11

Rời khỏi tiệm cắt tóc, Xuân Trường và Minh Vương dọc theo bóng cây trở về, đây là một con phố cũ, cây cũng đều là cây già, cửa hàng dọc đường cũng đã mở hơn mười năm.

Đối diện đường cái là một mảnh tường gạch cũ, Minh Vương nói: “Cậu tới đây cũng nhiều ngày mà chưa đi du lịch đấy.”

Xuân Trường thừa cơ hội: “Tôi lạ nước lạ cái, có thể mời cậu làm hướng dẫn viên không?”

Minh Vương cảnh giác nghĩ, Xuân Trường vốn cũng không tình nguyện đến, chỉ sợ cũng không có hứng thú ngắm cảnh, chắc chỉ là đang lịch sự phối hợp với cậu. “Hay là thôi đi.” Cậu hiểu ý mà nói: “Thật ra cũng không có chỗ nào chơi.”

Xuân Trường không nghĩ tới lại bị từ chối, dù sao kinh nghiệm tình trường cũng là số không, nhất thời không biết nói gì. Đi qua một tiệm bán trang sức, bên trong rực rỡ muôn màu, Xuân An bỏ lại bọn họ liền chạy vào.

Xuân Trường đứng ở cửa nói: “Chọn xong thì gọi anh.”

“Anh hai…” Xuân An hỏi: “Mua mười cái kẹp tóc được không?”

“Em kẹp hết được thì mua.”

Mở miệng là muốn mười cái kẹp tóc, có mười cái đầu sao? Anh thực sự rất lo lắng, mới bảy tám tuổi đã như vậy, sau này lớn lên phải làm sao đây?

Bên cạnh là một cửa hàng tiện lợi, ngoài cửa bày hai cái bàn nhỏ, Xuân Trường và Minh Vương mua hai chai nước ngọt vừa uống vừa đợi.

Điện thoại vẫn rung hoài, Minh Vương lấy ra vừa nhìn quả nhiên là tin nhắn của nhóm chat bọn con trai, lúc này đã buổi chiều, cái đám kia từ sáng chín giờ phấn khởi chiến đấu đến bây giờ, bài tập làm xong chưa không biết, mà đã đánh giá chọn lựa ra được tiệm cà phê có bánh ngọt ngon nhất rồi.

Minh Vương yên lặng ghi nhớ, để ngừa giẫm lôi, hỏi: “Tiệm nào bán đồ ngọt hổng ngon dợ?”

Tiến Nam: “Kẻ phản bội không có tư cách hỏi!”

Minh Vương: “Vậy tụi bây làm bài tập xong chưa?”

Tiến Nam: “Kẻ phản bội không cần phải để ý nhiều như vậy chứ!” 

Minh Vương từ chối hai lần họp mặt, rơi vào kết quả như thế đúng là đáng đời, không chỉ bạn cùng bàn không bênh, những người khác càng mạnh mẽ khiển trách, lớp trưởng thậm chí còn gửi tin nhắn thoại dài ba mươi giây.

Cậu hút hết nước ngọt muốn đền bù một chút, len lén liếc mắt nhìn Xuân Trường ở đối diện, nhất thời đột nhiên nhanh trí.

“Các anh em…” Minh Vương soạn tin nhắn: “Không tích cực tham dự hoạt động tập thể là lỗi của tao, để bồi thường, tao có thể nói cho mọi người biết một bí mật liên quan đến lớp chúng ta.”

...: “Lớp trưởng ngầm chiếm quỹ lớp hả?”

Lớp trưởng: “Mọe mày, lớp chúng ta nghèo đến nỗi không một xu dính túi luôn đó hiểu hông?”

Một đám người lại bắt đầu lao nhao, thậm chí còn có người nói giáo viên chủ nhiệm tái hôn, Minh Vương đợi chốc lát, chờ mọi người lao nhao đủ rồi, cậu gửi một biểu cảm đeo kính râm.

Có người giục: “Nói lẹ đi, tên phản bội.”

Minh Vương tung tin: “Sau khi khai giảng lớp chúng ta sẽ có học sinh chuyển trường!”

Vừa ấn nút gửi đi, Minh Vương lại nhìn Xuân Trường, có một loại đắc ý gọi là “biết trước”. Vừa vặn Xuân Trường gọi bọn họ lại, cậu cất điện thoại, uống hết chút nước ngọt cuối cùng.

Trên đường về nhà, Xuân An nghe lời tự xách cặp của mình, cũng móc ra một cái vòng tay màu bạc cho Minh Vương, cảm ơn cậu dẫn cô bé đi uốn tóc. Lại lấy ra một cái giống như đúc đưa cho Xuân Trường, cảm ơn anh đã trả tiền cho cô bé.

Chậm rãi chạy trở về, lúc chỉ cách ngã ba hẻm mấy mét, Minh Vương trông thấy ba nam sinh đứng dưới cây đa.

Nhìn một chút hình như hơi quen mắt, Minh Vương cảm giác đã gặp nhau ở đâu rồi.

Lúc này Xuân Trường cũng nhìn thấy, không khỏi dừng bước lại cũng bật thốt lên: “Đệt!”

Một nam sinh trong đó nghe tiếng, nhìn sang, ngây ra mấy giây sau đó quát to một tiếng: “Đệt mọe ơi! Người anh em!” Hai người khác cũng cùng nhau nhìn ra, la hét: “A! Người anh em của taooo!”

Ba người chạy như điên tới, tiếng gào đủ để truyền sang đối diện đường, doạ mấy chiếc xe đi ngang suýt chút nữa tông vào nhau, chạy đến trước mặt, ba người giang cánh tay ôm lấy Xuân Trường như con koala, cánh tay siết chặt.

Minh Vương lùi sang bên cạnh, đây là ba nam sinh cưỡi ngựa trong bức ảnh, Hoàng Minh, Văn Thanh và người còn lại là Tuấn Anh.

Xuân Trường bị ôm không thở nổi, tránh ra nói: “Sao tụi bây tới đây?!”

Văn Thanh nói: “Tới tìm mày đó! Chẳng lẽ tới ăn lẩu bò!”

Hoàng Minh ôm lấy Xuân An, thân mật hỏi: “Có nhớ anh không? Ôi, em còn uốn tóc à?”

Cô bé xách túi, vui vẻ nói: “Em còn mua kẹp tóc nữa nè!”

Tuấn Anh liếc mắt một cái: “Mấy cái thứ gì đây, anh của em cho em kẹp mấy thứ này hả? Chúng ta đến trung tâm thương mại mua cái khác.” Nói xong thoáng nhìn vòng tay rẻ tiền trên cổ tay Xuân Trường, nhất thời im lặng:“Người anh em, mấy ngày nay mày sống thế nào vậy?”

Mấy người líu ra líu ríu nói không ngừng, Minh Vương thì yên lặng đứng bên cạnh, nhưng cậu dù sao cũng là một người sống sờ sờ, đối phương rất nhanh chú ý tới cậu, ba đôi mắt đồng loạt nhìn tới.

Văn Thanh mở miệng trước: “Ây, đây là ai?”

“Đây là Minh Vương, hàng xóm của ông ngoại tao.”

“Mấy đứa này là bạn thân tôi, lúc trước cậu từng xem ảnh rồi đó.”

Minh Vương nhìn kĩ từng người, Văn Thanh da dẻ hơi ngăm, cao cỡ ngang với Xuân Trường. Tuấn Anh khá gầy, trên mặt có một cặp lúm đồng tiền, Hoàng Minh ăn mặc tương đối thoải mái, giống như sinh viên.

Cậu lịch sự mỉm cười, còn chưa kịp chào hỏi, Văn Thanh đã trước một bước vượt đến nắm bờ vai cậu, như người quen cũ, nói:

“Minh Vương? Người ta nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, nhìn cậu chắc chắn là người tốt, cậu nhất định phải chăm sóc cho người anh em của tôi nhé.”

Tuấn Anh đến một bên khác của cậu, nói: “Bạn hàng xóm, nắng to thế này, ra ngoài chơi à?”

Hai bên trái phải kẹp cứng, Minh Vương thật không dám nhúc nhích, trả lời: “Đi cắt tóc…”

Xuân Trường đẩy hai người kia ra khỏi Minh Vương, ban ngày ban mặt mà cứ như bọn côn đồ cướp: “Buổi tối mấy bây ở đâu?”

Tuấn Anh nói: “Tụi tao đặt khách sạn rồi, đưa em gái về nhà xong, mày đi theo tụi tao.”

Đoàn người rẽ vào hẻm nhỏ, Xuân Trường đưa Xuân An về nhà, ba người kia chờ ở cửa nhà Minh Vương. Cậu mở cửa, trước khi vào nhà, nói: “Tôi về nha, mọi người đi chơi vui vẻ.”

Hoàng Minh nhìn Minh Vương từ đầu tới chân, tầm mắt dừng lại ở đôi giày bata kia, nói: “Nếu không chúng ta cùng nhau đi chơi đi?”

Minh Vương cảm giác được đối phương đang quan sát mình, cậu không sợ người lạ, cũng coi như phóng khoáng nhiệt tình.

Minh Vương: “Tôi không quấy rầy mọi người đâu.”

“Ây u.” Văn Thanh cười rộ lên: “Sao cậu khách sáo vậy.”

Đang lo giải quyết cục diện trước mắt thế nào, Xuân Trường đi tới, Hoàng Minh và Văn Thanh ngừng dây dưa, mọi người đi ra ngoài, lúc Tuấn Anh đi ngang qua Minh Vương còn ném lại một câu:

“Cậu ngoan thật đấy.”

Minh Vương cứng người, có ý gì?

Cậu vào cửa khóa cửa, nghe bên ngoài toàn tiếng ồn ào.

Có gì mà la hét? Bạn của Lương Xuân Trường sao lại quái gở như vậy nhỉ?

Bọn họ vào khách sạn, phòng lớn, rộng rãi đầy đủ để bọn họ bày bừa. Vừa tiến vào phòng, Xuân Trường đang định đổi dép lê, lại bị ba bên mai phục ôm chặt lấy.

Hóa ra ở bên ngoài ảnh hưởng đến việc phát tiết tâm tình, lúc này mới có thể sảng khoái phóng thích một trận, ba người ôm Xuân Trường vừa khóc vừa gào:

"Nhớ mày quá đi! Mày đi một phát hơn hai mươi ngày! Làm chuyện gì cũng thiếu một thằng!"

Xuân Trường tránh ra: “Mẹ tụi mày tao chưa có chết!”

Mấy người này cũng không khóc thật, làm nóng đủ rồi, Văn Thanh xoay mặt liền đi gọi đồ ăn, Tuấn Anh vào phòng tắm, Hoàng Minh đi một vòng, ngồi xổm xuống gõ nền nhà, đi tới góc phòng dùng đầu ngón tay quệt một cái, giống như mắc bệnh nghề nghiệp.

Xuân Trường ngồi xuống ghế sô pha: “Mày còn chưa thừa kế khách sạn nhà mày mà đã chuyên nghiệp như vậy rồi à?”

“Quá khen.”

Hoàng Minh quay người dựa vào tủ, khoanh tay hỏi: “Một tháng này sống thế nào? Tụi tao còn tưởng rằng mày chỉ đi mấy ngày, ai mà ngờ ngày mốt khai giảng, mày còn đếch về.”

Xuân Trường nói: “Về cái gì nữa, thủ tục chuyển trường đã xong xuôi rồi, thẻ học sinh cũng đã tới tay.”

“Đệt mọe! Không phải chứ!” Văn Thanh rên lên một tiếng: “Ba mày cũng ác quá!”

Hoàng Minh tỏ ra hiểu rõ: “Là mẹ nó tàn nhẫn, bởi vì nó với ba nó quậy như nước với lửa, rất không hợp cho một gia đình văn hóa kiểu mẫu, cho nên mới tống nó đến cái nơi cây cối như này."

Xuân Trường nghe đến vui vẻ, vừa cười vừa hỏi: “Tụi mày lén lút tới đây hay gì?”

Ngày mốt khai giảng, Văn Thanh nói qua đêm ở nhà Tuấn Anh, Tuấn Anh lại nói qua đêm ở nhà Hoàng Minh, Hoàng Minh nói qua đêm ở nhà Văn Thanh, sau khi tập hợp liền bay đến đây, chiều mai bay về.

Lúc này Tuấn Anh tắm xong đi ra, người đã đông đủ, ba người trao đổi ánh mắt, động thủ đè Xuân Trường xuống ghế sô pha, hai bên trái phải và đỉnh đầu.

Xuân Trường dửng dưng ngồi xuống, nói: “Tiện tay bóp vai cho tao nữa.”

“Oke anh em.” Còn thật sự bóp, tay Văn Thanh dùng sức: “Mày tới đây đã một tháng, tại sao không phản kháng? Lẽ nào thật sự muốn chờ đợi?”

Xuân Trường nói: “Tại sao tao phải phản kháng?”

Hoàng Minh vẫn là câu nói kia: “Tao tưởng là mày nhảy xuống biển tại sao mày không nhảy? Ở đây cũng ngon lành quá nhỉ.”

“Cút mẹ mày đi.”

Xuân Trường nói: “Tao cũng không thể cắt đứt quan hệ cha con với ba tao, huống hồ tao còn phải xài tiền của ổng. Với lại, mâu thuẫn này không phải là vì chuyển trường, cũng không phải là tao ở đâu, mà là vì giới tính của tao.”

Tuấn Anh nói: “Báo mọi người.”

Nếu hi vọng về nhà thực sự xa vời, vậy đề tài này tạm thời không thảo luận nữa, qua. Lực tay Văn Thanh bóp vai tăng thêm một chút, chuyển đề tài, giọng mềm mỏng: “Cái cậu hàng xóm gì của mày đó… Tụi mày thân quá nhỉ?”

Xuân Trường nói: “Sau khai giảng sẽ thành bạn cùng lớp.”

“Có duyên vậy luôn?!”

Hoàng Minh: “Trước bảo tao mua mua đôi giày bata mới nhất gửi cho mày, tao còn bồn chồn mày mua cho ai, hóa ra là cho cậu ấy.”

Tuấn Anh bổ sung: “Hôm nay còn dẫn đi cắt tóc, ba tao còn chưa dẫn mẹ tao đi cắt tóc.”

Ba người quái gở, ý đồ muốn nghe ngóng, Xuân Trường cũng phối hợp, toàn bộ hành trình không phủ định, còn thích thú gật gật đầu.

Văn Thanh sững sờ nói: “Vờ lờ, mày quất con người ta rồi luôn hả?”

Hoàng Minh có chút nhút nhát: “Tao biết mày come out dứt khoát, không ngờ tốc độ mày quất con người ta cũng quá nhanh quá nguy hiểm, chắc không phải bữa nào mày lại đột xuất nói muốn ra nước ngoài kết hôn luôn chứ?”

“Gì vậy ba…” Tuấn Anh cẩn thận hỏi: “Mày nhanh vậy luôn hả?”

Xuân Trường phục luôn nồng độ ngu ngốc của ba thằng này, tự biên tự diễn, đúng là muốn ăn đòn. Anh tránh thoát kiềm chế của ba người dễ như ăn cháo, đem Hoàng Minh từ phía sau lưng đẩy lên ghế, kéo theo hai người kia, trực tiếp đánh từ đầu này sang đầu kia.

Không uổng công là trưởng câu lạc bộ đấu kiếm, lâu rồi không luyện, bây giờ uýnh một trận hoạt động gân cốt một chút. Cuối cùng, ba người kia kêu rên không ngừng, dồn dập lăn xuống trên thảm trải sàn.

Anh ngừng tay, đi đến tủ lạnh cầm một chai bia, nhìn từ trên cao xuống ngồi giữa ghế sô pha uống bia. Tuấn Anh tuy rằng gầy, lại là người đầu tiên bò lên, ngoan cố nói: “Vậy mày nói cho rõ ràng đi!”

Xuân Trường trước tiên làm sáng tỏ chuyện quan trọng nhất: “Tao chưa làm chuyện đó với Minh Vương.”

Sau đó không nói gì nữa, anh và cậu làm sao thân nhau, Minh Vương đã giúp anh thế nào, hiện tại hai người đang ở loại quan hệ nào, tất cả những thứ này đều chưa nói.

Anh chỉ trực tiếp nói: “Tao muốn theo đuổi cậu ấy.”

Ba người đồng thời nín thở, lại đồng thời thở ra một hơi. Không ai biết bọn họ khoảng thời gian này có bao nhiêu gánh nặng trong lòng, anh em tốt đột nhiên come out, bọn họ ở bên ngoài chống đỡ, sau lưng cũng hoài nghi Xuân Trường có tình cảm với mình.

Hoàng Minh tỏ thái độ nói: “Tao ủng hộ mày!”

“Tao cũng vậy!” Văn Thanh nói: “Tuy rằng tụi tao chỉ đợi một ngày mày…”

Tuấn Anh nói: “Tụi tao mãi mãi ủng hộ mày!”

Xuân Trường cười lạnh một tiếng, đặt hi vọng vào ba thằng này chả khác nào tự tuyệt đường tình ái.

Chẳng qua anh cũng không nghĩ tới tình ái, bởi vì dụ dỗ Trần Minh Vương chỉ là vì trả thù ba mẹ. Anh không muốn tiết lộ ý nghĩ này, thứ nhất không tin được miệng thúi của mấy thằng này, thứ hai anh sợ dụ dỗ thất bại, lúc đó mất mặt lắm.

Dù sao hôm nay lời mời Minh Vương làm hướng dẫn viên cũng bị từ chối, bị đả kích lòng tự tin.

Xuân Trường móc điện thoại ra, bỗng nhiên muốn thử một lần nữa, gửi tin nhắn hỏi: “Bạn tôi muốn đi chơi ở đây, ngày mai cậu có rảnh đi cùng chúng tôi không?”

Vì muốn làm người ta dao động, còn thêm một cái biểu cảm chớp chớp mắt, nhìn cực kỳ nữ tính.

Rất nhanh, Minh Vương trả lời: “Được thôi.”

Xuân Trường nhìn chằm chằm hai chữ kia, không phát hiện mình đang cười đến ngu ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro