Chap 1
"Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?!" Trọng lực sử của Mafia Cảng phẫn nộ gầm lên, muốn phát động dị năng lại không dùng được, vì thế anh liền chuyển mũi nhọn sang phía cựu cộng sự của mình: "Ê! Tên cá thu xanh chết tiệt, có phải trò quỷ của mi không đấy!"
"Thật quá đáng mà Chuuya~ Sao lại vô duyên vô cớ vu oan cho người ta thế này, rõ ràng tôi cũng đang bị nhốt ở đây, còn không thể cử động được nè~"
"Có thể vô hiệu hóa dị năng, vừa nhìn liền thấy chắc chắn có liên quan đến mi rồi!"
"Ôi chao! Con sên nhầy nhụa thực sự đáng ghét quá đi," Dazai Osamu nhìn vào bộ phim trên màn hình, đổi chủ đề: "Nói đi cũng phải nói lại, rõ ràng Chuuya mới là đáng nghi nhất nhỉ. Người xuất hiện đầu tiên trên cái thứ đó chính là cậu đấy~"
"Gì cơ!" Nakahara Chuuya đột ngột ngẩng đầu, hình ảnh quen thuộc mà xa lạ lọt vào tầm mắt.
[Trên bức tường gỗ mục nát đến mức dường như ngay cả sức nặng của một cơn gió cũng không thể chịu đựng được, có một thiếu niên với mái tóc rực rỡ đang ngồi xổm.
Từ xa đã có người trông thấy, liền tiến đến định uy hiếp. Nhưng khi đến gần, dường như nhìn thấy thứ gì đó khủng bố, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Thiếu niên chẳng buồn để tâm, chỉ đổi sang một tư thế nguy hiểm cực độ cho cả cậu và bức tường, tiếp tục nhìn chằm chằm vào phía xa.
Trong tầm nhìn của cậu, có một chiếc xe đẩy không lớn cũng không nhỏ. Trên tấm màn bung ra, dòng chữ "*Hỏa Chi Xa" được viết theo nét bút rồng bay phượng múa khó có thể nhận ra, ghế ngồi thì chỉ bày ra có hai cái, xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến người ta cảm thấy ông chủ quán này chẳng hề đặt tâm vào việc buôn bán chút nào.
*Hỏa Chi Xa - 火之车, dịch ra là cỗ xe lửa, xuất hiện trong nhiều bối cảnh văn học và văn hóa Nhật Bản, thường mang tính ẩn dụ hoặc tượng trưng.
Nhưng mùi hương từ những xiên nướng tỏa ra lại hoàn toàn khơi dậy cơn thèm ăn của người khác, vì thế việc ông chủ có tận tâm hay không, cũng không quan trọng.
Ở trước thịt nướng, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Rất nhanh, lại có một kẻ không kìm được mà lao tới. Vì những xiên thịt gà nướng vẫn còn trên bếp than, gã ta liền dứt khoát chộp lấy chiếc ba lô được đặt bừa bên cạnh rồi bỏ chạy. Chiếc ba lô thoạt nhìn gần như mới tinh, hơn nữa còn làm bằng da thật, nếu mang tới tiệm cầm đồ, hẳn đổi được ít nhất năm ngày tiền cơm, huống chi bên trong có thể còn chứa đồ giá trị.
Thiếu niên nhíu mày, chống tay lên mép tường, dáng vẻ muốn đứng dậy. Chủ quán vốn đang khom lưng lấy đồ, sau lưng như mọc thêm mắt, bỗng nhiên đứng thẳng dậy, đồng thời giơ lên một món vũ khí cổ xưa, được khảm bánh răng cùng những viên đá nhiều màu sắc khác lạ, thấy thế nào cũng cực kỳ quái dị.
"Ta rất ghét những vị khách không biết phép tắc." Ông chủ mỉm cười, bàn tay trái nhanh như chớp bắn ra ba phát súng, tất cả đều trúng ngay mũi giày của tên trộm, dọa gã ngã nhào xuống đất, không dám động đậy thêm.
"Rất tốt, vị khách này, trả túi lại cho tôi nhé?" Thanh niên tóc trắng, trông không lớn tuổi lắm, cười tủm tỉm, giơ tay phải đang đeo một con rối hình ếch đáng yêu lên: "Nếu không thì Gyawazu cũng sẽ tức giận đấy. Nên biết rằng dạo này tôi rất ít khi ra tay với khách hàng lắm."]
Thời kỳ Chuuya còn trong Cừu sao? Nếu vậy, trọng điểm chính là thanh niên chưa từng tồn tại này. Mori Ougai ngẫm nghĩ trong lòng.
Ở phía khác, nhìn thấy dáng vẻ ung dung như thường của Ranpo, Fukuzawa Yukichi không khỏi hỏi: "Ranpo, không có vấn đề gì chứ?"
Edogawa Ranpo ngừng lại một chút, có vẻ hơi không cam tâm mà nói: "Có thứ gì đó đang gian lận che chắn lại, làm tôi không thể nhìn thấu hoàn toàn, nhưng tạm thời sẽ không có mối đe dọa nào." Không bằng nói không chỉ không có nguy hiểm, mà còn có một loại cảm giác vô cùng thân thuộc khiến anh không kìm được mà thả lỏng.
"Đây không phải là lỗi của Ranpo, mà là lỗi của kẻ che khuất tầm nhìn!" Sau đó, anh phồng má nói: "Này, mau thả Ranpo- ra, còn phải bồi thường thêm cả đồ ngọt nữa!"
Theo lý mà nói, kẻ đứng sau màn sắp đặt việc bắt cóc họ không nên phản hồi. Nhưng sau một lúc, trước mặt Edogawa Ranpo lại thực sự xuất hiện cả một đống đồ ngọt, dù vậy, sự ràng buộc vô hình vẫn không được gỡ bỏ.
"Hừ! Vì có đồ ngọt, tạm thời tha thứ cho ngươi vậy!" Edogawa Ranpo vừa nói vừa vươn tay lấy một món trong đống đồ ngọt.
Thấy vậy, Fukuzawa Yukichi không khỏi nhíu mày: "Ranpo, chuyện này không có gì nguy hiểm chứ?"
"Chủ tịch yên tâm, không có vấn đề gì đâu." Edogawa Ranpo đáp.
"A! Thám tử của Công ty Thám Tử Vũ Trang đúng là được ưu ái quá nhỉ." Ozaki Kouyou nhìn cảnh tượng bên kia, giọng nói không khỏi pha chút lạnh lẽo, tựa hồ nhận định mọi chuyện đều liên quan đến Công tyy Thám Tử Vũ rang. Mới vừa nãy khi thấy cảnh tượng ấy, cô cũng thử yêu cầu một tách trà, nhưng lại không nhận được phản hồi nào.
Hình ảnh trên màn hình tiếp tục thay đổi. Lần này, gần như tất cả mọi người đều đã thích ứng được, đem sự chú ý tập trung vào màn hình, cố gắng tìm kiếm thông tin từ đoạn phim.
[Người đàn ông chỉ dám làm mấy chuyện cướp giật, trộm vặt, vừa lảo đảo vừa bò ngược vài bước, sau đó ném chiếc ba lô ra xa rồi bỏ chạy. Thanh niên thở dài, đành phải tự mình bước tới nhặt chiếc ba lô về, đau lòng vỗ nhẹ lên nó, quay đầu nói gì đó với con rối, rồi cẩn thận đặt nó xuống, tiếp tục vừa nướng xiên vừa ngân nga bài hát. Thiếu niên ngồi trên tường do dự một lát, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nhảy xuống, đi về phía thanh niên.
"Chào mừng, chào mừng, nơi đây là mới... À không, là *quán izakaya tốt nhất ở Yokohama - Hỏa Chi Xa~ Nhưng hiện tại chỉ có gà xiên nướng và cua suối để chọn, tôi không khuyến khích ăn món thứ hai lắm đâu, vì lúc tôi đi bắt chúng, vẫn còn có máu trôi từ thượng nguồn xuống." Phát hiện có khách, thanh niên rất vui vẻ chỉ cho cậu ta chỗ ngồi, đồng thời giơ thứ cầm trên tay lên để chào hàng. "Đừng coi thường gà xiên nướng nhé, không chỉ nướng ở đâu cũng được, mà còn nướng kiểu nào cũng ngon! Nhìn cái đầu này mà xem, chỉ cần rắc chút muối lên rồi nướng lên là sẽ thơm lừng ngay."
*Izakaya (居酒屋): Một loại quán bar Nhật Bản bình dân phục vụ đồ uống có cồn và đồ ăn nhẹ. Izakaya là những nơi bình dân để uống rượu sau giờ làm việc.
Thiếu niên tóc cam: "..."]
Đám người đang xem...
"Người này là đồ ngốc bẩm sinh hả?"
"Kiểu này chắc chắn sẽ không có khách đâu! Mà ai lại mở izakaya ở Suribachi chứ! Sao mà trụ nổi được!"
"Vậy ra là kiểu ngu tự nhiên à..."
["Tôi không đến đây để ăn." Thiếu niên cố giữ khuôn mặt nghiêm nghị, không để ánh mắt mình lạc sang những xiên thịt đang kêu xèo xèo, "Tôi muốn hỏi anh, hôm qua anh có đánh người của 'Cừu' không?"
"Cừu?" Thanh niên nghi hoặc. "Không có đâu, nếu nhìn thấy cừu, chắc tôi đã đánh ngất nó rồi mang về nhà."
"...Không phải cừu đó! Tôi đang nói về nhóm tự vệ của thiếu niên phố Suribachi, trên tay bọn họ đều đeo dải ruy băng màu xanh này!"
"Ruy băng gì đó thì tôi không chú ý lắm, dù sao hôm qua tôi đã đánh rất nhiều người," Thanh niên thản nhiên nói ra những lời đáng sợ, "Chắc khoảng năm, sáu chục người nhỉ, suốt cả ngày đánh nhau, chả rảnh để mở quán luôn."
Thiếu niên tóc cam: "...
"Hội nhóm thiếu niên ấy, chắc toàn là trẻ con nhỉ. Chẳng qua trẻ con thì tôi cũng đánh nhiều lắm, không biết có đứa nào là 'Cừu' mà cậu nói không." Thanh niên vẫn mỉm cười, tiện tay đặt một xiên thịt ức gà vào đĩa trước mặt thiếu niên. "Không dạy dỗ thì không được đâu, nhỏ như vậy đã ồn ào bảo tôi giao hết tài sản ra rồi cút đi, sau khi lớn lên chắc sẽ lang thang ăn mày ngoài đường thôi."]
"Cừu" sao? Nghe thấy cái tên đã lâu không còn nhắc đến này, tâm tình Nakahara Chuuya có chút phức tạp, quãng thời gian kia đã cách anh rất xa rồi.
"Cho nên mới nói Chuuya đúng là ngu ngốc, lại để bọn tiểu lưu manh đó khống chế bao nhiêu năm, rõ ràng sở hữu sức mạnh to lớn mà vẫn phải như nô lệ chạy đông chạy tây vì đám vô dụng ấy."
"Dazai-" Giọng nói này không cần nghi ngờ, điều này càng khiến Nakahara Chuuya tức giận, tay anh ngứa ngáy nhưng không thể đánh, oán khí trong lòng đối với khán phòng cũng không ngừng tăng lên.
[Cậu ta nhìn chằm chằm vào xiên gà thơm lừng trong đĩa: "..."
"Này? Một xiên bao nhiêu tiền?"
"Hai đồng... Không phải, hai trăm yên?"
"Tại sao lại đến phố Suribachi với mức giá như thế này chứ!" Thiếu niên một bên biểu lộ vẻ mặt "Mua đắt như vậy, người này điên rồi", một bên ngoan ngoãn lấy ví ra.]
"Đúng vậy! Suribachi căn bản không có tiền! Hơn nữa, tại sao Quản lý Chuuya lại phải trả tiền chứ!" Tiếng hét này lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người trong phòng về phía một người.
"Ừm..." Tachihara Michizou lúng túng làm động tác kéo khóa miệng.
["Tôi bị cảnh sát đuổi tới đây, thấy nơi này phong cảnh đẹp, người qua lại cũng nhiều, nên ở tạm vậy.'" Thanh niên nhận tiền, vô cùng vui vẻ lấy ra một cái bát mới. "Cậu muốn ăn *chazuke không? Là tôi nấu cho mình ăn đấy, không có trong thực đơn đâu. Nguyên liệu là lá củ cải ngâm đường với tảo bẹ, không có thịt."
*Chazuke - 茶泡饭:
Không có cũng được. Thiếu niên gật đầu bừa, ăn hết sạch chỗ đồ nướng vừa mới làm xong, vừa múc chazuke vừa nói: "Anh nên đến Tokyo hoặc nơi khác đi, ở chỗ này không kiếm được tiền đâu."
"Tôi cũng muốn đến Tokyo lắm, nhưng tôi là dân không giấy tờ, hoàn toàn không vào được," Thanh niên thờ ơ nhún vai. "Hơn nữa, gia đình hiện tại của tôi đều ở Yokohama, không thể bỏ họ mà chạy một mình được."
"Ồ," Thiếu niên tóc cam không bất ngờ, vừa nhai phần sụn mềm vừa nhìn quanh. "Có đồ uống không?"
"Izakaya đương nhiên sẽ bán rượu, nhưng cậu thì thôi," Thanh niên khóa chiếc hộp gỗ nhỏ trên xe, nghiêm túc nói.
"Xì, cái này chỉ là quán lề đường, có gì mà gọi là izakaya chứ."
"Chỉ vì để tiện chạy trốn nên mới tối giản thành xe đẩy thôi!"
"Không giấy tờ thì cũng không thuê được cửa hàng đâu, đừng tự lừa mình dối người."
"Đừng tưởng cậu đóng góp doanh thu cao nhất hôm nay thì tôi sẽ không đánh cậu. Năm đó ngay cả bạn thân tôi ngày nào cũng đến quán còn bị tôi đánh."
"Người có thể làm bạn với anh chắc cũng chẳng phải loại người đàng hoàng gì, lại còn đến quán mỗi ngày, càng giống như kẻ thất nghiệp hơn."
Thanh niên tóc trắng: "......"
Thiếu niên tóc cam: "...Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi chẳng phải là được rồi sao! Đừng nướng cái đầu đó!"
"Hừ," Thanh niên phồng má ngồi xuống, từ trong chiếc chậu nhỏ bên cạnh vớt ra một con cua suối, vừa dùng bàn chải nhỏ để rửa sạch vừa hỏi: "Cậu sống ở đây lâu chưa?"
"Cũng tầm đó," Thiếu niên lấp lửng trả lời.
"Ở đây sao lại có một cái hố lớn thế này? Chẳng lẽ là do chính phủ cho nổ à?"
"Chuyện này ai mà biết được, một ngày nào đó tự dưng nó xuất hiện thôi."
"Không bị nổ xuyên qua đã coi như may mắn rồi." Thanh niên bày ra vẻ mặt trầm tư. "Giá nhà chắc cũng rẻ lắm."
"...Ở đây căn bản không có giá nhà, ai nắm đấm to thì người đó có chỗ ở." Thiếu niên không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh ta. "Chẳng lẽ anh còn định chuyển tới đây? Dù anh có súng, cũng đâu có bao nhiêu đạn chứ."
"Đạn dược gì đó thì không cần lo..." Thanh niên nghiêng người, nhìn xuống từ mép cái hố khổng lồ ở phố Suribachi. "Không tốn tiền là tốt nhất, nhà chúng tôi có hơn trăm người lận..."
"Hơn một trăm người?? Đừng nói là gia tộc lưu vong nào đó đấy, chứ bình thường làm gì có chuyện hơn trăm người không hộ khẩu xuất hiện cùng lúc!"]
Phân cảnh này tuy vẫn mang cảm giác nhẹ nhàng, nhưng lại khiến một số người cảm thấy lo lắng.
Hơn một trăm người không hộ khẩu, lại còn không lo lắng về đạn dược, chuyện này không đơn giản chút nào, chỉ sợ rằng thế giới Yokohama bên kia sắp có biến động. Mori Ougai phân tích trong lòng, nhưng mục đích của cái rạp chiếu này khi để chúng ta xem những thứ này rốt cuộc là gì? Hàng loạt khả năng liên tục đan xen trong suy nghĩ của ông.
Cũng đang trăn trở là một con mèo tam thể có mặt tại đó, điều khiến thầy lo ngại hơn chính là những người này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Canh ba tư tưởng.
[Mặc dù không muốn trở thành Vua Cừu nhưng thiếu niên này vẫn đặc biệt có trách nhiệm, lòng cậu trở nên cảnh giác: "Gia đình mấy người làm cái quái gì mà có nhiều người như vậy lại không thể tự nuôi sống bản thân?"]
Hỏi hay lắm! Chuuya!
Những người có mặt không khỏi thầm khen ngợi trong lòng, thậm chí một tên thủ lĩnh Mafia vô lương tâm nào đó còn nghĩ rằng ra khỏi đây rồi phải cho thuộc hạ nghỉ phép.
["Làm nghề gì... bán sữa, làm nông, phóng viên, giáo viên, phiên dịch, đầu bếp, người theo chủ nghĩa lý tưởng..." Chàng trai trẻ lẩm bẩm vu vơ, tiện tay tách vỏ một con cua suối, rồi thưởng thức ngon lành.
Thiếu niên vốn đang định châm chọc nhưng khi nhìn thấy chân của con cua vẫn còn co giật: "..."]
Mọi người...
"A, hoàn toàn không thể tin."
"Thực sự vô hại đến thế sao? Rõ ràng trông ngây thơ, nhưng thực chất che giấu thông tin rất kỹ."
"Quả nhiên là một gia tộc Mafia bị lưu vong sao?"
[Phải nói sao đây, ngay cả trong thời điểm Cừu khó khăn nhất, cậu cũng chưa từng ăn đồ sống, không chỉ bởi dễ đau bụng, mà còn vì trong đồ sống rất dễ ăn phải vải rách, vỏ đạn và những thứ kết cấu kỳ quái...
Ngay cả khi ra biển mò hải sản, cậu cũng sẽ ngoan ngoãn nấu chín rồi mới ăn.
"Anh không phải nói lúc bắt được ở phía thượng nguồn còn có máu sao?! Sẽ sinh giòi đấy!!"
"Sẽ không sẽ không, tôi đã không cần lo lắng về ký sinh trùng nữa rồi!" Thanh niên thản nhiên tiếp tục tách vỏ con cua nhỏ, rồi lấy ra một cái chai tròn lớn, rót cho mình một ly rượu.
"Tôi cũng muốn uống."
"Không được."
"Tôi có thể trả tiền."
"Dù cậu có bán mình cho tôi cũng không được."
"Đâu có ai làm ăn như anh chứ!" Thiếu niên đập bàn một cái, giận dữ nói: "Mang rượu ra đây cho tôi! Có rượu ngon như vậy tại sao không cho tôi uống!"]
"Không cần lo về ký sinh trùng, chẳng lẽ cơ thể có vấn đề gì sao?" Dazai Osamu khẽ lẩm bẩm, chẳng qua nhìn theo tình hình này, tiếp theo chắc chắn sẽ là-
Nakahara Chuuya nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy có điều chẳng lành.
Quả nhiên-
["Anh là người uống *chazuke cũng say được sao? Cái ngữ khí của ma men này là sao đây?" Thanh niên cảnh giác đậy kín nắp bình, khóa chặt chai rượu lại: "Tôi đã nói không là không! Bán rượu cho trẻ con, Thư thư sẽ đánh chết tôi mất- ê!"
*Chazuke không chứa rượu trong công thức truyền thống. Tuy nhiên, rượu sake có thể được sử dụng như một thành phần phụ để tăng hương vị cho món ăn, nhưng điều này hiếm gặp và không phổ biến. Nếu rượu được dùng, thường là để ướp hoặc chế biến các thành phần khác, chứ không phải đổ trực tiếp vào chazuke.
Mắt thấy đối phương hai tay ôm chặt bình rượu, không rảnh quan tâm việc khác, thiếu niên một khi đã làm là phải làm đến cùng, trực tiếp kích hoạt dị năng của mình, làm rượu trong ly nổi lên rồi ực một hơi uống hết.
Thanh niên cực kỳ hoảng hốt: "Dừng lại ngay!"
"Rượu ngon! Rót thêm một ly nữa đi!"
"Cậu nằm mơ!"
"Bia cũng được, nhanh lên đê."
"Đi cái đầu cậu ấy-"
Mười phút sau.
Thanh niên ngồi xổm bên con cua suối bị đè bẹp, trong đôi mắt màu vàng xanh chứa đầy nước mắt, cứ mỗi lần anh chớp mắt là lại suýt rơi.
Thiếu niên đứng bối rối một bên: "Tôi sẽ đền cho anh."
"Đây là thành quả tôi dùng đèn pin câu đến ba giờ sáng," Thanh niên hít hít mũi, "Tiền bạc không thể nào đo đếm được giá trị của chúng."
Quan trọng nhất là, món ngon bị lãng phí, huhu.]
Quản lý của Mafia Cảng *chết mặt hai tay ôm đầu cự tuyệt hết thảy, lại có người ở một bên cố tình châm ngòi thổi gió.
*Bản gốc là 社死: Một thuật ngữ trong tiếng Trung, có nghĩa là "chết xã hội" hoặc "chết trong xã hội." Nó thường được dùng để chỉ một tình huống cực kỳ xấu hổ hoặc thất bại đến mức người ta cảm thấy không thể tiếp tục sống trong xã hội hoặc bị cộng đồng xa lánh. Cụ thể, người sử dụng thuật ngữ này có thể ám chỉ việc mình đã phạm phải một sai lầm lớn, làm điều gì đó không thể tha thứ, dẫn đến việc bị mọi người chê bai hoặc tẩy chay, như thể cuộc sống xã hội của họ đã "chết" hoàn toàn.
Dazai Osamu: "Không hổ là con sên, đâu đâu cũng gây rắc rối được há há há~"
"Đủ rồi, đồ khốn Dazai! Ta của bên kia nhất định sẽ bồi thường!" Nhưng tiếng cười chế nhạo bên tai vẫn không dứt.
Rất tức giận, nhưng không đánh được. Oán hận tiếp tục dâng cao.
["...Tôi sẽ đi bắt cho anh! Không phải chỉ là cua thôi à! Cần bao nhiêu có bấy nhiêu, dù dưới tận biển sâu tôi cũng sẽ bắt cho anh, được chưa?"
"Làm thế nào..." Thanh niên cuối cùng mới nhận ra, "Từ từ nha, cái lúc cậu vừa trộm rượu của tôi, ánh sáng đỏ kia là gì?"
"Việc uống rượu sao có thể gọi là trộm."
"Cậu mới mười mấy tuổi đầu! Huhuhu kiểu gì cũng bị Thủ thư đánh, nói không chừng còn phải giơ tấm bảng 'Tôi là đứa trẻ hư' đứng phạt ở sảnh, cấm tôi tiếp xúc với Miyazawa-san, rồi nhốt tôi vào phòng tối..."
"Đó là dị năng của tôi – 'Nỗi Sầu Hoen Ố'." Thiếu niên bất lực che mặt, dù sao đấy cũng chẳng phải thông tin bí mật gì, sớm đã bị mấy đứa nhỏ Cừu đi ca ngợi cho người khác biết, thêm hay bớt một người cũng chẳng quan trọng.
"Cái gì?"
"Cái gì là cái gì?"
"Cậu có phải vừa mới nói... 《 Nỗi Sầu Hoen Ố 》?" Thanh niên thử dò hỏi, "Hôm nay tuyết..."
Thiếu niên ngửa đầu, "Tuyết rơi? Đâu có, bây giờ đang là mùa hè, đâu ra tuyết."
Thanh niên: "..."
Anh không biết từ lúc nào lấy ra con rối ếch bên tay phải, nghiêm túc hỏi, "Ộp ộp, cậu thấy thế nào."
Thiếu niên: "..."
Ếch mỉm cười đóng mở miệng nói: "Này cậu nhóc, cậu tên gì?"
Thôi, cứ chơi với người này vậy, nhìn món gà xiên ngon như thế này...
"Nakahara Chuuya."
Im lặng.
Thanh niên thu con rối lại, tươi cười khả ái nói, "Vậy thì, Nakahara- cậu muốn ăn hành lá trộn với xì dầu không?"
Nakahara Chuuya ngớ người: "Hả??"
Dù cậu ta sống ở phố Suribachi, nhưng cũng biết đây không phải cách ăn bình thường gì, không, có thể nói là quái dị!
"Còn nữa, rượu gì đó, cậu đừng mơ nhìn thấy một giọt nào ở đây."]
"Xem ra là phản ứng với tên và dị năng Chuuya-kun. Chuuya-kun có ấn tượng gì về người này không?" Thủ lĩnh Mafia Cảng cười hòa ái hỏi.
Nakahara Chuuya: "Xin lỗi Thủ lĩnh, tôi chắc chắn mình chưa từng thấy qua người này."
Dazai Osamu: "Tiếp tục xem hẳn sẽ biết đi~"
---
Lời tác giả: Rất cảm ơn, nếu có gì sai sót thì cứ thoải mái chỉ ra giúp tôi nhé.
《Nơi Nỗi Đau Hoen Ố》-Nakahara Chuuya-
汚れっちまった悲しみに...
Nơi nỗi đau hoen ố ấy
Hôm nay tuyết vẫn lất phất bay
Nơi nỗi đau hoen ố ấy
Hôm nay gió lồng lộng thổi đầy
Nỗi đau hoen ố của tôi
Tựa như chiếc áo choàng lông cáo
Nỗi đau hoen ố của tôi
Quấn quanh người, lấm chấm tuyết rơi
Nỗi đau hoen ố của tôi
Không khao khát, không cầu xin chi hết
Nỗi đau hoen ố của tôi
Trong chán ngán, chỉ mơ về cái chết
Nơi nỗi đau hoen ố ấy
Xiết bao hổ thẹn, rúm co người
Nơi nỗi đau hoen ố ấy
Không nơi nương náu, ngắm chiều rơi...
Dịch: Đen/ Lục Mịnh
Link: https://www.facebook.com/share/12FueUewehL/
Kusano Shinpei:
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro