Chương 10
Nghe thấy y đồng ý, Ngụy Vô Tiện lại càng khó chịu hơn, tiên quân ở ngay trước mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể thưởng thức.
Vì vậy, Ngụy Vô Tiện hít thở sâu vài lần, nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ không nhớ, thế thì tội gì phải do dự, cứ như Ôn Tình nói, tận tình mà phát huy thôi!
Sau khi tự cổ vũ bản thân trong lòng, hắn liền ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, nheo mắt lại, chậm rãi, từ tốn đưa đôi môi của mình nhẹ nhàng áp lên đôi môi của Lam Vong Cơ.
-----
Tác giả tỉnh lược
-----
Ngụy Vô Tiện lúc này rất muốn ngủ, nhưng nhìn cả hai người toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hắn nghĩ rằng với tình trạng như vậy thì Lam Vong Cơ không thể nghỉ ngơi tử tế được. Vì thế, hắn gắng gượng nâng thân thể rệu rã của mình, cứng rắn đứng dậy, vịn vào tường, bước xuống giường.
"Ngụy Anh, ngươi... định đi đâu..."
Ngụy Vô Tiện đôi chân run lẩy bẩy, yếu ớt đáp: "Ta đi lấy nước, chúng ta cần tắm rửa qua đã. Cả ga giường cũng cần thay mới có thể ngủ được."
Lam Vong Cơ đứng dậy, bế Ngụy Vô Tiện trở lại giường, nói: "Ngụy Anh, ngươi nghỉ ngơi đi, để ta làm."
"À... vậy... được thôi..." Nhìn Lam Vong Cơ với thân thể trần trụi, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy hơi khó chịu, nhưng hiện giờ hắn vừa mệt vừa thỏa mãn, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Hắn dời ánh mắt, chỉ tay về phía trung y đặt trên bàn, nói: "Hàm Quang Quân, ngươi mặc trung y vào trước đi..."
"Ừm."
Lam Vong Cơ nhanh chóng chuẩn bị nước nóng, sau đó bế Ngụy Vô Tiện, người đã gần như thiếp đi, vào bồn tắm. Y ngồi bên cạnh, mơ màng nhìn khuôn mặt ửng đỏ, cổ đầy vết hồng của hắn, không rời mắt.
Ngụy Vô Tiện trong bồn tắm chợp mắt một lát rồi tỉnh dậy, ánh mắt lại gặp phải đôi mắt sáng màu của Lam Vong Cơ.
Tim hắn đập thình thịch vài nhịp, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Hàm Quang Quân, ngươi... ngươi sao lại nhìn ta như vậy..."
"Ừm, đẹp..."
"Ngươi còn đẹp hơn..." Ngụy Vô Tiện quay đầu đi, sau khi cơn xấu hổ tạm lắng, hắn ngượng ngùng mời: "Ngươi cũng vào đi, chúng ta cùng tắm..."
"Ừm."
Lam Vong Cơ bước vào bồn, ngồi đối diện. Ngụy Vô Tiện nhích người mệt mỏi dậy, dần tiến sát lại Lam Vong Cơ, tựa lên đùi y, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi y. Lam Vong Cơ vốn đã ngẩn người, lúc này càng thêm bối rối.
"Lam Trạm, mấy ngày tới, ta có thể gọi tên ngươi không?"
"Ừm."
"Vậy, ngươi có bằng lòng ở bên ta không, giống như vừa nãy, bầu bạn với ta bảy ngày..."
"Ừm."
"Ngươi ngoài 'Ừm' ra, còn biết nói gì khác không?"
"Ừm."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, lại mỉm cười. Thấy Lam Vong Cơ chỉ đáp "Ừm", mặc dù biết y bị ảnh hưởng bởi thuốc, hắn vẫn muốn nghe y nói thêm đôi lời, liền đùa cợt:
"Lam Trạm, ta gặp chút vấn đề, cần Càn Nguyên mới giúp được. Vì nghĩ chúng ta đã quen nhau lâu, nên ta mới làm phiền ngươi giúp đỡ. Nhưng nếu ngươi cứ lạnh nhạt thế này, có lẽ ta phải tìm người khác thôi..."
Lam Vong Cơ nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Không được." Y nắm lấy vai Ngụy Vô Tiện, định cắn vào sau gáy hắn để đánh dấu. Dù đã xong chuyện một lúc lâu, nhưng chỉ cần trong cung khang vẫn còn lưu lại tinh dịch, vẫn có thể đánh dấu vĩnh viễn. Ngụy Vô Tiện nhanh chóng nhận ra ý định của y, lập tức né tránh.
"Á á! Không được đâu, không thể đánh dấu đâu!"
"Ừm..." Lam Vong Cơ ánh mắt thoáng buồn, lộ vẻ mơ hồ như Ngụy Anh không phải của mình, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Ngụy Anh, không được đổi người. Ta giúp ngươi."
Ngụy Vô Tiện thấy dáng vẻ ngây ngô của y thật đáng yêu, bèn vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Lam Vong Cơ, mỉm cười: "Được rồi, chỉ có ngươi giúp ta thôi."
Lam Vong Cơ thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở vết bỏng trên ngực trái của Ngụy Vô Tiện. Y đưa tay nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo.
"Lam Trạm, ngươi còn nhớ cái này không?"
"Ừm."
"Hồi nhỏ, lần ngươi cứu ta, ngươi đã hỏi về nó."
"Ừm." Dừng lại một chút, Lam Vong Cơ nói: "Không xóa được."
"Đúng vậy, vết sẹo này một khi đã khắc lên, ngay cả Ôn Tình cũng không cách nào xóa bỏ. Nhưng ta thấy không sao cả, đời đàn ông ai chẳng bị vài vết thương, để lại vài vết sẹo."
Lam Vong Cơ vuốt ve vết sẹo một lúc, khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy nhột, bèn nắm lấy tay y. Khi nhìn kỹ, hắn phát hiện bàn tay của Lam Vong Cơ lớn, mạnh mẽ. Vốn ngưỡng mộ Lam Vong Cơ từ lâu, Ngụy Vô Tiện luôn tò mò về mọi thứ thuộc về y. Hắn nâng tay y lên xem xét kỹ, thấy lòng bàn tay rộng, ấm áp, các ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da trắng nõn. Ngụy Vô Tiện khen:
"Lam Trạm, tay ngươi đẹp quá."
Rồi hắn so tay mình với tay Lam Vong Cơ, phát hiện tay mình nhỏ hơn rất nhiều. Hắn mỉm cười đầy ẩn ý: "Lam nhị ca ca, ta thấy ngươi chỉ có khuôn mặt là nhỏ, còn lại chỗ nào cũng lớn cả!"
"..." Lam Vong Cơ nắm chặt lấy tay hắn, lại muốn cúi xuống hôn, nhưng bị Ngụy Vô Tiện đẩy ra.
"Nhị ca à, hôm nay dừng ở đây thôi, ta mệt muốn chết rồi..."
"Ừm." Lam Vong Cơ không muốn làm Ngụy Vô Tiện mệt mỏi thêm nữa. Y không rõ vì sao, chỉ cảm thấy muốn làm những việc thật gần gũi với hắn, muốn ôm hắn, muốn ở bên hắn.
Sau khi tắm xong, Ngụy Vô Tiện chậm rãi thay ga giường. Lam Vong Cơ im lặng, cố gắng suy nghĩ mặc dù đầu óc có chút mơ hồ. Y cảm thấy mình nên giúp đỡ Ngụy Vô Tiện, liền đảm nhận toàn bộ công việc, gọn gàng, chu đáo xử lý mọi thứ.
Đến lúc đi ngủ, cả hai nằm trên cùng một giường. Mặc dù vừa làm hết mọi chuyện, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy xấu hổ, tự trách, và áy náy, nghĩ rằng mình thật chẳng khác gì cầm thú. Hắn tự nhủ không nên lợi dụng Lam Vong Cơ vào những lúc không thực sự cần thiết. Vì vậy, hắn trải hai chiếc chăn, giữ khoảng cách thật xa.
"Lam Trạm, hôm nay ngươi cũng mệt rồi, chúng ta ngủ thôi."
"Ừm."
Ngụy Vô Tiện mệt đến mức lập tức thiếp đi, đây là lần đầu tiên trong kỳ mưa móc hắn có thể ngủ được. Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện bên cạnh đang thở đều và sâu, trong lòng nghĩ rằng khi tỉnh dậy, có lẽ y sẽ lại ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng nghĩ đến đây, y lại cảm thấy luyến tiếc không nỡ rời xa. Y nghiêng người, nhẹ nhàng kéo Ngụy Vô Tiện vào chăn của mình, ôm hắn vào lòng.
Sáng hôm sau, khi Lam Vong Cơ mở mắt, y phát hiện mình vẫn còn trong "giấc mơ", Ngụy Vô Tiện vẫn ngủ say trong vòng tay y, thậm chí chân hắn còn vắt lên chân y. Trái tim Lam Vong Cơ ngọt ngào và ấm áp lạ thường, y thầm nghĩ nếu tất cả điều này là thật thì tốt biết bao. Nhưng đầu óc y vẫn còn bị ảnh hưởng, không thể nghĩ ngợi sâu hơn.
Ngụy Vô Tiện ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh. Khi mở mắt, hắn phát hiện Lam Vong Cơ đã dậy, đang ngồi thiền bên mép giường. Chỉ cần Ngụy Vô Tiện khẽ động tay, Lam Vong Cơ liền mở mắt.
"Nhị ca, chào buổi sáng." Ngụy Vô Tiện mỉm cười nói với Lam Vong Cơ.
"Ừm."
"Ngươi tỉnh chưa?"
"Không biết..."
Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ vẫn có chút ngơ ngác, câu trả lời cũng giống hệt ngày hôm qua, trong lòng cảm thấy thuốc của Ôn Tình quả thật hiệu nghiệm, liền yên tâm.
Sau khi rửa mặt, Ngụy Vô Tiện ra đình nhỏ trong sân để lấy cơm. Hắn mang hai hộp cơm trở lại phòng, mở ra xem. Phần của hắn chỉ là cháo trắng cùng vài món nhỏ đơn giản, còn phần của Lam Vong Cơ là những món thuốc bổ không rõ nguyên liệu, có cả thịt lẫn rau, trông phối hợp khá hợp lý. Nhìn phần ăn của Lam Vong Cơ, hắn không khỏi nuốt nước miếng, nghĩ rằng nếu Ôn Tình sắp xếp như vậy thì hẳn có lý do.
Ngụy Vô Tiện ăn phần cháo nhạt nhẽo và những món nhỏ với hương vị kỳ lạ, vừa ăn vừa biết ngay đây là tay nghề của Ôn Ninh. Quả nhiên, vẫn dở như trước. Hắn nhìn chằm chằm vào phần ăn của Lam Vong Cơ, dù biết cũng là "tuyệt phẩm" từ tay Ôn Ninh, nhưng ít nhất có thịt. Ngụy Vô Tiện nhìn đến chảy cả nước miếng.
Lam Vong Cơ gắp vài miếng thịt cho Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngụy Anh, ngươi ăn đi."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, đáp: "Ta không ăn, ngươi ăn đi. Hôm qua ngươi mệt thế rồi, phải bồi bổ thật tốt mới được."
"Không mệt, không cần."
"Đừng thế mà, còn nhiều ngày nữa, ngươi phải ăn uống tử tế. Nhờ ngươi giúp đã làm ta thấy áy náy lắm rồi, ta không muốn làm ngươi kiệt sức đâu!"
"Thử xem."
"Thử gì chứ?"
"Thử xem có thể làm ta kiệt sức không."
Ngay giây sau, Lam Vong Cơ đã nhào tới đè Ngụy Vô Tiện xuống đất.
Sau một lần nữa "giải quyết", Ngụy Vô Tiện nghĩ đến chăn ga bị làm lộn xộn và quần áo của Lam Vong Cơ từ hôm qua đến nay, quyết định mang đi giặt. Nhưng hắn vừa bị Lam Vong Cơ hành hạ xong, ngay cả bưng một cái chậu cũng không nổi. Lam Vong Cơ, vẫn với phong thái chu toàn, đảm nhận hết mọi việc, giặt sạch quần áo và chăn ga, phơi phóng đâu ra đấy.
Ngụy Vô Tiện cảm thán thuốc của Ôn Tình thực sự quá hiệu quả. Sau khi uống, không chỉ "được việc" mà còn ngoan ngoãn, chủ động làm việc nhà. Điều này càng khiến hắn chắc chắn rằng mình đúng là cầm thú, là kẻ vô đạo đức, không chỉ dùng thuốc mê Lam Vong Cơ để chữa bệnh cho mình, mà còn bắt y giặt đồ, giặt chăn.
Suốt mấy ngày liền, cả hai không bước ra khỏi Lưu Vân Cư. Mỗi ngày, Lam Vong Cơ đều "tưới nước" cho Ngụy Vô Tiện nhiều lần, theo đúng động tác trong quyển sách mà Ngụy Vô Tiện từng đưa cho y. Mặc dù chỉ là những động tác máy móc đơn giản, thỉnh thoảng có thêm vài cái ôm an ủi, nhưng đây lại là cách tốt nhất để xoa dịu kỳ mưa móc. Ngụy Vô Tiện chịu được ba ngày, cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa.
Hắn nghĩ thầm: Nếu cứ tiếp tục lặp đi lặp lại một động tác này, eo mình chắc sắp gãy mất. Hắn quyết định đưa cho Lam Vong Cơ xem thêm vài trang nữa. Thế là, trong những ngày tiếp theo, các tư thế đã có thêm: từ phía sau, nằm nghiêng người.
Những ngày còn lại trôi qua trong chuỗi hoạt động lặp đi lặp lại: ngủ, nghỉ ngơi, tắm rửa, ăn uống, giặt quần áo, và giặt ga giường. Thỉnh thoảng, Ngụy Vô Tiện cũng muốn trò chuyện với Lam Vong Cơ, nhưng y vẫn giữ vẻ ngơ ngác, chỉ trả lời ngắn gọn "Ừm" hoặc vài từ đơn giản. Chỉ khi bị ép quá, y mới chịu nói nhiều hơn một chút.
Mấy ngày đầu, Ngụy Vô Tiện vẫn còn giữ chút dè dặt trước Lam Vong Cơ. Đến những ngày sau, hắn không còn nghi ngờ tác dụng của thuốc, hoàn toàn tin rằng Lam Vong Cơ sẽ không nhớ gì. Vì vậy, hắn dần thả lỏng hơn, đặc biệt là trong những lúc thân mật. Hắn không ngại khen ngợi, bày tỏ cảm xúc chân thành, thậm chí đôi khi còn thêm vài lời nói táo bạo. Tuy nhiên, ngoài những lúc ấy, hắn vẫn giữ thái độ nghiêm túc và tôn trọng, tự nhắc nhở mình rằng đây chỉ là để chữa bệnh, không thể hành xử như một kẻ bất lương.
Đến ngày thứ năm, nhu cầu trong kỳ mưa móc của Ngụy Vô Tiện đã giảm đi đáng kể, chỉ còn hai lần cao trào. Trước đây, vào ngày thứ tư và thứ năm, hắn thường trải qua giai đoạn khó khăn nhất, nhưng lần này lại nhẹ nhàng hơn hẳn. Theo lời Ôn Tình, hắn có thể chắc chắn rằng ngày thứ sáu và thứ bảy sẽ không còn khó chịu nữa.
Tối ngày thứ năm, nghĩ đến việc ngày mai sẽ tiễn Lam Vong Cơ rời đi, lòng Ngụy Vô Tiện trĩu nặng. Hắn chủ động ôm lấy Lam Vong Cơ, nụ hôn sâu đầy lưu luyến và vấn vương. Sau khi kết thúc, Ngụy Vô Tiện nói:
"Lam Trạm, cảm ơn ngươi đã ở bên ta suốt năm ngày qua. Ngày mai, ngươi có thể trở về nhà rồi."
Đôi mắt ngây dại của Lam Vong Cơ bỗng sáng lên, ánh nhìn tập trung lại: "Ngụy Anh, mới năm ngày..."
"Ừm, ta nghĩ mình đã khỏe rồi, không muốn làm phiền ngươi thêm nữa. Ngày mai ta sẽ nhờ Ôn Tình kiểm tra. Nếu không có vấn đề gì, ta sẽ để ngươi về nhà, được không?"
"Nhưng... ngươi từng nói cần bảy ngày..."
Ngụy Vô Tiện cười: "Lam Trạm, hóa ra ngươi vẫn nhớ lời ta nói sao?"
"Ừm..."
Trong lòng Ngụy Vô Tiện vừa ấm áp, vừa man mác buồn. Ấm áp vì ngay cả khi Lam Vong Cơ không tỉnh táo, y vẫn ghi nhớ lời hắn. Nhưng buồn vì sau này, y sẽ không còn nhớ những ngày đẹp đẽ này nữa.
Khóe mắt Ngụy Vô Tiện đỏ lên, hắn nói: "Nhị ca ca, ngày mai qua đi, ngươi sẽ quên hết tất cả. Quên rằng ngươi từng gặp ta, từng ôm ta, từng hôn ta. Quên lần đầu tiên của chúng ta, và những lần sau đó. Quên..."
"Không quên." Lam Vong Cơ ngắt lời, từng từ y nói ra dứt khoát, khác hẳn giọng điệu chậm rãi những ngày qua.
"Hửm?" Ngụy Vô Tiện chớp mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.
Lam Vong Cơ nhìn sâu vào mắt hắn, quả quyết nói: "Ngụy Anh, ta sẽ không quên."
Ngụy Vô Tiện biết rõ rằng, dù Lam Vong Cơ nói vậy, nhưng khi uống thuốc giải vào ngày mai, toàn bộ ký ức trong những ngày này sẽ bị xóa sạch. Tất cả những nụ cười, lời nói, những lần chạm vào nhau và những khoảnh khắc sâu sắc nhất sẽ tan biến như chưa từng tồn tại.
"Ta cũng sẽ không quên." Nước mắt lăn dài trên má Ngụy Vô Tiện, nhưng hắn vẫn cười: "Lam Trạm, chỉ cần ngươi không muốn quên, ta đã thấy mãn nguyện rồi."
"Ngụy Anh..." Lam Vong Cơ lau đi vệt nước mắt của hắn, rồi cúi xuống, lại đặt lên môi hắn một nụ hôn đầy dịu dàng.
.... (tác giả lược bỏ)
Dù Ngụy Vô Tiện đã rất mệt và thỏa mãn, nhưng nghĩ đến việc mấy ngày nay Lam Vong Cơ luôn hỗ trợ mình, hắn cảm thấy với một Càn Nguyên mạnh mẽ như Lam Vong Cơ, lại đang ở độ tuổi hơn hai mươi, nhu cầu của y chắc chắn cũng không ít. Hắn nghĩ nếu nhu cầu trỗi dậy, y cũng khó mà kiềm chế được. Vì vậy, Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn chịu đựng, tự nhủ rằng phải đáp lễ cho y. Thế nhưng, lần đáp lễ này đã khiến hắn mệt đến mức ngất lịm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro