Chương 83: Quấy rối

Convert: uyenchap210

Phó Đình Quân cúi đầu xuống, kéo khăn trùm đầu lên, gần như toàn bộ khuôn mặt trắng nõn như ngọc giấu ở sau khăn trùm đầu. Nàng bước nhanh rời khỏi chính điện của Đại Phật tự, lướt qua đám ăn chơi lêu lổng đang ngồi trên lan can đá cười cợt, tâm trạng bất an như ngồi bàn chông mới hơi lắng xuống.

Nàng phân phó xa phu: "Nhanh lên về phố sau phủ tổng binh."

Xa phu cũng trông thấy cảnh vừa rồi, vội lên tiếng, lập tức đánh ngựa rời Đại Phật tự.

Phó Đình Quân nhẹ nhàng thở ra.

Nàng cũng không biết chuyện là thế nào, nhưng dù là từ cách ăn mặc hay hành vi cử chỉ, rõ ràng đều đã rất cẩn thận kín kẽ, còn xen lẫn giữa nhiều phụ nhân như vậy, vậy mà đám người kia lại dễ dàng chú ý tới nàng. . . Ánh mắt nhìn chằm chằm nàng như nhìn chằm chằm miếng thịt trên thớt, mang theo tham lam không che giấu chút nào, lúc nàng quyên tiền hương hỏa vào trong thùng công đức cũng giả vờ như quyên tiền thừa cơ tới gần nàng. . . Nếu không phải nàng nhạy bén, kịp thời tránh đi, người kia chỉ sợ đã đụng vào người nàng.

May mà hữu kinh vô hiểm ra khỏi Đại Phật tự!

Nhưng tiếng lòng cảm khái của nàng còn chưa dứt, Phó Đình Quân đã nghe thấy tiếng Trịnh Tam Nương hoảng sợ: "Cô nương, bọn hắn một đường đi theo chúng ta!"

Phó Đình Quân theo tiếng kêu nhìn lại.

Trịnh Tam Nương vén rèm xe, thần sắc kinh hoảng nhìn lại nàng.

Phó Đình Quân bất an, tiến đến cửa sổ xe nhìn ra ngoài.

Nam tử vừa rồi bám theo nàng lúc quyên tiền vào thùng công đức cưỡi con ngựa đỏ thẫm to khoẻ, dẫn theo bốn, năm cái tay ăn chơi đang không nhanh không chậm bám theo sau xe ngựa của các nàng, hai bên người đi đường thấy thì vội vàng dẹp đường ra cho hắn.

Tâm tình Phó Đình Quân càng ngưng trọng.

Nàng hỏi xa phu: "Lão biết đám người này không?"

"Biết." Xa phu nhìn về sau, thần sắc khẽ biến, "Người dẫn đầu là Phùng Đại Hổ, huynh đệ của tiểu thiếp của Phó tổng binh phủ tổng binh." Hắn nói, lộ ra vẻ lo lắng, "Người này mặc dù hay làm bậy, nhưng không dám phách lối quá ở cái đất Trương Dịch này, sao hôm nay lại bám đi theo đường này thế này?"

Phó Đình Quân lại chỉ chú ý tới câu "Không dám phách lối", vội nói: "Xin hỏi lão trượng, bởi vì Hầu gia trấn thủ Trương Dịch hay còn duyên cớ gì?"

"Đương nhiên vì Hầu gia trấn thủ Trương Dịch." Xa phu nói, " Hầu gia ghét nhất người dưới làm điều xằng bậy, đừng nói một huynh đệ của tiểu thiếp như hắn, chính là đích tử của Bình Tây Hầu Phùng gia cũng từng phải chịu trừng phạt." Sau đó an ủi nàng, "Người cũng đừng lo lắng. Hắn trông thấy ngài ở phố sau phủ tổng binh chắc hẳn sẽ biết khó mà lui."

Chỉ hi vọng như thế.

Cả đường này Phó Đình Quân hết mực chú ý đến tên Phùng Đại Hổ này.

Quả nhiên, hắn thấy từ xa xe ngựa của các nàng tiến vào phó sau phủ tổng binh thì không đi theo nữa, mà đứng ở đó nhìn chăm chằm các nàng thật lâu.

Phó Đình Quân trở về phòng bèn viết phong thư để A Sâm gửi cho Vương phu nhân, kể lại toàn bộ sự tình cho Vương phu nhân, mời Vương phu nhân phái người đáng tin giúp đỡ trông cửa.

Vương phu nhân lập tức phái một người to cao, tướng mạo trung thực đôn hậu bốn mươi theo A Sâm về phố sau, còn bảo A Sâm hồi âm lại nàng: "Người này họ Ngụy, tên Thạch, đã theo nhà bọn ta hai mươi mấy năm, không ai ở Trương Dịch không biết hắn."

Những chuyện đã trải qua nói cho Phó Đình Quân biết, hoàn toàn ỷ lại người khác, tính mệnh cũng sẽ nắm giữ trong tay người khác.

Nàng bảo Trịnh Tam Nương ra chợ mua mấy hộp điểm tâm biếu Vương phu nhân, xem như tạ lễ. Lại bảo A Sâm ra phố: "Mua cũng được, xin cũng tốt, kiếm mấy con chó lớn về nhà."

Lúc trước nàng đến điền trang, trong điền trang nuôi rất nhiều chó coi cửa.

Mặc dù nói chó nuôi từ nhỏ trung thành nhất, nhưng nàng bây giờ cần ngay, chỉ có thể ngựa chết cứu thành ngựa sống, có thể gọi hai tiếng tráng tăng thanh thế cũng không tệ.

A Sâm nghe nói có thể nuôi chó, sung sướng bừng bừng đi, đến buổi chiều, dẫn hai con chó mực lớn, bốn, năm con chó vàng nhỏ về.

"Hai con chó mực dùng để hù dọa người, " A Sâm mặt mày hớn hở giải thích, "Chó con thì để nuôi, về sau giữ nhà."

Ngược lại cùng suy nghĩ với Phó Đình Quân.

Nàng cười khen ngợi A Sâm, sau đó dặn A Sâm chú ý tắm cho chó mỗi ngày: "Miễn cho có bọ chét, con rận nhảy vào trong phòng hoặc leo đến trên thân người, đến lúc đó ta sẽ cạo sạch tóc ngươi."

A Sâm ôm đầu thẳng le lưỡi, ngoan ngoãn mỗi ngày cho chó tắm rửa, Lâm Xuân thì ngồi xổm ở một bên giúp xối nước.

Một lớn một nhỏ cùng đàn chó con vây quanh, ai trông cũng phải cười vui.

Cứ thế qua bảy, tám ngày, không có chuyện gì xảy ra, Phó Đình Quân dần dần yên lòng.

Trịnh Tam trở về.

Vào cửa trông thấy Ngụy Thạch, hắn rất là kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thu liễm dị sắc, cung kính đến phòng báo tin cho Phó Đình Quân: "Ta ra roi thúc ngựa, đuổi tại Lỗ chỉ huy làm cho trước nhìn thấy Cửu gia. Đợi Lỗ chỉ huy vừa về đến, Cửu gia bèn đi gặp Lỗ chỉ huy." Hắn nói, toét miệng cười cười, "Dương tiểu kỳ nói, Lỗ chỉ huy vẫn luôn thăm dò quan hệ giữa Cửu gia và Mạch gia, lần trước dẫn Cửu gia chúc tết Dĩnh Xuyên hầu cũng là muốn nhìn xem thái độ của Dĩnh Xuyên hầu với Cửu gia ra sao. Cửu gia cũng hiểu, sớm viết phong thư cho Lâm Trì, nói sau khi gặp Dĩnh Xuyên hầu, có việc bàn bạc với Lâm Trì, lại sợ xin phép nghỉ sẽ khiến Lỗ chỉ huy làm không vui, bảo Lâm Trì là sau khi Lỗ chỉ huy gặp Dĩnh Xuyên hầu thì mượn cớ giữ hắn lại. Lâm Trì không nghi ngờ gì, theo Cửu gia lời nói, lúc Lỗ chỉ huy chúc tết xong Dĩnh xuyên hầu thì giúp Cửu gia xin nghỉ, Cửu gia cho lôi đến tổng binh phủ chỗ ở của hắn, Lỗ chỉ huy biết Lâm Trì là thị vệ thân tín của Dĩnh Xuyên hầu, cho rằng Dĩnh Xuyên hầu muốn tự mình giữ Cửu gia nói vài câu. . . Từ đó về sau, Lỗ chỉ huy có thái độ với Cửu gia khác hẳn. Lần này Cửu gia lại bày ra một bộ sớm biết Lỗ chỉ huy đi Trương Dịch làm gì, Lỗ chỉ huy lại càng không có nghi kỵ. Cửu gia tỏ ý, hắn liền đồng ý cho Cửu gia đi Tây Ninh vệ, còn nói Cửu gia cứ yên tâm nghe lệnh của hắn, đến lúc đó chắc chắn được làm Bách hộ."

Phó Đình Quân không khỏi cẩn thận suy tư việc này.

Không cần phải nghi ngờ về năng lực của Triệu Lăng, Lỗ Thành lại nguyện ý cho hắn cơ hội, nàng tin tưởng hắn khẳng định sẽ lập công. Nhưng chỉ với một lần lập công đã lên Bách hộ, chỉ sợ vẫn phải nhờ vào Dĩnh Xuyên hầu.

Lỗ Thành coi Triệu Lăng là người được Dĩnh Xuyên hầu xem trọng, cho nên mới nắm chắc như vậy. Nếu như đến lúc đó Triệu Lăng không thể lên làm Bách hộ, cố gắng trước đó chẳng phải là vô nghĩa rồi sao?

Nên nhờ ai đây?

Vương phu nhân?

Không được.

Nghe giọng điệu giáo huấn nàng của Vương phu nhân, chắn chắn Vương phu nhân là người tuân thủ lễ tắc, nàng lo toan chuyện Triệu Lăng, nói không chừng Vương phu nhân chẳng những không khe ngợi mà ngược lại sẽ còn cảm thấy nàng tẫn kê ti thần, kết quả hoàn toàn ngược lại.

Tìm Mạch Nghị?

Nàng một thân nữ lưu, sao có thể tùy ý gặp mặt hắn?

Những người khác, nàng lại không biết.

Trong lúc nhất thời, nàng lâm vào tình cảnh lưỡng nan.

Hoặc là, phó thác cho trời?

Nếu như Dĩnh Xuyên hầu thăng Triệu Lăng làm Bách hộ, đó là tốt nhất; nếu như đè thỉnh công của Lỗ chỉ huy xuống, vậy nói là Dĩnh Xuyên hầu cảm thấy Triệu Lăng mới chỉ lập một lần quân công đã thăng chức, thiếu niên đắc chí, thế tất kiêu ngạo, ngày sau bất lợi, tạm không lên chức?

Phó Đình Quân nghĩ rất nhiều, thẳng đến khi cảm giác phòng quá mức yên tĩnh, lúc này mới lấy lại tinh thần, phát hiện Trịnh Tam còn đang chắp tay cung kính đứng ở trước mặt nàng đợi nàng chỉ thị.

"Chuyện này ta biết." Nàng cười nói, "Ngươi một đường vất vả, đi xuống trước nghỉ đi!" Sau đó kể chuyện Ngụy Thạch cho Trịnh Tam, "Đưa mười lượng bạc cho Ngụy Thạch, ngày mai lại đến bên ngoài tìm học tại nhà tử mời hắn ăn bữa rượu, sau đó ngươi tự mình tiễn hắn về chỗ Vương phu nhân." Lại gọi Trịnh Tam Nương tiến đến, "Trịnh Tam về, hôm nay làm chút đồ ăn ngon."

Những ngày này tâm tình của mọi người đều bồn chồn, Trịnh Tam trở về, Phó Đình Quân lại phân phó thêm đồ ăn, Ngụy Thạch và Trịnh Tam dù mới lần thứ nhất gặp mặt, Trịnh Tam giỏi xã giao, Ngụy Thạch là người Vương phu nhân phái tới giúp đỡ Phó Đình Quân bảo vệ nữ quyến trẻ nhỏ, tính tình nhất định trung thực phúc hậu, hai người một cái hữu tâm, một cái ngay thẳng, gặp nhau vui vẻ, bầu không khí trong nhà ấm cúng hẳn lên.

Sau khi tiễn Ngụy Thạch, Trịnh Tam kiểm tra toàn bộ cửa nẻo một lượt. tranh thủ trời đẹp gia cố xung quanh.

Ba tháng trôi qua, bên Tây Ninh vệ truyền đến tin tức, tam tướng Tây Ninh vệ Hồ đại nhân lĩnh Bách hộ Lý Bính, Tôn Sóc, Đường Bân, Vương Nguyện giao chiến với quân Mông tại đại thông thổ đập bảo, Hồ đại nhân trúng tên bỏ mình, đám người Lý Bính bị chém đầu, toàn quân bị diệt.

Tin tức truyền đến, Trương Dịch rung chuyển.

Đây là lần đầu tiên từ khi Dĩnh Xuyên hầu trấn thủ Cam Túc tổng binh phủ có võ tướng Chính Tam phẩm chết.

Dĩnh Xuyên hầu rút từ Cam châu thập vệ mỗi nơi một ngàn người, tự mình lãnh binh tiến về Tây Ninh vệ, cũng lệnh cho chỉ huy Lỗ Thành của Trang Lãng Vệ thối lui đến đại thông sông lấy đông, chặn quân Mông vượt qua sông đại thông. Phó tổng binh Lưu đại nhân trấn thủ Trương Dịch, du kích tướng quân Mạch Nghị tùy hành.

Thành Trương Dịch lập tức dấy lên không khí bất an.

Phó Đình Quân trong nhà bày điện thờ, cung phụng Thích Ca Mâu Ni Phật, mỗi sáng sớm bắt đầu lau mặt rửa tay, dâng hương Bồ Tát, sau đó lại thắp hương trước bài vị phụ mẫu Triệu Lăng, cầu xin bọn họ phù hộ Triệu Lăng bình an vô sự.

Đầu tháng tư, Niễn Bá vệ thất thủ, Thiên hộ Ngô Anh bị giết.

Qua hai ngày, lại truyền tới tin người Thổ Phiên tiến đánh Gia Dự Quan.

Thành Trương Dịch thần hồn nát thần tính, người người bất an, người đi trên đường ít đi rất nhiều.

Lỗ thị đột nhiên phái người mời Phó Đình Quân lại uống rượu.

Phó Đình Quân từ chối khép: "Ta còn tại trong hiếu kỳ."

Lỗ thị bèn tự mình tới.

"Nói là uống rượu, cũng chỉ là lấy cớ." Nàng có chút mặt ủ mày chau, lẩm bẩm nói, "Chẳng qua là muốn cùng cô nương tụ họp một chút. Thời gian này, trôi qua chân chính để người không nỡ."

Phó Đình Quân bảo Trịnh Tam Nương bưng trà cho nàng, cười nói: "Lỗ di nương hẳn nên tin tưởng Dĩnh Xuyên hầu, tin tưởng Mạch tướng quân mới đúng."

Lỗ thị nghe thì đỏ mặt, cúi đầu uống trà, che dấu lúng túng trong lòbg. Lại ngẩng đầu, trực tiếp đem lời này bỏ qua, thịnh tình mời Phó Đình Quân: "Mời cô nương ngày mai nhất thiết phải đến, ta theo cô nương học trù nghệ những ngày này, cô nương hãy cho ta thể hiện chứ."

"Đa tạ!" Phó Đình Quân vẫn từ chối, "Chờ mấy ngày nữa rồi nói sau. Như Lỗ di nương cảm thấy trong lòng bất an, thường đến chỗ của ta ngồi một chút cũng được. Ta mấy ngày nay đang muốn chép « tâm kinh », Lỗ di nương không bằng cùng ta chép kinh sách đi!"

Nụ cười của Lỗ thị lập tức trở nên có chút miễn cưỡng.

Nàng ấp úng nói mấy câu cùng Phó Đình Quân, đứng dậy cáo từ.

Phó Đình Quân cảm thấy thái độ của nàng rất kỳ quái, nhưng cũng chỉ suy nghĩ một thoáng rồi nhét vào sau đầu, ngày ngày bái Bồ Tát bái phụ mẫu Triệu Lăng, dạy A Sâm học xong liền bắt đầu chép « tâm kinh ».

Cứ thế qua mấy ngày, Trịnh Tam mỗi sáng sớm đều phải ra ngoài tới trà lâu đi dạo nghe ngóng tin tức trở về bẩm báo với nàng cùng khuôn mặt chìm như nước: "Cô nương, ta nghe người ta nói, người Mông đã qua sông đại thông, người của Trang Lãng vệ tử thương hơn phân nửa, chỉ huy sứ Lỗ Thành cũng mất tích."

Cuối tháng, cầu phấn hồng phiếu. . . Ngóng trông tiến ba vị trí đầu. . . O(∩_∩)O~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro