CHAP 1
Lúc Thanh Bình đến Cục dân chính là vừa đúng 8 giờ sáng. Hôm nay không phải ngày lễ đặc biệt nào, vậy nên trước cổng Cục dân chính chưa mở cửa có hơi quạnh quẽ.
Hôm nay cậu mặc áo sơ mi trắng, vạt áo nhét vào trong quần jean tối màu. Tuy trang phục hôm nay là kiểu giới trẻ hay dùng để đi đăng ký kết hôn, nhưng trông vẫn vô cùng đặc biệt.
Cậu rất đẹp. Đôi mắt nai được thừa hưởng từ gia đình, mí mắt cũng đẹp. Sống mũi còn cao thẳng làm người ta hâm mộ vô cùng. Về cơ bản là cậu có đầy đủ ưu thế của một omega
Tất nhiên, đặc biệt không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp của cậu mà còn có phục trang không hợp thời tiết.
Tháng hai ở Thành phố Hạ Long vẫn ồn ào náo nhiệt và lạnh lẽo như thế, cái lạnh nhân cơ hội chui vào lớp áo mỏng. Thanh Bình rụt cổ rùng mình một cái, ngơ ngác nhìn người qua đường quấn chặt áo khoác, tay giấu trong túi quần cất bước vội vàng.
Mình thế này giống thằng ngu quá đi mất. Cậu nghĩ.
Sáng nay mới 6 giờ cậu đã vật lộn ra khỏi giường, trước đây có làm đồ án với giảng viên cũng không có chăm chỉ được như thế. Tắm rửa sạch sẽ xong mà cậu chẳng tìm được bộ áo quần nào vừa ý. Đấu tranh tư tưởng kịch liệt suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu quyết định chọn cái áo sơ mi trắng này.
Lúc ra cửa cũng không thấy có gì, nhưng sau khi đứng đơ mấy chục phút ở đây, cậu bắt đầu thấy hối hận.
Thành phố Hạ Long gần biển, trận gió ập vào mặt không chỉ có mùi tanh mặn mà còn có khí lạnh khiến ai cũng phải đầu hàng.
"Biết vậy đã mang thêm áo khoác." Cậu lẩm bẩm.
Thời gian cứ trôi từng phút, dần có đôi ba đôi tình nhân đến. Nhưng cứ như thế, Thanh Bình đứng một mình trở nên cô độc không ngờ.
Cậu cúi đầu xem đồng hồ - 8 giờ 27, thời gian cậu hẹn Việt Anh đã trễ hơn 5 phút rồi.
Hẳn anh ta rất bận nhỉ, biết đâu tối hôm qua còn phải tăng ca, bây giờ mới phải tới trễ như vậy.
Cậu nâng mí mắt, trộm nhìn đôi tình nhân bên cạnh. Cậu Alpha kia cao lớn, khoác đại chiếc áo gió, để lộ áo len màu trắng bên trong. Trong lòng ngực hắn ôm một omega nhỏ xinh lùn hơn cậu nửa cái đầu. Thanh Bình cảm thấy, có lẽ cậu cũng có thể bế omega kia lên chỉ bằng một tay. Omega kia một tay ăn sáng với alpha, một tay lướt tiktok nhàm chán.
"Do anh ấy, đến sớm thế làm gì. Anh nhìn xem chẳng có bao nhiêu người cả." Omega bĩu môi, âm thanh mềm mại chạy vào tai Thanh Bình.
"Anh sai rồi bé cưng, trưa nay anh đưa em đi ăn đồ ngon nhé." Alpha kia lại dịu dàng dỗ dành.
Dưới sự góp mặt của họ, Thanh Bình tự nhiên cảm thấy mình thê lương vô cùng. Nhưng trong lòng cũng không thấy hâm mộ lắm, dù sao thì Alpha của cậu tốt vô cùng, người khác hâm mộ cậu còn không kịp.
Cục dân chính bắt đầu làm việc, mấy đôi tình nhân kia hớn hở đi vào. Mà Thanh Bình vẫn còn đứng ở cửa chờ Alpha của mình tới.
Cậu không có gọi cho hắn, chỉ đứng ngơ ngác như thế. Người đến đăng kí ngày càng nhiều, lúc đi ngang qua họ nhìn cậu với ánh mắt nghiền ngẫm. Thanh Bình cũng không để ý. Từ nhỏ đến lớn, cậu không ít lần được chú ý, những ánh mắt đó không đáng để cậu để ý đến.
Khi kim đồng hồ dừng ở số chín, Thanh Bình mới nhìn thấy người kia đứng ở bên kia đường. Khuôn mặt đông cứng của cậu nở một nụ cười nhạt, ánh mắt chăm chú nhìn người nọ hoà trong dòng người chầm chậm bước tới.
Hôm nay anh ấy mặc một bộ tây trang được cắt may tinh thế, có lẽ đăng kí kết hôn xong thì phải trở về làm việc. Việt Anh có vóc người cao, vai rộng chân dài, như thể trời sinh ra cho giới thời trang. Lúc mặc quần áo thoải mái trông như một sinh viên, mà một khi đổi thành tây trang lại thể hiện ra một hương vị đặc biệt.
"Xin lỗi. Tôi đến trễ." Thanh âm Việt Anh hơi trầm, giống như một cơn gió đêm làm người ta động lòng.
Thanh Bình lắc lắc đầu, nói: "Chúng ta vào trước đi."
Việt Anh ừm một tiếng, dường như không hề để ý quần áo bất thường của Thanh Bình. Không thèm ngoảnh mặt đi ngang người cậu, tự mình đi vào.
Thanh Bình giật giật khoé miệng, đuổi kịp bước chân hắn.
Nói trắng ra thì, bọn họ không hợp với nơi này.
Người khác đến Cục dân chính, trong lòng tràn ngập vui sướng, không giấu được vẻ hạnh phúc ngọt ngào. Mà hai người bọn họ chẳng khác gì gặp phải oan gia ngõ hẹp. Thanh Bình hầu như không thể nói được mấy câu, chỉ biết máy móc đi theo Việt Anh làm xong hết thủ tục.
Tới cuối cùng, cậu nhận lấy cuốn sổ nhỏ màu đỏ kia - không một ai nở nụ cười. Thanh Bình vươn tay vuốt ve đôi môi mím chặt kia của Việt Anh, lặng yên khép lại.
Cũng không phải do không muốn, nếu đổi lại là cậu phỏng chừng cũng không tốt hơn Việt Anh là mấy. Ở trong mắt Việt Anh, Thanh Bình cậu chỉ là một Omega xa lạ không đáng nhớ.
Lúc ra khỏi Cục dân chính, Việt Anh đột ngột dừng bước chân, quay đầu lại lạnh lùng nói: "Nhà ở tôi đã đi xem rồi, đến lúc đó sẽ gửi chìa khóa đến nhà cậu."
Thanh Bình nghĩ, thật ra hắn có thể tự tay đưa cho mình. Nhưng mặt ngoài, cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ giọng nói: "Vâng"
Việt Anh lại nói: "Tiệc cưới tháng sau... Cậu có muốn thay đổi gì không?"
"Không" Thanh Bình trả lời.
Việt Anh không kiên nhẫn gật đầu, xoay người muốn đi. Nhưng chân trước vừa ra, chân sau đã dừng lại. Hắn muộn màng nhận ra quần áo đơn bạc của cậu, lên tiếng hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
Thanh Bình nói: "Hôm nay còn có việc, em phải đi phòng thí nghiệm."
"Tôi về công ty, đưa cậu một đoạn."
"Phiền anh rồi". Thanh Bình cười với hắn, đôi mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Việt Anh như thể sửng sốt, sau đó ngại ngùng quay đầu đi, nhanh chân đi vào dòng người.
Trên xe có bật điều hòa, thân thể bị gió thổi lạnh băng của Thanh Bình cuối cùng cũng tìm về độ ấm.
Cậu lặng lẽ quay sang nhìn sườn mặt Việt Anh, chỉ cảm thán mỗi một đường cong của người này đều được ông trời vẽ kĩ từng nét
Nhưng cậu còn chưa nhìn đủ, cái điện thoại lỗi thời trong túi đã vang lên, thật là không có mắt!
Việt Anh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, lại tập trung tầm mắt về lái xe.
Thanh Bình lấy điện thoại ra, ngón tay dừng trên hai chữ "Hoàng Lâm", sau đó mới bấm nhận.
"Anh?" Cậu nói thử.
"Anh em ở bên cạnh đây, là anh." Âm thanh bên kia điện thoại có hơi lạnh, là kiểu giọng hoàn toàn khác biệt với Việt Anh.
Thanh Bình lập tức biết được thân phận đối phương, âm thanh vui sướng cố ý đè nén: "Anh Lâm!"
"Ừm. Đăng kí kết hôn xong rồi à?"
"Xong rồi, giờ em đến trường học..."
"Giữa trưa đến chỗ anh, chúng ta ra ngoài ăn cơm."
"Được "
Minh Quân bên kia điện thoại hình như đang nói chuyện với Hoàng Lâm, Thanh Bình chỉ nghe được vài câu mơ hồ.
Vài giây sau, Minh Quân hỏi: "Cái cậu Việt Anh gì đó có ở bên cạnh em không?"
Thanh Bình nhìn Việt Anh một cái, đáp: "Có."
"Hoàng Lâm nói ba em muốn mấy hôm nữa hai đứa về nhà ăn bữa cơm. Em nói với cậu ấy một tiếng."
"Được."
"Thế anh tắt máy đây."
"Tạm biệt anh Lâm." Thanh Bình bỏ tay xuống, tắt màn hình. Việt Anh chú ý tới ánh mắt cậu, hơi nghiêng đầu nhìn sang.
"Gần đây anh có rảnh không? Ba em muốn chúng ta về nhà ăn bữa cơm." Thanh Bình hỏi
Việt Anh thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một lát lại nói: "Để xem đã."
Thanh Bình biết hắn đang từ chối.
"Nếu anh bận thì, không đi cũng không sao, em giải thích với ba một..."
"Thanh Bình." Việt Anh lạnh lùng ngắt lời cậu, "Bữa cơm này có ăn không không quan trọng, cũng không cần thiết."
Thanh Bình nhấp miệng, không nói nữa.
Hai mươi phút đi đường trôi qua, Thanh Bình tháo dây an toàn, quay đầu lại nhìn Việt Anh, dịu dàng nói, "Xin lỗi, em biết rồi... Anh đừng giận."
Việt Anh liếc nhìn cậu một cái.
"Em đi trước đây, cảm ơn anh."
Giống như chưa có gì xảy ra, cậu cười với Việt Anh, khoé mắt cong lên một đường cong xinh đẹp. Việt Anh ậm ừ trả lời, chiếc xe màu đen dần biến mất khỏi tầm mắt Thanh Bình. Cậu xoay người, đôi mắt như chứa một hồ nước sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro