29

Minh Vương nhìn chằm chằm câu trả lời, muốn mơ thấy cậu, mơ thấy cậu làm gì?

Ô tô chạy vào ga ra, đến tòa nhà diễn ra cuộc thi ACC, cậu cất điện thoại cùng Tấn Tài xuống xe, lúc chờ thang máy gặp phải rất nhiều nhân viên công tác và truyền thông.

Tổ thiết kế trang sức ở tầng mười lăm, tổ thiết kế thời trang tại tầng mười một, cách bố trí hai tổ thi đấu không hoàn toàn tương tự. Đến tầng mười một, Tấn Tài đi, Minh Vương thì một mình lên tầng mười lăm, vừa ra khỏi thang máy, trước tiên nhận thẻ dự thi và chi phí vòng thi đầu tiên, sau khi mọi người đến đông đủ còn phải quay một phần mở màn giới thiệu.

Minh Vương không phải người thích lộ mặt, chen chúc trong đám người, cúi đầu nhìn thẻ dự thi, mặt trên in chữ “Designer”, cậu càng nhìn càng kích động.

Thứ sáu kết quả thi được công bố, Xuân Trường hạng nhất, Tuấn Anh hạng ba, học kỳ trước có bạn học tham gia thi máy tính nhận được giải, được trường đại học danh giá tuyển thẳng thì không quay lại trường học nữa, hai người bọn họ thì lại không dự định kết thúc cuộc sống cấp ba sớm như vậy.

Ngoài ra còn có một chuyện càng vui hơn nữa, bố anh đi công tác, mẹ anh bận chuyện của công ty cũng thường xuyên đi sớm về trễ. Xuân Trường trả phòng về nhà, thi xong rãnh rỗi, anh cũng không chơi game không ngủ ngon, bắt tay vào soạn ra những điểm quan trọng trong các môn học.

Anh nghĩ, chờ Minh Vương trở về thì trực tiếp dùng là được, này gọi là gì ta, cái này gọi là tình yêu học tập vẹn đôi đường.

Ngồi nhà hai ngày, lễ quốc khánh Văn Thanh gửi thông báo, tối sáu giờ, mặc đồ đẹp tham dự buổi biểu diễn của hắn. Xuân Trường thay xong quần áo, ở trong nhà chọn ra một chai champagne, hỏi: “Cần tặng hoa cho mày không?”

Văn Thanh trả lời: “Không cần, anh em với nhau không cần làm mấy thứ giả tạo này.”

Xuân Trường không làm nữa, đến nơi, vừa vào cửa đã bị một giỏ hoa to tổ chảng làm cho giật mình, chắc không phải chỉ có mình anh là không tặng hoa đâu nhỉ? Cô gái quầy lễ tân bảo anh kí tên, ký xong phát cho anh một cây lightstick, anh đi vào trong, tiện tay sờ lên một dải lụa màu, trên đó viết Nhà đầu tư Nguyễn Hoàng Minh xin chúc buổi biểu diễn của Văn Thanh thành công.

Anh nhìn quanh một vòng, Hoàng Minh, Tuấn Anh, dường như bạn học cả lớp đều ở đây, ngẫu nhiên nhìn thấy cả tên mình Tiếng ca của bạn là khát khao của tôi, Xuân Trường xin chúc buổi biểu diễn thành công!

Ở trên sảnh chính đang kiểm tra máy phun khói, giăng một bầu mây mù, Xuân Trường mất một lúc mới tìm được dãy ghế của Hoàng Minh và Tuấn Anh. Ba người ngồi cùng nhau, Văn Thanh tạo hình xong đi tới, hỏi bọn họ như thế nào.

Còn cần phải hỏi sao, tự mình mua mấy chục giỏ hoa in lời chúc mừng, tất nhiên phải hoành tráng rồi. Văn Thanh còn băn khoăn chuyện của Xuân Trường: “Này, vậy mày và nhóc hàng xóm là hai bên tình nguyện, tính thế nào?”

Tuấn Anh cười dâm đãng: “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”

“Chờ Minh Vương về nước, tao sẽ tỏ tình.”

Ba người kia vừa nghe liền kích động, thậm chí muốn đến lúc đó bay qua xem, làm nhân chứng mối tình đầu. Xuân Trường hơi sợ, mấy chuyện nghiêm túc mà có dính líu tới mấy thằng này, cảm thấy tỷ lệ thành công giảm xuống không phanh.

Tuấn Anh mỗi lần đều bắt đúng trọng điểm, nhắc nhở: “Mọi chuyện đều phải nắm chắc thì lúc thực hiện mới đẹp đẽ.” 

Anh nói: “Yên tâm. Dựa theo tình hình mặn nồng trước mắt, tỷ lệ tỏ tình thành công chắc cũng được trăm phần trăm, về cơ bản tao khẳng định cậu ấy sẽ gật đầu đồng ý.”

Ngoài những thứ này, anh nói nghiêm túc: “Tao cũng đã nói cho tụi mày biết rồi, nhớ phải giấu kĩ cho tao, không được để lộ một chút thông tin gì.”

Ba người nói chuyện xong, thời gian cũng gần tới, Văn Thanh gọi ban nhạc lên sân khấu, khán giả cũng lục đục vào chỗ.

Âm nhạc vừa vang lên, buổi biểu diễn bắt đầu, Xuân Trường lấy điện thoại ra chụp ảnh, trước tiên lướt vòng bạn bè, Minh Vương nửa giờ trước đăng một bức ảnh. Trong bức ảnh là cảnh đêm ở Los Angeles, ở ngoài cửa sổ thủy tinh đèn đóm sặc sỡ, trên cửa sổ phản chiếu mơ hồ nội thất bên trong, có bàn làm việc, máy vi tính, máy móc, trên đất còn vứt mấy cái túi ngủ.

Bóng Minh Vương cũng chiếu rọi trên kính, tóc tai rất loạn, trong tay cầm một ly Americano.

Anh nghĩ, Los Angeles sắp ba giờ sáng rồi, nếu bận thì không rảnh đăng hình, không bận thì vẫn còn ngủ. Anh gửi tin nhắn cho Minh Vương: “Đang làm gì vậy?”

Minh Vương trả lời rất nhanh: “Vòng thiết kế thứ hai, giao bản vẽ xong sẽ cho công nhân chế tác, bọn họ phải ngủ hai tiếng, tôi đang chờ bọn họ tỉnh ngủ.”

Xuân Trường: “Cậu cũng ngủ một lát đi.”

Minh Vương: “Tôi không ngủ được.”

Chỉ bốn chữ, mà Xuân Trường đã tưởng tượng ra dáng vẻ Minh Vương lúc này, uể oải, căng thẳng, chắc đang nằm ổ trên ghế sô pha cau mày, anh có thể cảm nhận được lo lắng của Minh Vương.

Anh gửi lời mời gọi video, rất lâu mới được đồng ý, Minh Vương xuất hiện ở trên màn hình, mang theo vành mắt đen, khuôn mặt nhỏ vốn không có bao nhiêu thịt đã gầy đi một ít. Anh nhìn, không nhắc gì, trực tiếp hỏi: “Có muốn xem biểu diễn ca nhạc không?”

Minh Vương lúc này mới phát giác bên kia rất ồn ào, ống kính hơi rung nhẹ, trong hình ánh đèn lấp loé, thấy rõ, là Văn Thanh ở trên sân khấu ca hát. Xuân Trường giơ một lúc, liếc mắt nhìn màn hình, Minh Vương hình như nói một câu.

Anh để sát bên tai, Minh Vương nói lại một lần: “Tôi muốn nhìn cậu chơi ghita.”

Anh dừng lại vài giây, đưa điện thoại cho Hoàng Minh, ca khúc tiếp theo anh xách một cái đàn ghita đi lên. Hoàng Minh hét to vào điện thoại: “Cậu hàng xóm! Đến cả lễ hội của trường cậu ta còn không thèm lên sân khấu! Nể cậu lắm luôn á!”

Minh Vương vốn chỉ đùa giỡn thôi, cậu cũng không nghĩ tới anh sẽ đồng ý. Hình ảnh rất chói mắt, cậu cầm điện thoại nhìn chằm chằm không chớp mắt, Xuân Trường mặc áo thun đen và quần bò đơn giản, trước người treo một cái đàn ghita, ngón tay thon dài gảy trên đó.

Âm nhạc nổ tung bên tai, phút chốc, Xuân Trường ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua ống kính dừng lại, cách những chùm sáng xa hoa xán lạn nhìn tới. 

Minh Vương đối diện với đôi mắt Xuân Trường, cách nhau hơn mấy nghìn km, Xuân Trường nhếch môi nở nụ cười với cậu.

Bài hát này kết thúc, Xuân Trường lấy đàn ghita xuống rời khỏi sân khấu, cầm lại điện thoại chạy đến lối đi an toàn, ngồi trên cầu thang, một mặt mồ hôi hướng về phía màn hình nhíu mày.

Minh Vương động động môi, hoàn toàn không biết nói cái gì, giống như là bị vẻ ngầu của anh làm cho hôn mê.

Xuân Trường cười rộ lên, hỏi: “Bây giờ tâm trạng đã khá lên chút nào chưa?”

Minh Vương không ngờ bị nhìn thấu sớm như vậy, gật gật đầu.

Xuân Trường nói: “Cậu có nhớ lần đi theo tôi đến kì thi xếp lớp không, cậu nói với tôi, thi không tốt cũng không sao, lần thi này tôi cứ nhớ mãi câu nói đó, vô cùng thoải mái. Bây giờ tôi cũng nói với cậu, thả lỏng một chút, kết quả thi đấu có như thế nào thì cũng không sao.”

Minh Vương hít hít mũi, áp lực tích lũy mấy ngày gần đây chuyển đổi thành chua xót, âm điệu cũng mềm đi: “Nếu như không giành được giải, sau khi về nước cậu sẽ không châm biếm tôi chứ?”

Xuân Trường vui vẻ: “Ai cười cậu tôi đánh đứa đó.” Vẫn không quên đàng hoàng, liền thêm một câu: “Với lại tôi sao mà cười cậu được, lúc đó còn bận tỏ tình mà.”

Khuôn mặt tươi cười của Minh Vương cứng đờ, cậu quên mất chuyện anh chuẩn bị tỏ tình, nhưng cậu không muốn nói về chuyện đó.

“Đúng rồi, buổi tối có truyền thông tới quay.” Cậu quyết tuyệt nói sang chuyện khác: “Tôi mệt đến muốn gục luôn, lúc nhìn ống kính lời đầu không khớp lời sau, chắc sẽ bị cắt cảnh. Còn có cà phê nữa, tôi mua ở dưới lầu, không ngon bằng trà sữa mình hay uống. Anh Tấn Tài ở tầng mười một, nghe nói tổ bọn họ còn cãi nhau nữa á.”

Mấy câu lầm bầm như không đánh đã khai, ở trong mắt Xuân Trường, là để giấu đi con nai vàng ngơ ngác, giấu đi thùng giấm lớn. Anh rất muốn sờ mái tóc mềm mượt của Minh Vương, cũng muốn ôm lấy bờ vai thon gầy của cậu, mà lúc này chỉ có thể nhìn hình ảnh trên video với chất lượng không cao.

“Bé Vương.” Xuân Trường nhỏ giọng gọi một tiếng.

Chút thân mật này làm ấm đêm khuya ở Los Angeles, Minh Vương đáp một tiếng, vùi trên ghế sô pha như chú mèo được vuốt ve. Cậu không nhịn được được voi đòi tiên: “Lúc tôi mệt mỏi có thể gọi điện thoại cho cậu không?”

Anh nói: “Tôi sẽ nhấc máy, cậu cũng không cần lo lệch múi giờ.”

Nhìn đồng hồ một cái, anh lý trí chiến thắng tình cảm, bảo Minh Vương đi ngủ một lúc đi, kết thúc video. Anh quay trở lại, buổi biểu diễn đã gần kết thúc, chen chúc trong hàng thứ nhất bắt kịp ca khúc cuối cùng của Văn Thanh.

Tất cả ngọn đèn đều tắt, chỉ chừa một ánh đèn chiếu trên người Văn Thanh, tóc hắn rối loạn, trang điểm cũng nhạt đi, tiếng nói lộ ra giọng khàn khàn nồng đậm. Tay ghita và tay trống xuống sân khấu trước, một mình hắn cầm micro, cuối cùng hát một bài, kết thúc buổi tối hôm nay.

Hát xong, tiếng vỗ tay dưới sân khấu như sấm rền, các bạn học đều cổ vũ hết mình, Tuấn Anh gào cổ họng hô to: “Văn Thanh! Con mẹ nó tao mãi mãi ủng hộ mày!”

Xuân Trường không mở miệng nổi, đành phải dùng sức vẩy lightstick. Văn Thanh ngước đầu, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn những người hâm mộ đã đến xem buổi biểu diễn của tôi.”

Hoàng Minh cả kinh: “Vãi, khóc hả?”

Vẫn chưa xong, Văn Thanh đảo mắt cười rộ lên: “Trong âm nhạc tôi đã đi qua rất nhiều thử thách, người nhà không ủng hộ, người đi trước trong giới không đồng ý, tất cả tôi đều trải qua rồi. Lúc gian nan nhất, tất cả tiền tiết kiệm đều dùng để đặt mua thiết bị, thành lập ban nhạc, ngoại trừ âm nhạc, tôi không còn gì cả.”

“Nhưng chỉ cần có âm nhạc, chuyện gì tôi cũng có thể vượt qua!”

Xuân Trường: “…”

Ca hát gì nữa, sao không đi đóng phim luôn đi?

Văn Thanh lùi về sau một bước, cùi đầu thật sâu: “Buổi biểu diễn hôm nay chỉ là bước đầu cho giấc mơ âm nhạc của tôi, cám ơn các bạn đã chứng kiến, tương lai nhất định sẽ có thể có hình ảnh tôi ca hát!”

Ánh đèn sáng lên từng chút, khán giả xem biểu diễn xong thì tản ra chơi đùa, nhóm Xuân Trường trở về , đói bụng muốn xỉu, trước tiên cúi đầu ăn một cái đã.

Lười chui vào túi ngủ, Minh Vương ngửa mặt co quắp ở trên ghế sô pha ngủ, có hơi lạnh, áo khoác không biết rơi ở đâu rồi, bò lên xuống tầng mười một tìm Tấn Tài mượn chăn.

Tình hình ở tổ thời trang cũng giống như vậy, đèn đuốc sáng choang, bản mẫu chất đống trên mặt đất, còn có người dự thi đang đạp máy khâu làm việc. Minh Vương nhìn xung quanh một vòng không nhìn thấy Tấn Tài, gọi vào số điện thoại, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông truyền tới từ phòng giải lao.

Cậu đi tới, đẩy cửa ra: “Anh Tấn...“

Tấn Tài dựa vào bàn, ngẩng cái cổ thon dài lên, đang hôn môi với một người đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro