Chương 4: Hẻm Xéo

 

Chương 4: Hẻm Xéo

Snape mang theo Harry trực tiếp Độn Thổ đến cửa của Cái Vạc Lủng. Con trai nào đó của James vẫn nhắm mắt lại sống chết bắt lại trường bào màu đen của tử địch cha hắn năm đó không tha, cho đến khi Snape ra lệnh hắn mở mắt và buông tay.

Chịu thiệt vì lâu dài, chiếm tiện nghi không có đủ. Harry khuyên mình nói, miễn cưỡng thả độc dược đại sư có độc ra.

Ở trong quán rượu hầu như không có một bóng người, Snape tìm được một cái chỗ ngồi không dễ thấy được, cho Harry gọi một phần súp nóng và nước ép trái cây tươi món ăn, hai cánh tay ôm ở trước ngực đứng ở bên cạnh bàn.

"Đem cơm tối của ngươi ăn xong sau đó lập tức lên lầu ngủ, sau khi trời hửng sáng chúng ta lập tức đi mua đồ sẽ dùng trong trường của ngươi."

Môi của hắn im lặng mấp máy, Harry hoài nghi hắn chính đang len lén mà nguyền rủa cố chủ Dumbledore của hắn khiến hắn đến trông chừng một đứa trẻ.

"Thế nhưng ta không có tiền, dượng Vernon cũng sẽ không cho ta tiền mua mấy thứ kia."

Harry không biết Snape định lúc nào đưa cho hắn chìa khóa kho bạc trong hầm của nhà Potter, Snape tới đón hắn cho hắn biết tình huống lần này tựa hồ sẽ có chỗ khác biệt.

Để cho hắn yên tâm chính là, rõ ràng cái chìa khóa không có gì sai khác.

"Ta tin tưởng, ngươi sẽ không cho là cha mẹ của ngươi trước khi chết, chưa để lại cho ngươi được một chút tài sản gì chứ phải không? Hiện tại ăn đồ vật của ngươi, giữ yên lặng."

Môi Snape lại im lặng mấp máy một lần nữa, lần này Harry hoài nghi hắn hay là đang trù yểu mắng cha của mình.

Thế nhưng Snape đứng lên đi đến quầy ba lấy cho hắn một đĩa bánh ga-tô nhỏ, thô bạo mà ném ở trước mặt của hắn.

"Ăn xong bọn nó, sau đó hắn sẽ dẫn ngươi đi lên phòng của ngươi."

Chỉ ông chủ quán bar một chút, Snape xoay người bước đi lên lầu, áo choàng của hắn ở phía sau hắn nổi lên cuồn cuộn giống như sóng lớn.

Harry kinh ngạc nhìn chằm chằm bánh ga to của mình, sau đó nhìn về phía bóng lưng của Snape, cằm rớt xuống.

-----------------

Sáng ngày thứ hai Harry đúng giờ tỉnh lại vào sáng sớm, bình thường, hắn bị yêu cầu mỗi ngày vào lúc này xuống lầu cấp nhà Dursley làm bữa sáng. Đời trước dì Petunia có thể sánh bằng hiện tại chịu khó hơn nhiều, bây giờ đại đa số việc vặt trong nhà đều là nhiệm vụ của Harry, mà hắn sẽ không vì thế được đến một phần tiền tiêu vặt làm thù lao.

Hắn đi phòng tắm đơn giản tắm sơ một cái, đem tóc dài của hắn dùng một sợi dây ngắn cột chắc -- đây là quà sinh nhật năm ngoái của hắn, không phải là các loại da gân dễ gãy mất do biến chất gì đó, Harry cảm thấy vậy ít nhất so bít tất cũ của dượng Vernon thực dụng hơn chút. Sau khi buộc tóc được rồi hắn có vẻ càng tinh thần hơn mà chẳng phải như một nữ hài tử nữa.

Hắn thay quần áo ngày hôm qua mặc đến nhưng không biết đã bị người nào giặt tốt của mình, xuống lầu tìm được một cái bàn cách thang lầu không xa ngồi xuống, hắn không có dự định gánh chịu tức giận của Snape khi không tìm được mình.

Một khắc đồng hồ sau này, Snape cũng đi xuống. Hắn thấy Harry đã tỉnh ngủ có vẻ hơi kinh ngạc một chút.

"A. . . Thật là sốt ruột."

Ngữ điệu lãnh đạm, không có nhiều chán ghét cùng khinh miệt như vậy, mắt đen sâu không thấy đáy nhìn Harry bình luận.

"Xin lỗi, ta quên ngày hôm nay không cần làm bữa ăn sáng, ta nên ở gian phòng của mình sao?"

Harry cúi đầu, giúp Snape củng cố ấn tượng đứa trẻ chịu ngược đãi ngày hôm qua vừa xây dựng một chút.

". . . Không cần."

Độc dược đại sư thay hai người kêu một phần bữa sáng, bánh mì nướng, thịt xông khói, trứng chiên các loại đồ vật thông thường. Harry có một ly sữa tươi, mà hắn uống chính là cà phê. Nhìn Harry tràn đầy cảm kích ăn thịt xông khói cùng bánh mì nướng đã phết mứt lên trên, hắn ngụm nhỏ uống cà phê của mình, bỗng nhiên trở nên không có khẩu vị.

Ăn xong bữa sáng, Harry an tĩnh theo Snape đi tới phía sau quầy bar có chứa tứ diện tường tiểu Thiên tỉnh, trên đường cùng nhận ra là Quirrell nam nhân cùng nhau gật đầu mà qua. Harry chú ý tới hắn còn không có quấn khăn, biết cho dù hiện tại ôm lấy hắn cũng không có thể sớm diệt trừ linh hồn của Voldemort, đơn giản cũng liền học Snape không thèm nhìn hắn. Snape dùng gậy phép gật điểm một cái lên một khối gách trên tường, tất cả cục gạch đều di động chuyển dời, cuối cùng ở giữa xuất hiện một cái lỗ lớn đủ cho hai người đi qua.

"Nơi này chính là Hẻm Xéo. Chúng ta trước đi bưu điện cho ngươi hồi tín, sau đó đi Gringotts -- ngân hàng phù thủy -- lấy tiền cần cho học kỳ này của ngươi."

Snape ngắn gọn nói rõ, dường như không định trả lời bất luận cái vấn đề gì Harry có khả năng nói lên. Hắn bước vào trong đường phố, Harry phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp hắn.

Hẻm Xéo thoạt nhìn cùng hai mươi bảy năm sau không có biến hóa đặc biệt lớn gì, vẫn là hỗn loạn tranh cãi ầm ĩ lại tràn đầy người. Harry hết nhìn đông tới nhìn tây, đứng ở cửa bưu điện chờ Snape viết thư cùng để thả cú mèo đi, sau đó cùng hắn đi tới trước một nhà cao tầng màu trắng cao chót vót lại vững chắc.

Bên cạnh cửa lớn làm bằng đồng sáng loáng của tòa nhà cao tầng đứng một tên yêu tinh mặc đồng phục, Harry không có nhiều liếc hắn một cái, cũng không có tính toán cùng Snape hỏi mấy vấn đề về yêu tinh.

"Kho bạc của Harry Potter, lấy tiền."

Snape xuất ra một phen chìa khóa vàng đặt ở trên quầy, đối yêu tinh ở phía sau quầy nói.

Yêu tinh ( Goblin ) dùng ánh mắt hoài nghi quan sát hai người một hồi, cẩn thận kiểm tra cái chìa khóa rồi, sau đó gọi tới một yêu tinh tên là Griphook thay bọn họ phục vụ.

Harry phát hiện Dumbledore không có để cho Snape tới lấy hòn đá phù thủy, nhẹ nhàng tự tại mà nghĩ lần này là dứt khoát cũng chưa có hòn đá phù thủy hay là Dumbledore vẫn cứ bảo Hagrid đến lĩnh đồ vật.

Snape dường như rất hài lòng Harry biết giữ im lặng, chứ không phải là không nhịn được mà ở xe đẩy nhỏ mãnh xông tới thời gian hướng xe đẩy làm cái thủ thế muốn hắn đi tới. Harry kinh dị nhìn Snape khi lên trên xe đẩy nhỏ lại vẫn có thể duy trì phong độ ưu nhã, cho dù là hắn ở khi ba mươi tám tuổi cũng không thể làm được điều này. Xe đẩy nhỏ điên cuồng mà ở trong đường ray giống như mê cung dường như chạy tán loạn, Harry ở thời gian nó đột nhiên dừng lại hầu như bởi vì hưng phấn mà quá dựa vào phía trước, suýt thì ngã ra ngoài, một bàn tay lạnh như băng bắt lại cần cổ phía sau hắn đem hắn lôi trở lại.

Quay đầu lại thấy nắm mình là Snape mà không phải là cái yêu tinh tuyệt đối không phù hợp thẩm mỹ quan của Harry kia, Harry hướng Snape xấu hổ mỉm cười một cái, cũng thừa dịp trước khi độc dược đại sư còn chưa bắt đầu bất kỳ lời châm chọc hoặc răn dạy gì leo ra ngoài xe.

Yêu tinh mở khóa ra, trong cửa toát ra một luồng khói màu xanh biếc khả nghỉ, Harry híp mắt rút lui lại mấy bước, tin tưởng vẫn là đừng cho cổ khói xanh hư hư thực thực quỷ dị này dính vào người cho thỏa đáng. Trong cửa là một đống tiền xu, đồng, bạc và vàng, thấy một bút tiền nhỏ đủ để gọi là tài phú này, Snape cùng Harry đồng thời phun khí.

"Nếu như dượng Vernon và dì Petunia biết ta có những di sản này, ta cam đoan đến bây giờ bên trong sẽ không dư lại một cái hạt cát, mà ta vẫn giống bây ăn cơm không đủ no."

Harry thấy Snape nhìn mình chằm chằm, than thở giải thích. Hắn lại không thể nói cho Snape chính mình cố gắng hai mươi năm cũng không thể để kho bạc có số lượng như trước kia khiến hắn có bao nhiêu sao phiền muộn, đương nhiên nhà hắn không giống như nhà Malfoy có tiền như thế, nhưng chính hắn cũng lưu lại một ít.

" Cho nên, Harry Potter nổi danh cơm cũng ăn không đủ no?"

Vẻ mặt của Snape trống rỗng không biết giải thích vì sao.

"Tiên sinh, ta không biết là nổi danh gì. . . Có lẽ là nổi danh quái vật? Dù sao anh họ ta khiến trong trường học không ai dám để ý ta, nhưng mà bọn hắn cho rằng đem ta nhốt ở trong tủ bát của ta không để cho ta ăn là một loại nghiêm phạt thích hợp, nếu như ta gan lớn dám ở khi Dudley và bạn bè của hắn đuổi đánh ta trốn tới trên sân thượng của trường học hoặc là nói cho bọn hắn biết ta mơ thấy xa máy biết bay và lục quang."

Kỳ thực Harry chưa nói cho bọn hắn biết mình mơ cái gì, thế nhưng không thể nghi ngờ, hắn vẫn sẽ mơ tới lục quang, hắn đã không mơ giấc mơ này sau vài chục năm.

Harry phát hiện Snape thoáng hoảng sợ một chút, đoán rằng chính mình khả năng xả hơi xa, vì vậy câm miệng chuyên tâm lấp đầy túi của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro