22
Nghe xong đáp án này, Minh Vương không hiểu sao lại mất đi khát vọng tiếp tục quan tâm, cậu từ khiếp sợ, tò mò, đến kích động sau khi đoán đúng, vào lúc này vậy mà lại diễn biến thành một loại cảm xúc không nói rõ được.
Cậu không nhịn được nghĩ, liên quan gì đến mình chứ.
Đến cả bản thân cậu còn không có đối tượng, tội gì bận tâm đến đời sống tình cảm của người khác ra sao.
Minh Vương nở một nụ cười.
“Vậy chúc cậu thành công nha!”
Xuân Trường đã định liệu trước Minh Vương sẽ nói như thế.
“Rất có khả năng thành công.”
Anh ôm Minh Vương đi ra lớp học: “Bởi vì đối phương hình như cũng thích tôi.”
Minh Vương đột nhiên xoay mặt nhìn Xuân Trường, gì cơ, thật hay giả? Mấy đối tượng mà Minh Vương cho vào tầm ngắm sao lại không thận trọng như vậy?! Cậu tránh ra, không biết tại sao không muốn nghe, bước nhanh đi ra ngoài một đoạn.
“Cậu đừng nói với tôi!”
Xuân Trường mỉm cười đi phía sau, đèn hành lang mập mờ, bóng lưng Minh Vương đi nhanh mơ mơ hồ hồ, làm sao dễ thẹn thùng vậy chứ.
Từ đó về sau, Minh Vương không bao giờ hỏi đến tình yêu của Xuân Trường nữa, nếu như thời gian có thể quay ngược, cậu hi vọng được trở lại giây phút kia ở trong rạp chiếu phim, từ lúc bắt đầu, lúc anh lên tiếng dùng bắp rang chặn miệng cậu ấy lại là được rồi.
Nhưng mà Minh Vương ngoài miệng không hỏi, cơ thể lại rất thành thật, không có việc gì thì cứ lặng lẽ nhìn lén mấy đối tượng tình nghi, mà lại không phát hiện có gì lạ thường. Không nên như vậy chứ, trên mạng không phải nói “thích” giống như nhảy mũi, không thể nào nhịn được sao?
Cậu còn chưa nghiên cứu ra kết quả, Xuân Trường đã xin nghỉ ba ngày, nam chính cũng không có mặt, cũng không cần tốn hơi sức quan sát nữ chính làm gì.
Chập tối thứ tư, trường học phun thuốc khử trùng, tất cả các lớp đều nghỉ giờ tự học buổi tối tan học sớm, Minh Vương về đến nhà thì trời vẫn sáng, thấy mẹ ở bàn ăn nhặt rau liền rửa tay phụ.
“Tan làm trở về tình cờ mẹ gặp Xuân Trường dắt chó đi dạo, nó không đi học sao?” Mẹ cậu hỏi.
Minh Vương nói: “Gia đình cậu ấy mời thầy chuyên môn đến đây dạy cho cậu ấy, xin nghỉ ba ngày.” Bình thường cảm thấy mình học cũng không tệ lắm, nhắc tới Xuân Trường thì có hơi không tự tin.
“Mẹ, mẹ biết không? Xuân Trường đã học xong chương trình cấp ba từ lâu rồi á.”
Mặt mẹ cậu lộ vẻ kinh ngạc: “Thật sao?”
“Đáng sợ không?” Giọng Minh Vương chua lè: “Con thấy đáng sợ lắm luôn á.”
“Thôi đi bé, con suốt ngày tìm người ta giảng bài, chiếm hời của người ta quá rồi còn gì.”
Minh Vương khó chịu nói: “Con là đang giảm bớt chi phí học thêm cho mẹ đó.” Cậu ném một cọng rau vừa nhặt xong vào thay, nhớ tới một chuyện khá là sảng khoái.
“Mẹ, ACC duyệt đơn của con rồi, mẹ với ba chuẩn bị đi nha!”
Lần này thi đấu ở Los Angeles, một nhà ba người có thể cùng bay qua đó, sau khi thi xong thì ở chơi với ông bà nội. Minh Vương nửa học kỳ và một kì nghỉ hè chưa qua đó.
“Nhớ ông bà ghê, mỗi lần qua đó con đều không muốn về.”
Bố từ phòng bếp bưng ra một nồi cua lớn mới hấp, nói: “Sau này con đến Los Angeles học là có thể ở đến khi hai ông bà chê con phiền.”
“Bố mới phiền á.”
Cậu lấy ra một con cua gặm, nhìn chằm chằm càng cua hơi thất thần. Từ ba tuổi cậu đã học vẽ, lần đầu tiên được ông bà nội dẫn đến công ty liền thích những món trang sức rực rỡ lộng lẫy, sau khi biết đến hai từ “lý tưởng” lập chí trở thành một nhà thiết kế trang sức, cũng bắt đầu học tập từ rất sớm.
Minh Vương từ lâu đã có trường học mà mình ấp ủ ngưỡng mộ trong lòng, bây giờ cậu học lớp 11, lần này thi nếu như đạt được thành tích tốt, như vậy cơ hội đi du học sẽ càng tới sớm hơn một chút. Mà cách lý tưởng gần thêm một bước, cũng có nghĩa cậu cách nơi này xa thêm một bước, cậu vẫn luôn nhát gan không dám đụng vào vấn đề này.
Cố tình mẹ lại hỏi: “Nếu như ra nước ngoài, người con luyến tiếc nhất là ai?”
“Thằng bé Tấn Tài đó, này còn phải hỏi à vợ?” Bố cướp lời: “Ừm… còn có thằng bé Nam nữa phải không, nó với lớp trưởng cũng rất thân với con.”
Minh Vương lại im lặng không lên tiếng, dùng đũa chọc lấy thịt cua, đầu óc lần lượt chợt lóe lên thân ảnh những người bạn của mình, giống như mở ra một cuộn phim. Bỗng nhiên dừng tại một bức ảnh, người ở bên trong rất hờ hững, giống như đang cười, là Lương Xuân Trường với thời gian quen biết ngắn nhất.
Nếu cậu đi, Xuân Trường có luyến tiếc không?
Chắc sẽ không đâu, Xuân Trường một tháng đã có thể quên bạn gái cũ, một tuần có thể thích người con gái khác, loại người tuyệt tình như vậy làm sao lại luyến tiếc một người hàng xóm phiền phức suốt ngày tìm cậu ấy đòi chỉ bài chứ.
Minh Vương nghĩ, chắc chưa chờ đến lúc cậu đi thì Xuân Trường đã về nhà trước rồi!
Thôi, vẫn là ăn cua quan trọng hơn. Minh Vương ăn xong dùng một cái thau to bỏ vào vài con cua lớn đưa sang cho nhà ông Danh, Xuân Trường đang ở trên lầu hai học bài, hai người không chạm mặt.
Sáng sớm hôm sau, Minh Vương một mình đạp xe đi học, con người ấy mà, từ giàu sang thành nghèo khó, hồi trước đi một mình cũng không cảm thấy có gì, bây giờ sau một thời gian có người đồng hành lại phải đi một mình, cảm giác đó giống y như thất tình vậy.
Minh Vương trên đường mua cho mình hai cái bánh trứng mới ra lò, lúc này mới thấy dễ chịu hơn chút. Đến trường, trên đường tới lớp cậu ăn mất một cái, cái còn lại dự định để cho Tiến Nam.
Lúc đi qua vườn hoa nhỏ, cậu bị thầy giám thị gọi lại.
Minh Vương nhanh chóng lau miệng, chỉ lo khóe miệng dính vụn bánh, liền chột dạ sờ vai, chẳng lẽ chuyện xăm mình bị tiết lộ rồi ư? Cậu nói theo quy củ: “Chào thầy ạ.”
Ông nói: “Chỗ cầu thang này bảo em quét một học kỳ, sao mới lên lớp 11 đã phủi tay không làm rồi hả?”
Minh Vương oan quá chừng: “Đâu có, tối thứ hai em mới quét mà.”
“Giờ đã thứ năm rồi.” Thầy chỉ tay ra xa: “Em tự đến xem đi, ở đó vứt bao nhiêu là tàn thuốc.”
“Không phải em hút đâu!”
“Thầy không có nói là em hút, ai hút thầy nhất định sẽ điều tra, nhưng em phụ trách vệ sinh khu vực đó thì nhất định phải quét dọn sạch sẽ. Nếu như thầy phát hiện còn tàn thuốc nữa, thì sẽ ghi tên em chưa làm tròn trách nhiệm.”
Sáng sớm đã bị dạy bảo, còn bị bạn học xung quanh nhìn lén, thật sự là xui xẻo. Cậu xụ mặt, bĩu môi đi quét tàn thuốc, có tận sáu, bảy điếu, không phải chỉ có một người hút.
Đợi đến buổi trưa, Minh Vương, Tiến Nam cùng lớp trưởng cơm nước xong tản bộ xung quanh, lại đến góc sân nhỏ đó liếc mắt một cái, ai ngờ mới qua trưa đã xuất hiện ba cái tàn thuốc.
Ba người bọn họ ngồi xổm thành một vòng, vây quanh đám tàn thuốc trên đất, Minh Vương khó hiểu nói.
“Rốt cuộc là ai vậy ta, tao phải viết thư cho hiệu trưởng, xin lắp đặt camera.”
“Vậy cũng cần thời gian mà.” Lớp trưởng nói: “Hiện tại không có camera, trừ phi là tóm gọn, không thì chẳng có cách nào biết ai hút.”
Tiến Nam gật gật đầu: “Nhất định là hút lúc giờ ra chơi, vậy thì mỗi giờ ra chơi thì đến xem sao.”
Minh Vương tủi thân nói: “Mắc mớ gì bảo tao đi bắt chứ, giờ ra chơi tao còn phải uống nước phát bài tập đi vệ sinh nữa.” Cậu móc giấy ăn ra nhặt tàn thuốc: “Ông giám thị bị gì vậy, có thể ngửi thấy mùi mì bò mà không ngửi được mùi thuốc lá.”
Lúc trước vốn là hai người đồng thời ăn mì, Tiến Nam vì ra ngoài mua đồ uống nên tránh thoát một kiếp, vì vậy tất cả trừng phạt đều do Minh Vương gánh chịu. Hắn vỗ vỗ vai cậu.
“Tao với mày thay phiên nhau xem, tranh thủ trước khi tan học bắt kẻ tình nghi.”
“Tụi mày cảm thấy ai có hiềm nghi nhất?”
Ba người không tiếng động dùng ánh mắt giao lưu, có vẻ như tất cả đều hiểu mà không cần nói, người người đều biết một số học sinh côn đồ, ra ngoài trường cũng từng gặp bọn họ hút thuốc, bởi vậy hiềm nghi khá lớn.
“Ai cha…” Lớp trưởng đặt câu hỏi: “Nếu tóm được, bọn họ có chịu nghe không?”
Đây là một câu hỏi không cần trả lời. Nhưng mà không nghe thì phải làm sao, cũng không có cách nào xoay sở đưa đến trước mặt thầy giám thị, Tiến Nam thở một hơi: “Đi một bước tính một bước, nếu tụi nó chịu cai thuốc lá, tao có thể mời tụi nó uống trà sữa.”
Lớp trưởng lại hỏi: “Nếu như tụi nó không thích uống trà sữa mà chỉ muốn hút thuốc thì sao?”
Minh Vương âu sầu nói: “Mày đừng có quanh co nữa được không?”
“Được rồi.” Lớp trưởng làm rõ: “Phát sinh xung đột, ầm ĩ lên thậm chí đánh nhau thì phải làm sao?”
Minh Vương phân tích: “Cái nào cũng sẽ bị ghi tội, chắc tụi nó không dám đâu ha?”
“Mọi người đều là học sinh, chiều cao cân nặng không chênh lệch quá nhiều, đối phương không hẳn là lợi hại hơn mình đâu. Thật ra tụi nó chỉ giả vờ ngầu thôi, tao còn có hình xăm nè, chẳng phải là ngầu hơn tụi nó sao?”
Tiến Nam nghe rất nghiêm túc, đã bị thuyết phục: “Vậy chúng ta bắt được rồi dứt khoát đánh tụi nó luôn ha?”
Ba người cứ nghiên cứu đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc, chân ngồi xổm đã tê rần, Minh Vương trở về phòng học viết một tấm biển nhắc nhở, xuống lầu dán lên trên tường ở góc sân nhỏ Hút thuốc có hại cho sức khỏe.
Sau tiết đầu tiên buổi chiều kết thúc, Tiến Nam đi kiểm tra, đến giờ nghỉ sau tiết thứ hai, Minh Vương đi kiểm tiếp, cứ như vậy thay phiên đến giờ tự học buổi tối. Những bạn học khác đều đi ăn lót dạ, hai người bọn họ vì lên lầu xuống lầu mà đói bụng muốn xỉu, cùng đến căn tin làm một bát mì hải sản.
Trời đã dần tối đen, Minh Vương với Tiến Nam tay trong tay, vai kề vai đi đến lớp, làm bộ lơ đãng đi ngang qua góc sân nhỏ, rốt cuộc phát hiện ở góc tường có một người đang đứng!
Tối quá, nhìn không rõ lắm, Minh Vương lặng lẽ nói: “Hic, nhìn đô con quá mày.”
Tiến Nam nói: “Đừng sợ, nó chỉ có một mình thôi.”
Bọn họ thả nhẹ bước chân đến sau lưng tên kia, chiều cao không chênh lệch lắm, chẳng qua là đối phương hơi mập. Hai chọi một, khá là tự tin, cùng nhấc tay đặt lên bả vai của đối phương.
“Bạn gì ơi, làm gì vậy?”
Kéo người vào, rốt cuộc thấy rõ là thầy giám thị.
“Thầy? Thầy ở đây làm gì vậy?!”
Giám thị hằng ngày đều đi kiểm tra, thuận tiện tới xem thử có thể bắt được kẻ hút thuốc hay không, không có ai, đang xem có có tàn thuốc mới hay không.
Minh Vương hỏi: “Thầy ơi, sau giờ nghỉ thầy có đến nữa không?”
Thầy nói: “Thầy làm gì rảnh rỗi như vậy? Mau trở về phòng học đi!”
Cả hai chạy về đi học, lúc này trời đã tối đen như mực, dòm ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy sao. Minh Vương không có tâm trạng ngắm sao, tiếng chuông vừa vang, là giờ nghỉ cuối cùng phải đi vòng đến góc sân kia kiểm tra.
Cậu bần thần một lát, cầm chổi xuống thuận tiện quét sân, ngoài lớp học không có ai, yên tĩnh chỉ có tiếng gió đêm. Đến gần góc sân nhỏ, gió đêm thổi tới, hình như còn mang theo một luồng mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Minh Vương run lên, hít hơi thật sâu đi tới, từ từ thấy rõ mấy đốm lửa mồi thuốc lá, đếm đếm, tổng cộng năm cái, cũng chính là lúc này có năm người đang hút thuốc lá.
Bước chân của cậu kinh động đối phương, có một đốm lửa quơ quơ. Không có camera, không có ánh đèn, dưới màn đêm đen sì hai phe không tiếng động đối lập nhìn nhau. Một lát sau, một người trong đối phương hỏi: “Ai vậy?”
Minh Vương đáp: “Làm vệ sinh.”
Bên kia tỏ vẻ không để ý, nói: “Làm đi.”
Minh Vương nắm chổi đi qua, yên lặng suy nghĩ xem phải mở miệng như thế nào, nhưng mà không chờ cậu nghĩ kỹ, đối phương đột nhiên hỏi.
“Tờ giấy nhắc nhở trên tường là mày dán à?”
“… Là tôi.” Minh Vương thừa nhận, nếu đã thừa nhận thì vào vấn đề luôn: “Mấy ông có thể đừng hút thuốc ở chỗ này được không?”
Đối diện có tiếng cười phát ra: “Chỗ này thuộc quyền tài sản của mày à?”
Minh Vương gọi tới lãnh đạo: “Thầy giám thị không cho phép hút thuốc, lỡ bị thầy ấy bắt thì làm sao?”
Lời này nghe còn rất suy nghĩ cho đối phương, một người nói: “Vậy mày cũng đừng quan tâm, ổng muốn bắt đã bắt, mẹ nó ai thèm sợ ổng.”
Năng lực logic của Minh Vương rất mạnh: “Nếu không sợ sẽ không cần phải trốn ở chỗ tối tăm này hút, tôi cảm thấy sân luyện tập cũng được á, rộng rãi, sáng láng, còn có thể chơi ai quăng tàn thuốc xa nhất.”
Đối phương nghe ra trào phúng trong lời này, giọng điệu trở nên dữ tợn: “Mày là ai?”
“Tôi học lớp số 6.” Minh Vương trả lời rất có chừng mực, ý là không sợ tụi lớp số 7 số 8 tụi mày lén lút hút được điếu thuốc đã tự cho là lợi hại, hít mây nhả khói không ai biết.
Nhưng cậu là người có hình xăm không hề mốt mà người khác không có, vì vậy nhịn không được, mắng: “Nhiều chuyện.”
Nói xong, năm đốm lửa lần lượt rơi xuống mặt đất, bị giẫm tắt. Minh Vương có hơi kinh ngạc, cậu chỉ hò hét vài câu mà đã hữu hiệu thế sao? Cảm thấy mình không hề gà chút nào luôn á nha. Chợt thấy trước mặt thổi một cơn gió, cổ áo của cậu bị túm chặt, sau đó cả người bị nhấc lên.
Hai chân cậu cách mặt đất, bị nhấc lên rồi!
Bộp, cậu sợ đến nỗi làm rơi mất chổi, bụp, cậu bị đập lên tường.
Minh Vương rên lên một tiếng, ngã dưới chân tường có hơi choáng váng, năm tên học sinh kia hả hê sung sướng rời đi, cậu mới phát giác đối phương không phải tụi lớp số 7 và số 8, chắc là bọn luyện cử tạ phải không?!
Minh Vương một lúc lâu mới bò lên được, đau hết cả người, một đường đỡ tường trở lại phòng học, chuông vào học vang lên từ lâu, cậu vừa vào cửa hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Mọi người vô cùng khiếp sợ, thầy chủ nhiệm hỏi: “Em bị làm sao đây?!”
Cậu thuật lại đầu đuôi câu chuyện, nhưng khi đó trời đen kịt không thấy rõ đối phương là ai.
Thầy tức giận nói: “Ngày mai đừng đi làm vệ sinh nữa, giám thị có ý kiến thì tới tìm thầy.”
Minh Vương oan ức, không chỉ không làm vệ sinh… Ngày mai cậu còn không muốn đi học.
Việc này trước mắt khó giải quyết, Tiến Nam dìu Minh Vương đến phòng y tế, mà phòng y tế đã khóa cửa, đến cả cái băng cá nhân cũng không mò ra. Tiết sau Minh Vương gục xuống bàn nghỉ ngơi, trước mắt cậu trầy một chút, một bên vai bị đập đến đau đớn, cánh tay và đầu gối cũng trầy da.
Tiến Nam hận thù nói: “Đáng lẽ tao phải cùng mày đi chung!”
“Vậy chúng ta sẽ cùng cảnh ngộ đó ông bạn.”
Tiến Nam nói: “Đúng là số tao hên thật, lần ăn mì tránh được một kiếp, lần này thay phiên cũng tránh được một kiếp.”
Minh Vương rất muốn khóc, nhìn chằm chằm bài tập vẫn luôn đến khi tan học, tiếng chuông vang lên cùng lúc điện thoại rung, là Xuân Trường gửi: “Giúp tôi lấy bài tập hôm nay nhé.”
Cậu đáp: “Biết rồi.”
Anh gửi tiếp: “Cua hôm qua ăn rất ngon, hôm nay ông ngoại nướng pizza, lấy cho cậu một phần nha.”
“Được, cảm ơn nha.”
Chừng hai, ba phút sau, điện thoại không còn động tĩnh, Minh Vương cho là đối thoại cứ như vậy kết thúc, đang định cất đi, Xuân Trường gửi tới tin thứ ba: “Sao thế, nói tôi nghe.”
Minh Vương như muốn mếu máo tới nơi, giống như tìm được chỗ dựa: “Tôi xui xẻo quá đi >.<“
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro