Chap 25
Gần sáng thì Bình mới mò về nhà. Cậu đẩy cửa vào cũng là lúc kim giờ của đồng hồ chạm đến vạch chỉ con số 5. Cậu đi khẽ về phía giường để Tú không tỉnh giấc rồi nhẹ nhàng chui vào chăn. Tiếng thằng bạn vẫn thở đều khiến cậu yên tâm.
Khi này cậu mới lôi điện thoại ra để nhắn cho Trung một cái tin rằng anh đã về nhà.
Mọi thứ như chỉ lật ngược trong vòng vài tiếng. Nếu như hôm qua anh còn nghĩ cả đời này, anh sẽ mãi là chàng trai si tình ngắm cậu từ xa, thì đêm qua cậu đã nằm trong vòng tay anh, hai bờ ngực trần trụi áp vào nhau, không hề xấu hổ và gượng gạo. Bình biết mình đã có cơ hội để làm một chuyện gì đó xa hơn trong đêm qua, nhưng anh muốn tận hưởng hạnh phúc ấy từ từ, anh muốn yêu cậu từng chút một, giống như thời gian trôi qua thanh xuân trên sân cỏ xanh. Anh muốn đợi cậu lớn, anh muốn hai người thực sự trưởng thành trước khi quyết định làm chuyện đó.
Bình thấy có lỗi khi đã hiểu lầm Trung và Tú, dẫu cho chuyện chưa đi quá xa. Trung nói cậu chưa khi nào để ý đến ai khác ngoài anh, thậm chí còn đã lo lắng về bản thân khi có tình cảm với một chàng trai. Nhưng khoảng thời gian xa cách đã khiến mọi thứ mờ ảo trước đó trở nên rõ ràng. Không chỉ là tình cảm, mà ngay cả bản thân của cậu và bản thân anh.
Anh gối đầu lên hai tay, đôi mắt nhắm hờ. Anh nhớ lại nụ hôn của cậu khi hai bàn tay vội vàng gỡ từng hàng cúc áo của nhau. Anh nhớ từng đường nét trên bờ ngực nở, những rãnh sâu giữa các múi bụng săn chắc của Trung, từng làn hơi mỏng như hoà thành một khi hai dòng chảy trắng đục trào ra, quện vào nhau nhớp nháp. Anh vẫn nhớ khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của cậu thiếp đi, khi hai đôi tay và hai cơ thể đã mệt nhoài. Nhìn khuôn mặt còn vương nét ngây thơ của Trung, anh tìm thấy sự trong sáng giữa bầu không khí dục vọng còn ám mùi đàn ông. Anh hôn lên môi cậu, trước khi ôm cậu vào lòng rồi tranh thủ chợp mắt một lúc.
***
Câu lạc bộ trở nên náo loạn theo đúng nghĩa đen khi có một người con gái bước vào sân. Những chàng trai huých nhau, bàn tán xì xầm như thể cả hội đã bị nhốt ở đây vài năm và phụ nữ là một điều gì đó đã từng tuyệt chủng. Đức cũng cảm nhận được điều khác lạ diễn ra khi anh và Bác sĩ Tuấn dẫn nữ thực tập lướt qua các chàng trai. Cậu không khó để tìm thấy ánh mắt của anh trong đám đông ấy, khi này đang nhìn cậu với nhiều tâm sự chất chứa bên trong.
Từ ngày mẹ anh tới, hai người đều né tránh nhắc đến việc này.
Và cậu thấy nhẹ nhõm khi anh không nhìn cô gái kia mà đang nhìn cậu.
"Đây là Tú Linh, trợ lý mới của bác sĩ Tuấn." Thầy Park nói sau khi bắt tay Linh. "Cô có muốn giới thiệu bản thân với anh em không?"
Linh có vẻ không hiểu, nhưng cô kịp bắt nhịp sau khi Đức dịch lại những lời của thầy Park.
Linh là một có gái bình thường, giống như tất cả các sinh viên cùng khóa. Cô có nước da trắng, cổ cao thanh mảnh và một cơ thể hơi gầy so với người bình thường. Ở cô có một điểm gì đó khiến người khác chú ý, duyên dáng và nhẹ nhàng đến kì lạ.
Đức đã biết đây vợ tương lai mà mẹ Đạt nhắm cho anh. Nhưng từ sau ngày bà tới nhà ăn tối với hai người, có lẽ Đạt luôn né tránh những cuộc gặp gỡ riêng tư với cô gái này. Bằng chứng là khi cậu và anh gặp cô ở sảnh vào công ty, anh không hề biết cô là ai nếu cậu không giới thiệu. Và giống như lúc này, anh không hề chú ý đến cô.
Cậu nghĩ tôi sẽ yêu một cô gái à?
Đức nghĩ mình đã thoáng nghe thấy câu nói ấy qua ánh mắt của anh.
***
"Anh có thể cho em một chút thời gian được không?" Linh chạy về phía Đạt sau khi đám đông đã giải tán.
"Tôi?" Anh thừa biết cô muốn nói gì nhưng vẫn giả bộ ngó quanh. "Cô có nhầm tôi với ai không?"
"Không. Anh là Đạt" Cô ngượng ngùng, một tay vén tóc qua tai. "Em biết anh từ lâu rồi."
Đạt tìm kiếm bóng hình cậu từ phía xa, khi này đang trao đổi điều gì đó với Bác sĩ Tuấn và thầy Park. Anh thực sự không có hứng thú với cô gái này, và cũng không muốn cậu hiểu lầm khi bất chợt bắt gặp hình ảnh của anh đang đứng cạnh cô.
"Cô có điều gì muốn nói với tôi?" Đạt nhìn thẳng vào mắt khiến trái tim Linh lập tức tan chảy. "Tôi cần phải quay lại tập với mọi người."
"Vậy thì trưa nay chúng ta có thể đi ăn không?" Linh ngập ngừng. "Em muốn nói nhiều hơn, không chỉ là vài phút."
Đạt nhíu mày. Anh hiểu là cô chưa hề biết chuyện gì nên chỉ đang cố gắng kiếm tìm một cuộc hẹn với anh. Anh phần nào cũng thấy có lỗi vì ngay trong lúc này, anh chưa thể nói với cô sự thật rằng anh đang yêu chàng trai ngồi kế bên cô trong văn phòng của Bác sĩ, hay nhiều hơn là hai người đang sống cùng nhau với một cậu nhóc.
"Tôi thường mang bữa trưa hoặc phải ăn cùng đội." Anh nói với cô mặc dù Câu lạc bộ không yêu cậu mọi người nghiêm ngặt trong việc ăn uống như vậy. "Có lẽ một bữa ăn thì không dễ với tôi."
Linh vẫn suy nghĩ để có thể tìm được một lý do có không gian riêng tư với anh.
"Vậy sau giờ tập chiều, anh có thể đợi em ở sảnh tòa nhà được không?" Linh đề nghị sau khi không còn nghĩ ra được điều gì tốt hơn để đặt nền móng cho tình cảm của hai người. "Em rất muốn trò chuyện cùng anh."
Đạt nín thở. Anh không biết nên trả lời cô thế nào. Anh nhìn về phía cậu vẫn đang bận rộn với cuộc thảo luận với hai vị "cha già" trong Câu lạc bộ. Đạt đắn đo giây phút rồi quay lại với khuôn mặt chờ đợi của Linh.
"Vậy chúng ta có thể nói chuyện một chút." Đạt gật đầu, "Nhưng có lẽ sẽ không được lâu vì tôi cần phải đi đón con trai tôi."
***
"Tôi vừa nghe Bác sĩ Tuấn nói anh Đức đang ở chung nhà với anh Đạt đúng không?" Linh đặt một cốc cà phê nóng xuống trước mặt cậu vào lúc đầu giờ chiều.
Mùi cà phê lan khắp căn phòng, khiến Bác sĩ Tuấn đang ngáp dài cũng phải ngồi thẳng dậy.
"Cảm ơn cô." Cậu nhấc cốc cà phê lên, lắc lắc trước mặt Linh rồi nhấp một ngụm nhỏ. "Đúng là tôi và Đạt đang sống cùng một nhà. Nói đúng hơn là tôi thuê một nửa chiếc giường của cậu ấy".
Linh kéo ghế xuống ngồi cạnh Đức. Cô rất hâm mộ chàng trai này. Vẻ bề ngoài điềm tĩnh cần có của một người Bác sĩ tương lai, cộng với vốn hiểu biết của anh về nghề nghiệp khiến Linh choáng ngợp. Điều khiến cô ghen tị nhất là cậu đang sống cùng vị hôn phu của cô, người mà cô thậm chí còn chưa nói được đến năm câu.
"Anh Đạt là người thế nào?" Linh nói nhỏ để Bác sĩ Tuấn không nghe được cuộc trao đổi riêng tư giữa hai người. "Tôi xin lỗi vì câu hỏi thiếu tế nhị này".
Đức cảm thấy trái tim cậu đã hẫng một nhịp khi cô bắt đầu câu chuyện về anh.
"Trước hết thì tôi muốn được biết lí do." Đức vẫn tập trung gõ bàn phím, mắt không rời màn hình. "Dù sao thì cậu ấy cũng là bạn của tôi".
"Tôi nói điều này mong anh đừng đánh giá." Linh cười ngượng ngùng. "Anh ấy sẽ là chồng tương lai của tôi nhưng thực sự tôi chưa biết nhiều về anh ấy".
Các đầu ngón tay cậu dừng lướt trên bàn phím. Đức quay sang nhìn cô.
"Vậy tôi chúc mừng hai người." Cậu cảm thấy mình không thật lòng khi nói ra điều ấy. Nó không đau buồn, cũng không vui vẻ. Chỉ là cậu thấy hụt hẫng. "Cậu ấy là một chàng trai với nhiều điểm tốt".
Câu trả lời vắn tắt của anh không khiến Linh thỏa mãn. Cô kéo ghế lại gần hơn, bầu ngực khẽ chạm vào khuỷu tay cậu đang tựa trên bàn.
"Thực sự anh không thể nói nhiều hơn với tôi sao?" Linh nói nghe như thầm thì trong lúc nhìn thẳng vào mắt anh.
Cậu nghĩ là cô đang cười trong lúc nói ra điều đấy. Hành động cũng như khuôn mặt của cô khiến cậu nổi da gà.
"Tôi nghĩ hai người nên tự tìm hiểu nhau. Điều sẽ thú vị hơn nhiều việc nghe qua lời kể của tôi".
Linh mỉm cười nhẹ nhàng nhưng đủ khó hiểu để Đức biết cô sẽ không thể đào được thêm chút thông tin nào trong cuộc trò chuyện này. Cô đứng dậy rồi đi về phía bàn làm việc, chăm chú đọc một quyển sách đang mở trên bàn.
Đức nghĩ cô vẫn đang chờ đợi khoảnh khắc cậu phải thú nhận mọi thứ với cô, mặc dù cậu biết Linh chưa hề biết chuyện giữa cậu và Đạt. Đức không thể chịu đựng thêm bầu không khí căng thẳng vô hình trong phòng. Cậu đầy cửa ra ngoài, bước về phía cửa kính để nhìn xuống dưới sân.
Đạt vừa một sút một trái bóng sượt qua cột dọc nhưng cuối cùng vẫn nằm gọn trong cầu môn. Anh đập tay qua loa với vài đồng đội trên đường đi, tiến về phía băng ghế rồi lục tìm điện thoại trong balo.
Anh ngồi xuống ghế.
Tin nhắn ấy được chuyển tới chiếc điện thoại đang rung trên tay cậu. Cậu thôi chú ý tới anh, đưa mắt xuống nhìn dòng chữ trên tay.
Tôi nhớ em!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro