Chương 80: Qua lại
Convert: uyenchap210
Bánh hấp trống bồng bồng mặt trắng, một chén canh nấm bạch như sữa thả đào nhân thộn song giòn, một đĩa thịt dê xào cà rốt thơm ngào ngạt cà rốt, một đĩa hương xốp giòn vị thuần hồ lô gà, một đĩa thịt kho tàu vàng nâu óng, một đĩa phì phì gà gạo hải sâm, một đĩa vàng óng ánh xào chay rau cúc vàng, một đĩa trắng bóc đường trắng mật củ khoai, một bát sáu đĩa, bốn ăn mặn hai làm, ăn đến Mạch Nghị như gió cuốn mây tản: "Ta nói mà, ngươi trở về, kiểu gì cũng có lộc ăn." Một bên nói, một bên dùng bánh hấp mặt trắng tại chỉ còn lại nước canh thịt kho tàu trong đĩa dính một hồi, nhét vào bên trong miệng.
Tướng ăn của Triệu Lăng so với hắn văn nhã hơn nhiều, chính đoan cái hồ lô gà cảnh phấn màu chén nhỏ uống vào canh.
Mạch Nghị liền ngừng đũa nhìn hắn chằm chằm.
Triệu Lăng bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, nói: "Mặc dù ngươi mặc kệ ta, nhưng dẫu sao cũng là cấp trên, có lời gì cứ nói thẳng!"
Mạch Nghị nghe cười hắc hắc, nói: "Bây giờ ngươi biết ta là cấp trên của ngươi, vậy ta nói, ngươi cũng không thể cự tuyệt!"
Triệu Lăng đương nhiên sẽ không bên trên hắn cái này đương, chậm rãi nói: "Ngươi nói trước đi ta nghe xem."
Mạch Nghị đáy mắt hiện lên sự lúng túng, dừng hồi lâu mới thấp giọng: "Ta muốn cho Lỗ thị qua đây học nữ công của vị kia nhà ngươi."
Triệu Lăng kinh ngạc.
Mạch Nghị biểu lộ có chút quẫn bách, nói: "Sang năm tháng chín là thọ đản của tổ mẫu ta, mẫu thân bảo cho ta dẫn Lỗ thị về..." Mở miệng nói được, thần thái của hắn ngược lại tự nhiên chút, "Ngươi cũng biết, nhà chúng ta nhiều quy củ, Lỗ thị lớn lên ở biên hoang, làm sao biết những thứ này. Ta càng nghĩ, toàn bộ Trương Dịch cũng chỉ có vị kia nhà ngươi có thể chỉ điểm nàng một chút." Hắn nói, "Này" một tiếng, "Thế nào? Đây là lần đầu tiên ta nhờ vả ngươi!" Thanh âm có chút căng cứng. Thứ nhất là không quen nhờ vả, thứ hai đối Triệu Lăng, hắn mơ hồ cảm thấy bày thế gia công tử phổ nhi cũng chưa chắc hữu dụng, tâm tình có chút khẩn trương.
Triệu Lăng cau mày: "Việc này phải nói lại với Phó cô nương đã."
Mạch Nghị nghe vậy cười to, cả người đều thư giãn xuống tới: "Vậy chuyện này cứ thế quyết định!"
Có nhà ai không do nam nhân quyết định.
Triệu Lăng đã đồng ý, việc này cũng thành.
"Nào, ta kính ngươi một chung." Hắn vui vẻ nâng chén.
Trong phòng bếp, Phó Đình Quân đem in dấu tốt bánh thịt dùng giỏ trang phóng tới phía ngoài trên bệ cửa sổ —— đợi nguội, dùng bao gói kỹ, để Triệu Lăng mang cho bọn Dương Ngọc Thành và Kim Nguyên Bảo.
Nhỏ thần báo bên tai A Sâm chạy tới: "Cô nương, cô nương, Mạch tướng quân nói, muốn ngài dạy tiểu thiếp của hắn quy củ." Sau đó đem Mạch Nghị học cho Phó Đình Quân nghe.
Phó Đình Quân lớn lên từ nhỏ trong đại gia tộc, mọi người tự quét tuyết trước cửa, đừng quản người trên ngói sương, là nguyên tắc xử sự cơ bản nhất. Vị Lỗ thị kia, thật đúng là bị Thích thái thái nói trúng, cứ như vậy xem ra, cùng lắm cũng chỉ là ngoại thất, ngay cả thiếp cũng không được. Để nàng đi dạy nàng ấy quy củ, ngày nào đụng phải phu nhân của Mạch Nghị, nàng biết đối mặt thế nào?
Nhưng nghĩ tới Triệu Lăng còn dựa vào Mạch Nghị nhiều, nàng cũng chỉ đành thở dài: "Đi nói với Cửu gia, bảo hắn cứ yên tâm."
A Sâm làm sao biết ẩn tình rắc rối trong đó, chỉ biết Phó Đình Quân nể mặt Cửu gia đồng ý giúp Mạch Nghị, vô cùng vui vẻ đi phòng.
Mặc dù như thế, Triệu Lăng vẫn không đồng ý với Mạch Nghị.
"Chúng ta không cần lo chuyện trong nhà hắn." Lúc hắn đi có nói với Phó Đình Quân, "Nàng cứ đóng kín cửa nảo, nếu hắn làm phiền còn có Dĩnh Xuyên hầu! Chắc Hầu gia cũng không muốn Mạch Nghị vì chuyện này mà xa cách với người trong nhà."
Phó Đình Quân gật đầu.
Triệu Lăng thấp giọng căn dặn nàng: "Ta chỉ sợ trước tết Nguyên Tiêu cũng không thể về được, tết Nguyên Tiêu ngày ấy, bên Trương Dịch tổ chức trò chơi dân gian, khác mọi người nhiều, được thì bảo phu thê Trịnh Tam theo nàng ra ngoài đi một chút, đừng ru rú trong nhà mãi."
Hiện tại người người đều đang đồn nàng có tình có nghĩa, tình nguyện đi theo vị hôn phu đến nơi hoang vu này chịu khổ cũng không nguyện ý ở lại kinh đô có thân thích hưởng phúc... Nàng mặc dù dáng dấp trương dương, nhưng cũng không đại biểu nàng thích trương dương. Trương Dịch lớn bằng bàn tay, nàng lại ở phố sau, lui tới chính là những người kia. Nàng ở mãi trong nhà dẫn đến có người thường hỏi nàng trông thế nào qua Thích thái thái, nếu nàng ra ngoài đi lại, chỉ sợ phía sau sẽ có một đám đi sau chỉ trỏ.
Nhưng hắn lại không phải vị hôn phu của nàng thật... Chuyện này giấy sao gói được lửa!
Nói ít thì hay, nói nhiều tất nói hớ. Làm người cũng giống vậy, đi loạn khắp nơi, người quen biết nhiều, dễ dàng bị người nhận ra. Đến lúc đó mặc vào đầu, nàng chỉ sợ nhảy đến trong Hoàng hà cũng rửa không sạch.
Vẫn nên ở yên trong nhà ít ra ngoài thì hơn.
Chỉ là lời này không tiện nói rõ với Triệu Lăng, "ừ" một tiếng, Phó Đình Quân hỏi hắn chuyện tế tổ đêm ba mươi tết.
Triệu Lăng sửng sốt nửa ngày, có chút thất hồn lạc phách viết "Tiên khảo Triệu công tập mây", "Trước tỷ Mạnh nhũ nhân" giao cho Phó Đình Quân: "Ta đã nhiều năm không có tế bái cha mẹ." Trong mắt ánh lên nước mắt.
Nhìn Triệu Lăng buồn đau khổ sở như vậy, Phó Đình Quân trong lòng chỉ có xót xa, chỉ có thương cảm, chỉ có đau lòng, lúc trước phẫn nhiên bất mãn đột nhiên trở nên có chút buồn cười. Thanh âm của nàng ôn nhu đến như mơn trớn lá cây gió xuân: "Cửu gia yên tâm, ta sẽ chuẩn bị cẩn thận tế phẩm."
Nếu như không tin, làm sao lại giao chuyện tế tự của cha mẹ cho nàng xử lý.
Triệu Lăng mỉm cười với nàng, nhưng trong nụ cười lại có không cách nào xóa đi thương cảm.
Phó Đình Quân chăm chú nắm quyền, lúc này mới khắc chế suy nghĩ muốn đưa tay sờ sờ trán của hắn.
※
Sau khi Triệu Lăng đi, đầu tiên Phó Đình Quân mời người làm bài vị cho phụ mẫu Triệu Lăng, sau đó chưng màn thầu, chưng bánh mật, lại bởi vì cửa hàng đừng bán, tam sinh tế phẩm không mua được, liền dùng bột mì bóp chút heo dê bò loại hình thay thế. Đến ba mươi tết, cúng theo toàn bộ gà vịt thịt cá, cũng khá là đầy đủ.
Bái qua tổ tiên, không phân chủ tớ vây tại một chỗ ăn đoàn bữa cơm đoàn viên, giờ Tý đót pháo, mọi người cười cười nói nói đón giao thừa.
Sang mùng một đầu năm, Trịnh Tam phụng lệnh Phó Đình Quân cầm thiếp của Triệu Lăng mời hướng các vị đại nhân ngoài cửa phủ cái sọt bên trong một ném, xem như Triệu Lăng cho các vị đại nhân chúc tết, cũng liền không có việc gì, đóng cửa lại đến mỗi ngày chỉ nghĩ làm những món gì ngon, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng tươi cười.
Chớp mắt đã đến tết Nguyên Tiêu, Trịnh Tam dẫn A Sâm và Lâm Xuân đi ra đường xem trò chơi dân gian, Phó Đình Quân cùng Trịnh Tam Nương ở nhà thiêu thùa may vá.
Đã vào xuân, mấy ngày nay gió thổi không mang theo hơi lạnh, Triệu Lăng cũng nên đổi áo xuân.
Phụ thân của nàng là quan chính lục phẩm, bổng lộc còn chưa đủ mua bản vừa ý Tống khắc, huống chi là Triệu Lăng.
Củi mét hơn nhiều, không bằng thời gian nhiều, vẫn nên tiết kiệm một chút.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, có người đến gõ cửa: "Phó cô nương, Phó cô nương!"
Thanh âm quen quen, nhưng Phó Đình Quân không nhớ ra là ai.
Trịnh Tam đi mở cửa.
Đi vào là tỳ nữ Tuyết Mai của Lỗ thị, phía sau nàng còn có hai cái thô sử bà tử, một cái trong tay dẫn theo hộp quà, một cái trong tay bưng lấy năm sáu thớt kim quang lóng lánh khắp nơi trên đất kim thước đầu.
"Phó cô nương có ở nhà không?" Nàng cười nhẹ nhàng chào Trịnh Tam phúc, "Di thái thái nhà chúng ta đến thăm Phó cô nương."
Trịnh Tam ngẩng đầu nhìn thấy Lỗ thị thận trọng đứng ngoài cửa.
Hắn vội vàng cáo lỗi một tiếng, kêu Trịnh Tam Nương đi bẩm.
Phó Đình Quân biết vì chuyện gì, nghĩ đến Triệu Lăng, nàng do dự một chút, để Trịnh Tam Nương mời Lỗ thị vào.
Lỗ thị mới mười bảy, mười tám tuổi, dáng người yêu kiều, dung mạo mạo thanh tú, mặc dù xuất thân Tây Bắc nhưng lại mang vẻ yểu điệu của nữ tử vùng Giang Nam sông nước.
"Cô nương chưa chuyển tới đã thường nghe tướng quân nhắc tới cô nương." thái độ của nàng vô cùng khiêm tốn, "Đáng lẽ phải qua gặp sớm hơn, nhưng về sau lại nghe nói cô nương đang giữ đạo hiếu, sợ quấy rầy cô nương nên đến muộn chút. Trước mấy ngày tướng quân lại nhắc tới cô nương, nói cô nương nấu nướng rất ngon, đặc biệt là chiếc kia ma đào nhân thộn song giòn, bụng nhân tuyết trắng, vịt truân giòn non, vui mừng ngon miệng, làm được hết sức đạo, khen không dứt miệng. Mấy ngày nay tướng quân bề bộn công sự, ăn cái gì cũng không vừa ý, ta nhìn khổ sở trong lòng, đành phải mặt dạn mày dày qua thỉnh giáo cô nương nấu ăn thế nào. Xin cô nương không chê ta vụng về, dạy ta một chút."
Không hề nhắc tới cái gì quy củ, chỉ nói muốn theo nàng học nấu nướng, uyển chuyển lại thỏa đáng, xem ra cũng là người thông minh.
Chắc đã bàn trước với Mạch Nghị.
Phó Đình Quân cười đáp, hai người cười cười nói nói, hẹn ngày làm đồ ăn.
Từ đó về sau, ngày nào Lỗ thị cũng tới. Hoặc học làm đồ ăn, hoặc cầm kim khâu tới để Phó Đình Quân nhìn, hoặc là vẽ, viết thơ để Phó Đình Quân chỉ điểm, lại trông thấy nàng vội vàng làm áo xuân cho hội Triệu Lăng cùng Dương Ngọc Thành, liền dẫn mấy nha hoàn của mình qua, để bọn họ giúp Trịnh Tam Nương thiêu thùa may vá.
Mấy nha hoàn thêu thùa rất giỏi, chỉ là Phó Đình Quân cảm thấy tự mình làm sẽ yên tâm hơn, quần áo vớ giày của Triệu Lăng vẫn do nàng làm, mấy nha hoàn thì giúp làm đồ cho hội Dương Ngọc Thành.
Chuyện này bị Thích thái thái để ý.
Nàng nhìn ống khói nhà Phó Đình Quân, cố ý chọn ngày Lỗ thị sang học nấu ăn, sau đó nhất kinh nhất sạ tiến vào phòng bếp.
"Thật không ngờ Phó cô nương còn giỏi làm bếp vậy, nhìn canh còng vó này, tinh tế tỉ mỉ nhẵn mịn, xốp giòn ngon miệng." Nàng cầm lấy thìa múc một ngụm đưa lên miệng ăn, "Ngon, ngon lắm!" Lại cố ý hỏi Phó Đình Quân, "Cô nương là người huyện Bình Lương nhỉ? Làm sao lại biết làm đồ ăn Trương Dịch?" lại làm như không thấy Lỗ thị đang đứng bên.
Phó Đình Quân có chút đau đầu, cười nói: "Có lần Cửu gia gọi bàn tiệc của Hỉ Thấm Lâu, vừa hay có món này, ta thấy Cửu gia thích nên lưu tâm."
"Phó cô nương thật đúng là lan tâm huệ chất!" Nàng nói một đống, sau đó đột ngột cáo từ giống như lúc tới.
Phó Đình Quân không hiểu.
Sắc mặt Lỗ thị rất khó coi, miễn cưỡng cười cười với nàng, lấy cớ không khỏe cũng cáo từ.
Không biết hai người này có ân oán gì?
Phó Đình Quân cũng không muốn bị người ta đá qua đá lại, bèn kêu Trịnh Tam ra ngoài nghe ngóng.
Thích thái thái cùng Lỗ thị sự tình không có hỏi thăm, nhưng lại nghe được người ở phố bàn tán, nói Phó Đình Quân tháo vát nấu ngon, ngay đến Lỗ thị cũng phải cúi đầu thỉnh giáo Phó Đình Quân.
Tin tức này khẳng định là do Thích thái thái truyền đi.
Nàng vô ý coi người khác là thành bàn đạp, không khỏi khó chịu.
Trang Lang Vệ gửi tin của Triệu Lăng.
Phó Đình Quân thế mới biết, hóa ra năm trước Triệu Lăng theo Lỗ Thành đi một chuyến tới Trấn Phiên vệ, gặp gió lớn tuyết, chậm trễ trở về, đợi trở về Trang Lang Vệ, Lỗ Thành lại vội đi đưa lễ tết cho Dĩnh Xuyên hầu, hắn căn bản không nhận được thư của nàng.
"Thật là!" Phó Đình Quân đỏ mặt nhỏ giọng thầm thì, tìm nửa ngày cũng không có tìm được cái hộp phù hợp để cất thư, cố ý kêu Trịnh Tam lên phố mua cái hộp sơn khắc lấy quấn nhánh văn, cẩn thận cất thư vào đó, giúp trong tủ đầu giường.
Đến ban đêm, một người mượn ánh đèn mờ lẳng lặng hồi âm Triệu Lăng. Chỉ hỏi sinh hoạt ngày thường của hắn, cái khác, một chữ cũng không nói.
※
Tỷ muội nhóm, các huynh đệ, cuối tháng, cầu phấn hồng phiếu trợ giúp!
O(∩_∩)O~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro