Chap 95: Tìm thấy đôi mắt rồi
Minh Vương và Lương Xuân Trường sau khi tắm xong thì ngồi vào bàn ăn cơm. Hôm nay ăn cá kho cho nên Lương Xuân Trường không để cậu động tay vào thứ gì, anh gỡ thịt cá. Cẩn thận kiểm tra xem có xương hay không, sau đó mới đút cho Minh Vương ăn.
Bình thường giờ ăn cũng là anh đút cho cậu ăn. Bởi vì có một lần Minh Vương không biết có bát canh nóng ở trên bàn, còn tưởng là chén cơm nên nâng lên.
Nào ngờ nó nóng quá khiến cậu giật mình làm đổ bát canh, kết quả bỏng một bên đùi. Cả tháng đó ngày nào Lương Xuân Trường cũng thuê chiếc xe máy ở đầu thôn, chở cậu vào trung tâm thành phố chữa trị vết bỏng, nhất định không được để lại sẹo. Về sau anh kiên quyết không để cậu tự ăn cơm nữa, ba bữa đều do anh chăm cậu như chăm trẻ lên ba.
"Nhai từ từ thôi, cẩn thận kẻo mắc xương cá!"
Anh lại đút thêm muỗng cơm cho cậu, dặn cậu ăn cẩn thận.
Trong lúc chờ cậu nuốt cơm xuống, anh cũng sẽ tranh thủ ăn một muỗng cơm.
Cuộc sống của hai người trong căn nhà nhỏ tuy chỉ có một tiếng nói, nhưng hai trái tim vẫn luôn yêu thương nhau. Chung sống rất hòa hợp.
"Nào, uống chút canh đi!"
Lương Xuân Trường múc một muỗng canh, sau đó đưa lên miệng Minh Vương
Cậu theo thói quen, mở miệng ăn rất ngoan.
Hai người đang hài hòa ăn cơm thì ở bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai vậy?"
Minh Vương nghe theo tiếng mà nhìn ra ngoài cửa, anh vỗ vai cậu nói.
"Em ngồi im đó, đừng nghịch lung tung. Anh ra mở cửa xem là ai? Chắc là mấy người trong thôn thôi!"
"Ưm..."
Cậu gật đầu, ngồi im chờ anh.
"Là ai vậy?"
Lương Xuân Trường ra mở cửa, cánh cửa gỗ đã phai màu cũ kĩ vừa mở ra. Một đám người đứng trước cửa đứng ngay ngắn nở một nụ cười.
Ông lão đứng ở phía trước trống gậy, dáng vẻ uy nghiêm nhìn Lương Xuân Trường
Ông lão nhìn anh...
Anh nhìn ông lão...
Mắt đấu mắt, nhưng còn chưa đến hai giây sau. Ông lão đã đưa tay mỉm cười chào.
"Hi~"
Rầm!
Lương Xuân Trường đóng sầm cửa lại, quay lưng dựa người vào cửa thở dốc. Trong lòng tự hỏi.
"Không phải chứ? Là mình hoa mắt sao? Có phải là hoa mắt nhìn thấy ông nội rồi không ?"
Anh tự an ủi bản thân mình bị hoa mắt rồi, anh và cậu trốn đến nơi xa như vậy. Chẳng lẽ còn bị ông nội đuổi đến tận đây sao?
Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, ở ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.
"Ranh con! Còn dám trốn ông nội à? Mau mở cửa ra? Có tin ông đánh chết mày không ?"
Lương Xuân Trường hoàn toàn sụp đổ, thở dài mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, Lương Xuân Trường cười méo miệng nói.
"Ông...ông nội..."
Lương Chính Nghiêm hừ mạnh một tiếng, chống gậy đi vào. Rất không khách khí mắng.
"Phận làm con cháu bất hiếu, ngày xưa ông bế mày trên tay yêu thương không hết. Bây giờ mày đủ lông đủ cánh thì bỏ đi quên cả ông, con với chả cháu..."
Lương Chính Nghiêm vừa mắng vừa đi vào nhà, còn tiện chân đi xuống bếp ở căn nhà nhỏ, lấy một cái chén ra xới cơm.
Minh Vương ngồi trên bàn, ánh mắt ngơ ngác nhận ra có người ngồi gần mình, giọng nói còn rất là quen thuộc...
"Ý chà...cá kho sao? Lâu rồi chưa ăn món này!"
Lương Chính Nghiêm không quản thế sự nữa, ông đã di chuyển lâu như vậy...ăn lấy sức là chuyện quan trọng nhất.
"Ai da, từ lúc làn người giàu cho đến bây giờ mới ăn lại món đơn giản như vậy. Ngon quá, chậc..."
Minh Vương ngồi ở bên cạnh, tuy mắt không thấy, miệng không nói nhưng trong lòng run sợ không thôi.
"Lão...lão gia tìm đến đây rồi..."
Cả người cậu run lên từng hồi, anh đi đến xoa vai cho cậu an ủi.
"Ông nội không giống cha mẹ anh, em đừng lo. Cùng lắm là bỏ trốn đi tiếp thôi..."
Lương Chính Nghiêm nghe đến đây thì ăn cơm bị nghẹn...
Tiểu Ái Nhi cùng Nhậm Phi bước vào, cô bắt đầu than thở.
"Ai da mệt chết mất. Ông nội còn khỏe hơn em nhiều, Nhậm Phi...mau lấy chén ăn cơm thôi"
Lương Xuân Trường khóe môi giật giật, trong nhà bỗng nhiên xuất hiện ba tên ăn ké...
Lương Xuân Trường thở dài, cuối cùng phải mang hết thức ăn ra cho ba người kia, sau đó bắt đầu đút cơm cho cậu.
Anh vừa đút vừa quan sát ba người, thời gian anh đi...bọn họ cũng không có gì thay đổi cả. Chỉ có Tiểu Ái Nhi là thay đổi...
"Nhi...em mang thai sao?"
Tiểu Ái Nhi đang húp canh, vừa nghe đến câu kia liền bật cười. Minh Vương cũng nhạc nhiên há miệng thật to.
Tiểu Ái Nhi xoa xoa bụng, nhìn Nhậm Phi nói.
"Anh bỏ đi lâu như vậy thì biết cái gì kia chứ? anh cứ trốn ở đây chỉ sợ đến lúc con em biết đi rồi anh vẫn chưa biết đến sự tồn tại của nó thôi!"
Minh Vương rất bất ngờ khi hay tin Tiểu Ái Nhi có thai, cô nhìn dáng vẻ của Minh Vương thì lập tức đứng lên đi đến bên cạnh cậu. Sau đó để cậu đặt tay lên bụng của mình.
"Là bé trai, được năm tháng rồi. Em đợi con khi sinh ra được một tuổi sẽ cùng Nhậm Phi kết hôn!"
Anh vui mừng thay cho cô, cậu cũng cười đến ngây ngốc. Tiểu Ái Nhi sau khi buông bỏ thù hận thì có cuộc sống thật sự quá viên mãn rồi.
Nhưng mà Lương Xuân Trường lại lo lắng hỏi.
"Đường đến đây vừa khó khăn vừa xa xôi, đi trên thuyền cũng không dễ chịu gì. Tại sao em nhất quyết lại đến đây?"
Tiểu Ái Nhi được nghe câu hỏi này liền cười sung sướng nói.
"Hai người mau mau thu dọn đi. Em tìm được mắt cho Minh Vương rồi, chỉ có điều người hiến mắt đang sống ở Nhật. Hai người phải đến Nhật Bản một chuyến!"
Rầm!
"Khụ...ranh con, ta đang ăn cơm. Kích động cũng không nên đập bàn như vậy..."
Anh bỗng nhiên vui đến độ ôm chầm cậu, vừa cười vừa nói.
"Minh Vương, em có nghe thấy gì không? Tìm ra mắt cho em rồi..."
--------------***********-----------------
End chap.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro