Chương 23

Sau khi Lam Vong Cơ săn vài con yêu thú, Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy hứng thú, xoa tay kích động. Hắn thấy núi này rộng lớn, đi nửa ngày cũng không gặp được ai, nên nghĩ tự mình gây chút náo nhiệt, tạo bất ngờ cho Lam Vong Cơ rồi rời đi ngay, không nấn ná lâu, chắc sẽ không bị phát hiện. Vì thế, hắn mang theo Ôn Ninh và Ôn Tình cùng nhau lẻn vào Bách Phượng Sơn, thần không biết quỷ không hay phá một lỗ nhỏ ở kết giới. Sau khi mấy người bọn họ lẻn vào, Ngụy Vô Tiện tìm một cành cây trông có vẻ tốt, rồi tựa lưng nằm xuống.

Bên này, Búp bê Tiện vẫn ngồi trên vai Lam Vong Cơ, lẩm bẩm không ngừng. Khi thân thể chính đã chuẩn bị xong, tiểu búp bê nói:
"Lam Nhị ca ca, chúng ta quay lại chỗ vừa phát hiện nhân xà đi! Ta cứ cảm thấy nơi đó còn thứ gì tốt."

"Ừm." Lam Vong Cơ gật đầu, theo lời Ngụy Vô Tiện quay lại chỗ đó. Trên đường đi, tiểu búp bê vốn lải nhải không ngừng, bỗng im lặng. Lam Vong Cơ vừa định gọi hắn thì thấy trên cành cây gần đó, một thiếu niên mặc áo đen đang tựa vào. Là Ngụy Anh của y.

Dù chỉ mới xa nhau một đêm, nhưng bất ngờ gặp lại thế này khiến Lam Vong Cơ không khỏi rung động. Y bước nhẹ đến gần, thấy Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, tắm mình trong ánh nắng, bên khóe môi còn nở nụ cười như muốn nói: "Ta đang chờ ngươi đến chiếm tiện nghi ta." Lam Vong Cơ không khách khí nữa, ôm lấy eo Ngụy Vô Tiện, lập tức hôn thiếu niên tiêu sái kia.

Nụ hôn này không những không xoa dịu được nỗi nhớ nhung sau một đêm xa cách, mà còn châm ngòi cho ngọn lửa trong lòng Lam Vong Cơ. Y vừa thở vừa hỏi:
"Ngụy Anh, mấy ngày nữa là đến kỳ mưa móc. Eo của ngươi..."

Ngụy Vô Tiện khựng lại, rồi nói:
"Lam Trạm, sau khi kết thúc vây săn, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Biểu cảm của Ngụy Vô Tiện trở nên khó đoán. Hơn nữa, tại sao lại không nói ngay mà phải đợi đến khi kết thúc vây săn? Lam Vong Cơ lo rằng đó là chuyện không tốt, liền hỏi:
"Ngụy Anh, đã xảy ra chuyện gì?"

"Đã bảo là đợi kết thúc vây săn sẽ nói cho ngươi biết." Thấy Lam Vong Cơ có chút lo lắng, Ngụy Vô Tiện mỉm cười trấn an:
"Giờ nói ra sẽ làm ngươi mất tập trung vây săn. Nhưng yên tâm, không phải chuyện xấu. Dù sao đối với ta, đó là chuyện tốt."

Lam Vong Cơ thở phào nhẹ nhõm, đáp:
"Ừm, chỉ cần đối với ngươi là chuyện tốt, vậy thì đó là chuyện tốt."

"Ừm." Ngụy Vô Tiện lại nói:
"Lam Trạm, ta thấy ngươi chạy khắp núi tìm tinh quái, mệt quá. Để ta giúp ngươi một tay?" Vừa nói, hắn vừa rút Trần Tình bên hông ra.

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ lập tức nhận ra Ngụy Vô Tiện định làm gì. Y theo bản năng ngăn tay hắn lại khi hắn chuẩn bị đưa sáo lên môi, nhưng nghĩ đến chuyện Chu Tước U Minh trước đó, y lo nếu không để Ngụy Vô Tiện thổi sáo, hắn sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí suy nghĩ lung tung. Vì vậy, y thả tay ra và nói:
"Chỉ cần giữ chừng mực là được."

Ngụy Vô Tiện nhìn thấu sự lo lắng của y, liền nói:
"Lam Trạm, ngươi yên tâm, ta chỉ muốn giúp ngươi một chút thôi. Vừa nãy trên đường đến đây, ta nhìn thấy ba con tà linh. Ta sẽ dẫn chúng đến, còn ngươi phụ trách bắt giữ. Như vậy, ta chỉ giúp ngươi một chút xíu, tiết kiệm thời gian tìm kiếm, sẽ không ai phát hiện đâu. Hơn nữa, vốn dĩ là vì ta gọi ngươi đến đây, mới khiến ngươi chậm trễ thời gian vây săn!"

"Được." Dù không muốn để Ngụy Vô Tiện giúp, nhưng Lam Vong Cơ cũng không từ chối.

Ngụy Vô Tiện bắt đầu thổi sáo. Chẳng bao lâu, ba con tà linh đã bị dẫn đến. Lam Vong Cơ dễ dàng bắt giữ cả ba. Đúng lúc Ngụy Vô Tiện đang đắc ý, từ rừng cây không xa có vài người bước ra. Nhìn kỹ, đi đầu không ai khác chính là Kim Tử Huân.

Kim Tử Huân nói:
"Không ngờ Hàm Quang Quân lại thông đồng với Ngụy Vô Tiện của Di Lăng Ngụy thị, sử dụng Quỷ đạo để gian lận ở đây!"

"Ngươi nói cái gì!?" Ngụy Vô Tiện trừng mắt nhìn Kim Tử Huân, ánh mắt đầy vẻ hung ác, nghiến răng, siết chặt nắm tay, định bước lên tranh cãi. Nhưng Lam Vong Cơ nắm lấy cổ tay hắn, ngăn hắn lại. Ngụy Vô Tiện nhìn sang Lam Vong Cơ bên cạnh, chỉ thấy y khẽ lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện nghĩ đến việc không thể gây rắc rối cho Lam Vong Cơ, sợ chuyện này sẽ bị náo lớn, bèn cố nén lại cơn giận.

"Ta nói chưa rõ ràng sao?" Kim Tử Huân thấy Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ dường như không muốn làm lớn chuyện, liền càng thêm ngang ngược. Hắn tiếp tục nói:
"Nên gọi hết các tu sĩ của tiên môn bách gia, cả Lam lão tiên sinh đến mà xem, đây chính là Hàm Quang Quân quang phong minh nguyệt trong lời mọi người! Lại đi thông đồng với quỷ tu, xem ra Cô Tô Lam..."

Chưa dứt lời, Ngụy Vô Tiện không thể chịu nổi nữa, thân hình lóe lên, xông tới tung một cú đấm mạnh vào mặt Kim Tử Huân. Hắn bị đánh bay, đập vào một thân cây sau lưng rồi rơi xuống đất.

Ngụy Vô Tiện trừng mắt nhìn Kim Tử Huân, đe dọa:
"Ngươi có tin ta xé nát cái miệng của ngươi không!?"

Nhưng Kim Tử Huân vì chuyện của Thiên Thiên cô nương ở Y Lan Viện lần trước, đã ôm hận với Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ từ lâu. Hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội trả thù, sao có thể bỏ qua? Hơn nữa, có môn sinh đi theo, hắn bị đánh như vậy chẳng lẽ lại co rúm như một kẻ nhút nhát? Điều đó quá nhục nhã. Vì thế, hắn rút kiếm bên hông ra, dù động tác cứng nhắc, cũng phải làm ra vẻ. Hắn vung kiếm về phía Ngụy Vô Tiện, nhưng bị kiếm quang từ Tị Trần của Lam Vong Cơ đánh bay.

Hai luồng kiếm quang vút lên trời cao, tay của Kim Tử Huân ngay lập tức bị chấn động tê dại.

Kim Tử Huân cảm thấy mình đã nắm được chứng cứ Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ sử dụng quỷ đạo, liền lớn giọng nói:
"Các ngươi gian lận! Còn lấy hai đánh một! Ta sẽ đi báo với Kim Tông chủ và Lam tiên sinh, hủy tư cách tham gia vây săn của Cô Tô Lam thị các ngươi!" Dứt lời, hắn quay người định bỏ chạy.

"Ngươi dám!" Ngụy Vô Tiện tức đến phát điên, nghĩ rằng nếu không dạy dỗ tên này một trận, mọi chuyện e sẽ trở nên nghiêm trọng. Hắn đầy hối hận vì hành động vừa nãy sử dụng Quỷ đạo, chỉ muốn tìm cách bù đắp. Nghĩ vậy, hắn lập tức đuổi theo.

Ôn Ninh, đứng không xa, nghe thấy động tĩnh liền hiện thân, chắn trước mặt Kim Tử Huân.

"Ôn Ninh, chặn hắn lại!"

Ôn Ninh dùng oán khí dựng lên một tấm chắn lớn, chặn đường của Kim Tử Huân. Hắn chưa từng gặp phải tình huống như vậy, sợ đến mức chân run rẩy, ngã xuống đất, đầu đập vào một tảng đá bên cạnh, máu chảy đầm đìa.

Ngụy Vô Tiện định bước tới dạy cho hắn một bài học, cảnh cáo hắn không được lan truyền chuyện này. Nhưng đúng lúc đó, từ trong rừng vang lên tiếng bước chân lạo xạo. Một nhóm người từ các thế gia, đông nghịt, dần dần tập trung lại.

Thì ra kiếm quang khi nãy Lam Vong Cơ và Kim Tử Huân giao đấu đã xuyên thẳng lên trời, khiến các tu sĩ đang vây săn gần đó chú ý. Họ đoán chắc có người đang đánh nhau nên vội kéo đến xem. Người của Cô Tô Lam thị nhận ra ngay kiếm quang của Lam Vong Cơ, lập tức đổ xô tới.

Đối mặt với đông đảo tu sĩ chính đạo tiên môn trong tình huống này, Ngụy Vô Tiện sững sờ, toàn thân cứng đờ, không biết làm sao. Lam Vong Cơ nhanh chóng đứng cạnh hắn, nắm lấy tay hắn, trầm giọng trấn an:
"Ngụy Anh, có ta ở đây."

Nghe tiếng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng hoàn hồn. Hắn lập tức hất tay Lam Vong Cơ ra, lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách.

"Vong Cơ, đã xảy ra chuyện gì?" Lam Hi Thần thấy kiếm quang của Tị Trần cũng nhanh chóng tới, liền lo lắng hỏi.

"Lam tông chủ đến thật đúng lúc!" Kim Tử Huân lớn tiếng bịa đặt:
"Hàm Quang Quân của Cô Tô Lam thị các người vừa rồi thông đồng với Ngụy Vô Tiện sử dụng Quỷ đạo để gian lận. Ta bắt gặp tại trận, hai người còn định giết người diệt khẩu!"

Lam Hi Thần không tin lời nói bừa của Kim Tử Huân. Một phần vì y hoàn toàn tin tưởng Lam Vong Cơ, phần khác vì phẩm chất của Kim Tử Huân đã bị tiên môn bách gia biết rõ từ lâu.

Lam Hi Thần điềm tĩnh đáp:
"Kim công tử, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm. Sau khi vây săn kết thúc, Cô Tô Lam thị chúng ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng."

Lúc này, đám đông bắt đầu xì xào bàn tán.

Tu sĩ giáp:
"Ngụy Vô Tiện? Là người của Di Lăng Ngụy thị sao? Hắn đang ở đâu?"

Tiên tử giáp:
"Có phải công tử mặc áo đen kia không? Trông lạ mặt, nhưng mà hắn tuấn tú thế này, sao có thể là Ngụy Vô Tiện được?"

Tiên tử ất:
"Woa, hắn thực sự rất tuấn nha! Nếu Ngụy Vô Tiện có dáng vẻ như thế, làm sao có thể hung tàn, bạo ngược như lời đồn. Dù hắn tu Quỷ đạo, ta cũng nguyện gả!"

Lúc này, Kim Tử Hiên cũng vừa đến, hỏi:
"Tử Huân, ngươi nói Ngụy Vô Tiện, hắn ở đâu?"

Kim Tử Huân chỉ tay về phía Ngụy Vô Tiện, đáp:
"Chính là hắn!"

Một tu sĩ bên cạnh phản bác:
"Không thể nào! Theo lời đồn, Ngụy Vô Tiện diện mạo xấu xí, mặt xanh nanh vàng. Ngươi làm sao chứng minh hắn là Ngụy Vô Tiện?"

Kim Tử Huân lập tức chỉ về phía Tô Thiệp:
"Là đệ tử Tô Thiệp của Cô Tô Lam thị nói, sao có thể giả được!"

Lam Vong Cơ ánh mắt sắc lạnh, phóng về phía Tô Thiệp, hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn ngay lập tức. Y không giận vì Tô Thiệp tiết lộ thân phận của Ngụy Vô Tiện, vì sớm muộn cũng phải công khai, mà bởi vì hắn lại nói chuyện này với Kim Tử Huân - kẻ vốn có thù oán với Lam thị và phẩm hạnh bại hoại. Chuyện này rõ ràng là không có ý tốt.

Tô Thiệp bị ánh mắt Lam Vong Cơ trừng đến run rẩy, lắp bắp quỳ xuống, biện minh:
"Hàm Quang Quân! Ta chỉ là nhất thời không giữ được miệng, thật sự không có ác ý!"

Con trai của Diêu tông chủ đứng bên cạnh xem náo nhiệt, cười lạnh nói:
"Không phải Tô Thiệp là đệ tử đứng đầu ngoại môn của Lam thị sao? Lại thường theo Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân đi trừ túy. Hắn nói vậy, sao có thể là giả? Ta thấy người kia chính là Ngụy Vô Tiện!"

Kim Tử Huân chỉ vào Ôn Ninh, lớn tiếng nói:
"Vừa rồi, ta nghe Ngụy Vô Tiện gọi hắn là Ôn Ninh, không sai một chữ! Năm xưa, Ôn thị có một chi phản đồ vì muốn tự bảo toàn mà cấu kết với Di Lăng Ngụy thị, hại Ôn gia bị diệt môn. Chuyện này tiên môn bách gia đều biết! Còn nữ nhân kia, chính là y sư Ôn Tình!"

Lời nói của Kim Tử Huân khiến đám đông xì xào bàn tán. Thân phận của người Ôn gia đã bị vạch trần, khiến nhiều người ngày càng tin chắc rằng người trước mặt chính là Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện lớn tiếng nói:
"Không sai, ta chính là Ngụy Vô Tiện! Vừa rồi sử dụng Quỷ đạo để triệu hồi tà linh, đó là hành động của riêng ta, không liên quan đến Hàm Quang Quân!" Tình thế lúc này thực sự nguy cấp. Thân phận của hắn đã bị phơi bày, không thể giấu giếm nữa. Điều duy nhất hắn muốn làm bây giờ là bảo vệ Lam Vong Cơ.

Đúng lúc này, một nhóm người thứ hai ngự kiếm bay đến. Dẫn đầu là Kim Quang Thiện và Lam Khải Nhân, vừa từ đài quan sát vây săn đến, cũng vì trông thấy hai luồng kiếm quang khi nãy.

Kim Quang Thiện hỏi:
"Tử Huân, đã xảy ra chuyện gì?"

Kim Tử Huân lập tức thêm mắm dặm muối, kể lại toàn bộ sự việc theo hướng có lợi cho hắn.

Nghe xong, Lam Khải Nhân không tin lời Kim Tử Huân. Trong lòng ông, Lam Vong Cơ không thể nào làm chuyện giết người diệt khẩu hay cấu kết với quỷ tu. Ông chỉ nghiêm giọng hỏi:
"Vong Cơ, lời Kim công tử nói có đúng không?"

Ngụy Vô Tiện vội bước lên trước, nói:
"Lam tiên sinh, chuyện này không liên quan đến Hàm Quang Quân. Ta với y hoàn toàn không quen biết. Hôm nay ta tự ý đến quấy phá, vừa rồi Hàm Quang Quân thấy ta dùng Quỷ đạo triệu tà linh, định ra tay ngăn cản ta."

Kim Tử Huân bật cười chế giễu:
"Không quen biết? Thế nửa tháng trước, ở Quảng Lăng, là ai dẫn Hàm Quang Quân đi thanh lâu ăn chơi?"

"Ngươi nói bậy! Ta và Hàm Quang Quân là đi trừ túy!" Ngụy Vô Tiện tức giận đến mức đầu óc quay cuồng. Trong bụng hắn còn có hài tử, bị kích động như vậy khiến hắn choáng váng, suýt không giữ được bình tĩnh. Nếu không vì sợ gây thêm phiền toái cho Lam Vong Cơ, hắn thực sự muốn kết liễu Kim Tử Huân ngay tại chỗ.

Ôn Tình đứng bên cạnh, nhận thấy tình hình không ổn, vội nhắc nhở:
"Công tử, cẩn thận thân thể, không được kích động quá."

Lam Vong Cơ nhìn sắc mặt Ngụy Vô Tiện không tốt, y không sợ bị vu khống, nhưng y lo Kim Tử Huân sẽ tiếp tục nói nhảm, kích động Ngụy Vô Tiện. Trong lúc nguy cấp, y sử dụng thuật cấm ngôn Kim Tử Huân. Nhưng Kim Tử Huân phá được thuật cấm ngôn, phun ra một ngụm máu rồi tiếp tục vu khống:
"Ngụy Vô Tiện đã làm hư Hàm Quang Quân, không chỉ dẫn y đến thanh lâu mà còn tiêu tiền như nước vì một nữ tử ở đó! Chưa hết, hai người còn cùng nhau..."

Lam Cảnh Nghi không nhịn được, lớn tiếng ngắt lời:
"Kim Tử Huân, ngươi đừng ở đây nói bậy nói bạ! Lần trước Hàm Quang Quân và Ngụy công tử đến thanh lâu là để trừ túy! Họ đã bắt giữ ả kỹ nữ Thiên Thiên - tâm can bảo bối của ngươi, vì nàng ta bị Thôn Kim Quaí chiếm đoạt thân xác, gây ra vụ giết người cướp của náo động khắp nơi. Ngày đó, nếu ngươi thực sự trở thành khách của Thiên Thiên, thì người chết đã là ngươi! Hàm Quang Quân và Ngụy công tử đã cứu ngươi, thế mà ngươi không cảm kích, lại còn ở đây lấy oán báo ơn, nói ngược sự thật!"

Ngụy Vô Tiện không thể chịu nổi nữa. Hắn nghiến chặt răng, toàn thân run lên, một luồng hắc khí tràn ra xung quanh, ánh mắt đỏ rực. Hắn rút Trần Tình, định thổi sáo để triệu hồi tà linh. Nếu thật sự ra tay, Kim Tử Huân dù không chết cũng mất nửa cái mạng.

Để tránh Ngụy Vô Tiện kích động gây thêm rắc rối, và cũng muốn dạy cho Kim Tử Huân một bài học, Lam Vong Cơ rút Tị Trần ra, thẳng tay tung một kiếm, khiến Kim Tử Huân ngã xuống đất, lại phun thêm một ngụm máu.

"Hàm Quang Quân!" Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ trước mặt nhiều người như vậy lại ra tay làm bị thương Kim Tử Huân, lập tức tức giận đến mức khí huyết dâng trào. Sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi rịn ra trên trán, thân thể lảo đảo.

Lam Vong Cơ lập tức đỡ lấy cánh tay hắn, thấp giọng nói:
"Ngụy Anh, ngươi rời đi trước, quay về khách điếm chờ ta."

Nhưng làm sao Ngụy Vô Tiện có thể bỏ đi, để Lam Vong Cơ một mình đối mặt với đống hỗn loạn này? Hắn lắc đầu, hất tay Lam Vong Cơ ra, lùi về tựa vào thân cây. Ôn Tình nhanh chóng đưa cho hắn một viên đan dược, còn Ôn Ninh thì đứng trước bảo vệ, sẵn sàng ứng chiến.

Những lời Kim Tử Huân vu khống chuyện Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đi thanh lâu, người xung quanh đều nghe rõ. Nhưng hầu như không ai tin. Thậm chí còn quay chỉ trích Kim Tử Huân.

Nữ tu giáp nói:
"Kim Tử Huân, ngươi đừng ở đây bôi nhọ Hàm Quang Quân và Ngụy công tử nữa!"

Nữ tu ất phụ họa:
"Ta thấy vừa nãy vị Lam công tử nói mới là sự thật!"

Nữ tu bính châm biếm:
"Đúng vậy! Kim công tử, chính ngươi đi thanh lâu ăn chơi mới hợp lý hơn!"

Lam Khải Nhân không tin Lam Vong Cơ sẽ đi thanh lâu, nhưng biểu hiện vừa rồi của y đối với Ngụy Vô Tiện đã lọt vào mắt ông. Ông nghe rõ ràng y gọi "Ngụy Anh" bằng giọng rất nhẹ nhàng. Dù lời Kim Tử Huân không đáng tin, nhưng việc Lam Vong Cơ nghi ngờ kết giao với tà đạo, Lam Khải Nhân không thể dung thứ.

Ông nghiêm giọng quát:
"Vong Cơ! Ngươi lại đây!"

Lam Vong Cơ hơi ngập ngừng, cúi đầu nhưng không bước tới. Ngụy Vô Tiện lo lắng, vội vàng khuyên nhủ:
"Hàm Quang Quân, ngươi mau qua đi..."

Thấy tình trạng của Ngụy Vô Tiện càng lúc càng tệ, Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói:
"Ngụy Anh, ngươi vẫn nên đi trước. Nơi này để ta lo, sẽ không có việc gì."

Lam Hi Thần nhận thấy tình hình bế tắc không phải cách, liền bước ra hòa giải:
"Hiện giờ vây săn vẫn đang diễn ra, không nên vì một chút hiểu lầm nhỏ mà làm mất hứng thú của mọi người. Hơn nữa, thương thế của Kim công tử cần được xử lý. Mọi người hãy tản đi trước. Vong Cơ, Kim công tử, hai người theo ta và thúc phụ về đài quan sát. Sau khi làm rõ mọi chuyện, nhất định sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho tiên môn bách gia."

Lời nói này quả thực có hiệu quả, đám đông dần dần tản đi. Lam Vong Cơ quay sang Ngụy Vô Tiện, hạ giọng hỏi:
"Ngụy Anh, thân thể ngươi thế nào rồi, ổn chứ?"

Ôn Tình đáp thay:
"Hàm Quang Quân, công tử không sao, ta sẽ đưa công tử về khách điếm trước."

Thấy Ngụy Vô Tiện rõ ràng đau đớn, Lam Vong Cơ trong lòng rất lo lắng, muốn đi cùng hắn. Nhưng tình hình lúc này căng thẳng, y không thể bỏ mặc thúc phụ và huynh trưởng đối mặt với Kim Quang Thiện. Hơn nữa, có Ôn Tình và Ôn Ninh ở bên Ngụy Vô Tiện, y cũng phần nào yên tâm. Y đành quyết định về đài quan sát xử lý mọi chuyện xong, tối nay sẽ đến khách điếm thăm hắn.

Ngụy Vô Tiện vốn không muốn để Lam Vong Cơ ở lại một mình, nhưng bụng hắn đau dữ dội, lo lắng cho bảo bảo trong bụng. Hắn nghĩ Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đều có mặt, lại không ai tin lời Kim Tử Huân, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Sau khi suy xét tình hình, hắn đành miễn cưỡng đồng ý, khẽ nói:
"Lam Trạm, hiện giờ ta thực sự không ổn, ta về khách điếm trước."

"Được."

Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân và Lam Vong Cơ cùng Kim Quang Thiện, Kim Tử Huân quay về đài quan sát. Kim Quang Thiện dù không thích Kim Tử Huân, nhưng nhân cơ hội này muốn gây khó dễ cho Cô Tô Lam thị, nên bám chặt chuyện Lam Vong Cơ "cấu kết với Ngụy Vô Tiện sử dụng Quỷ đạo."

Lam Vong Cơ là người chính trực, không giải thích hay phản bác, chỉ lặng lẽ chấp nhận. Kim Quang Thiện nhân đó ám chỉ Lam thị cần phải đưa ra lời giải thích. Cuối cùng, Lam Khải Nhân cũng tự thấy đuối lý, quyết định để Lam thị chủ động rút khỏi cuộc vây săn lần này.

Nhưng Kim Quang Thiện vẫn không chịu buông tha, nói Lam Vong Cơ đã làm Kim Tử Huân bị thương, không thể bỏ qua dễ dàng. Lam Vong Cơ luôn lo lắng cho tình trạng của Ngụy Vô Tiện, muốn sớm kết thúc mọi chuyện để đi tìm hắn. Vì vậy, y chủ động đề nghị quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ chịu phạt hai trăm giới thước, chuyện này mới tạm coi như kết thúc.

______________

Lời tác giả:

Tôi nhầm rồi, là giới thước. Trong nguyên tác, Ngụy Anh chỉ uống rượu cũng bị đánh hơn trăm trượng, nên hai trăm không phải mức phạt quá nặng, thêm vào đó, tắm suối lạnh sau khi chịu phạt cũng giúp Kỷ hồi phục nhanh. Tuy nhiên, đây chỉ là khởi nguồn của những khó khăn tiếp theo mà A Anh phải đối mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro