27

Xuân Trường ở nhà thu dọn đồ đạc, không có nhiều thứ muốn mang, tổng cộng một cái ba lô là đủ rồi.

Dọn dẹp xong, anh viết kế hoạch trong sổ ghi chép, về đến nhà nghỉ ngơi nửa ngày, thứ hai đến thứ tư là thời gian thi. Địa điểm tổ chức là chỗ nào đây? Anh liếc mắt nhìn thông báo, địa điểm tổ chức là khách sạn Sophie.

Anh bật cười ra tiếng, mở ra nhóm chat bốn người: “Thằng Minh, lăn ra đây.”

Hoàng Minh hé răng: “Nói chuyện tôn trọng nhau chút đi ạ.”

Xuân Trường nói: “Khách sạn nhà mày có phải hai ngày nữa tổ chức một cuộc thi không?”

“Phải đó, cuộc thi quốc tế.” Hoàng Minh đánh xong câu này bỗng nhiên nhớ ra: “Tao nhớ ra rồi! Mày phải quay về tham gia đúng không?!”

Anh nói: “Tám giờ sáng mai bay.”

Một câu nói này cũng kéo Tuấn Anh đi ra, Xuân Trường trêu chọc: “Thái độ này của mày là gì?”

Tuấn Anh phiền nói: “Khó hầu hạ thiệt chứ, tao đang truyền dịch, không tiện đánh chữ.”

Xuân Trường hỏi: “Tới thời điểm mấu chốt này mà còn bệnh tật nữa, dự thi được không đấy?”

Khó mà nói, Tuấn Anh học hành cực khổ, ai ngờ hai ngày nay bị cảm lạnh, mỗi ngày truyền dịch xong là lại nằm.

Trong bốn người bọn họ thì Xuân Trường và Tuấn Anh thành tích tốt nhất, Hoàng Minh kém hơn, nhưng mà thuộc về loại trong lòng đã có dự tính, biết mình muốn làm cái gì. Chỉ có Văn Thanh là mơ màng, ngoại trừ mê làm ban nhạc thì không có chuyện gì muốn làm.

Xuân Trường nói: “Ca sĩ Văn Thanh đâu rồi, buổi biểu diễn chuẩn bị tới đâu rồi?”

Văn Thanh rốt cuộc cũng xuất hiện: “Chuẩn bị gấp rút lắm rồi, tối quốc khánh sáu giờ không gặp không về nhá anh em!”

Địa điểm là một club dành cho tụi thanh niên, trò chuyện một lúc, thời gian không còn sớm, Xuân Trường nói: “Cứ như vậy đi, ngày mai tao về.”

“Chờ mày đó!” Tuấn Anh biểu hiện cảm xúc mãnh liệt, mà khô héo cũng rất nhanh: “Ngày mai tao còn phải truyền dịch, sẽ không nhận điện thoại đâu.”

Văn Thanh nói: “Tao cũng vậy, cuối tuần không dậy sớm nổi.”

Hoàng Minh cũng chẳng tốt đẹp gì: “Hẹn huấn luyện viên cưỡi ngựa rồi, không muốn cho ngựa leo cây.”

Không một ai đi đón sân bay, nhưng mà Xuân không để ý, dù gì trong nhà nhất định cũng sẽ đón anh. Lúc này chị giúp việc từ phòng ngủ đi ra, còn uể oải hơn cả dọn dẹp cả biệt thự, anh hỏi: “Chị có việc gì vậy?”

Chị âu sầu nói: “Em giúp bé An dọn đồ đi, chị không làm nổi.”

Anh quên béng luôn con nhóc kia, bước đến phòng ngủ đẩy cửa ra, giỏi nhỉ, valy bày trên mặt đất, váy xếp chồng trên giường, còn mình gối lên Bond nghe điện thoại.

Giống y như Xuân Trường nói chuyện với các anh em, Xuân An đang tán gẫu với các chị em, ngày mai về, ngày mấy mở tiệc, không gọi nhỏ này nhỏ kia, bởi vì nhỏ này nhỏ kia sinh nhật không mời cô nhóc.

Anh tằng hắng một tiếng: “Em nói chuyện sắp xong chưa?”

Xuân An liếc mắt nhìn anh một cái, nói vào điện thoại: “Không nói nữa nha, anh tui tới rồi, không biết lại có chuyện gì muốn làm phiền tui, bái bai.”

“…” Xuân Trường xoa xoa thái dương, chờ tiểu thư này cúp điện thoại: “Dọn đồ rồi mau ngủ đi, ngày mai dậy không nổi thì khỏi về nhà.”

Xuân An chui vào chăn, hỏi: “Anh hai, em mang váy nào đi về đây?”

Anh làm sao mà biết, trong lòng nói mặc cái gì thì cũng thế thôi, nhét đại vào valy hai cái, thấy Xuân An sững sờ trợn tròn mắt, anh vén góc chăn lên nhét cô nhóc vào.

Bé xốc chăn lên, lẩm bẩm nói: “Ngày mai là được gặp ba mẹ rồi.”

Động tác Xuân Trường ngừng lại, lúc trước lừa gạt cô nhóc đến đây ý đồ muốn em nghe lời hơn, kết quả năng lực thích ứng của em còn mạnh hơn anh, đắp chăn cho Xuân An xong: “Về nhà ở chơi mấy ngày, không muốn trở lại cũng không sao.”

"Em sẽ trở lại với anh.”

Trong giọng nói trẻ thơ lộ ra kiên định, có lẽ là sợ anh hai ở đây cô đơn, cũng có lẽ là sợ ông ngoại nhớ, nói chung anh có chút cảm động. Một chữ “Ngoan” vẫn còn chưa nói ra khỏi miệng, Xuân An xấu hổ nói: “Em không nỡ rời xa anh Vương của em.”

Xuân An mới tí tuổi đã đa tình, anh không ngờ tình cảm của học sinh tiểu học lại kéo dài như thế, nhưng mà ngược lại cũng nhắc nhở anh, anh dụ dỗ: “Xuân An, sau khi về nhà đừng nhắc anh Vương trước mặt ba mẹ, có biết chưa?”

Xuân An hỏi: “Tại sao? Trước đây em thích ai cũng nói cho ba mẹ biết hết á.”

Anh nghĩ thầm, từ nhà trẻ mẫu giáo cô nhóc đã bắt đầu thích người khác, ai ăn cơm nhiều là thích, ai rửa tay nhanh là thích, trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Mặc dù như thế, anh vẫn kiên nhẫn nói: “Bé An, em thích anh Minh Vương, có thể chờ đến khi anh Minh Vương cũng thích lại em rồi hẵng nói cho ba mẹ biết cũng được.”

Cô bé thiếu kiên nhẫn: “Xời, làm sao anh biết anh Vương không thích em?”

Anh nắm tay thành nắm đấm: “Cậu ấy chưa có chính miệng thừa nhận nên không tính.”

“Anh thì biết cái gì.” Em xoay người: “Người ta thẹn thùng đó.”

Này hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, tuy rằng Xuân Trường là gay, nhưng vào lúc này anh cũng hơi sợ. Dụ dỗ từng bước đã vô dụng, anh cũng không nói nhảm nữa, nói: “Tùy em, sau này đừng gọi anh chơi game giúp em nữa.” 

“Không nói thì không nói!”

Cho nên vẫn là dụ dỗ kiểu cưỡng ép thì hữu hiệu hơn, sau khi thu xếp ổn thỏa, anh cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Trước khi ngủ anh tự giễu nghĩ, lúc trước lên kế hoạch hẹn hò với Minh Vương để chọc tức ba mẹ anh, bây giờ hận không thể che kín bưng, để tránh tình yêu của anh chết non.

Ngày mai gặp mặt, cũng không biết sẽ như thế nào.

Sáng sớm hôm sau, ông ngoại tự mình đưa hai anh em ra sân bay, lúc thường không ở cùng nhau thì không sao, sau khi sinh hoạt hai tháng tình cảm dần ấm lên, Xuân Trường muốn ông ngoại cùng bọn họ về chơi mấy ngày.

Mà ông lập tức từ chối, sau khi trở về tất nhiên sẽ bị ông nội mấy đứa cháu mời ở lại, thông gia với nhau, hai ông cụ góa vợ có cái gì vui đâu, chán ngấy.

Anh bật cười: “Vậy ông không nhớ mẹ con sao?”

“Cũng nhớ nhưng ông xem ảnh mẹ con gần đây rất đẹp, cũng yên lòng rồi.” Ông bóp khuôn mặt bé An:“Được rồi, ông còn phải giúp Minh Vương nhận báo, hai đứa mau chóng vào kiểm tra an ninh đi!”

Xuân Trường lôi em mình đi đến cửa kiểm tra an ninh, đợi máy bay cất cánh, Thái Bình ở ngoài cửa sổ càng ngày càng nhỏ, từ từ biến thành một vệt màu. Lúc đến tất cả đều xa lạ, nhìn không thấy vui vẻ, bây giờ lại có chút quyến luyến.

“Anh hai.” Xuân An: “Sau khi về nhà, anh có còn cãi nhau với bố nữa không?”

“Xem tâm trạng thế nào đã.”

“Vậy đừng đánh nhau nha… Lần đó bố muốn đánh anh, em sợ quá chừng.”

“Đừng sợ, cuối cùng cũng không đánh sao?” Lấy ra một quyển sách cầm trên tay: “Bố đã hơn bốn mươi tuổi rồi, bố không đánh lại anh đâu, anh mà muốn trốn bố cũng không đuổi kịp.”

Hai anh em cả một chuyến bay đều nói xấu bố mình, cũng không nói được lời gì hay, loáng một cái đã chín giờ, hôm qua Minh Vương cũng đi vào giờ này, chắc là cũng đến Los Angeles rồi. Bay đường dài luôn làm người ta mệt mỏi, sau đó còn nhiều chuyện phải làm, cho nên anh không định quấy rầy đối phương.

Hơn mười một giờ máy bay hạ xuống đường băng, hành khách lục đục xuống máy bay, quá nhiều người, Xuân Trường vẫn nắm chặt quai đeo cặp của Xuân An.

Người nhận điện thoại cũng rất nhiều, trong đó có một tấm bảng màu vàng nổi bật nhất, vừa to vừa bất ngờ, viết chình ình: Chào Mừng Lương Xuân Trường về nhà!

“Mẹ nó.” Xuân Trường sải bước đi tới, nhìn đứa giơ bảng là thằng ngốc nào, đúng như dự đoán, tấm bảng lệch đi lộ ra gương mặt của Văn Thanh.

“Bất ngờ chưa!” Văn Thanh kích động nói: “Lần cuối tao ưu tiên thế này là vào Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 19 đó!”

Anh bẻ tấm bảng xốp ra thành mấy mảnh, hận không thể nhét vào trong ngực, hỏi: “Sao mày không cầm thêm bó hoa? Hôm qua không phải nói không đón sao?”

Văn Thanh đáp: “Chắc là bởi vì nhớ mày quá, chưa tới tám giờ tao đã dậy rồi.”

Đang nói, Hoàng Minh từ đằng xa chạy tới, hấp tấp ôm Xuân Trường một cái, thở hổn hển nói: “Tao nghĩ… anh em quan trọng hơn ngựa…”

Vừa dứt lời mà, đằng sau máy bán nước tự động xuất hiện một người, Tuấn Anh một tay cầm giấy ăn, một tay cầm nước nóng, giống như một người già yếu bệnh tật chậm rãi đi tới. Trước đã có hai tên thân thể cường tráng rồi, Xuân Trường không nói nổi: “Mày như vậy còn tới làm gì?”

“Tao vừa nghĩ chẳng ai tới đón mày, vậy thì không thương bạn quá, sớm biết tụi nó tới tao cũng chẳng tới, hôm nay còn chưa truyền dịch nữa.”

Bốn người nói chuyện đi ra đại sảnh sân bay, ven đường có một người đàn ông mặc âu phục mang giày da, là tài xế của bố Xuân Trường, tới cầm valy cho hai anh em, xe ở lề đường mở cửa, mẹ anh từ trên xe bước xuống.

“Mẹ!” Xuân An chạy như bay tới.

Anh đi về phía trước hai bước, bị tụi Hoàng Minh chen chúc, đến trước xe, ba người kia trăm miệng một lời mà kêu một tiếng “Con chào dì”. Thừa dịp Xuân An và mẹ đang đầm ấm, bốn người vây quanh khe khẽ bàn luận, Văn Thanh nói: “Nếu mày không muốn về nhà hay là tới nhà tao trước đi?”

Tuấn Anh nói: “Nhà tao cũng được, tiện nói chuyện về cuộc thi luôn.”

Đang xì xào bàn tán, Hoàng Minh đụng đụng hai người kia, chần chờ nói: “Tao không nhìn lầm chứ, trên xe có phải còn có một người nữa không?”

Bọn họ đồng loạt nhìn sang, mơ hồ nhìn thấy có một thân ảnh, không ngờ bố Xuân Trường cũng tới. Văn Thanh và Tuấn Anh lập tức đẩy Xuân Trường ra ngoài, cũng sửa lời nói: “Thôi đừng tới nhà tao, lỡ ba mày nghi ngờ mày với tụi tao có gì gì đó thì biết làm sao?”

Cái gọi là thương bạn dữ chưa, nói tan là tan. Xuân Trường liếc mắt nhìn người đằng sau lớp cửa kính, sau đó giả bộ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, kéo mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.

Mẹ anh thầm than một tiếng, dắt Xuân An lên xe, cửa phía sau xe vừa mở ra, Xuân An hô: “Bố ơi! Bố còn trốn ở đây nha!”

Bố dang hai tay: “Lên xe đi, có nhớ bố không?”

Người một nhà chỉnh tề, tài xế im lặng điều khiển xe, đằng sau hai người lớn dỗ một trẻ nhỏ. Xuân Trường đeo tai nghe nghe nhạc, nhắm mắt lại, cứ ẩm ẩm ương ương như vậy mà trở về nhà.

Ô tô chạy vào cổng lớn, thảm cỏ bên đường vẫn còn xanh biếc, hồ phun nước vẫn còn phun, tất cả đều không có thay đổi gì. Đến trước biệt thự chính, Xuân Trường xuống xe, bố anh cũng xuống xe, hai cha con cả một đường không nhìn nhau rốt cuộc cũng chạm mặt.

Ông không hé răng, chờ Xuân Trường gọi một tiếng “Ba” trước, mấy ngày nay phải sống chung hòa bình, tạm thời không tính đến chuyện không vui trước đây. Xuân Trường đeo tai nghe, nhúc nhích đôi môi, nhưng lại ngâm ra một câu hát. Trong lòng anh biết, gọi một tiếng bằng với chịu thua, vậy nên anh không gọi, dù gì quan hệ cha con cũng ghi trong sổ hộ khấu, không gọi một lần cũng không thay đổi được sự thật này.

Bầu không khí hơi cứng, mẹ đúng lúc nói: “Đã mười hai giờ rồi, vào ăn cơm trưa trước đi.”

Ai ngờ sau khi người một nhà ngồi cùng bàn, bầu không khí lại càng cứng hơn trước.

Xuân An nhìn ba, lại nhìn anh hai, sợ đến nỗi không dám động đũa. Chợt nhớ tới cuộc nói chuyện trên máy bay, cô nhóc thở một hơi: “Bố ơi, dù sao bố cũng đánh không lại anh hai mà, đừng nóng giận nữa.”

“Bố đánh không lại?” Ông nói: “Mấy cái trò đó đều là bố dạy cho nó, còn muốn thắng bố sao?”

“Bởi vì anh hai nói bố già rồi.”

“Vậy con nói cho nó biết, có thể thử một chút xem sao.”

Vẫn luôn không mở miệng, Xuân Trường lúc này tiếp lời: “Không rảnh.”

Trước khi trò chuyện bầu không khí đã đủ nát, vừa thấy mặt lại càng cuồn cuộn sóng ngầm, giống như một giây sau sẽ phải lật lại mâu thuẫn này mà nói. Mấy đũa ăn xong, Xuân Trường mượn lý do ngày mai thi nên bỏ đi, đi chậm từ trong nhà ra ngoài.

Anh vừa đi vừa nhìn điện thoại, đi tới trước cửa lướt đến tấm ảnh của Minh Vương mới vừa đăng, trong ảnh Minh Vương bên trái kéo một ông cụ, bên phải kéo một bà cụ, nụ cười cực kỳ đáng yêu.

Anh ngồi xuống bên cạnh hồ phun nước, động lòng nhấn một cái like.

Minh Vương lập tức gửi tin nhắn đến: “Tôi đến Los Angeles rồi!”

“Tôi cũng đến nhà rồi.”

“Tui gặp được ông bà nội rồi á!”

“Tôi cũng gặp bố mẹ rồi.”

“Không cãi nhau chứ?” Minh Vương hỏi, ở bên kia bờ đại dương cũng không nhịn được mà bận tâm: “Ha ha, chắc chắn là không rồi, tôi biết cậu cực kỳ đáng tin.”

Anh hơi chột dạ, đứng dậy đi dạo, không biết tại sao lại thong thả trở vào nhà. Minh Vương liền gửi tới một câu: “Bố mẹ cậu nhất định rất nhớ cậu, cậu không cần phải nói gì cả, gọi bố mẹ một tiếng là họ đã vui lắm rồi.”

Ở bàn cà phê ngoài cửa đụng mặt bố, ánh mắt tiếp xúc liền chuyển đi, Xuân Trường giống như là con rối bị Minh Vương giắt mối, bỗng nhiên lên tiếng gọi một tiếng “Bố”.

Ông sững sờ, phản ứng lại rất lâu: “… Uống cà phê.”

Anh kiên trì: “Làm một ly đi ạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro