Chap 9
[Đúng 12 giờ 3 phút 30 giây, người bưng khay ra không chỉ có thiếu niên tóc đen kia, còn có một cô gái với nụ cười cực kỳ gượng gạo.
"Thật sự xin lỗi," Cô đặt khay xuống, mang theo nụ cười mệt mỏi, cúi đầu thật sâu với giọng điệu "Con nhà tôi lại gây phiền phức cho mọi người rồi" mà Fukuzawa Yukichi vô cùng quen thuộc, "Đều tại tôi không quản lý tốt tiền tiêu vặt của Kajii, để thầy ấy chạy đi mua chocolate nhân rượu, dính vào cồn, thứ cội nguồn của mọi tội ác này..."
Fukuzawa Yukichi: "..."
Hóa ra thật sự do chocolate nhân rượu.
Edogawa Ranpo không chút khách khí chỉ chỉ trỏ trỏ: "Tốt nhất đừng cho anh ta một đồng nào nữa, người này căn bản không hề có khái niệm quản lý tài chính."
Fukuzawa Yukichi không khỏi liếc sang. Ranpo, cậu biết chính mình đang nói gì sao? Hướng dẫn người khác cách nuôi dạy một đứa nhóc nghịch ngợm thích gây chuyện?]
Nakajima Atsushi: "Không ngờ đúng là say vì chocolate nhân rượu đấy!"
Kunikida Doppo điên cuồng ghi chép: "Khó tin thật, trên đời thật sự là có loại người này!"
"Cảm giác vị Thủ thư này là người tốt! Tính đến thời điểm hiện tại tổ chức này vẫn chưa thể hiện ra bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào."
"Ranpo-san thật kawaii——"
Các thành viên của The Guild không khỏi đồng loạt nhìn về phía Allan Poe vừa lên tiếng, khiến anh ta sợ tới mức rụt ngay ra sau Karl.
["Xin cứ yên tâm, trong một khoảng thời gian khá dài tới đây, tiền tiêu vặt của thầy ấy sẽ giao cho người khác quản lý." Cô gái hai mắt nhìn quanh, bất lực nói, "Tôi đang nghĩ liệu có phải tiếp tục thi hành lệnh cấm rượu trong nội bộ thì tốt hơn không, đốt rượu, chôn hũ rượu..."
Miyoshi Tatsuji: "..."
Những người đang lén nghe sau cánh cửa: "..."
Cảm nhận được ánh mắt mong chờ từ đồng nghiệp, trán Miyoshi Tatsuji toát mồ hôi, cố gắng cứu vãn tình hình: "Cái đó, Thủ thư, chỗ chúng ta cũng tính là izakaya mà, nếu không có rượu thì chẳng phải hữu danh vô thực sao?"
"Đây là *nhà hàng gia đình tổng hợp." Thủ thư sửa đúng lại.
*综合家庭餐厅 dịch ra là nhà hàng gia đình tổng hợp. Ở Nhật Bản, mô hình này được gọi là "family restaurant" (ファミリーレストラン, viết tắt là ファミレス), đây là kiểu nhà hàng phục vụ đa dạng các món ăn phù hợp cho gia đình, có thể bao gồm các món ăn truyền thống, món phương Tây, món ăn nhanh hoặc thực đơn phong phú dành cho mọi lứa tuổi, chuyên phục vụ các bữa ăn thoải mái với giá cả phải chăng.
"...Tóm lại chắc chắn vẫn cần có rượu, dù gì cũng không thể vì chuyện này mà đánh đồng tất cả, à không, đánh mất một cơ hội kiếm tiền đúng không? Chỉ cần quản lý tốt hầm rượu..."
"Mấy ngày trước Fyodor-sensei còn lén lấy rượu đi đánh bạc nữa đúng không?"
À cái này.
"Đêm trước nữa vì đã dùng khóa chống trộm mới, có kẻ nào đó còn đi tìm viện trợ bên ngoài họ Nakahara."
"Khụ khụ..."
"Đêm qua tôi đã lắp đặt hệ thống giám sát hoàn toàn mới, có kẻ nào đó liền tìm Ernest-sensei và dùng cái cớ 'Đâu là chỗ thích hợp để câu cá' để đánh lạc hướng tôi, rồi thông đồng với Francis-sensei cắt ghép và tráo đổi dữ liệu giám sát."
"Chuyện đó..."
"Tối hôm qua tôi đã cự tuyệt tin tưởng bất kỳ ai từng là, hiện tại là, và chắc chắn tương lai cũng sẽ là một con sâu rượu, vậy mà các thầy lại đi lừa Lev còn đang mất trí nhớ nghiêm trọng lên sân khấu... Lương tâm không đau hả?"
Miyoshi Tatsuji: "Thật ra thì..."
Là Tolstoy-san tự nguyện mà! Thầy ta cũng là sâu rượu! Thủ thư cô đừng bị khí chất của thầy ta đánh lừa!
Edogawa Ranpo xem một cách say mê, suýt nữa quên cả ăn, may mà sức hấp dẫn của đồ chiên là vô địch, giúp cậu thỉnh thoảng vẫn nhớ xiên một miếng tonkatsu đã cắt sẵn bỏ vào miệng.
Cá. Cậu còn tranh thủ gắp trộm một miếng cá hồi nướng muối của Fukuzawa Yukichi.
Đúng là một quán ăn không tồi, nếu kéo cả thầy của ông chú này đến, có khi đối phương cũng sẽ trở nên dễ nói chuyện!
Fukuzawa Yukichi làm như không thấy mà ăn cơm: "..."
Nhà nào cũng có chuyện khó nói, Fukuzawa Yukichi - dù chưa lập gia đình nhưng lại có một đứa con hai mươi tuổi, tỏ vẻ tâm trạng vẫn bình thản.
"Vậy nên quả nhiên vẫn là bịt kín hầm rượu luôn đi." Thủ thư liệt kê xong toàn bộ tội trạng, lạnh lẽo đưa ra quyết định, "Mỗi năm mở một lần là được rồi, uống một ngụm từ Giáng Sinh đến Tết là quá đủ, đúng không."]
Nakahara Chuuya: "Tch— Vậy mà lại cấm rượu, quá đáng thật! Mỗi năm chỉ được uống rượu một lần, ngay cả trong mơ cũng là cơn ác mộng siêu cấp!"
"Ể~ Thế chẳng phải tốt quá à? Con sên sâu rượu không có quyền lên tiếng trong chuyện này đâu nhé~"
Kunikida Doppo: "Đúng vậy, tôi cảm thấy tổ chức này rất có vấn đề đấy! Nhiều sâu rượu như vậy sao? Cô Thủ thư kia thực sự quản nổi bọn họ không?"
Edogawa Ranpo: Không quản nổi đâu.
"Này! Atsushi, rượu thực sự ngon đến thế ư?" Izumi Kyoka nghiêng đầu thắc mắc.
"À... ừm..." Nakajima Atsushi cũng chưa từng uống rượu bao giờ, đối với đề tài này không thể trả lời: "Chắc là—"
"Rất ngon đấy~ Đặc biệt là cocktail thêm phụ gia xà phòng~" Dazai Osamu lập tức chen ngang.
"Rắc". Ozaki Kouyou dường như muốn bóp nát tách trà trong tay. Vậy mà dám dạy hư Kyouka-chan, cái đám Công ty Thám Tử Vũ Trang chết tiệt!
Nakajima Atsushi bị sát ý tập trung vào người: Vô tội lại đáng thương.
[Miyoshi Tatsuji há miệng, rồi ngậm lại, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cầu cứu dừng lại trên người Edogawa Ranpo.
Đồng vị thể của Ranpo-sensei cứu mạng! Sắp chết người rồi!
Edogawa Ranpo vui vui vẻ vẻ gắp cải trộn, kéo dài thời gian đến khi đối phương sắp nước mắt lưng tròng, mới hài lòng nói: "Nói như vậy, cái người tên Kajii đó sẽ bị đóng đinh trên cột nhục nhã nhỉ, bất lợi cho hòa khí nội bộ của các cô."
"Xin hỏi Edogawa-san có ý tưởng gì không?" Thủ thư khách khí hỏi. "Xin hãy cho tôi lời khuyên."
"Đổi hết rượu thành ramune?"
"Ừm, cũng không phải không được......"
Fukuzawa Yukichi: "Ranpo."
Người ta đang giúp cậu nguôi giận và tạo cho cậu lối thoát, đừng đưa ra loại đề nghị cố tình gây khó dễ như vậy.]
Nakajima Atsushi: "Thêm dầu vào lửa rồi, Ranpo-san."
Kunikida Doppo: "Chẳng qua vậy mà lại nhờ Ranpo-san giúp đỡ, họ tin tưởng đồng vị thể ở thế giới khác một cách không bình thường chút nào!"
Fukuzawa Yukichi: "Không bằng nói, thực chất họ rất tin tưởng 'Edogawa' của họ, nên cũng kéo theo niềm tin vào Ranpo của chúng ta."
Một tổ chức có tinh thần đoàn kết đến mức này sao? Thật đáng sợ! Mori Ougai thấy có chút may mắn vì đây không phải là thế giới của mình, nếu không, e rằng sẽ hỗn loạn mất.
["Được rồi, chỉ cần chuyển rượu từ hầm lên và đặt tất cả lên kệ trong tiệm không phải xong rồi sao? Để ở vị trí dễ thấy nhất, khách hàng và bọn họ tự giám sát lẫn nhau, tỷ lệ lén uống sẽ giảm đáng kể, cô hẳn cũng đâu có trông mong bọn họ cai rượu hoàn toàn."
"Chẳng qua cô cũng nên cẩn thận, nếu bị ảnh hưởng bởi mấy trận chiến thì vỡ nát hết..."
Edogawa Ranpo lại lần nữa đánh giá vị "Thủ thư" mà vai không thể gánh, tay không thể xách này một lúc.
"Có vẻ cũng không tệ."
Tổ chức của người này có nhiều người như thế, tất cả còn đều là dị năng giả, một lần hành động lật đổ cả Mafia Cảng chắc cũng không thành vấn đề.
"Xin đừng giả định những chuyện khủng bố như thế, tôi, một *đặc vụ thủ thư, chỉ muốn sống yên bình mà thôi." Thủ thư thở dài, giọng nói xa xăm, "Tôi đã sớm biết rằng, chỉ có rượu và nỗi đau là thứ con người vĩnh viễn không thể bỏ được."
*Thuật ngữ trong game Bungo to Alchemist - 特务司书, dịch Hán việt là đặc vụ thủ thư, chức vụ mà các nhà giả kim được cử đến Thư viện Đế quốc gia đảm nhận để chiến đấu với Xâm Thực Giả và bảo vệ sách văn học.
"Cô chẳng phải cũng đã sớm ngộ ra à." Edogawa Ranpo tùy tiện nhận xét, sau đó giơ một ngón tay lắc lư qua lại, hài lòng đắc ý nói, "Bảo chú ấy giới thiệu quán cũng không phải không thể, nhưng tôi muốn đặt bánh ngọt mang về liên tục một tháng—"
Fukuzawa Yukichi tay đang gắp cá khựng lại, ý nghĩ rút kiếm rục rịch trong lòng.]
"Toàn bộ đều là dị năng giả?!" Nakajima Atsushi kinh hãi.
Kunikida Doppo: "Khoan đã, chẳng phải lúc trước đã nói rằng đều không có dị năng sao?".
Mori Ogai cũng càng thêm nghiêm túc, điều này không thể tưởng tượng nổi, ban đầu cho rằng chỉ là những người bình thường có tài năng, nếu là dị năng giả, vậy thì quá đáng sợ.
"Không còn nghi ngờ gì nữa!" Akutagawa Ryunosuke mở miệng nói, "Là cái tên Edogawa kia phán đoán sai rồi—"
"Ranpo-sama đây tuyệt đối không bao giờ đoán sai!" Edogawa Ranpo tức đến mức nhảy dựng.
Đồng thời, từ phía sau phòng chiếu: "Ranpo-san sẽ không phán đoán sai!"
Thành viên của The Guild: Edgar Allan Poe, cậu theo phe nào vậy?
Nghe thấy giọng nói này, Edogawa Ranpo mới có chút hài lòng mà ngồi xuống: "Bọn họ không phải dị năng giả, nhưng lại có năng lực đặc biệt giống với dị năng, làm tròn lên thì cũng tính là dị năng giả thôi!"
"...Năng lực đặc biệt?!"
Edogawa Ranpo hơi thiếu kiên nhẫn: "Chẳng phải bọn họ là nhà văn sao? Năng lực liên quan đến sách đấy! Trên người mỗi người họ đều mang theo một quyển sách đúng chứ!"
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, đặc điểm của các thành viên tổ chức thư viện chính là mỗi người đều mang theo một quyển sách bên mình.
"Vậy thì..." Nakajima Atsushi không kìm được mà hít một hơi, "Hơn một trăm dị năng—"
"Vậy thì bất kể họ muốn làm gì, e rằng đều sẽ dễ dàng thực hiện được! Cho dù là lật đổ Yokohama... hay thậm chí là cả thế giới!" Dazai Osamu cũng trở nên nghiêm túc.
Edogawa Ranpo muốn bảo không cần quá lo lắng, nhưng nhớ lại mấy phân tích trước đó, vẫn là im lặng.
"Ê, đừng, tự dọa bản thân vậy chứ..." Tachihara Michizou giọng run rẩy, "Biết đâu năng lực của bọn họ không mạnh đến thế thì sao?"
"Đúng vậy! Hơn nữa đây cũng không phải thế giới của chúng ta mà... Cứ xem tiếp rồi tính sau thì hơn."
["——Chuyển đến bệnh viện thành phố Yokohama." Edogawa Ranpo bất mãn mà lớn tiếng ồn ào, "So với bánh kem, rõ ràng tôi thích dagashi hơn, bao lâu nay rồi mà chú vẫn chưa nhớ được sở thích của tôi!"
Fukuzawa Yukichi: "..."
Đè nén ý định dạy dỗ đứa trẻ ngang bướng, nhưng cảm giác cơn đau đầu vẫn đang ập tới, "Đừng làm loạn vô lý, cậu cố tình... muốn tặng cho Akiko sao?"
"Akiko?" Thủ thư tò mò nghiêng đầu, "Cũng là thành viên của Công ty Thám Tử Vũ Trang à?"
Không phải là người cô nghĩ đến đấy chứ? Có thể để cô chạm vào một chút, làm thư viện rác này nhanh chóng sắp xếp chuyển sinh cho Yosano Akiko hay không?
Fukuzawa Yukichi còn hơi chần chừ, nhưng Edogawa Ranpo lại thẳng thắn hào phóng thừa nhận ngay, "Đúng, cô ấy chắc chắn sẽ là."
Tuyệt đối sẽ không nhường cho ai đó mang họ Mori.
Bầu không khí nhất thời có chút kỳ lạ, cho đến khi Miyoshi Tatsuji không nhịn được mà nhắc nhở, "Liên tục ăn bánh kem suốt một tháng sẽ ngán lắm đấy, với lại kem tươi cũng khó tiêu nữa."
"Hây dà chuyện này đâu có gì to tát, Yosano Akiko bị bệnh hay bị thương vậy? Chúng tôi có thể cung cấp thực đơn dinh dưỡng chuyên biệt kèm theo tráng miệng, đảm bảo cả hương vị lẫn dinh dưỡng đều không thiếu thứ gì, thức ăn và tráng miệng mỗi ngày suốt ba mươi ngày đều không trùng lặp, nếu cần, chúng tôi còn có thể nghiên cứu và phát triển cả *shokugan nữa!" Thủ thư một tay ấn cậu ta xuống, hăng hái bừng bừng tự quảng cáo, "Xin cứ yên tâm, đầu bếp bên chúng tôi đều có kinh nghiệm phong phú trong việc sinh bệnh... khụ khụ, ý tôi là kinh nghiệm trong việc dưỡng bệnh cho người khác (bản thân), bệnh nhẹ hay tai ương lớn, đỡ đẻ nuôi nấng, chăm sóc cuối đời, các loại món ăn, tất cả đều không thành vấn đề!"
*Shokugan (しょくがん) là viết tắt của "thực phẩm đồ chơi" (食品玩具), một thuật ngữ chung dùng để chỉ các sản phẩm thực phẩm (hoặc đồ uống) có kèm theo đồ chơi như một phần quà tặng.
Fukuzawa Yukichi: "..."
Nếu đây là câu khẩu hiệu kinh doanh chính của mấy người, thì tốt nhất nên suy xét đến chuyện đóng cửa nhân lúc còn sớm đi.
Mặt Edogawa Ranpo lạnh tanh: "Từ bỏ đi, Akiko sẽ không tham gia vào một tổ chức chui lủi đến giấy phép kinh doanh dị năng còn không có của mấy người đâu."
"Không sao mà, tôi chỉ muốn thể hiện sự tôn trọng với người tốt thôi." Thủ thư dựa người vào quầy bar, tò mò hỏi: "So với chuyện này, giấy phép kinh doanh dị năng là cái gì thế?"
Chẳng lẽ chỉ lừa được giấy phép mở nhà hàng thôi vẫn chưa đủ sao!
"Hừ hừ, không nói cho cô biết đâu."
"Thực đơn đặc biệt buổi tối có *isobe-yaki, bánh bao đậu đỏ và ramune vị trái cây."
*Isobe-yaki (磯辺焼き) là một món ăn Nhật Bản làm từ mochi được nướng lên, sau đó nhúng vào nước tương và quấn một lớp rong biển nori bên ngoài.
Lần này đến lượt Fukuzawa Yukichi mặt lạnh lùng – tuy rằng thường ngày ngài vốn đã mang hình ảnh nghiêm túc, ngay thẳng, mặt không biểu cảm, nhưng khi cố ý bày ra vẻ lạnh nhạt, lại càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương: "Ranpo."
Edogawa Ranpo: "Dù sao sớm muộn gì họ cũng sẽ biết thôi."
Đó cũng không phải là lý do để cậu chủ động tiết lộ thông tin cơ mật, tên nhóc này, chỉ cần cho chút đồ ăn là bị bắt cóc rồi.
Nghĩ đến hồi trước chính là vì mấy bát chè đậu đỏ mà đối phương bám dính lấy mình... Fukuzawa Yukichi cảm thấy, quả nhiên vẫn phải kiểm soát chế độ ăn uống của cậu nghiêm ngặt hơn, không thể để chuyện này lặp lại.
Edogawa Ranpo đọc được suy nghĩ tự bê đá đập chân mình trên mặt Fukuzawa Yukichi: "......"
Tại sao chứ! Thám tử lừng danh đây rất không hiểu nổi!
Hoàn toàn không thể lý giải lòng người, Edogawa Ranpo hôm nay cũng hành động dựa theo xác suất và những manh mối ở khắp mọi nơi, thất bại.]
Sau những suy đoán vừa rồi, tâm trạng của mọi người đều không tốt, nhưng xem đến đây vẫn thả lỏng đôi chút.
"Những người này thật sự y như bọn buôn người ấy!"
"Là thời điểm đó của tôi à? Tôi như vậy... quả thật đã làm phiền Ranpo-san chăm sóc rồi."
Nhìn thấy cảnh mình thất bại trên màn hình, trong lòng Edogawa Ranpo đồng thời cũng phát ra dấu chấm hỏi, rốt cuộc vì sao lại thất bại chứ? Lòng người thật khó !
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro