Chương 82: Chiến tranh nổ ra

Convert: uyenchap210

Vương phu nhân thấy sắc mặt Phó Đình Quân trắng bệch trán túa mồ hôi lạnh, nghĩ đến nàng vẫn là một cái tiểu cô nươg, bên người cũng không có trưởng bối có thể khuyên nhủ thì trong lòng không khỏi thương cảm, dịu giọng: "Tuy nói phụ nhân quý ở dịu hiền. Thế nhưng nên biết lễ nghĩa, đúng sai, không thể mù quáng bao dung ngược lại hỏng thanh danh. Ta nhìn ngươi là đứa bé hiểu chuyện, cho nên mới không để ý giao tình còn thấp, nói những lời từ đáy lòng này. Nếu ngươi cảm thấy ta nói đúng, không ngại cẩn thận suy nghĩ; nếu như cảm thấy ta không rõ nội tình, ngôn từ quá trớn, thì cứ coi như trưởng bối lải nhải, nghe một chút không sao..."

"Không, không, không, " Phó Đình Quân vội nói, "Phu nhân chữ như châu ngọc, khai sáng cho ta, là ta hồ đồ, làm việc khinh suất." Nói rồi đứng dậy nhún gối sâu thi lễ với Vương phu nhân, "Đa tạ phu nhân chỉ dạy ta, đại ân đại đức, suốt đời khó quên!" Thái độ kính cẩn nghe theo, ngữ khí chân thành.

Vương phu nhân hài lòng gật đầu, giọng nói càng phát dịu dàng: "Ngươi trẻ tuổi, trải đời ít, không biết sự lợi hại của 'Ba người thành hổ', cũng không trách ngươi. Về sau làm việc cẩn thận chu toàn chút." Lại nói, "Ta nghe nói phụ mẫu của Triệu tổng kỳ phụ đều không ở đây, ngươi ở nhà, mọi chuyện cần có quy tắc. Phải biết, nhà ở chính là kế lâu dài, nhi nữ phải chăng có thể cần kiệm vừa làm ruộng vừa đi học, gia đạo phải chăng có thể thịnh vượng phát đạt, nam tử làm quan bên ngoài, có thể phát triển đến đâu thì đều cần có nội viện nghiêm cẩn. Ngươi lúc nào cũng phải khiêm cung tiết kiệm thì phúc phận lâu đời. Mới là con đường lâu dài."

Phó Đình Quân thật sự tôn kính, cung kính thưa vâng, hai tay dâng trà kính cho Vương phu nhân.

Đáy mắt Vương phu nhân lộ ra nụ cười vui mừng, sau đó dặn Phó Đình Quân: "Thích thái thái là người thích nói chuyện, xa chi tắc oán, gần chi tắc ghét, ngươi cứ tự cân nhắc. Còn Lỗ thị..." Nàng trầm ngâm nói, "Vẫn nên ít qua lại thì hơn."

Phó Đình Quân đáp lời.

Vương phu nhân lại nói một số chuyển quản lí gia đình.

Bình tĩnh xem xét, lời của Vương phu nhân không bằng những gì Phó Đình Quân học ở nhà, chỉ là kiến thức đều được viết tại trong sách khuê huấn, Phó Đình Quân thuộc nằm lòng nhưng chưa chắc có thể liên hệ với một sốt việc thực tế, nghe Vương phu nhân, nàng ngẫm lại thì càng thêm hiểu rõ, trong nội tâm lập tức sinh ra mấy phần cảm kích đối với Vương phu nhân, như đệ tử cúi đầu lắng nghe, sau đó lại đích thân xuống bếp, giữ Vương phu nhân lại dùng bữa, tiễn Vương phu nhân đến tận cửa chính mới trở về.

Từ đó về sau, Phó Đình Quân nhớ kỹ lời củaVương phu nhân, lúc Thích thái thái và Lỗ thị tới nhà, nàng lấy cớ bận may đồ xuân cho Triệu Lăng, mời bọn họ ngồi chơi trong phòng, mà kim chỉ trong tay lại không buông, nói cái gì cũng chỉ đáp vài câu hưởng ứng, thái độ lơ đễnh, dần dà Thích thái thái thấy không thú vị nên tới ít; phía bên Lỗ thị mặc dù ẩn ý chê trách nhưng cũng không thể trách Phó Đình Quân bận may đồ cho Triệu Lăng, chỉ có thể chờ đợi Phó Đình Quân hết bận rồi mới nói chuyện.

Trong nhà yên bình trở lại.

Phó Đình Quân thở phào nhẹ nhõm, cửa viện đóng kín, mỗi sáng sớm, không dạy A Sâm đọc sách viết chữ thì cũng làm áo xuân cho Triệu Lăng.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã đến trung tuần tháng Ba, Trịnh Tam đề nghị trông hai cây trong sân, Phó Đình Quân cũng thấy được, nhưng vừa mới trồng cây được mấy ngày thì mây đen ùn ùn kéo đến, cuồng phong lốc xoáy tựa như con quay quét qua Trương Dịch, ngay cả dê súc đều bị cuốn bay lên trời, thậm chí còn có người ta bị mất hài tử, trong thành tiếng khóc vang thiên. 

Cũng may hầu hết các nhà bên Phó Đình Quân đều rất kiên cố, sát vách lại có người có kinh nghiệm hô hào cái gì mà "Tất cả trốn vào trong phòng", "Dắt ngựa vào trong phòng", "Nhanh đóng cửa lại", Trịnh Tam trải đời nhiều, đầu óc nhanh nhạy, cũng thu dọn đồ đạc giống người ta nên ngoại trừ hai cái cây kia và ngựa tre của Lâm Xuân để quên ngoài sân thì không có gì tổn thấy.

Lâm Xuân không tìm thấy ngựa tre, oa oa khóc lớn.

Trịnh Tam đang dọn dẹp ngoài sân tan hoang xoa nhẹ đầu bé: "Còn sống là tốt rồi, khóc gì!"

Bé đã có thể đi trên nền đất, tủi thân ôm đùi A Sâm không thả.

Mọi người bật cười ha ha, xóa tan nỗi sợ lốc xoáy.

Vương phu nhân phái người qua đây xem, thấy nhà Phó Đình Quân dọn dẹp ổn thỏa thì vị mụ mụ thân cận của Vương phu nhân không khỏi tán dương Phó Đình Quân có cách trị gia, khiến Phó Đình Quân rất xấu hổ: "May mà có phu thê Trịnh Tam nhạy bén."

Vị ma ma kia lại không nghĩ vậy, cười nói: "Đó cũng là vì bình thường cô nương quản giáo nghiêm cẩn."

Phó Đình Quân đành phải khiêm tốn một hồi, bởi vì vị ma ma kia còn phải về bẩm báo với Vương phu nhân nên nàng cũng không giữ lại, để Trịnh Tam Nương thưởng mấy bạc vụn, tiễn ra ngoài.

Qua vài ngày nữa, có một quân sĩ ba mươi tuổi mặc áo khoácđỏ tới nhà.

"Ta là Triệu Minh được phân công quản lý đồn điền ở Trang Lang Vệ, bởi vì cùng họ với Triệu tổng kỳ nên thân như huynh đệ." Hắn cười nói, "Triệu huynh đệ nghe nói Trương Dịch xảy ra gió lốc, lần này ta đến phủ Tổng binh để báo có công chuyện, Triệu huynh đệ nhờ ta đến xem nhà như thế nào?"

Hai đầu lông mày của hắn lộ ra mấy phần lõi đời, khôn khéo đánh giá bày biện trong thính đường.

Trịnh Tam Nương đi ra từ trong nhà, tươi cười hành lễ với Triệu Minh, truyền lời của Phó Đình Quân: "Triệu quản sự vất vả rồi, xin chuyển lời cho gia nhà chúng tôi, trong nhà hết thảy mạnh khỏe, không cần lo lắng." Lại nói, "Gia nhà chúng tôi không có nhà, cô nương lại là đàn bà con gái, chỉ đành mời Triệu quản sự ngồi một mình uống chén rượu nhạt để tỏ lòng biết ơn!"

"Không cần, không cần!" Triệu Minh vội cười nói, "Ta còn có việc, không tiện ở lâu. Ngày nào Triệu huynh đệ về, ta lại đến quấy rầy một bữa cũng không muộn!" Cực lực chối từ muốn đi.

Tình huống này cũng không tiện giữ lại, nói mấy lời khách sáo rồi Trịnh Tam mang ra chút quà quê gà vịt sấy khô gió vịt đã chuẩn bị sẵn, tiễn Triệu Minh ra cửa.

Sáng hôm sau, Lỗ thị tới, đuổi Tuyết Mai và Trịnh Tam Nương đi, thì thầm với Phó Đình Quân: "Hôm qua ca ca của ta đến Trương Dịch, nghe hắn nói người Mông lại xâm chiếm Quy Đức sở, Trấn Hải Bảo, Phục Khương bảo đều đã thất thủ. Hầu gia đã mệnh Phân thủ Tây Ninh vệ Hồ tham tướng, Phân thủ Trang Lang Vệ Vương tham tướng chạy tới Tây Ninh vệ, tam chín phần mười Trang Lang Vệ cũng phải phái binh tiếp viện." nàng nói, trên mặt lộ rõ lo lắng, "Lại sắp chiến tranh!"

Phó Đình Quân nghe thì giật thót kêu lên: "Thật ư?" Sao ngày hôm qua có vị quản sự đồn điền tên là Triệu Minh đến đây nhưng không nhắc tới một câu nào? Nàng nghĩ đến Trấn Bải bảo và Phục Khương bảo đều là vị trí trọng yếu của Tây Ninh vệ thì ôm một tia may mắn, ngập ngừng nói: "Cách Tây Ninh vệ gần nhất không phải Niễn Bá sở sao? Tiếp viện thì Niễn Bá sở phải tiếp viện trước chứ?"

"Ngươi không biết rồi." Lúc Lỗ thị nói lời này, trên mặt mang theo chút kiêu ngạo, "Thiên hộ Ngô Anh của Niễn Bá sở chính là hạng người vô năng, dựa vào ca ca đã tử chiến tại Gia Dự quan của hắn mới được làm Thiên hộ, luận đánh trận, hắn vô dụng. Chỉ có thể điều ca ca của ta đi tiếp viện."

Nói cách khác, Triệu Lăng cũng có cơ hội ra chiến trường!

Phó Đình Quân vừa mừng vừa sợ. Sợ chiến trường quá nguy hiểm, ngẫm lại mà lo lắng thay Triệu Lăng. Vui vì quân công quan trọng, nếu Triệu Lăng có cơ hội ra chiến trường, nói không chừng có thể có quân công, đến lúc đó có thể thăng chức, bọn họ cũng có thể sớm rời quân doanh.

"Tất cả mọi người sẽ đi Tây Ninh vệ sao?" Nàng hỏi Lỗ thị.

Lỗ thị cười nói: "Cái này thì ta cũng không biết! Nhưng mà ta có thể nói với ca ca của ta một câu, để Triệu tổng kỳ cùng đi Tây Ninh vệ!" Nàng nói, ánh mắt lóe lên nhìn qua Phó Đình Quân.

Có thể cùng đi Tây Ninh vệ, tức là có thể đánh giặc, có thể đánh giặc thì có thể được thăng chức!

Nàng là người rất giỏi quan sát sắc mặt, không thì Mạch Nghị đã không muốn đưa nàng về nhân dịp tổ mẫu của hắn, cũng sẽ không vì nàng mà bỏ qua cho Phó Đình Quân. Phó Đình Quân lãnh đạm với nàng, nàng đã nhận ra từ lâu.

Trước khi nhìn thấy Phó Đình Quân, nàng đã nghe Mạch Nghị nhắc qua.

Trong miệng Mạch Nghị, vị Phó cô nương này tốt thế này, tốt thế kia, còn để nàng đi theo học quy củ. Nàng cứ tưởng rằng, vị Phó công nương mà Mạch Nghị tôn sùng này là người tính tình mạnh mẽ ngang bướng, không ngờ người ta lại vui vẻ dễ gần, nhưng điều khiến nội tâm nàng không thoải mái là về dung mạo của Phó cô nương, đừng nói là Trương Dịch, chỉ sợ toàn bộ mười bảy vệ sở dưới trướng Tống binh Cam Túc cũng thuộc hạng số một số hai.

Mạch Nghị là người mắt không dính bụi, lại nhiệt tình giúp đỡ Triệu gia tìm nhà như vậy... Cho nên mỗi khi nàng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phó Đình Quân, trong lòng lại cảm thấy bồn chồn hoảng hốt. Đặc biệt là phụ mẫu của vị Phó cô nương này đều mất, gia đạo sa sút, vị hôn phu Triệu Lăng là tổng kỳ dựa vào huynh trưởng của nàng kiếm quân công... Phó Đình Quân đối đãi với nàng ân cần mà cũng lạnh lùng, nàng rất muốn tìm một cơ hội khuyên bảo vị Phó cô nương này, nhắc nàng đừng cao ngạo như vậy. 

Phó Đình Quân xem thường.

Nhờ vả nàng ta, chẳng thà nhờ trực tiếp Mạch Nghị.

Chắc hẳn Mạch Nghị cũng rất muốn biết rốt cuộc bản lãnh của Triệu Lăng đến đâu?

Nói không chừng, Mạch Nghị đã nói trước với Lỗ Thành rồi!

"Đa tạ Lỗ di nương." Phó Đình Quân nói, "Chuyện này, ta nghĩ vẫn nên để Triệu gia quyết định, ta không thể quyết định thay hắn."

Lỗ thị trợn mắt hốc mồm.

Những năm này có Dĩnh Xuyên hầu trấn thủ phủ Tổng binh Cam Túc, dù có là người Mông, Thát Tử hay Thổ Phiên đều từng bại trận dưới tay hắn, rất kiêng kỵ hắn, thỉnh thoảng xuất binh xâm chiếm cũng vì đói quá không còn cách nào, nhưng chỉ cần phủ Tổng binh xuất binh, chắc chắn tất cả đều nghe tiếng mà tán, dù có chống cự cũng yếu ớt sợ hãi. Cho nên các vệ sở nghe nói có người xâm chiếm thường sẽ tranh nhau đi tiếp viện tích góp quân công.

Phó cô nương không biết nên mới có suy nghĩ như vậy chăng!

Lỗ thị vội giải thích với Phó Đình Quân.

Phó Đình Quân không thay đổi quyết định ban đầu.

Lỗ thị có hơi bất ngờ, mày nhăn lại nhưng lập tứ đã giãn ra.

"Cũng phải." Nàng cười nói, "Đều tại ta, quan tâm tắc loạn. Chắc hẳn Triệu tổng kỳ đã có dự tính từ trước." Sau đó hỏi nói tới chuyện gió lốc tàn phá trong thành, "Hai ngày nữa Dĩnh Xuyên hầu sẽ đích thân đến chùa Đại Phật làm đạo tràng cho bách tính gặp nạn, ta cũng chuẩn bị đi cầu phúc cho tướng quân, Phó cô nương, nhỡ Triệu tổng kỳ đi Tây Ninh vệ... Hay là ngươi đi với ta đi!"

Tất nhiên Phó Đình Quân từ chối khéo. Lỗ thị thất vọng ra về.

Phó Đình Quân lập tức viết phong thư để Trịnh Tam đưa đến Trang Lang Vệ: "... E là tin tức này vẫn chưa lan rộng, nếu Cửu gia có thể biết tin sớm thì cũng có kế hoạch." Nàng đang nói thì khựng lại, nói tiếp "Cửu gia đi hay ở, ngươi cũng hỏi rõ cho ta."

Nhưng trực giác đã mách bảo, chắc chắn Triệu Lăng sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này.

Chùa Đại Phật Tự, quả thật phải đi một chuyến.

Trịnh Tam lại tỏ vẻ khó xử: "Trước khi đi Cửu gia đã dặn đi dặn lại tôi không được rời mắt khỏi cô nương." 

Nếu hắn đi, trong nhà chỉ còn trẻ nhỏ và phụ nữ, sao có thể yên tâm?

"Chúng ta đang ở phố sau phủ Tổng binh." Phó Đình Quân biết lo lắng của hắn, "Ngươi cứ yên tâm." Sau đó ví dụ, "Ngươi nhìn nhà Thích thái thái xem, ngay cả người giữ cửa cũng không có, không phải cũng vẫn tốt à!"

Trịnh Tam do dự mãi, cuối cùng vẫn không lay chuyển được Phó Đình Quân, đi Trang Lang Vệ.

Phó Đình Quân mướn chiếc xe, cùng Trịnh Tam Nương đi chùa Đại Phật Tự.

Chùa Đại Phật Tự lại gọi Phật nằm chùa, có tuổi đời đã hơn ba trăm năm, chủ điện thờ phụng một Thích Ca Mâu Ni Niết Bàn cao hơn mười trượng, Đại Phật một cây ngón giữa liền có thể nằm thẳng một người, khí thế cực kỳ hùng vĩ, Phó Đình Quân chưa bao giờ thấy qua.

Nhưng nàng không có tâm trạng thưởng thức.

Hòa trong dòng người đông đúc, nàng thành kính quỳ gối trên bồ đoàn, lẩm nhẩm cầu nguyện với Bồ Tát, xin Bồ Tát phù hộ Triệu Lăng bình an khoẻ mạnh, vạn sự trôi chảy.

Một khắc này, trong nội tâm nàng thoáng chút hối hận. Đao thương không có mắt, nếu nhỡ... Có lẽ nàng không nên giúp, khiến Triệu Lăng nhập ngũ. 

Liên quan tới đổi mới thời điểm cùng tỷ muội nhóm, các huynh đệ nói một chút O(∩_∩)O~ ta mỗi cái chủ nhật muốn đi nhìn nữ nhi, nếu như tăng thêm, chủ nhật cùng thứ hai về thời gian có chút không kịp, còn xin đọc sách tỷ muội nhóm, các huynh đệ chú ý một chút, chủ nhật cùng thứ hai bình thường đều là đơn càng.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro