Chap 31
Phòng mới, giường mới những vòng tay của anh vẫn vậy. Đức ngủ đến gần giờ đặt chuông báo thức. Ánh nóng đã len vào phòng, phủ lên một góc chăn do tấm rèm đêm qua anh kéo hờ. Cậu ngồi dậy dụi mắt, nhìn sang chàng trai ngủ ngon bên cạnh. Đây là lần đầu tiên cậu thức giấc mà anh vẫn còn ở trên giường. Thường ngày anh đều dậy sớm chạy bộ, sau đó chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Có lẽ sau một ngày với nhiều sự kiện xảy ra, một chàng trai như anh cũng cần được nghỉ ngơi. Đức nhẹ nhàng rời khỏi giường, cậu vào bếp và đeo chiếc tạp dề của anh. Lần đầu tiên cậu nấu gì đó cho cả hai. Đức có thể hình dung ra phong thái của anh mỗi lần đứng đây: hoàn hảo và chuyên nghiệp như một đầu bếp. Cậu không biết những món ăn cũng như những kĩ năng nấu nướng anh đã học từ đâu, nhưng chưa khi nào cậu có cơ hội để than phiền về những món ăn anh nấu.
Bàn tay cậu lóng ngóng giữa dao và thớt. Cậu không phải là dạng con trai chỉ biết ăn mà không bao giờ vào bếp, nhưng cậu thấy bối rối khi đứng trong lãnh địa của anh. Cậu kiên trì thái một củ cà rốt, cho đến khi chàng trai kia tỉnh dậy rồi bước tới ôm cậu từ phía sau.
"Sao em không gọi anh dậy?"
Cậu yêu cách anh thì thầm bên tai.
"Thi thoảng em nghĩ rằng mình muốn nấu gì đó cho anh." Cậu đặt củ cà rốt và con dao xuống thớt. "Nhưng chắc có lẽ em sẽ không thỏa mãn được khẩu vị của anh".
Đức biết anh đang mỉm cười sau lưng cậu. Đạt ôm cậu, người khẽ đung đưa. Căn phòng như được nắng chiếu tới, mọi thứ đồ kim loại phát ra ánh bạc. Anh ôm cậu vài phút, anh không nói gì, khuôn mặt vùi trong mái tóc có mùi bạc hà nhẹ nhẹ. Hạnh phúc len lỏi giữa hai người như một mảnh socola đang tan chảy dưới nắng, ngọt ngào và chậm rãi.
"Em nấu gì thì anh cũng sẽ thấy ngon." Anh hôn nhẹ vào gáy cậu. "Nhưng có lẽ sáng nay thì em không cần chuẩn bị bữa sáng."
Cậu đang định tiếp tục công việc cắt thái rau củ tỉ mỉ, nghe anh nói vậy nên buông mọi thứ trước mặt. Cậu xoay người lại, hai tay chống lên bàn bếp, đứng đối diện với anh.
"Sao vậy? Anh không muốn ăn sáng hôm nay à?"
Đạt lắc đầu. Anh vẫn mỉm cười, ngọt ngào như mọi lần khiến tim cậu hẫng đi vài nhịp.
"Vì bữa sáng đang ở trước mặt anh đây rồi."
***
Đúng như những gì Đạt dự đoán. Ngay ngày hôm ấy, mẹ anh nói rằng Linh sẽ chuyển tới sống cùng anh, không hề hỏi qua ý kiến của anh cũng như không quan tâm xem Đức sẽ suy nghĩ thế nào. Đạt không nói gì, cũng không phản đối, vì anh biết từ giờ mình sẽ không còn sử dụng căn nhà đó nhiều như trước.
Anh đã nói rõ chuyện này không liên quan tới Đức. Dù trước khi gặp cậu, Linh có xuất hiện thì anh cũng không thể yêu cô. Có vẻ như bố mẹ anh vẫn ngoan cố, một mực tin rằng vì cậu mà anh mới trở thành con người như vậy. Cộng thêm những lời nói vào ra của Linh, anh mẹ anh đã rục rịch định ngày cưới, bắt anh tới gặp ba mẹ của cô. Thế nhưng anh bỏ ngoài tai tất cả những điều ấy. Anh nói rằng anh không có nhu cầu lấy vợ. Và nếu có, thì vợ anh chỉ có thể là Đức.
Cuộc nói chuyện hôm đó kết thúc trong căng thẳng, không ai nghe ai. Có lẽ việc đưa Linh tới sống ở nhà anh là một trong những bước đầu tiên trong kế hoạch của ba mẹ, đưa anh trở về là một chàng trai bình thường. Anh biết ba mẹ anh luôn hy vọng cậu con trai duy nhất của mình có thể bình thường như bao người đàn ông khác, kết hôn, lấy vợ, sinh con. Thế nhưng đây là những điều mà anh sẽ không thể làm được.
Dù cho bà có đẩy cô tới sống với anh.
Trong chuyện này, Đạt không hiểu được suy nghĩ của Linh. Cô là thế hệ trẻ, tại sao những kiến thức và nhận định của cô về việc này lại không thể trẻ như tuổi của cô. Linh chắc chắn biết anh sẽ không thể nào yêu cô một cách bình thường, tại sao vẫn cố gắng làm theo những gì mẹ anh sắp xếp một cách mù quáng. Nếu quả thực cô đã dành vài năm để học tập và sẽ trở thành một bác sĩ trong tương lai, tại sao một điều giản và căn bản như vậy mà cô không chịu hiểu.
Đạt trở về nhà trong giờ ăn trưa, khi mẹ anh và cô đã yên vị trong nhà. Trên bàn ăn có một vài món, theo như mẹ anh nói thì cô đã mất cả buổi sáng để nấu. Anh nhìn những món ăn nhạt nhẽo đó, không buồn động đũa.
"Những chuyện trước đây mẹ coi như chưa từng xảy ra." Mẹ anh cũng không ăn chút gì. "Mẹ hy vọng con từ giờ đối xử tốt với Linh".
"Mẹ muốn con phải làm gì?" Đạt cười nhạt. "Nấu cơm cho cô ấy ăn, giặt đồ, phơi đồ hay là lên giường ngủ với cô ấy?"
"Con đừng nói chuyện kiểu đó."Mẹ anh giận giữ đập mạnh xuống bàn. "Tự con biết là con phải làm gì."
Linh ngồi nhìn anh, một ánh mắt long lanh như muốn khóc. Anh không hề có hứng thú để trò chuyện cùng cô, dù chỉ là những câu xã giao thông thường. Đạt biết sẽ rất khó để so sánh cô với Đức, vì hai người hoàn toàn không giống nhau. Nhưng có một điều mà anh biết, đó là anh sẽ không bao giờ tìm thấy cảm giác thoải mái khi ở cạnh cô, dù cho cô có xinh đẹp và giỏi giang đến đâu.
"Vậy thì việc không kết hôn với cô ấy là điều tốt nhất mà con có thể làm."
Mẹ anh không nói gì. Ba tức giận đứng dậy, để lại một bầu không khí căng thẳng giữa hai người trên bàn ăn. Linh cầm đôi đũa, chọc nhẹ vào bát cơm chưa vơi đi miếng nào. khuôn mặt buồn rầu.
Thấy anh đứng dậy, cô vội lên tiếng.
"Anh ăn chút gì rồi hãy đi." Cô giữ tay anh lại.
"Rốt cuộc cô đang muốn diễn trò gì?" Đạt hất tay cô. "Tôi không muốn ghét cô một cách vô lý như thế này đâu."
Đạt đi thẳng từ phòng ăn ra cửa, khuôn mặt anh lạnh lùng, không nhìn cô hay mẹ anh ngồi trong phòng khách. Cách anh rời đi mà không nói lời nào khiến mẹ anh càng thêm bực dọc. Bà đi vào bếp, đặt một bàn tay lên đôi vai của cô đang run run.
"Bác xin lỗi nhưng việc này cần phải có thời gian." Bà ngồi xuống an ủi Linh. "Cháu hiểu cho nó nhé."
Linh không nói gì. Cô chỉ gục đầu xuống bàn khóc.
***
Tối hôm đó Đạt không về nhà. Anh sau giờ tập đợi cậu ở văn phòng Bác sĩ Tuấn rồi hai người tới trường đón Bon.
Đạt không khó để nhận ra các cô giáo của Trại trẻ đang thầm thì điều gì đó với nhau, mỗi khi hai người đi qua.
"Họ nói em dùng Bon để "câu" anh." Đức nói thản nhiên khi cậu thấy anh đang ngó nghiêng. "Chuyện em là . . . chắc cả trường này đều biết rồi."
Anh chợt nhận ra đã có lần cậu nói cậu đã có bạn trai trong phòng họp ngày đầu hai người gặp nhau. Anh biết rất khó để ai đó có thể giữ miệng mà không đem chuyện này đi bàn tán.
"Anh nghĩ là họ nhầm." Đạt bỗng kiếm bàn tay cậu, mười ngón tay lồng vào nhau. "Phải là anh đang câu em mới đúng."
Đức mỉm cười ngượng ngùng. Đạt thích nhìn cậu cười như vậy, không chút phiền ưu, không chút lo lắng. Anh không quan tâm tới người đời nói gì về mối quan hệ của anh và cậu. Điều anh quan tâm duy nhất là việc sau khi cậu kết thúc kì thực tập và quay về Mỹ.
"Anh có nghe thầy Park nói em muốn làm việc ở đây sau khi tốt nghiệp". Việc này chẳng có thầy Park nào nói cả. Là Bác sĩ Tuấn nhờ Đạt thuyết phục Đức ở lại. Anh biết nếu Bác sĩ Tuần không nhờ, anh cũng sẽ tìm mọi cách để giữ cậu lại trong vòng tay anh. "Vậy là em quyết định rồi à?"
"Chuyện đó em đang suy nghĩ . . ." Đức ngập ngừng. "Em không biết mình có hợp với công việc này không."
Đức thở dài. Cậu quay sang nhìn anh.
"Em gần đây không dám nghĩ nhiều về hai từ gọi là tương lai. Thời gian em ở lại đây ngày một rút ngắn, em không biết mình nên làm gì lúc nay". Cậu nhìn xa xăm vào những áng mây hồng cam, đang được nhuộm ánh hoàng hôn còn sót lại trên nền trời. "Sáu tháng xa anh để hoàn thành bài luận tốt nghiệp, em không biết mình sẽ thế nào."
Đạt giữ tay cậu lại rồi ôm cậu vào lòng, trước những cặp mắt ngạc nhiên của các cô giáo trong trường và một số vị phụ huynh cũng đang đi đón con.
"Anh cũng lo lắng như em." Đạt ôm chặt cậu, miệng anh thầm thì từng lời điềm đạm. "Nhưng anh tin chỉ cần mình luôn nghĩ về nhau thì dù sáu tháng hay một năm, anh đều không lo lắng."
Đức cũng ôm anh. Một cảm giác kì lạ như xung quanh chỉ còn hai người. Màn đêm đang xuống, những ánh vàng yếu ớt còn lại của một buổi chiều cũng rút dần về những nét mảnh. Bầu trời chuyển dần sang tím xanh, một vài vì sao bắt đầu được thắp, chập chờn như từng đốm lửa đang cháy trong tim.
Hai người rời nhau, ngượng ngùng rồi im lặng tiến về phía dãy phòng học san sát, nơi cậu nhóc đã đứng sẵn ở sảnh, dang tay chờ hai người tới đón.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro