18

Xuân Trường hồi lâu không trả lời, nhóm chat đã hơi nôn nóng rồi, ba người kia lại tiếp tục tranh cãi quốc khánh nên chơi gì. Anh lấy lại tinh thần, vốn định trách bọn họ tiết lộ nguyên nhân anh chuyển trường cho Minh Vương biết, nhưng mà chó ngáp phải ruồi.

Mà vẫn tỏ ra đáng ghét, anh ghét bỏ nói: “Muốn khâu miệng tụi mày lại.”

Văn Thanh nói: “Tụi tao cãi nhau cách mày bao xa vậy mà cũng làm phiền đến mày sao?”

Tuấn Anh nói: “Đây là một mình ghen tị nguyên đám.”

Nếu bàn về cãi nhau, Xuân Trường thật sự không phải đối thủ của tổ hợp này, anh đành phải ngậm miệng. Còn tiến trình tình cảm của anh và Minh Vương, anh không báo, nếu như lúc này anh tiết lộ bốn chữ “tình đầu ý hợp”, ngày mai trường cũ có thể truyền ra anh đã âm thầm xác định người bên anh cả đời, đồng thời bịa rất có cốt truyện, ví dụ như hôn nhau dưới gốc cây, tỏ tình ở nhà hàng lẩu bò, đến chùa hứa hẹn một đời một kiếp.

Trước tiên cứ như vậy đi, không còn sớm nữa, anh trở về phòng tắm rửa đọc sách, mỗi ngày không học đủ năm tiếng thì cả người không dễ chịu.

Ngày mưa đâu đâu cũng có nước, con berger cũng rất bẩn, Xuân Trường suy nghĩ cũng nên tắm cho nó. Anh bước chậm đến cầu thang hướng xuống lầu một, hô: “Tới đây!”

Xuân An giọng càng lớn hơn: “Không được! Tụi em đang coi video mà!”

Người và chó thì xem video gì chứ, anh nằm nhoài trên lầu chờ, nghe thấy em gái thỉnh thoảng cười, thỉnh thoảng lại làm nũng, mới hiểu là đang gọi video với người nhà. Tính ra, đi hơn một tháng đến giờ, anh chỉ mới gọi cho bố mẹ mỗi người một cuộc điện thoại, ngoài ra hoàn toàn không có liên hệ gì.

“Anh hai.” Cô bé giơ điện thoại chạy đến cầu thang, “Xuống gọi video không?”

“Không.”

“Vậy thôi.” Xuân An cũng không bắt buộc, quay đầu bỏ chạy về phòng khách: “Mẹ ơi, hôm nay ở lớp múa ba lê con bị trẹo chân á…”

Xuân Trường nghe không rõ đang nói chuyện gì, nói chung là chút chuyện vặt vãnh, anh cũng không nhẫn nại tiếp tục chờ con berger tới, tự mình đi tắm.

Nước nóng xối vào người, anh đứng ở dưới vòi hoa sen cọ rửa một lúc, vuốt mặt mở mắt ra. Anh nhìn chằm chằm gạch sứ vuông trên vách tường, nhớ tới cuộc gọi trước khi thi xếp lớp, vài câu đối thoại ngắn gọn với bố.

Lúc đó ông nói với anh, chỉ cần anh không quậy phá nữa, bất kỳ yêu cầu gì cũng có thể thỏa mãn.

Lúc đó anh còn lên kế hoạch, theo đuổi một người, hẹn hò với đối phương, dùng cái này để trả thù ba mẹ anh. Nhưng bây giờ, anh quả thật đang theo đuổi, người ta cũng có ý với anh, nhưng trong lòng anh lại không có chút khoái cảm nào khi thực hiện được kế hoạch.

Lúc này tắm một cái đã thay đổi kế hoạch ban đầu, làm gì còn tức giận nữa, có cái gì ý nghĩa hơn chuyện Minh Vương trở thành đối tượng của mình?

Bàn tay Xuân Trường đầy bọt, nghĩ đến Minh Vương, vừa cọ rửa vừa không nhịn được cười rộ lên.

Tiếng nước ngừng lại, anh lau khô nước mặc quần áo, cầm lấy một cái quần lót sạch sẽ mà lạ mắt trên kệ áo.

Cũng không thể trần truồng chạy ra, anh mặc vào giống như oan ức lắm, màu đen, tam giác, nhưng không ngờ lại mềm mại thích đến vậy. Anh chợt nhớ lại, thảo nào hôm đó Minh Vương điều tra cảm giác mặc quần lót của anh, vì có ý với anh, nên đến cả bí mật nhỏ này cũng quan tâm!

Chỉ là Xuân Trường hơi bất ngờ, Minh Vương da mặt mỏng dễ thẹn thùng, một khi đã yêu thì chừng mực cũng trở nên lớn hơn, dù cho anh cũng là người bồng bột, nhưng cũng không hỏi thăm mấy chuyện kín đáo nhanh như vậy.

Hay là… Mình cũng hỏi thử nhỉ?

Một mối quan hệ có thể phát triển thành công hay không, phần lớn quyết định bởi hai bên có thể tương tác hay không.

Anh đứng ở trước bồn rửa mặt, ngây ngốc soi gương, tròng áo ngủ lên trở lại phòng ngủ, anh lưu loát gửi tin nhắn cho Minh Vương.

“Cậu thường dùng quần lót loại nào vậy?”

Minh Vương đang phác họa, đã chuyên tâm thì không động vào điện thoại, cho nên mãi chưa nhìn thấy. Xuân Trường đi học bài, đến rạng sáng vẫn chưa nhận được câu trả lời, nghĩ thầm, ngại đây mà.

Chờ hơn một giờ Minh Vương mới lên giường ngủ, móc điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn, giật mình sờ sờ quần lót dưới ổ chăn. Cậu đầu óc mơ hồ trả lời lại: “Tam giác, ngủ ngon nha.”

Xuân Trường dừng bút nhìn, tam giác, giống như mình luôn, đến cả quần lót cũng xứng đôi như vậy. Còn ngủ nghê gì nữa, sau hai buổi tối mất ngủ đêm nay anh học bài tới ba giờ.

Này một tuần trôi qua rất nhanh, chắc là bầu không khí nghỉ hè vừa chuyển sang bầu không khí đi học, chưa kịp thích ứng đã kết thúc. Xuân Trường mỗi ngày đều trầm ổn thu mình, ngoại trừ chuyện chính, thỉnh thoảng nhòm ngó Minh Vương vài lần, đến cả thị lực cũng tăng lên.

Thái độ của Minh Vương vẫn giống như lúc trước, không còn xuất hiện cử chỉ thân mật như ngày đi dạo siêu thị nữa.

Anh hiểu, Minh Vương nếu như là một người da mặt mỏng, dễ thẹn thùng, đã công khai ám chỉ một lần thì tự nhiên sẽ khôi phục thái độ lúc thường.

Huống hồ trong mối quan hệ tương tác tự nảy sinh tình cảm, anh cũng hi vọng phía chủ động là mình.

Anh cho là, chủ động không có nghĩa là thích bị làm khổ, bị động cũng không phải là quan tâm chưa đủ. Cẩn thận tiến từng bước một, hóa chủ động thành “quyền chủ động”, vậy là hợp ý anh nhất.

Buổi chiều cuối tuần cực kỳ chộn rộn, chập tối giáo viên mở cuộc họp lớp tổng kết tuần, giờ tự học buổi tối không ai để tâm, trong phòng học chẳng có chút kỷ luật, người nghiêm túc làm bài tập không vượt quá con số hai mươi.

Minh Vương là một trong hai mươi người đó, trong khi Tiến Nam như bị mắc chứng tăng động liên tục quấy rầy thì cậu vẫn kiên trì học tập. Hết cách rồi, ngày mai cậu phải đi đến phòng vẽ tranh, bài tập nhất định phải hoàn thành hơn một nửa trong đêm nay.

“Bạn cùng bàn, ê nhìn kìa!” Tiến Nam vừa cười vừa vỗ cậu: “Ông nội Minh Thắng cài kẹp tóc của nhỏ tổ trưởng kìa!”

Minh Vương đang làm bài đọc tiếng Anh, nào có tâm sự xem người ta giả gái, Tiến Nam chơi một mình không vui, đột nhiên nhanh trí ấp ủ ý nghĩ xấu xa, ngoắc ngoắc tay với Minh Thắng đòi kẹp tóc.

Hắn sờ sờ tóc Minh Vương, nói: “Uầy Vương, tóc mày mềm thật đó.”

Minh Vương cúi đầu, cậu không chú ý nghe, cũng không lộn xộn. Tiến Nam vén mái Minh Vương lên, nhẹ nhàng kẹp tóc, ầm ĩ la lên.

“Uầy, mày xinh cực luôn Vương ới!”

Đứa ngồi ở bàn trước xoay người lại: “Còn xinh hơn con gái luôn á, thôi kẹp luôn đi em!”

Nhỏ tổ trưởng kia cười gục xuống bàn, tuyên bố muốn tặng kẹp tóc cho Minh Vương. Đám xung quanh cười sằng sặc, Minh Vương trong khung cảnh vui sướng làm xong bài đọc tiếng Anh cuối cùng, lúc này mới mê man ngẩng đầu lên.

Có người giương điện thoại, tách tách, chụp trúng phóc chính diện Minh Vương.

Trừng phạt thì phải tìm người đầu tiên, Minh Vương rút cuốn tập sinh học ra, trước khi làm đánh Tiến Nam một cái.

Tối về nhà, Minh Vương như vậy không phải không có lý do, ăn hai bát canh rồi thôi, đi thẳng lên lầu làm bài tập. Cậu làm mãi đến gần sáng, bài tập cũng làm được kha khá, còn lại một hai bài khó.

Nhưng cậu mệt muốn chết rồi, nằm lên giường lấy điện thoại ra xả stress một chút, mới phát hiện mọi người đang hô hào cùng chơi game, cậu lạc hậu gửi một tin nhắn “Chờ tao với”.

Xuân Trường mới vừa nghe xong một chương trình học nổi tiếng, đang tắt máy vi tính, tiện tay mở ra tin nhắn trong nhóm chat liếc một cái, là bức ảnh hồi chiều. Trong bức ảnh Minh Vương ngồi ở sau bàn học, đang mê man nhìn về phía ống kính, tóc tai mềm mượt, trên mái cài một cái kẹp tóc gấu nhỏ.

Chụp hình, cho nên đáng yêu một cách tự nhiên.

Xuân Trường mở bức ảnh ra, không khống chế được ấn lưu lại.

Anh lướt đến những tin nhắn trước, phát hiện các nam sinh đã hẹn cùng chơi game, Minh Vương còn bám sau mông người ta đòi người ta đợi mình. Đã mấy ngày anh chưa đăng nhập rồi, vốn cảm thấy chơi game chẳng có gì thú vị lắm, lúc này lại trái lương tâm mà mở ra.

Vừa đăng nhập, anh nhìn thấy ảnh đại diện của Minh Vương sáng, đang rảnh rỗi.

Minh Vương mới vừa làm xong nhiệm vụ, trước đó bị lớp trưởng dùng một chiêu giết chết, đúng là đáng thương, Tiến Nam quyết định dẫn cậu thăng cấp. Cậu vui vẻ đi chơi cùng người ta, chưa lên được bao nhiêu, Tiến Nam đã đòi cậu gửi đáp án bài tập tiếng Anh.

Minh Vương cũng không ngốc. “Trước tiên mày phải dẫn tao đi đánh một trận cái đã.”

Mới vừa gửi xong, hệ thống báo Xuân Trường mời lập tổ đội, Minh Vương không muốn bị khinh bỉ, trực tiếp từ chối lời mời của đối phương.

Xuân Trường sững sờ, mình bị một Minh Vương cùi bắp từ chối? Hả?

Nghĩ lại, có phải là trị số sinh mạng của Minh Vương không đủ, thế là anh đến cửa hàng mua năm túi năng lượng, tặng cậu một túi. Nếu từ chối tổ đội, sao lại có thể không biết xấu hổ mà nhận quà chứ, cậu lại chọn từ chối.

Xuân Trường lại nghĩ phương diện khác, xem ra đối phương không thích tác chiến, chỉ muốn nhàn nhã tự mình chơi. Anh mới vừa tự an ủi mình xong, thấy Minh Vương tiến vào hình thức chiến đấu, lại nhìn lên, đồng đội là Doraemon"

Hóa ra là không muốn chơi với mình.

Xuân Trường chưa từng bị lạnh nhạt như thế này, kiên nhẫn chờ cuộc chiến kết thúc, tuyên chiến với Tiến Nam. Tiến Nam dẫn theo Minh Vương, hai chọi một, chết khá là bình yên.

Tiến Nam gửi tin nhắn trong thư mục chat: “Người anh em, cậu muốn cái gì?”

“Đồng đội của cậu.”

“Vậy cũng không cần giết tôi chứ? Cậu mà nói sớm tôi dâng nó cho cậu còn tặng cậu tiền vàng nữa!”

Nhân vật của Minh Vương vẫn đứng chỗ cũ, đánh mất quyền lên tiếng, từ một con gà tự do biến thành con gà tù binh. Minh Vương cuộn tròn trong ổ chăn, sao cậu lại thảm như vậy chứ? Sao cảm thấy chơi game còn hổng vui bằng làm bài tập nữa?

Minh Vương bị Xuân Trường lĩnh đi, hai bên rơi vào trầm mặc, giằng co một hồi, anh nói: “Nhận túi năng lượng đi.”

Giống như mệnh lệnh, Minh Vương ấn nhận, lại tăng đầy máu, còn rất có ý thức tù binh nói chuyện rất lễ phép: “Cảm ơn chủ nhân.”

Trong lòng Xuân Trường hồi hộp một chút, chủ nhân này nọ, cũng thú vị nha… Anh chậm chạp một lúc lâu, hỏi: “Vừa nãy tại sao từ chối lập tổ đội?”

Minh Vương đáp: “Lúc trước cậu nói tôi tự thăng cấp đi mà."

Hình như là từng nói thật, anh đổi giọng: “Tôi giỡn cậu thôi, dù cậu có gà đến mấy tôi cũng không chê cậu đâu.”

Lời này nghe vẫn không có hiệu quả an ủi, Minh Vương xoa xoa mắt, hơn một giờ rồi, sáng mai còn phải đến phòng vẽ tranh. Cậu lựa chọn ngủ, trả lời: “Hôm khác đi, tôi phải ngủ rồi.”

Xuân Trường cứ luôn bị người ta cự tuyệt, âm thầm nghi ngờ nói, có phải là Minh Vương giận rồi mình không?

Ngoại trừ giả vờ theo đuổi, chứ bình thường anh rất ít khi dỗ người ta, càng không nói đến trong game. Đóng lại khung chat, anh hiếm khi luống cuống, sau đó mở cửa hàng ra.

Lúc Minh Vương vừa định out ra, trên màn hình bung ra một đống cánh hoa và trái tim, phấn hồng ngập màn hình. Cậu đã từng mua rồi, cái này gọi là “Tặng bạn trái tim của tôi” và “Tặng bạn tình yêu của tôi”.

Chờ trái tim và cánh hoa biến mất, Xuân Trường gửi: “Ngủ ngon.”

Minh Vương nằm đè lên gối, im lặng, mặt cũng không hiểu sao hồng hồng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro