Chương 6: Thiếu Niên Truy Mộng
Trấn định lại thân hình, Tiểu Duy lúc này mắt mới nhìn rõ, phía trước hiện ra gương mặt thiếu niên thanh tú, tuy có chút ngây ngô trẻ con, lại mang bộ dạng tỉnh tỉnh mê mê thật là thú vị."Chúng ta gặp nhau rồi sao?"
Người thiếu niên ngẩng đầu, khóe miệng cười toe toét thành hình vòng cung, con ngươi linh động, giống như thủy tinh châu ngọc hấp dẫn người."Ta đã từng xem cô khiêu vũ! Đẹp mắt cực kỳ! Ta, ta, ta,... "
"Nhỏ như vậy đã đi thanh lâu kỹ viện ?"
Mã Độ Vân lần đầu tiên cảm thấy mình thực vô dụng, vất vả lắm mới nhìn thấy được tiên tử trong lòng, nhưng bao nhiều lời lẽ lại ứ đọng trong cổ họng phun mà không ra. Nhất là khi nghe tiên tử hỏi câu này, càng làm cho hắn xấu hổ vô cùng, trên mặt chẳng khác nào bị hỏa thiêu nóng bừng lên. Hắn cảm thấy bộ dáng bản thân hiện giờ ở trước mặt tiên tử nhất định cực kỳ lóng ngóng vụng về!
"Nếu thái tử điện hạ không có chuyện gì nữa, Tiểu Duy xin cáo từ." Có lẽ do tính trẻ con chưa mất hết, hoặc cũng có lẽ do ánh mắt thiếu niên quá mức ngây thơ trong sáng, Tiểu Duy có ý muốn đùa nghịch, giả bộ chuẩn bị rời đi.
"Đừng, đừng, khoan đi đã!" Mã Độ Vân túm ống tay áo của Tiểu Duy, sau lại sợ đối phương cảm thấy bị mình dọa, vội vàng buông tay, trên mặt hiện lên một vòng đỏ ửng, ấp úng nửa ngày, "Cô tên Tiểu Duy? Tên nghe thật là hay!" Tuy rằng chưa có gặp qua dung nhan Tiểu Duy lúc hạ khăn che mặt, nhưng ở trong lòng hắn, dáng người uyển chuyển kia, là mĩ cảnh đẹp nhất của cuộc đời.
"Thái tử điện hạ! Người ở đâu rồi a!"
Không để ý bên ngoài tiếng hô hoán không ngớt, Mã Độ Vân khẩn trương nhìn về phía Tiểu Duy, nhẹ giọng hỏi, "Cô nguyện ý làm thái tử phi của ta không?"
-------*-------
Ở một nơi khác, phố phường phồn hoa, tửu quán ồn ào náo động, Mã Phức Nhã lại lén chuồn ra khỏi cung, đang nghĩ làm sao triệt để xóa đi ý tưởng Sở Hán liên hôn với Lưu Liên Thành, nghĩ lại lúc đó còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, đột nhiên một đám thích khách xâm nhập. Trong lúc đấu đá hỗn loạn, cả hai bên đều thất lạc nhau. Mã Phức Nhã đành phải một mình một người bước đi, bất tri bất giác đi ra ngoài thành. Đang đứng gần hàng dương liễu bên bờ sông chợt nghe một khúc sáo du dương dễ nghe, cảm thấy tò mò, liền hướng về phía tiếng sáo tìm kiếm, không ngờ rằng, lần gặp định mệnh này, lại có thể trở thành kiếp số cả đời nàng.
Lúc vị thiếu nữ thanh xuân thân cải nam trang chậm rãi đi về phía hắn, Mạnh Kỳ Hữu đột nhiên sửng sốt, cũng không chú ý đến giọng nói hỏi thăm nhỏ nhẹ bên tai, sắc mặt hắn có phần hoảng hốt, xuất thần nhìn Mã Phức Nhã, không nói một lời. Bởi vì trước sớm đã có chuẩn bị, nên hắn cũng không phải là vì dung nhan kia giống Mai Phi như hai giọt nước mà giật mình. Chỉ có điều khi hắn nhìn cách ăn vận của thiếu nữ kia cùng một luồng anh khí toát ra, trong óc lại tự động hiện ra hình ảnh quỷ dị đứt quãng, rõ nét đến mức làm hắn sợ hãi!
Cũng là một ngày trời trong xanh không một gợn mây, tấm đệm cỏ xanh ngắt một màu, tại nơi sơn dã bốn phía tỏa hương hoa, ba thiếu niên khí thế hăng hái cùng nhau đứng trước hoàng thiên hậu thổ quỳ xuống đất thề: "Chúng ta Vương Anh, Tiếu Dương, Lý Tĩnh, ba người kết nghĩa kim lan, sau này có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, nguyện có trời đất làm chứng, nhật nguyệt xét soi!"
Hình ảnh lại biến đổi, mỹ thiếu niên đã trở thành một thân trang phục hồng nhuận, duyên dáng yêu kiều nghiêng người, vẻ mặt thẹn thùng, thâm tình ẩn hiện nhìn mình, "Đại ca, Tĩnh Nhi gả cho huynh có được không?"
"Không!" Mạnh Kỳ Hữu nhất thời bừng tỉnh khỏi ảo ảnh, vội vàng thối lui vài bước. Loại cảm giác khó hiểu này xuất hiện đã đến lần thứ hai, so với sự mông lung hiện lên lúc trước khi đối mặt Tiểu Duy đã khác rất nhiều. Trực giác nói cho hắn, hình ảnh kia là chân thật, là bí mật của bản thân ẩn sâu trong đáy lòng, nếu tiếp tục xem, chỉ sợ sẽ bị lạc mất chính mình, hơn nữa còn đánh mất đi cái gì đó rất quý giá... Nghĩ rồi cũng không còn cố tiếp tục kế hoạch, bỏ lại Mã Phức Nhã lập tức vội vàng rời đi.
"Quái nhân!" Mã Phức Nhã thấy gặp mặt còn chưa có nói cái gì, đối phương đã xem mình như mãnh thú và nước lũ, nhanh chóng trốn đi, cảm giác bất mãn cực kỳ! Ở Sở quốc chưa từng bị người như thế lạnh nhạt, cho dù là vương công quý tộc nước khác, cũng là đem bản thân o bế trong lòng, bảo hộ đầy đủ! Chỉ có điều, người kia thực rất đặc biệt! Thần sắc tuy rằng lạnh lùng, nhưng ngũ quan góc cạnh rõ ràng, ánh mắt lợi hại thâm thúy, trên vô ý tỏa ra khí thế vương giả cuồng dã không kềm chế được, làm cho nàng tim đập thình thịch.
-------*-------
"Duy cô nương! Cô sao lại ở đây? Quận chúa chờ đã lâu lắm rồi! Thái tử điện, thái tử điện hạ... Điện, điện hạ cát tường!" Hồng Tụ từ xa thấy một thân áo trắng đang dựa ở cạnh tường, cũng không chú ý gì khác, liền vội vàng tiến lên. Nhưng không lường trước được, nàng lại có thế thấy thái tử điện hạ thường ngày nghịch ngợm bá đạo mang vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu, nhu thuận đứng bên cạnh Tiểu Duy.
"Miễn lễ!"
"Mình không phải sẽ bị giết người diệt khẩu chứ!" Hồng Tụ thấy rõ ràng, lúc thái tử nhìn về phía nàng, ánh mắt rõ ràng có chút không hài lòng, nhưng nháy mắt lại khôi phục thành một bộ dạng ngây thơ nhu thuận, làm nàng cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
Tiểu Duy hết thảy sự tình đều thu hết vào trong mắt, khóe miệng nhếch lên không rõ có ý gì, "Điện hạ, Tiểu Duy còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ !"
"Vậy, vậy, ta..." Mã Độ Vân nhất thời rối loạn.
"Tiểu Duy cùng điện hạ giao hẹn nhé!" Tiểu Duy vươn bàn tay trắng nõn, chủ động cầm lên ngón cái của hắn, nhẹ nhàng ấn xuống, "Nếu có một ngày điện hạ bước lên ngôi cửu ngũ, Tiểu Duy sẽ nói cho điện hạ đáp án, được không?"
"Được..." Mãi đến những năm sau này, đến lúc Mã Độ Vân quân lâm thiên hạ, đứng đầu trăm họ, vẫn không thể nào nghe được đáp án của nàng. Chỉ còn nhớ mang máng ấm áp từ đầu ngón tay kia truyền đến, làm cho tim hắn linh động không dừng, mùi hương trong không khí cũng vì nàng mà trở nên mơ màng mê say. Mỗi khi nhớ tới, tim đều âm ỷ đau...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro