Tại Sao Không Níu Kéo
Câu chuyện 2.
Cậu và anh yêu nhau cũng đã lâu, cả hai đến với nhau nhẹ nhàng, nhanh chóng như một cơn gió. Ngọc Hải và Văn Toàn đã từng là bạn, bạn rất thân. Cả hai cùng có tình yêu học trò ngọt ngào, mơ mộng và cho đến hiện tại, ngay khi lên đại học, cả hai vẫn còn rất yêu nhau.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ êm đềm, nhưng không, Ngọc Hải đột ngột nói lời chia tay không một lý do, cũng không một lời giải thích. Ngọc Hải bước đi, bỏ mặt Văn Toàn đứng ngây ngỗ chưa hiểu gì chỉ biết đứng nhìn. Cậu không cười, không khóc cũng chẳng níu kéo. Anh tiếp tục bước, môi nở nụ cười, cười trong thất vọng, cười trong đau khổ.
Ngọc Hải tìm đến vũ trường, nơi ưa thích của anh mỗi khi muốn giải tỏa một cái gì đó. Gọi anh là badboy cũng không sai, từ ngày đủ tuổi để đặt chân vào nơi này thì đây là nơi thường xuyên lui tới sau nhà em người yêu
Ánh đèn chập chờn, mờ ảo, tiếng nhạc xập xình, những con người thác loạn..
Ngọc Hải ngồi đó, nốc từng trai rượu, hình ảnh Văn Toàn lại chợt hiện lên trên tâm trí, chiếm hết lý trí anh. Nhưng anh chợt nhớ lại lời của thằng bạn:
" Chia tay mà không níu kéo, nghĩa là nó không còn yêu "
Đúng, anh đã thử nó, bạn không nghe nhầm đâu, anh đã thử tình yêu của cậu.
Cậu khóc
Một con người chưa bao giờ khóc vì tình yêu đang khóc sao, cậu khóc vì nhớ anh, vì quá yêu anh, vì anh quá quan trọng đối với cuộc sống của cậu.
Cậu không muốn níu kéo anh vì cậu nghĩ rằng, một người đã muốn rời đi, níu kéo cũng chẳng đem lại kết quả gì nên cậu đã chấp nhận chia tay để anh đi.
1 tháng sau
Cậu và anh gặp lại nhau tại một trường đại học, ngạc nhiên thay, Văn Toàn và Ngọc Hải lại tiếp tục học cùng thì đại học.
Cả hai nhìn nhau, lướt qua nhau như người xa lạ, nhưng sau khi Văn Toàn bước đi, Ngọc Hải không chịu được mà quay đầu lại nhìn đầy đau khổ. Còn Văn Toàn cũng chẳng hơn gì mấy, cậu vội bình tĩnh lại, lau những giọt lệ còn vương trên khóe mắt.
Có duyên gặp lại nhau nhưng sao ông trời cứ trêu đùa trái tim bé nhỏ của cậu thế
Đầu năm học, trường tổ chức hội trại. Cả hai lại được duyên số đưa đẩy vào cùng một nhóm. Anh ân cần quan tâm hỏi han, chăm sóc cho cậu nhưng đáp lại anh là một câu nói lạnh lùng, nhẫn tâm từ cậu
" Chia tay rồi, đừng tỏ vẻ tốt bụng quan tâm như thế.. "
Anh cười, cười cho sự ngu ngốc, cười cho sự cố chấp của chính mình. Phải rồi, đã chia tay, chia tay rồi thì còn quan tâm làm gì nữ.
Cả hai bây giờ chỉ còn lại mối quan hệ mang tên " người yêu cũ ".
Cậu và anh được phân công đi tìm củi để đốt lửa trại, đường rừng trắc trở, bấp bênh khiến cậu có chút không quen.
Lặng lẽ bước đi cùng nhau nhưng chẳng ai nói lời nào, có lẽ cả hai muốn giữ lấy khoảng khắc yên bình bên cạnh nhau sau thời gian chia tay vừa qua.
Không khí im lặng chưa kéo dài được bao lâu thì bỗng cậu bị vấp té, máu chảy ở đầu gối, cậu nghiến răng chịu đựng, đứng dậy bước tiếp.
Anh vừa nghe tiếng động liền quay lại và thu hết những hình ảnh vừa rồi vào trong mắt, Ngọc Hải nhanh chóng chạy đến bên Văn Toàn nhẹ nhàng xem xét vết thương, cậu đau lắm nhưng vẫn cắn răng chịu đựng đuổi anh đi và tiếp tục lê bước. Anh không đi, đứng im nhìn cậu.
Ngọc Hải bất ngờ kéo Văn Toàn lại và éo cậu vào gốc cây gần đó, bất thình lình rơi vào thế bị động. Văn Toàn có chút lúng túng
Ở gốc độ này, khuôn mặt Ngọc Hải được thể hiện một cách tuyệt nhất. Văn Toàn có chút đỏ mặt, nếu vẫn còn yêu nhau, cậu đã không ngại lao vào ngấu nghiến đôi môi gây nghiện kia rồi, nhưng hiện tại cả hai không còn là gì, cậu cũng phải giữ khoảng cách với anh.
Ngọc Hải nhẹ nhàng xem vết thương cho cậu, sau đó còn chủ động ngỏ lời cõng cậu về. Cậu vội vàng từ chối, không để tâm đến lời của cậu, Ngọc Hải nhấc bổng cậu lên trên lưng, cõng cậu đi
Văn Toàn ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, cảm giác thân thuộc hiện về trong tâm trí cậu. Tấm lưng rộng, vững chãi của anh là nơi yên bình nhất mà cậu hay tựa vào mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, áp lực, nay cậu lại được tựa vào nó một lần nữa
" Quay lại làm gì? "
Cậu cất tiếng hỏi với giọng nhẹ phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
" Vì em đau, tôi cũng đau, đồ ngốc "
Anh buộc miệng trả lời, biết mình lỡ lời, anh nhanh chóng im lặng, cậu cũng im lặng trên lưng anh. Một bầu không khí im lặng lại quay trở lại, cậu biết anh trả lời như thế cũng vì thói quen thôi nhưng nếu vẫn còn thói quen này thì tại sao lại..
" Còn yêu không? " Anh đột nhiên hỏi cậu, cậu ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn. Bất chợt cậu khóc, ướt đẫm cả vai áo anh
" Còn, còn rất nhiều, rất yêu và nhớ Ngọc Hải " Cậu ôm chặt lấy bả vai anh, xiết chặt nó. Ngọc Hải khá sững sờ vì câu trả lời đó
" Còn yêu tại sao lại đồng ý chia tay? "
" Vì điều đó sẽ khiến anh thoải mái "
Ngọc Hải nở một nụ cười thật đẹp nhưng rất tiếc Văn Toàn lại không thể thấy được nó, nhỏ giọng mắng yêu em người yêu đang được mình cõng lưng
" Đồ ngốc. "
" Sao lại ngốc? "
" Vốn dĩ anh chỉ muốn nghe em níu kéo, dù chỉ một lần "
" Nhưng không còn yêu, níu kéo làm gì? "
" Ai bảo không còn yêu, còn yêu chứ, yêu nhiều lắm. Ngọc Hải vẫn còn yêu Văn Toàn rất nhiều.. "
Cuộc đối thoại chỉ ngắn ngủi lại triệt để giải quyết hết tất cả tâm tư khuất mắt trong lòng cả hai.
Như muốn xác nhận lại lần nữa thông tin vừa tiếp nhận được, Văn Toàn lên tiếng hỏi Ngọc Hải
" Điều anh nói là thật? "
" Anh đang nói thật lòng "
" Vậy chúng ta làm lại được không "
" Không.. câu này phải để anh nói. Nguyễn Văn Toàn, em có nguyện yêu lại cùng Quế Ngọc Hải không? "
Không trả lời, Văn Toàn ma mãnh nhảy xuống khỏi lưng anh người yêu, kéo Ngọc Hải lại gốc cây, ép anh dựa vào thân cây như cách anh từng làm và khóa môi anh thay cho câu trả lời của chính mình.
Dứt khỏi nụ hôn sâu, Ngọc Hải đưa Văn Toàn trở về lều nghỉ ngơi và một mình đi kiếm củi để hoàn tất công việc được giao.
Sau chuyến đi cắm trại của trường, cả hai lại tiếp tục có một câu chuyện tình đại học thật đẹp mặc kệ phía trước có sóng gió ra sao, bây giờ cả hai có nhau là đủ.
Đôi khi chia tay không có nghĩa lac hết yêu, chỉ là điểm dừng để bắt đầu một giai đoạn khác mới hơn, tươi sáng hơn và hiểu nhau hơn..
The End
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro