✩ Chương 2

Đã ném vào hồ sen nuôi dưỡng mấy ngày nhưng rồng mãi vẫn chưa tỉnh lại, Na Tra đành phải mang linh lộ về.

Khi Na Tra đang cưỡi Phong Hỏa Luân chạy đi, hắn không biết rằng trong hồ sen, rồng xanh bé nhỏ đã hóa thành hình người.

Bàn tay trắng noãn như ngọc vươn ra nắm lấy thành hồ, đầu ngón tay vì dùng sức mà hơi đỏ lên, Ngao Bính lộ ra từ trong làn nước.

Y chậm rãi ngẩng đầu, vài lọn tóc xanh ươn ướt dính vào khuôn mặt trắng ngần, mái tóc xanh dài như thác đang nhỏ nước từng giọt, chảy dọc theo xương quai hàm tinh xảo của y. Những giọt nước rơi xuống hồ, tạo thành những bọt nước li ti.

Ngao Bính nhìn cảnh tượng trước mắt, hồ sen này, cứ như vô tình lọt vào nơi bồng lai tiên cảnh.

Lá sen như tấm lụa xanh xòe rộng ra, có hoa sen đã nở rộ, cũng có nụ sen còn đang e ấp, trắng hồng đan xen, tươi tắn, thanh nhã. Khi có cơn gió nhẹ thổi qua, lá sen và hoa sen nhẹ nhàng đung đưa, mang theo hương thơm ngọt ngào.

Trong hồ, đàn cá vàng tự do bơi lội. Những con cá màu cam như ráng chiều, đỏ như lửa, vàng như mặt trời với đủ loại hình dáng vô cùng sống động, bơi qua bơi lại, lúc ẩn lúc hiện trong làn nước đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, thỉnh thoảng tạo ra một vài gợn sóng lăn tăn.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, phủ lên vạn vật một lớp ánh sáng ấm áp, hơi nước dày đặc, phảng phất linh lực tràn trề. Nơi đây tràn ngập sự yên tĩnh và đẹp đẽ, tách biệt hoàn toàn với mọi sự ầm ĩ ồn ào của thế giới bên ngoài.

Ngao Bính nhìn những con cá vàng trong hồ, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Y cũng hóa thành một con rồng xanh nhỏ, hớn hở bơi trong làn nước. Lúc này, y giống như một đứa trẻ hồn nhiên thật sự, thích chí bơi lội, đùa giỡn trong hồ.

Như ba năm qua, y đã vì sứ mệnh của Long tộc mà theo sư phụ Thân Công Báo học tập, tu luyện ngày đêm không ngừng, chẳng màng nghỉ ngơi. Tiếc thay, khi đó y cùng Na Tra chống lại Thiên Lôi. Cứ ngỡ rằng mình và phụ vương sẽ không bao giờ… gặp lại, bản thân mình cũng sẽ chết cùng bạn bè.

Nhưng không ngờ, khi mở mắt ra lại thấy mình đang ở trong hồ. Trong lòng cảm thấy vui mừng, y nghĩ có thể là Thái Ất sư bá đã gánh chịu thiên kiếp lần đó, nên mới cứu được y và Na Tra.

Na Tra trở về thì trông thấy con rồng xanh nhỏ xíu kia đang vui sướng bơi tới bơi lui trong hồ.

Ngao Bính cảm nhận được có một bóng người to lớn đứng trên mặt hồ, nghĩ rằng đó là ân nhân cứu mạng. Y liền hóa thành hình người, ở bên trong hồ.

Nơi hồ sen tĩnh mịch, sóng nước nhẹ nhàng lay động. Ngao Bính ẩn mình dưới dòng nước, mái tóc dài màu xanh tung xõa, trôi bềnh bồng trên mặt hồ.

Y lặng lẽ ngước mắt lên, đôi mắt như ngọc bích đẫm nước, trong veo, lạnh lẽo và bí ẩn. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy hoa sen ra, từ từ đứng dậy.

Lúc này, cặp sừng trong suốt màu xanh lam của rồng nhỏ hiện ra rõ ràng, lóe lên vẻ lung linh dưới ánh sáng của lần nước. Khuôn mặt y cân đối, tinh xảo, làn da trắng như tuyết, toát lên vẻ lạnh lùng. Đường cong môi xinh đẹp nhưng xa cách, giống như một tinh linh phi phàm bước ra từ đại dương sâu thẳm.

Y từ từ ngẩng đầu, hai tay đặt lên thành hồ. Chiếc đuôi rồng xanh thẫm phía sau nhẹ nhàng đung đưa trong nước, khiến mặt nước khẽ dập dờn. Nước trong hồ cũng bắt đầu gợn nhẹ theo từng nhịp lắc lư. Tuy mỗi lần vung đuôi chỉ tạo ra dao động nhỏ nhưng lại khiến nước trong hồ sóng sánh theo, tạo ra những vòng gợn sóng nho nhỏ lan ra theo mọi hướng.

Ngao Bính định bước ra khỏi hồ, nhưng Na Tra lại nói:

“Vết thương của ngươi chưa lành, cứ ở trong hồ này trước đã.”

Nói xong, hắn lấy ra từ trong tay một cái lọ nhỏ tinh xảo, tháo nút gỗ, rồi đổ chất lỏng màu trắng ngà vào trong hồ sen.

Ngao Bính cũng biết hồ sen này đầy tràn linh lực, vết thương bên ngoài của mình cũng đã sớm lành, chỉ là thương tổn bên trong vẫn chưa hồi phục. Khi nhìn thấy chai nhỏ tinh xảo này, y liền biết đây là một thứ rất quý giá.

“Cảm ơn ân nhân đã cứu ta thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, ta sẽ mãi khắc sâu trong lòng ân huệ này. Nếu ân nhân gặp khó khăn gì, tại hạ nhất định sẽ tận lực báo đáp.”

Sau khi Ngao Bính nói lời cảm tạ với Na Tra, y sợ rằng nếu lại đưa cho mình một thứ quý giá như vậy, y sẽ càng cảm thấy có lỗi với ân nhân của mình hơn, nên lại nói thêm một câu.

“Ân nhân không cần phải cho ta thứ quý giá như vậy để chữa bệnh, quá phí phạm rồi thưa ngài.”

Cười chết mất, đường đường là Tam Đàn Hải Hội Đại Thần, Thông Thiên Thái Sư, pháp bảo thật sự rất nhiều.

Chỉ riêng phần thưởng của Thiên Đế ban cho đã lấp đầy hai kho tàng lớn. Linh lộ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong kho tàng của Tam Đàn Hải Hội Đại Thần hắn mà thôi.

Khi Na Tra nhìn thấy khuôn mặt của rồng nhỏ, hắn phát hiện ra y vẫn là một bé rồng non, hình như vừa mới nở không lâu. Chẳng trách khi vớt lên kích thước chỉ bằng cổ tay.

୨୧

Lời tác giả:

Rồi, rồi, viết đến đây thôi, đã xong nha.

୨୧

2 chương đầu ngắn nên t lên luôn. Hiện tại fic ra được 4 chương rồi, 2 chương tiếp theo t sẽ cố lên luôn cho theo kịp bản raw 🤟

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro