Chương 76: Cảm động

Convert: uyenchap210

Triệu Lăng vào cửa, ánh mắt không rời Phó Đình Quân một khắc nào.

Hắn thấy nàng một hồi vui vẻ, một hồi ưu sầu, một hồi ưu sầu, một hồi tươi vui... Thất tình lục dục đều hiện trên mặt, tựa như trẻ con đơn thuần trong sáng, khiến nàng nhìn mà trong lòng vui sướng, càng muốn che chở cho nàng.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Giọng của hắn càng nhẹ, "Bất kể là chuyện gì, hai người thương lượng xử lý cũng hơn cứ giấu trong lòng. Nàng nói có đúng không?"

Đúng!

Nhưng nàng nói sao được!

Chẳng lẽ nàng lại hỏi hắn có thật lòng với nàng không?

Hắn có thể đến gặp phụ mẫu của nàng để cầu hôn không?

Nếu phụ thân làm khó hắn, hắn có nhẫn nhịn vì nàng không?

Nếu một ngày thân phận của nàng bị bại lộ, hắn có sẵn sàng hy sinh tương lại để bảo vệ nàng không?

Nàng không dám nghĩ, cũng không dám hỏi.

Nước mặt chợt trào dâng.

Nàng không thể khóc trước mặt hắn.

Cái nàng cần là tình yêu của hắn chứ không phải lòng thương hại của hắn.

Phó Đình Quân cố gắng nháy mắt, chôn vùi những giọt nước mắt kia dưới đáy lòng.

"Hôm nay qua cửa sổ thấy một đôi vợ chồng cãi nhau," nàng từ từ nói, "Ta nghĩ đến chuyện lúc trước, tự dưng buồn thôi."

Thế ư?

Triệu Lăng nghi ngờ, nhưng nhìn sắc mặt Phó Đình Quân mang theo vài phần ưu sầu thì lại không đoán chắc.

Nhưng hắn tâm hung khoan quảng, nếu đã quyết định phải toàn tâm toàn ý với nàng, thì du bây giờ nàng không nói, chỉ cần hắn lưu tâm chưa chắc sẽ không phát hiện. Hắn cũng không đi truy cứu những việc nhỏ nhặt này, kể cho nàng nghe chuyện hôm qua đi gặp Mạch Nghị, hy vọng nàng có thể vui lên: "... Lâm Trì kia, ta nghĩ ngờ hắn là kẻ tập kích ta đêm đó. Nhiều lúc có thể nhìn ra nhân phẩm của đối phương khi ở trên bàn rượu, ta thấy tính hắn hào sảng phòng khoáng, chỉ là không biết chức vụ của hắn trong Thần Cơ Doanh thế nào?"

Phó Đình Quân cũng cố nén xúc động, từ từ bình tĩnh lại, nói chuyện với hắn: "Mạch Nghị đã có thể mới hắn, vậy chắc chắn quan hệ rất tốt, ngươi lại nhận định tính hắn hào sảng, không bằng giả bộ như không biết."

"Tất nhiên rồi." Triệu Lăng cười gật đầu, "Chưa tính đến chuyện bây giờ tất là châu chấu trên sợi thừng, ldù không thể làm chung, nhưng ngày đó hắn ở thế thua cũng chưa làm gì được ta, ta càng sẽ không đi chọc hắn."Lại nói, "Xem ra quan hệ cá nhân giữa Mạch Nghị và Dĩnh Xuyên hầu rất tốt, nghe nói ta muốn nhờ hắn mời Dĩnh Xuyên hầu bữa cơm, hắn không cần nghĩ đã đồng ý thay Dĩnh Xuyên Hầu, Đào Mục và Lâm Trì cũng một bộ bình thường như không, e rằng sau này chúng ta còn phải nhờ Mạch Nghị nhiều."

Phó Đình Quân nghĩ đến lần đầu gặp Mạch Nghị trong miếu Thành Hoàng ngày ấy, trên mặt lộ nụ cười bình thản: "Lúc ấy chỉ nghĩ đây là ác hán từ đâu tới, nào ngờ lại là một du kích tướng quân, chứng tỏ không được nhìn mặt mà bắt hình dong."

Hai người cứ ngươi một câu ta một câu như vậy, mang mộ bầu không khí ấm áp yên tĩnh kỳ lạ hiếm có. Mặc dù một người cảm thấy sắc trời đã tối, nên ra về, một người cảm thấy trời hơi lạnh, nên lên giường, nhưng đều không muốn nhắc lời từ biệt.

Bên ngoài có tiếng trống canh tư.

Chẳng mấy chốc sẽ sáng.

Triệu Lăng giật mình, vội vàng đứng dậy: "Vậy ta về phòng đây." Trong lòng âm thầm hối hận, trời lạnh thế này, sao mình lại vô ý thế, "Nàng mau lên giường đi!" Lại sợ nàng cảm lạnh, "Lát nữa bảo Trịnh Tam Nương nấu cho nàng nàng bát canh gừng."

Ngày mai, không phải, hôm nay hắn cần đi gặp Dĩnh Xuyên Hầu, nói không chừng buổi trưa phải uống rất nhiều rượu, thức đêm rồi sáng phải đi xã giao thế này rất hại sức khỏe, đều tại mình, nghe lên những này chuyện bên ngoài đến tựu một xong, cũng không chú ý giờ giấc. Trong giọng nói của Phó Đình Quận lộ rõ ràng mấy phần vội vàng: "Ngươi cũng nhanh đi ngủ đi!" Biết cái này bỗng nhiên rượu đừng nghĩ lấy trục lợi, dứt khoát nói, "nhớ kỹ trước lúc uống rượu phải ăn chút đồ lót bụng đấy."

Triệu Lăng nhìn nàng quan tâm mình, huyên thuyên như thê tử tiễn trượng phu đi xa, trong lòng không biết có bao nhiêu vui vẻ, "Ừ" một tiếng, đáy mắt mỉm cười đưa mắt nhìn nàng, lúc này mới quay người rời đi.

Phó Đình Quân đứng lặng ở cửa, trông thấy hắn đi tới cửa phòng, trông thấy hắn quay đầu phất tay ra hiệu nàng nhanh vào phòng, trông thấy hắn cau mày không vui vì nàng không nghe lời hắn còn đứng ở cửa, trông thấy hắn bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu thở dài, đẩy vào phòng, trông thấy hắn không yên tâm ra xem, thấy nàng còn không vào lại phòng thì hung hăng đi tới...

Nàng buồn cười, bất ngờ quay người đóng rầm cửa nhốt hắn ở ngoài, dựa vào cửa phòng che miệng cười, mà trên mặt lại ướt lạnh.

※※※※※

Công việc của Triệu Lăng rất thuận lợi, ngày nào hắn cũng đi sơm về trễ, xã giao không ngớt, A Sâm tuổi còn nhỏ, lại có Dương Ngọc Thành, Kim Nguyên Bảo cùng theo hắn tới Trang Lang vệ, có ít người cần làm quen, bên người chỉ đem lấy bọn hắn, A Sâm mỗi lúc trời tối nghe chân tường liền chạy đến báo tin cho Phó Đình Quân.

"... Dĩnh Xuyên hầu dù không ăn cơm với gia nhưng khi gia tới phủ Tổng binh, thị vệ thân tín của Hầu gia đã chờ ở cửa, dẫn gia vào phòng khách của Hầu gia, Hầu gia để cho người ta kêu Tổng binh phủ tri sự đi gặp hắn, tự mình phân phó tri sự mang Hầu gia đi văn thư nơi đó chuẩn bị báo. Lúc đi ra gặp được phó Tổng binh Lưu đại nhân, Lưu đại nhân còn dừng lại bước chân hỏi gia là ai? Tán thưởng gia thiếu niên anh hùng, mong gia về sau cống hiến cho nước nhà."

"... Gia hôm nay ở Hỷ Thấm lâu mở tiệc chiêu đãi Lưu phó Tổng binh, phân thủ Túc Châu Bành đại nhân cùng phân thủ Tây Ninh Hồ đại nhân cũng đều tới, bọn hắn thay nhau rót rượu, gia uống bốn, năm chén đã giả vờ say kêu mọi người đỡ về."

"... Bằng hữu của Mạch tướng quân là Lâm đại nhân mở tiệc mừng gia ở Hỷ Thấm Lâu, còn dẫn theo bảy tám đồng liêu, gia uống với họ mà họ gục hết trước gia."

Nghe được nhiều, Phó Đình Quân không khỏi lo lắng, hỏi A Sâm: "Lúc nào gia đi Trang Lang Vệ?" Cũng có thể ít chút tiệc rượu.

"Không biết!" A Sâm lắc đầu, mắt to đen nhánh nhanh như chớp chuyển, "Nếu không, em đi hỏi giỏi giúp cô nương nhé?"

Đang nói, Triệu Lăng tới.

"Hôm nay gia không ra ngoài xã giao ạ?" A Sâm lập tức ân cần chạy tới.

Triệu Lăng xoa đầu thằng bé: "Đâu thể ngày nào cũng chè chén rượu chè?" Ánh mắt lại nhìn Phó Đình Quân, tựa như nói cho nàng nghe.

Có cảm xúc khó tả như nước sôi ùng ục bốc hơi, nhưng nàng không muốn nghĩ thêm nữa, áp chế xuống đáy lòng, mỉm cười đi pha trà cho Triệu Lăng.

Triệu Lăng uống trà, sắc mặt lộ ra mấy phần do dự tới.

Hắn sát phạt quyết đoán, không biết gặp việc khó gì?

Nghĩ vậy, Phó Đình Quân trong lòng mềm xuống tới, chủ động nói: "Cửu gia có chuyện gì thế? Cứ nói ra đi."

Triệu Lăng nghe vậy nghĩ nghĩ, nói: "Mấy ngày nữa ta đi Trang Lang vệ rồi, ta nghĩ, hay là nàng không bằng lưu tại Trương Dịch..."

Phó Đình Quân ngạc nhiên.

Triệu Lăng vội nói: "Bên này náo nhiệt phồn hoa, lại có Mạch Nghị giúp đỡ..."

Phó Đình Quân nghe liền hiểu lầm.

Lúc trước nàng sở dĩ cùng đến Trương Dịch, chính vì làm "Con tin", bây giờ đến Trương Dịch, tất nhiên phải ở trong tầm mắt của Mạch Nghị.

"Cửu gia yên tâm." Nàng khẽ đáp, "Ta sẽ ở yên tại Trương Dịch, môn hộ đóng chặt, để Mạch Nghị kia tìm không thấy nửa điểm sai lầm."

Sao hỏi một đằng lại trả lời một nẻo!

Triệu Lăng mông lung một lúc mới vỡ lẽ.

Hắn không khỏi xấu hổ.

Quả thật đã nói dối là không thể ngưng.

Bây giờ kết cuộc như thế nào tốt?

Nếu để cho nàng hiểu lầm mình là loại bán vợ cầu vinh... Hắn ngẫm lại đều cảm thấy lạnh sống lưng.

"Không phải như nàng nghĩ đâu," Hắn vội nói, "Quan hệ giữa ta và Mạch Nghị không tệ, huống chi ta đã đến Trang Lang Vệ, hắn không ác ý gì..." Lời còn chưa dứt, liền biết mình nói sai, "Không có ác ý", chẳng phải là nói, lúc trước là "Có ác ý", vì tiền đồ của hắn, cho nên hắn mới ép nàng theo tới nơi này?

"Đây là ý của ta," hắn lo lắng giải thích, "Nàng theo ta bôn ba hơn nửa năm này, nên điều dưỡng mấy ngày này mới được. Trương Dịch là cứ điểm của Tây Bắc, muốn ăn gì, mặc gì đều có thể mua ở đây..."

Không ai muốn người mình thương chịu khổ dù chỉ một chút.

Đối với Triệu Lăng tới nói, nàng cùng đến Trang Lang Vệ, được cho là một loại thần phục đối với đám người Thập Lục gia, Mạch Nghị đi!

"Ta cũng nghĩ như vậy." Phó Đình Quân cười nói, "Cửu gia không cần lo lắng cho ta, cứ yên tâm mà đi Trang Lang Vệ. Bên cạnh ta có hai vợ chồng Trịnh Tam, không sao đâu. Có chuyện gì, nơi này cách Trang Lang Vệ không xa, ta có thể nhờ người báo tin, ngươi ra roi thúc ngựa, bảy tám ngày là về đến."

Con gái nói một đằng nghĩ một nẻo vậy đó.

Rõ ràng trong lòng để ý vô cùng, nhưng vẫn cứ làm bộ bình tĩnh như không

Phó Đình Quân nở một nụ cười đoan trang mà xa cách, quan tâm mà khách sáo, khiến Triệu Lăng lo muốn hộc máu, buộc miệng nói lời đáy lòng: "Ta ở Trang Lang Vệ chỉ là một tổng kỳ nho nhỏ, nàng theo ta, trên có thê thiếp của Thiên họ, dưới có gia quyến của đồng liêu, đến lúc đó nàng cứ phải làm bộ làm tịch cười nói xã giao... Chẳng thà ở cạnh nhà Mạch Nghị, dù sao Mạch Nghị cũng là quan to, lại chỉ có một thiếp thất, nàng ta nói chuyện êm tai thì nàng nói với nàng ta vài câu, nếu nàng ta nói chuyện không dễ nghe thì nàng cứ đóng cửa lòng chuyện mình thích..."

Hắn lo nàng ủy khuất sao?

Phó Đình Quân rõ ràng đã quyết định phải tâm như nước đọng, khả nhu tình lại không bị khống chế như nước mùa xuân tràn ra khắp nơi ra, để nàng không thể thở nổi, để nàng không cách nào nói chuyện.

Nàng nhớ tới Bách hộ áo xanh kia.

Triệu Lăng cuối cùng cũng chỉ là mời Mạch Nghị phái thiếp thân thị vệ đem người kia đưa trở về... Còn có phân thủ Trang Lang Vệ tham tướng Vương Nghĩa, vẫn luôn chưa hề đi ra tại hắn yến thỉnh trong danh sách, có thể thấy được sự tình không thuận lợi như A Sâm nghĩ.

Nàng không thể giúp hắn cái gì, chí ít, nàng có thể làm được là không gây thêm phiền phức cho hắn, ngoan ngoãn đợi ở Trương Dịch, để hắn có thể yên tâm ra ngoài gặp những người kia.

"Ừ!" Nàng khẽ nói, "Ta nghe Cửu gia, ở lại Trương Dịch."

Đang nói thì đột nhiên bị Phó Đình Quân ngắt lời, hắn không khỏi nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Phó Đinh Quân nhu hòa như ánh trăng, khiến Triệu Lăng nghẹn lời, hồi lâu sau mới hoàn hồn.

Hắn đã nói linh tinh gì ấy nhỉ?

Nhưng nhìn Phó Đình Quân, giống như nàng rất thích nghe... Hơn nữa cũng đã thay đổi suy nghĩ

Triệu Lăng cảm giác hình như hắn đã thấy gì đó...

O(∩_∩)O~


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro