi xem cậu có ngoan không, còn hỏi cậu cười kiểu gì thì sẽ trông ngoan hơn, hỏi không ngừng về các quy tắc trong gia đình cậu.

Sau khi nhận được câu trả lời là không có gì đặc biệt và nghe đi nghe lại lời Tống Á Hiên khẳng định ba mẹ cậu không ăn thịt trẻ con, Lưu Diệu Văn mới thôi không hỏi nữa.

Tống Á Hiên thì đâu có nói cho anh biết mẹ cậu luôn giữ quan điểm "xinh đẹp là đúng", từng nói nếu không phải vì Tống Á Hiên đẹp trai, bà đã đuổi cậu đi từ lâu. Còn ba cậu thì là một người "vâng lời vợ", mà mặt của Lưu Diệu Văn lại là kiểu mà mẹ cậu thích, dù sao thì nhân vật nam chính trong bộ phim truyền hình mà mẹ cậu đang theo dõi gần đây cũng có vài nét giống Lưu Diệu Văn.

Thêm vào những hành động liên tục của Lưu Diệu Văn hôm nay, Tống Á Hiên càng nhận ra anh rất coi trọng việc gặp ba mẹ cậu. Cậu càng tin rằng, dù hai người có quyết định kết hôn ngay lúc này, ba mẹ cậu cũng sẽ không có ý kiến gì. Điều duy nhất giới hạn họ chính là độ tuổi kết hôn hợp pháp thôi.

Dù vậy, khi Lưu Diệu Văn quyết tâm mua một chai nước ở siêu thị dưới nhà để thể hiện tấm lòng, Tống Á Hiên cũng không ngăn cản anh. Dù sao, đây cũng là điểm cộng, mua cũng tốt mà, hơn nữa chỉ là một chai nước, không đến nỗi khiến bạn trai ngốc nghếch của mình phải tốn kém.

Cậu cũng mua một túi đồ ăn vặt lớn, chuẩn bị tính tiền thì bị Lưu Diệu Văn giật lấy điện thoại, anh đưa mã thanh toán của mình cho nhân viên.

"Chung đi."

"Không được đâu, mẹ em sẽ bảo em làm anh phải tốn tiền, đến lúc đó em lại bị mắng." Nói rồi cậu định chuyển tiền cho Lưu Diệu Văn.

"Vậy cứ nói là em mua đi." Lưu Diệu Văn véo má cậu, má Tống Á Hiên thật mềm, véo một cái lại muốn véo thêm nữa, anh cảm thấy chắc mình đã bị nghiện.

Thấy Tống Á Hiên vẫn mở hộp thoại của họ định chuyển tiền, Lưu Diệu Văn cười mỉm, giọng điệu giả vờ như đang chịu thiệt thòi:

"Để em về nói với mẹ là Tống Á Hiên bắt anh mua hết đống này rồi bắt anh một mình mang."

Quả nhiên, ngay sau đó, Tống Á Hiên liền thu lại điện thoại.

"Văn ca , em giúp anh cầm nhé."

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên mang đồ chạy về phía trước, không nhịn được cười, lắc đầu bất đắc dĩ, đứa trẻ này, dễ bị trêu chọc thật.

Cuối cùng anh vẫn cầm đồ trên tay, nó quá nặng, không đành lòng để tay của "bé cưng" bị đau, nhìn thấy cậu quay lại nhìn mình một cách khó hiểu.

"Chỉ cần nói là anh lấy đồ khi đến gần cửa thôi." Lưu Diệu Văn xoa đầu cậu, tóc cậu mềm mại và khuôn mặt cũng vậy, cả hai đều khiến anh "nghiện".

Tống Á Hiên ngay lập tức khoác tay anh, tựa đầu vào vai anh.

"Văn ca , anh thật tốt."

Thấy hay cho tớ 1 like nha

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro