5




Lee Sang-hyeok không biết phải miêu tả suy nghĩ của mình vào lúc này như thế nào nữa.

Buổi phát sóng trực tiếp đột ngột kết thúc, anh ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại tối đen, dương vật vẫn còn đang dựng thẳng và cương cứng.

Ban nãy khi nhìn thấy Han Wangho thể hiện vẻ mặt đau đớn mà anh chưa từng thấy, Lee Sang-hyeok không thể ngồi yên. Anh thừa nhận cảnh trên màn hình rất đẹp, đẹp đến mức muốn lao đến, ấn chặt người đang ngồi trên chiếc ghế, hôn lên đôi môi ướt át của cậu rồi tiến vào thật mạnh.

Nhưng vẻ mặt đau đớn tột cùng đó lại không ngừng kích thích cảm xúc của anh. Đặc biệt là khi nhìn thấy những bình luận nói rằng như vậy vẫn chưa đủ để ngược đãi Peanut và cậu cần phải bị trừng phạt thích đáng hơn, Lee Sang-hyeok cuối cùng cũng không chịu được mà với tay đến chiếc điện thoại ở đầu giường. Trên điện thoại di động, anh mở app OnlyFans để đăng nhập vào tài khoản Hide on bush với đôi tay run rẩy. Lee Sang-hyeok định gửi tiền donate để bảo Han Wangho không cần phải rút cặp kẹp ngực ra nữa. Nhưng không ngờ rằng khi anh nhấp vào ứng dụng để chuyển đến đề xuất trang chủ, nó đã tự động làm mới khiến anh vô tình nhấp vào tài khoản của một blogger khác.

Thao tác thoát ra phức tạp hơn nhiều so với việc vào phòng phát sóng trực tiếp nên anh vội vàng vuốt ra ngoài. Nhưng Han Wangho đang nghẹn ngào phát ra âm thanh đáng thương từ chiếc điện thoại bên kia. Lee Sang-hyeok không còn cách nào khác ngoài việc nhanh chóng tắt tài khoản Hide on bush, cầm lại acc phụ và theo dõi sự xuất tinh của Han Wangho, nhìn chằm chằm vào biểu cảm dâm đãng đỏ bừng vì cực khoái của cậu.

Lee Sang-hyeok nhìn Han Wangho cầm viên hồng ngọc để kéo hoàn toàn chiếc kẹp ngực ra một cách cực kì khổ dâm, và rồi bên tai anh tràn ngập tiếng nức nở đau đớn của cậu.

Sau đó không biết Han Wangho đã nhìn thấy gì hay nghĩ gì, Lee Sang-hyeok chỉ thấy sắc mặt của cậu thay đổi nhanh chóng và buổi phát sóng trực tiếp đột ngột kết thúc.

... 

Có lẽ lần oral sex với Han Wangho đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng Lee Sang-hyeok. Anh mỗi ngày đều tuyệt vọng muốn thoát khỏi tình trạng đắm chìm trong dục vọng của mình. Nhưng sự im lặng đột ngột của cậu suốt thời gian qua lại làm anh rối loạn vô vùng, cho nên hôm nay khi nhìn thấy khuôn mặt của Peanut xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp, anh thấy mình không thể kiềm chế được bản thân nữa.

Hóa ra anh không phải là tồn tại đặc biệt với cậu ấy. Có lẽ sẽ sớm xuất hiện video mới và những người mới, Han Wangho cũng sẽ khẩu giao cho người khác, thậm chí còn có thể quan hệ tình dục với một người nào đó không phải anh.

Sự hối hận đột nhiên ập đến, Lee Sang-hyeok nghiến răng nghiến lợi tức giận. Đáng lẽ khi Han Wangho hỏi anh có muốn quan hệ tình dục với cậu không thì anh nên đồng ý. Ít nhất theo như anh biết, lần đầu tiên của Han Wangho sẽ thuộc về anh.  

Lee Sang-hyeok bực bội ném điện thoại sang một bên.  

Nói ra thì thật buồn cười, trước đây anh không hề nghĩ mình sẽ yêu một người chỉ vì khuôn mặt hay lí do gì đó hời hợt. Nhưng khi click vào trang chủ của Peanut và nhìn thấy mặt cậu, Lee Sang-hyeok đã phải thừa nhận rằng bản thân anh cũng sẽ bị đánh bại bởi những ham muốn thô tục.

Anh cảm thấy vô cùng khó chịu và thậm chí suýt thì mất bình tĩnh đến mức đi tìm người bạn để phàn nàn về lí do tại sao cậu ta lại giới thiệu Peanut cho anh. Khiến cho Lee Sang-hyeok không thể nào chống lại được sự cám dỗ chết người đó.

Nhưng đúng vào lúc này, có tiếng động bên ngoài cửa. Đầu tiên, người bên ngoài nhấn chuông cửa hai lần liên tiếp. Sau đó dường như vô cùng gấp gáp, họ đập cửa liên tục, càng lúc càng nhanh và không hề có dấu hiệu dừng lại cho đến khi cánh cửa được mở ra...

Lee Sang-hyeok tưởng đồ ăn anh dặt đã đến. Nhưng tại sao người giao hàng lại có thể bất lịch sự như vậy? Anh vốn đang rất tức giận, thấy cửa bị đập một cách thô lỗ nên muốn đi ra dạy cho người bên ngoài kia một bài học.

Nhưng không có đồ ăn ship đến và cũng không có người giao hàng nào.

Chỉ có Han Wangho đang mặc mỗi bộ đồ ngủ màu xanh đậm với đôi mắt sưng vù.

Trong khoảnh khắc Lee Sang-hyeok đang choáng váng vì bất ngờ, Han Wangho đã túm lấy cổ áo anh và đẩy vào trong.

Cánh cửa đóng lại, hai người loạng choạng ngã xuống ghế sofa, Lee Sang-hyeok chưa kịp định thần lại thì Han Wangho đã cúi đầu chiếm lấy môi anh. Vị đắng và mặn gần như bùng nổ nơi khóe môi Lee Sang-hyeok, anh nhận ra đấy là nước mắt của Han Wangho.

Lee Sang-hyeok cố gắng tạo ra một chút khoảng cách giữa hai người để quan sát tình trạng của cậu. Nhưng Han Wangho ôm anh quá chặt, hôn anh quá mạnh, thậm chí còn tùy tiện đưa đầu lưỡi vào miệng anh, vừa khóc vừa hôn trong tuyệt vọng.

Lee Sang-hyeok không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên hành động như vậy, hay tại sao cậu lại có địa chỉ nhà riêng của anh và đến tận nơi như thế này. Ngay lúc này, anh cái gì cũng không quan tâm nữa, chỉ có thể đưa tay ra sau gáy Han Wangho, vuốt tóc cậu và tiếp nhận nụ hôn.

Bỗng nhiên Lee Sang-hyeok bị cậu cắn vào khoé miệng vô cùng đau đớn, sau đó anh cảm thấy vị mặn ùa vào khoang miệng. Han Wangho ra sức hút lấy, như muốn nuốt tất cả máu và nước bọt của anh cùng một lúc.

Dù cậu đang lao vào Lee Sang-hyeok nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhỏ giọt xuống má anh. Những giọt nước mắt vừa đắng vừa mặn này dường như đang đâm thẳng vào trái tim Lee Sang-hyeok, khiến tâm trạng của anh cũng trở nên cay đắng.

Han Wangho xuất hiện trong cuộc đời anh mà không báo trước, phá vỡ mọi trật tự rồi lại bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra. Lee Sang-hyeok muốn hỏi cậu tại sao không kiên trì thêm một chút nữa, tại sao lại đột nhiên ngừng nhắn tin cho anh, nhưng anh hiểu rằng lúc này mình không đủ tư cách để hỏi, cũng không có ý định hỏi.

Môi cậu rất mềm và ẩm, bàn tay nắm tóc Han Wangho hơi siết lại, Lee Sang-hyeok vòng tay kia quanh eo cậu, ôm càng ngày càng chặt, gần giống như hai dây leo mọc lên từ mặt đất muốn phá hủy đi mọi thứ nó cuốn xung quanh.

Vì sợ bị Lee Sang-hyeok đẩy ra, Han Wangho gần như ép cả người về phía trước để kéo dài nụ hôn, thậm chí cậu còn lo lắng đến mức quên cả thở. Môi hai người đan xen vào nhau, Han Wangho khóc nhiều hơn, sức lực càng ngày càng yếu đi, tâm trạng càng ngày càng tệ.

Cuối cùng, cậu cũng buông Lee Sang-hyeok ra và dựa vào người anh, chóp mũi chạm nhẹ vào nhau, thút thít buồn bã.

"Anh muốn gì em cũng có thể làm được. Thật đấy, anh Sang-hyeok, em có thể làm bất cứ điều gì anh bảo. Em sẽ trở nên ngoan ngoãn mà, chỉ cần anh đồng ý... Xin đừng thích người khác."

"Em thực sự, thực sự thích anh... từ rất lâu, thực sự đã rất lâu rồi. Mọi chuyện bắt đầu từ một năm trước."

Cậu cúi đầu cắn môi đến bật máu một cách rụt rè. Một mặt, Han Wangho sợ Lee Sang-hyeok nhận ra cậu là kẻ biến thái, mặt khác, cậu sợ rằng anh sẽ nghĩ cậu đang cố gắng làm gì đó để lừa anh.

Nhưng không có.

Lee Sang-hyeok vòng tay đỡ lấy cậu, ngồi thẳng dậy tựa vào ghế sofa. Han Wangho vẫn đang ngồi trong lòng, vùi mặt vào hõm cổ anh, âm thầm khóc, thỉnh thoảng lại hít hít, nghẹn ngào.

Lee Sang-hyeok nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy gò của cậu. Một lúc sau Han Wangho cuối cùng cũng bình tĩnh lại nhưng cậu vẫn xấu hổ không muốn ngửng mặt lên, Lee Sang-hyeok vừa dỗ dành vừa hỏi:

"Một năm?"

Cơ thể trong vòng tay anh cứng đờ rõ rệt, và phải mất một lúc lâu cậu mới phát ra một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt thay cho câu trả lời.

"Làm sao em lại biết anh?" Lee Sang-hyeok hỏi tiếp.

Anh nóng lòng muốn nghe câu trả lời mà mình đã đoán ra nhưng lại không chắc chắn, trí nhớ của anh thực sự rất mơ hồ. Nhưng Han Wangho không hề muốn trả lời, thay vào đó, cậu lại phàn nàn anh: "Sao anh không trả lời tin nhắn của em?"

Giọng cậu vẫn còn hơi khàn, anh vô thức quay đầu sang nhìn thì lại bị cậu cúi mặt né tránh.

Lee Sang-hyeok nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cằm Han Wangho, dùng ngón trỏ và ngón cái nhéo chiếc má phính trước mặt. Anh nhìn vẻ mặt ủy khuất và lúng túng của cậu, cảm thấy có chút buồn cười không kiềm lòng được mà cắn nhẹ lên môi đứa nhỏ.

"Em không định giải thích sao?" Giọng điệu của Lee Sang-hyeok rất nhẹ nhàng, ánh mắt dán chặt vào từng biểu cảm nhỏ của Han Wangho, bàn tay đang vuốt ve lưng di chuyển lên eo cậu, ấn nhẹ theo từng đốt sống.

Han Wangho cảm thấy cơ thể mình nóng lên vì hành động đó, bất giác cử động. Nhưng sau khi chạm mắt với Lee Sang-hyeok, cậu cắn môi mơ hồ nói: "Một năm trước, em, em đã gặp anh tại một sự kiện......"

Quả nhiên, Lee Sang-hyeok thầm nghĩ, những ký ức mơ hồ đó thực sự tồn tại, chẳng trách tất cả sự trùng hợp đều khiến anh luôn cảm thấy kỳ lạ khi lần đầu gặp Peanut. Trong một bữa tiệc gần đây, anh đã cố tình nhắc đến Han Wangho với người bạn đó, cậu ta liền hỏi rằng hai người đã tiến triển đến đâu rồi. Lee Sang-hyeok chỉ có thể ngượng ngùng trả lời: "Đó chỉ là một blogger khiêu dâm trên mạng thì có thể tiến triển được gì?" Lee Sang-hyeok muốn hỏi thêm nhưng bạn anh lại mơ hồ né tránh không trả lời.

Nhưng sự im lặng này của Lee Sang-hyeok làm cho Han Wangho tưởng rằng anh vẫn còn đang tức giận. Cậu có chút lo lắng, lắc đầu để hất tay anh ra khỏi cằm, khẩn trương nói: "Sau đó em đã nhờ các anh trai đưa cho thông tin của anh. Em rất muốn làm quen với anh, nhưng lại sợ, em sợ anh không thích em... Lúc đấy em tình cờ đã đăng ký Onlyfans được gần hai năm nên liền nhờ anh trai giới thiệu tài khoản cho anh. Em nghĩ nếu anh thấy tài khoản của em mà theo dõi, thì em có thể làm quen với anh bằng cách này ..."

Han Wangho vội vàng giải thích.

Cách để yêu Lee Sang-hyeok thực ra rất đơn giản. Tìm hiểu về Lee Sang-hyeok, thích Lee Sang-hyeok, để Lee Sang-hyeok biết đến cậu, và cuối cùng là làm cho Lee Sang-hyeok cũng thích mình.

Vậy mà cậu phải mất một năm mới làm được ba bước đầu tiên, bây giờ chỉ còn thiếu một bước cuối cùng và quan trọng nhất. Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì kế hoạch đã chết yểu từ trước khi kịp bắt đầu.

Bầu không khí yên tĩnh đến mức Han Wangho thậm chí không dám thở mạnh. Trong tiềm thức cậu cho rằng Lee Sang-hyeok sẽ rất tức giận. Có lẽ sau khi biết được rằng cậu bấy lâu nay luôn có âm mưu tiếp cận anh, Lee Sang-hyeok sẽ đẩy cậu ra, sau đó lạnh lùng đuổi cậu đi, không bao giờ cho phép cậu xuất hiện trước mặt mình nữa.

Nhưng Lee Sang-hyeok không có một chút dấu hiệu tức giận nào, thậm chí không hề có một chút phản kháng. Khoảnh khắc trước khi Han Wangho gục xuống, anh đã nâng cằm cậu lên và dùng ngón tay cái để cứu lấy môi dưới đáng thương sắp bị cắn đến chảy máu của cậu.

"Thật tốt, Wangho, thật tốt, anh thấy rất vui."

Cuối cùng anh cũng nở một nụ cười chân thật.

"Không có ai khác," Lee Sang-hyeok vuốt nhẹ khóe mắt đỏ hoe của Han Wangho, "Luôn chỉ có mình anh."

Anh xoa xoa gò má hơi nóng của cậu, vẫn còn vệt nước mắt chưa khô. Lee Sang-hyeok thở phào nhẹ nhõm và vươn người tới môi chạm môi với Han Wangho.

Các nút trên bộ đồ ngủ màu xanh đậm của cậu đã bị hành động vừa rồi làm bung ra, phần lớn xương quai xanh lộ ra ngoài. Nếu nhìn từ trên xuống dọc theo cổ áo có thể nhìn thấy rõ đầu ngực đang sưng tấy của cậu.

Han Wangho cưỡi lên đùi Lee Sang-hyeok, ôm vai anh và nghiêm túc hôn đáp lại. Cậu nhẹ nhàng liếm láp vết thương nhỏ trên miệng anh. Nụ hôn không còn cuồng nhiệt như trước mà càng ngày càng dai dẳng, thậm chí dần dần nhuốm màu dục vọng.

Han Wangho đã đạt cực khoái một lần trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay, nhưng nụ hôn này vẫn mơ hồ khiến cậu cảm thấy kích thích. Chóp mũi của cậu chạm vào gọng kính của Lee Sang-hyeok, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thơm của bột giặt vương vấn trên người anh.

Môi của Lee Sang-hyeok dần dần hạ xuống, anh tóm lấy cổ cậu, nhẹ nhàng cắn vào cằm Han Wangho. Cái chạm ướt át khiến cậu rùng mình, sau đó vùng da mỏng manh này bị cắn nhẹ. Han Wangho ngẩng đầu lên và phát ra một tiếng rên rỉ không thể kìm nén. Nhưng khi sắp chìm xuống vũng lầy dục vọng, cậu mới nhớ ra Lee Sang-hyeok chưa trả lời câu hỏi của mình.

Cậu vỗ vai Lee Sang-hyeok rên rỉ: "Anh còn chưa giải thích rõ. Sao anh không trả lời tin nhắn của em?"

Han Wangho nhất định phải hỏi rõ chi tiết trong lúc thân mật. Sau đó cậu nghĩ đến lịch sử duyệt web của Hide on bush mà cậu đã thấy trước khi đến đây. Han Wangho đẩy Lee Sang-hyeok đang muốn ôm lấy cậu ra, tức giận hỏi: "Còn nữa! Lúc nãy em có nhìn thấy tài khoản Onlyfans của anh. Tại sao anh không xem em mà lại còn đi xem chương trình phát sóng trực tiếp của người khác!"

Rõ ràng người vừa rồi vẫn còn ngoan ngoãn để anh hôn mà ngay giây sau đã biến thành một đứa nhóc hay ghen. Lúc này mắt và môi cậu đều sưng đỏ, giống như đã bị anh bắt nạt thậm tệ vậy. Lee Sang-hyeok muốn ôm hôn cậu, nhưng Han Wangho lại thẳng thừng che miệng. Anh nhìn lên và thấy Han Wangho đang mở to mắt, như thể cậu sẽ không bỏ cuộc nếu anh không nói rõ ràng sự thật.

"Được rồi," Lee Sang-hyeok giơ tay đầu hàng.

Anh lấy hai chiếc điện thoại di động ở cạnh ghế sofa và đưa cho Han Wangho.

"Anh vẫn luôn âm thầm theo dõi Instagram và Onlyfans của em. Nhưng để che dấu nên anh đã mở một tài khoản phụ. Vừa rồi anh đang xem buổi phát sóng trực tiếp của em. Thấy em trên live stream đau đớn như vậy khiến anh rất khó chịu nên đã nghĩ đến việc đăng nhập vào tài khoản chính gửi donate để bảo em không chịu được thì hãy dừng lại. Ai ngờ rằng trang chủ lại tự động làm mới và vào phòng phát sóng trực tiếp của người khác..." Lee Sang-hyeok nhìn động tác vuốt màn hình kiểm tra điện thoại của Han Wangho và tiếp tục giải thích "Thật ra trước đây vì cuộc gặp gỡ đó mà anh lúc nào cũng chỉ nghĩ về em, đêm nào anh cũng mơ thấy cảnh em đang ở bên anh. Anh rất hoang mang trước sự thay đổi này, không muốn cuộc sống của mình bị em dễ dàng làm xáo trộn, cho nên anh đã cố tình bỏ qua tin nhắn của em. Mãi đến bây giờ anh mới nhớ ra là chúng ta đã từng gặp nhau vào một năm trước... Anh biết là em rất xinh đẹp, cũng không có lí do gì để em phải chấp nhận anh cả. Nhưng em có thể cho anh một cơ hội làm quen từ đầu với Wangho được không?"

Han Wangho chưa bao giờ thấy Lee Sang-hyeok trông như thế này.

Định kiến ​​"lạnh lùng" và "không tử tế" là những gì cậu nghe được từ các anh trai mình: "Lee Sang-hyeok đó thật sự rất lạnh lùng khi từ chối người khác. Khi còn đi học, cậu ta luôn từ chối một cách tàn nhẫn các cô gái tiếp cận mình".

Nhưng cậu cảm thấy tất cả lời đồn đại đó đều rất khác so với bây giờ.

Đôi mắt dù bị ngăn cách bởi cặp kính nhưng vẫn ẩn chứa vô số sự dịu dàng. Huống chi, cả hai vừa thổ lộ lòng mình với đối phương, Han Wangho gần như cảm nhận được một ngọn lửa từ đáy lòng bốc lên, trực tiếp thiêu đốt hai má. Cậu hơi xấu hổ khi nhìn Lee Sang-hyeok, nhưng lại phát hiện ra rằng anh đang nhìn mình với một nụ cười cưng chiều.

Nhìn Han Wangho cắn cắn môi dưới, hai má hây hây đỏ. Lee Sang-hyeok mỉm cười không nhịn được, đưa tay trực tiếp nhéo lấy đầu ngực của cậu.

"Ahh-" Han Wangho cảm thấy đau đớn bất ngờ và giận dữ trừng mắt nhìn Lee Sang-hyeok, "Anh Sang-hyeok! Anh biết rõ là ở đây đang rất đau, nhưng anh vẫn cố tình làm vậy à!"

Lee Sang-hyeok không những bỏ ngoài tai lời buộc tội của cậu, mà còn vươn tới và thọc tay vào cổ áo đang mở của Han Wangho. Làn da mỏng manh lúc này được bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, dường như có sức hút chết người khiến tay Lee Sang-hyeok không ngừng di chuyển trên bờ ngực của cậu.

Han Wangho vẫn luôn đặc biệt rèn luyện cơ ngực của mình khi tập Gym trước đó. Nên giờ đây ngực cậu đầy đặn hơn trước rất nhiều, các cơ sờ nắn vào mang lại cảm giác mềm mại vô cùng. Sau khi Lee Sang-hyeok nhào nặn mấy lần, anh liền kẹp lấy đầu ngực của cậu và kéo chúng ra ngoài.

Mặc dù cơn đau xé lòng khi phát sóng trực tiếp đã giảm bớt đi rất nhiều nhưng nỗi đau tiềm ẩn vẫn tràn về sau khi đầu ngực lại bị véo. Động tác của Lee Sang-hyeok rất nhẹ nhàng và chậm rãi. Nên ngoài cảm giác đau đớn, Han Wangho nhanh chóng cảm thấy một niềm vui khó tả.

Hai điểm nhạy cảm trên ngực bị đùa giỡn một cách bừa bãi, cậu vẫn ngồi trên người Lee Sang-hyeok, ép sát vào anh, thỉnh thoảng lại cọ sát vào bộ phận nhạy cảm của nhau. Dần dần, cánh tay cậu từ từ vòng qua cổ Lee Sang-hyeok và siết nhẹ.

Chẳng bao lâu, Han Wangho nghe thấy tiếng thở của anh ngày càng nặng nề hơn, rất nhanh sau đó cậu cảm nhận được sự cương cứng của Lee Sang-hyeok ở đùi trong của mình. Cậu cười nhẹ, đưa tay ra và trực tiếp chạm vào bộ phận sinh dục của Lee Sang-hyeok qua lớp quần.

"Có muốn làm tình với em không, anh Sang-hyeok?"

Han Wangho nghiêng đầu dùng giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro