Convert: uyenchap210
"Sản nghiệp bên phủ Tây An tạm thời chưa thu lời, ngân phiếu của Bảo Khánh lâu tốt nhất là giữ lại dùng lúc khẩn cấp. Cửu gia gửi hai ngàn lượng bạc, thêm chỗ của ta tổng là 3,542 hai sáu tiền. Chúng ta vừa mới hết năm, thứ gì cũng phải mua, chi phí sinh hoạt một tháng ước chừng phải bảy, tám lượng bạc... Ngày tết lễ, ta chủ động giúp ngươi chuẩn bị. Chỗ Dĩnh Xuyên hầu dùng án hai trăm lượng bạc đặt mua đồ, chỗ Lưu phó Tổng binh dùng năm mươi lượng; phân thủ Trang Lang Vệ Vương đại nhân dùng sáu mươi lượng; phân thủ Tây Ninh Hồ đại nhân, phân thủ Túc Châu Bành đại nhân, phân thủ trấn phiên Trần đại nhân, mỗi người hai mươi lượng, chỗ Mạch Nghị dùng bốn mươi lượng; Thích lại mục và mấy nhà hàng xóm, mỗi nhà ba trăm văn..."
Trong phòng an bình yên tĩnh, tiếng của Phó Đình Quân thanh thúy êm tai như tiếng châu ngọc rơi xuống khay, nhưng lại khiến Triệu Lăng dựng tóc gáy.
Rõ ràng lúc nàng vừa nhìn thấy hắn trong nháy mắt đáy mắt kia không che giấu chút nào tâm tình vui sướng, thế nhưng trong nháy mắt, nàng liền trở nên tao nhã, lễ phép, và còn... xa cách.
Lúc ấy hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng không đa nghi niệm nhất chuyển liền bình thường trở lại.
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, nàng biết hắn trở về liền chạy ra gặp hắn, tâm ý nàng đối với hắn như thế nào, đã không cần nói cũng biết, hắn có thể nào lại quá nghiêm khắc cái khác.
Nghĩ tới những thứ này, trong đầu hắn liền hiện ra dung nhan xinh đẹp bởi vì trông thấy hắn như phồn hoa nở rộ diễm lệ vô song, lòng tràn đầy vui vẻ liền cản cũng ngăn không được tràn qua nội tâm, ánh mắt không muốn rời nàng một khắc nào.
Hắn ngồi trên ghế bành trong phòng, nhìn nàng bước chân nhẹ nhàng đi tới cửa, đón lấy ấm nước nóng mà Trịnh Tam Nương đưa tới... Ngón tay củ nàng trắng nõn dẫn theo đen như mực cái quai, oánh nhuận tinh tế tỉ mỉ, như dương chi ngọc thượng hạng, làm hắn cứ muốn nắm trong tay vuốt ve một phen, là ngọc trơn bóng, hay tay của nàng trơn bóng hơn... Nóng hôi hổi nước rơi tại thấu bạch chung trà bên trong, nàng lùi về sau nửa bước, tựa như sợ bị phỏng... Hắn nhớ nàng đã từng kể thường xuyên pha trà cho tổ mẫu... Cũng không biết có nói ngoa không... Nụ cười trên mặt hắn càng tươi.
Nàng đã nâng chung trà lên chung bỏ vào màu đỏ chót mạ vàng Hải Đường khay trà bên trong, hai tay nâng bàn, mỉm cười đi tới chỗ hắn.
Lục sắc chính là trà, xanh nhạt chính là tay, đỏ rực chính là khay trà, tiên diễm rực rỡ, như cảnh sắc mùa xuân, làm dòng người say đắm, làm hắn không tự chủ được tươi cười đứng dậy đón lấy chung trà... Sau đó nàng khách sáo mỉm cười, ngồi ở ghế bành bên cạnh hắn, không hỏi sao giờ hắn mới về, không hỏi hắn ăn cơm chưa, không hỏi hắn làm gì những ngày qua... Mà là lạnh lùng báo cáo chi phí sinh hoạt trong nhà cho hắn.
Kiểu nói chuyện này khách sáo và lạnh lùng, dù là người vô tâm cũng nhận ra sự khác thường của nàng, huống chi là Triệu Lăng luôn chú ý.
Rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào?
Hắn bèn ngắt lời nàng: "Đây đều là việc nhỏ, nàng cứ tự quyết!"
Nhưng còn chưa dứt, Phó Đình Quân đã lạnh mặt, tỏ thái độ không vui: "Cửu gia phí biết bao công sức như vậy, không phải vì một ngày kia có thể trổ hết tài năng, thoát khỏi khốn cảnh bị quản chế sao? Hay là hơn tháng không gặp, Cửu gia đã có suy nghĩ khác? Thậm chí ngay cả vấn đề biếu quà tết cho cấp trên cũng trở thành việc nhỏ rồi!" Nàng nói với giọng mỉa mai khiến hắn nghẹn lời.
Nàng cũng tiện thể nhắc tới chuyện lễ tết luôn"... Chờ mãi đến hai mươi tháng Chạp mà phía Cửu gia vẫn là không có tin báo gì, ta nghĩ đến lúc vẫn còn ở nhà, qua ngày tết ông Táo lại cho ngày tết lễ, cũng có chút không thành kính ý, thế nên đã bảo Trịnh Tam cầm danh thiếp của ngươi tới các phủ tặng..."
Hắn đã tính tới chuyện này từ lâu, nhưng giờ nhìn gương mặt như phủ một lớp sương lạnh của Phó Đình Quân, nghĩ đến nàng lo lắng trăm bề cho hắn, hắn đột nhiên mất đi dũng khí trả lời.
"Ta sơ sót." Nói một câu vô tri như chưa nghĩ. Hắn lập tức thấy xấu hổ.
Mặc dù đã hạ quyết tâm sẽ đối tốt với nàng, nhưng cũng đâu thể không hỏi rõ đúng sai đúng không? Một số lời nên nói vẫn phải nói.
Ngước mắt lại thấy sắc mặt nàng đã dịu đi, giọng nói cũng ấm áp hơn.
Hắn lập tức từ bỏ quyết định vừa rồi.
Nam tử hán đại trượng phu, việc gì phải so đo cãi lý những chuyện này với một nữ tử. Nàng đã để ý chuyện này như thế thì mình cứ dỗ dành nàng vui lên, cũng không cần luôn luôn câu nệ đúng sai khiến cho người ta nghiêm nghị sự tình mà phá hư giữa lẫn nhau bầu không khí.
Phó Đình Quân gặp Triệu Lăng sảng khoái nhận sai, trong lòng cho dù tràn đầy tức giận cũng không bước người ta tới chân tường, nàng dịu giọng: "Chỗ Lỗ đại nhân, ngươi qua chưa?" Lại nghĩ tới hắn lúc gần đi trông nom việc nhà đương đều giao cho mình... Có lẽ, hắn cho rằng đã giao tiền cho nàng, mặc định nàng sẽ giúp đỡ hắn chuẩn bị hết thảy, cho nên mới không để ý... Trong lòng nộ khí lập tức tiêu tan hơn phân nửa, thanh âm cũng trở nên dịu dạng, nói "Ngươi chờ chút", quay người vào nội thất.
Triệu Lăng không rõ, chờ ước chừng nửa chén trà nhỏ, Phó Đình Quân trở lại, đặt túi tiền màu xanh ngọc đan xen quấn quanh hoa bảo tướng vào tay hắn: "Chỗ này có hai trăm năm mươi lượng bạc. Trong đó hai trăm lượng. ngươi cầm đi mua đồ cho Lỗ đại nhân, ta để Trịnh Tam ra roi thúc ngựa đưa đi Trang Lang Vệ, chỉ cần nói ngươi đã dặn người nhà, bởi vì đường xá xa xôi, thời tiết không tốt nên chậm trễ. Chắc Lỗ chỉ huy sẽ không trách cứ. Còn dư lại, ngươi dùng để xã giao sau tết. Đã trở về thì cũng phải qua bên Mạch Nghị..."
Thái độ này, chẳng lẽ nàng tưởng mình sẽ ăn tết ở Trương Dịch?
Triệu Lăng thấy nhức nhức cái đầu, nhiều năm qua thành sát phạt quyết đoán lại làm cho hắn hiểu được, chuyện này càng kéo dài, hậu quả liền càng nghiêm trọng. Nhưng hắn lại không muốn để Phó Đình Quân lại không vui lần nữa, một chút suy tư, hắn cười nói: "Lần này ta trở về để theo Lỗ chỉ huy sử đi chúc tết Dĩnh Xuyên hầu. Phần lễ của hắn, vừa vặn đưa đến nhà trọ đi, đỡ phiền Trịnh Tam đi một chuyến tới Trang Lang Vệ."
Phó Đình Quân kinh ngạc nhìn Triệu Lăng.
Chẳng trách hắn về một mình, hóa ra không phải về ăn tết, mà là về đi chúc tết cấp trên!
Được đi theo chúc tết cấp trên, chắc là quan hệ giữa Triệu Lăng và Lỗ Thành cũng không tệ đi!
Nàng khẽ thở phào.
Triệu Lăng kiên trì gật đầu, cười nói: "Ta phải quay lại quán trọ ngay, buổi chiều còn theo Lỗ chỉ huy đi gặp Dĩnh Xuyên hầu."
Phó Đình Quân chợt cảm thấy trống rỗng, lửa giận trong lòng hóa thành một làn khói xanh bay đi mất tăm, mà trong đầu chỉ nghĩ đến câu "phải quay lại quán trọ ngay" mà vội nói: "Ngươi ăn trưa chưa? Có hẹn lúc nào phải quay lại quán trọ không?" Nghĩ đến vừa rồi nàng cố ý vắng vẻ hắn cùng hắn lao thao nói hồi lâu nói nhảm, trong lòng rất là hối hận, vội vàng hỏi hắn, "Có làm ngươi bị muộn không?"
Triệu Lăng nhìn nàng quan tâm mình, khóe miệng càng vui sướng vểnh cao.
"Không sao." Hắn giải thích với nàng, "Lỗ chỉ huy vừa đến quán trọ liền cho ta về thăm nhà một chút, ta thấy có lẽ hắn cũng có chuyện phải tránh ta, nói không chừng giữa trưa sẽ còn cùng một chỗ dùng bữa. Ta chỉ cần quay lại quán trọ trước giờ hẹn đi gặp Dĩnh Xuyên hầu là được."
Phó Đình Quân yên tâm lại, nghĩ đến vừa rồi hắn nói "Lỗ chỉ huy vừa đến quán trọ liền cho ta về thăm nhà một chút", biết hắn còn không dùng cơm trưa, quay đầu nhìn đồ hồ cát trên bàn, gặp lúc này mới vừa trưa sớm, tâm tình lại thư giãn mấy phần, nói: "Vậy Cửu gia cứ ở nhà nghỉ đi!" Nghĩ đến chính phòng tây ở giữa giường là lạnh , chờ giường đốt nóng, hắn cũng đi rồi, thương lượng hắn, "Ta bảo Trịnh Tam Nương dọn dẹp phòng của A Sâm lại nhé?"
Lúc trước kinh lịch để hắn dưỡng thành chỗ nào ngã xuống đều có thể rất nhanh ngủ thói quen, đối với mấy cái này ngược lại không giảng cứu, cười nói: "Được! Trước kia cũng không phải không ngủ qua."
Cũng là!
Phó Đình Quân kêu A Sâm hầu Triệu Lăng rửa mặt, sai Trịnh Tam lập tức đi ra phố mua quà tết cho Dĩnh Xuyên hầu: "... Cũng không được đầy đủ lắm. Nhớ kỹ đổi chén lưu ly thành chén ngọc, nếu như không có ngọc, đổi thành vàng cũng được; chặn giấy gỗ hoàng dương đổi thành giá bút." Hô Trịnh Tam Nương, "Cửu gia dùng bữa trưa rồi đi ngay, mau làm cơm trưa." Nghĩ đến Triệu Lăng đã không được ở nhà ăn tết, những cái kia đặt mua hàng tết giữ lại cũng không có ý nghĩa gì, lại phân phó Trịnh Tam Nương, "Mang cà rốt Thích thái thái tặng ra xào với thịt dê, lại đem làm rau cúc vàng cua ra rau xanh xào một bàn..." Một lúc cảm thấy có rất nhiều sự tình phải dặn dò, dứt khoát nói: "Thôi, để ta tự xuống bếp!"
Toàn bộ trong phòng người đều bắt đầu chuyển động, náo nhiệt ồn ào náo động đập vào mặt, lại làm cho người cảm thấy đầm ấm an lành.
Triệu Lăng rửa mặt xong, đổi y phục sạch sẽ nằm trên giường ấm áp, A Sâm lập tức hỏi: "Gia, ngài kể cho ta một chút chuyện ở quân doanh đi?" Mặt mũi tràn đầy mong chờ, "Chờ mấy năm nữa, ngài cũng đẫn ta lấy tới vệ sở đi!"
"Chờ ngươi có thể nhấc được đao rồi tính." Triệu Lăng cười thân mật vỗ một cái đầu của hắn, nhớ tới Phó Đình Quân đang ở phòng bếp, hỏi hắn "Những ngày này Phó cô nương ở nhà làm gì?"
"Cũng không làm gì!" A Sâm rầu rĩ nói, "Ngày nào cũng ở nhà, không phải thêu thùa may vá thì lại dạy ta đọc sách, thỉnh thoảng Thích thái thái ở sát vách sẽ đến chơi. Sau khi ngài đi, ta chỉ được ra phố có hai lần, cũng đều là cô nương để Trịnh Tam ca đi đặt mua đồ tết, Trịnh Tam ca muốn người trên xe giúp đỡ nhìn xem."
Tiểu tử này, từ nhỏ đã quen lang bạt với hắn, mới hơn tháng đã không chịu nổi.
"Ngươi phải nghe lời Phó cô nương, biết chưa?" Triệu Lăng nghiêm nghị dặn A Sâm, "Sau này chúng ta phải sống như những người bình thường, những cái Phó cô nương dạy chính là những thứ trẻ con nên học, ngươi phải chăm chỉ học tốt."
A Sâm nghe lời Triệu Lăng, mặc dù không hiểu, nhưng vẫn liên tục gật đầu.
Triệu Lăng lại ngẩn người ra.
Có vị Phó gia Cửu tiểu thư này, cuộc sống của hắn cũng sẽ dần bình thường trở lại!
Mỗi ngày cố gắng vì củi gạo dầu muối, vì để tương lai tươi sáng... Nóng vội doanh doanh, nhưng có đôi khi cũng là một kiểu hạnh phúc.
Hắn chợt mỉm cười.
Có giọng nam ngoài cửa hô vang: "Có ai không?"
Triệu Lăng ngồi dậy. A Sâm vội vàng chạy tới mở cửa.
Chỉ chốc lát sau, Mạch Nghị theo A Sâm vẩy màn vào.
"Cái tên này, về cũng không báo tiếng nào!" Hắn tươi cười đập lên vai Triệu Lăng, nhìn như thô lỗ nhưng lại thân thiết, "Nếu không gặp Lỗ Thành, ta còn không biết đâu!"
Tốc muội Lỗ Thành, trước nhờ Lỗ Thành mà thành thiếp của Mạch Nghị.
Hắn đã đến chúc tết Dĩnh Xuyên hầu, sao có thể quên Mạch Nghị chứ?
Triệu Lăng mời hắn ngồi: "Cái này mấy Thiên Vệ chỗ người đều hướng Tổng binh phủ chạy, sợ ngươi không rảnh. Đã tới thì ở lại dùng cơm trưa đi?"
"Được!" Mạch Nghị hớn hở, "Thú thật, ta vẫn nhớ tay nghề của vị kia nhà ngươi đó!"
O(∩_∩)O~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro