31
Xuân Trường ở nhà ông nội đến ngày nghỉ cuối cùng, buổi chiều ngày bảy bay về, ông nội tiễn anh và Xuân An đến sân bay. Đổi thẻ lên máy bay xong, ba ông cháu nói vài câu tạm biệt, năm trước cũng không gặp mặt.
Xuân An nói: “Ông ơi, con sẽ nhớ ông lắm á.”
Ông nội nói: “Cũng không cần quá nhớ đâu, nửa tháng nhớ một lần là đủ rồi. Ở đó không ai kèm cặp, nhân lúc này đi chơi nhiều vào, bám lấy ông ngoại ham học hỏi của con đấy, ổng biết nhiều thứ lắm.”
Tán gẫu với cháu gái xong thì đến cháu trai, ông vỗ một cái vào vai Xuân Trường, nói: “Còn con, từ nhỏ cũng không cần ông phải lo lắng nhiều, làm việc gì ông cũng yên tâm, còn những chuyện khác, đi nhầm đường hay là đi ngược lại, con cứ nhìn mà làm.”
Anh đùa giỡn: “Ông không sợ con gây rắc rối sao?”
Ông nội bật cười: “Đúng rồi, lần này con về, ông thông gia cũng không bảo con thăm hỏi gì sao?”
Xuân Trường ăn ngay nói thật: “Ông ngoại con nói, hai ông già góa vợ không cần phải thân thiết như vậy.”
Lời này ông nội không thích nghe, người già góa vợ càng cần phải quan tâm mà, ông rộng lượng nói: “Vậy con về thì thay ông gửi lời hỏi thăm tới ổng, ngôn từ kiêu căng lạnh nhạt một chút, đừng tỏ vẻ là ông nôn nóng.”
Thời gian không còn sớm, người đến người đi cũng dễ va chạm, trước khi đi, Xuân Trường che lỗ tai Xuân An, ghé sát bên tai ông xác nhận: “Ông ơi, chỗ bố mẹ con, ông đã sắp xếp xong hết rồi chứ ạ?”
Ông lão lườm anh một cái: “Con không tin được lực vạn vật hấp dẫn, cũng nên tin ông nội con chứ.”
Anh vô cùng yên tâm, ôm một cái suýt nữa làm gãy xương già của ông nội, nắm tay Xuân An vào sảnh chờ, nút thắt trong lòng được tháo gỡ, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mây ngoài cabin cuồn cuộn, không có tín hiệu, nhưng không nhịn được cứ xem điện thoại.
Minh Vương thỉnh thoảng sẽ gọi tới, nói vài điều vụn vặt, phiền muộn, hoặc là báo tin vui khi vào vòng trong. Xuân Trường giống y như nhân viên hỗ trợ khách hàng 24/24 lúc nào cũng sẵn sàng, Minh Vương không vui, anh an ủi, Minh Vương phấn khởi, anh vui mừng, lời nói cũng ngày càng tỏ ý.
Tầm nhìn dần dần rõ rệt, sau khi nhìn thấy mảng màu quen thuộc, máy bay bắt đầu hạ cánh. Ông ngoại tới đón, tạm biệt ông nội đón ông ngoại, Xuân Trường và Xuân An hai bên trái phải đi kèm ông trở về nhà.
Ông ngoại nói: “Ông còn sợ hai đứa không nỡ rời nhà.”
Xuân An nằm nhoài trên cửa sổ xe: “Sao mà thế được, con thấy ở đây tốt hơn."
Xuân Trường nói: “Con muốn ăn đồ ở đây.”
Đến nhà, thấy có sấp báo để trước sảnh, Xuân Trường hỏi: “Bán ve chai hả ông ngoại? Đúng lúc con cũng có đống sách vở cần bán.”
Ông nói: “Là báo nhà Minh Vương đấy, đúng lúc con về, ngày mai bắt đầu tới con nhận giúp nó đi.”
Không thể không nói nhà Minh Vương có tình yêu cao cả với đọc sách xem báo, báo buổi sáng, tạp chí làm vườn, tập san thiết kế theo kỳ, hòm thư dường như mỗi ngày đều có. Xuân Trường đồng ý, mỗi buổi sáng dắt chó đi dạo thuận tiện thu gom báo, lúc quên lấy túi rác còn lén lút dùng báo hốt phân cho Bond.
Anh cầm theo một cuốn tạp chí làm vườn đi học, tiết vật lý đầu tiên, anh ngồi bàn cuối cùng say sưa xem tạp chí.
Bỗng nhiên thầy giáo dừng lại, gọi: “Tiến Nam?”
Tất cả mọi người nhìn về phía hàng thứ ba, Xuân Trường ngẩng đầu nhìn lên, lại không thể tránh khỏi nhìn thấy chỗ ngồi trống không của Minh Vương trước tiên. Tiến Nam ngủ gật giật mình, từ chỗ ngồi đứng lên, tự giác nói: “Thầy ơi, em đứng rồi.”
Thầy nói: “Ngày nghỉ ăn chơi lắm phải không? Tối hôm qua đáng lẽ phải đi ngủ sớm chứ.”
Tiến Nam gãi đầu một cái, đứng cho đến khi tiết vật lý kết thúc, nghỉ giữa giờ đổ rập nằm úp sấp ở trên bàn ngủ bù. Lớp trưởng chuyển đến vị trí của Minh Vương, ghét bỏ nói: “Lớp học là để mày ngủ à? Tối hôm qua tại sao không đi ngủ sớm?”
“Mẹ nó còn không phải là bởi vì thằng Vương sao!”
Anh rót nước đi qua đúng lúc nghe thấy, không khỏi liếc mắt một cái.
Tiến Nam ngáp một cái tố khổ: “Tối hôm qua mười giờ tao đã chui vào chăn, chuẩn bị chơi game một tiếng rồi ngủ, kết quả Minh Vương kiếm tao buôn chuyện. Con trai tao ra nước ngoài nên tao không thể bỏ rơi nó, nên nói luôn, mẹ nó quấn lấy tao tới tận mười hai giờ, tao chơi game xong đã một giờ!”
Xuân Trường cấp tốc trích ra vài thông tin trọng điểm, Minh Vương chủ động tìm Tiến Nam nói chuyện, quấn lấy, hàn huyên hết hai tiếng. Anh uống một ngụm nước, có chuyện gì mà phải nói đến hai tiếng? Phân tích tình hình kinh tế nước Mỹ cũng không cần lâu như vậy. Với lại, tại sao tìm Tiến Nam mà không phải mình?
Lớp trưởng nói: “Nó nhớ mày chứ chi.”
Tiến Nam hừ hừ nói: “Không phải nó nhớ tao.”
Lớp trưởng nói: “Nhất định là trong lúc thi đấu áp lực lớn, cho nên nó gọi cho mày xả stress chút thôi, mà xúi quẩy gặp phải thằng như mày cũng chẳng biết khéo léo an ủi bạn học.”
Xuân Trường nhíu nhíu mày, áp lực lớn xả stress, vậy Minh Vương không phải càng cần phải gọi cho anh sao? Đã hứa rồi mà. Anh trở về chỗ ngồi của mình, từ từ nghe không rõ đối thoại của lớp trưởng và Tiến Nam nữa, cũng không muốn nghe.
Tuy rằng anh và Minh Vương chưa hẹn hò, sao lại cảm giác Minh Vương đã có người thứ ba rồi thế này?
Không ngờ Tiến Nam đến tìm anh, ngáp một cái hỏi tiết thể dục có muốn cùng chơi bóng không, Xuân Trường gật gật đầu. Học thể dục xong trực tiếp đến căn tin ăn cơm, Xuân Trường mới vừa lấy ra thẻ cơm, Tiến Nam liền tới rủ anh ăn chung.
Ăn một lát, Tiến Nam hỏi: “Cậu và Minh Vương là hàng xóm à?”
Xuân Trường trả lời: “Ừm, chung hẻm.”
“Quan hệ của hai người tốt lắm hả?”
Vô duyên vô cớ hỏi chuyện này để làm gì, giống như đang có ý với ai đó, cho nên thăm dò những người thân cận với người đó. Xuân Trường không ngước mắt, nói: “Rất tốt.”
“Trong khoảng thời gian nó ra nước ngoài, hai người có liên lạc không?”
Rồi sao, muốn khoe khoang Minh Vương quấn lấy cậu nói chuyện, nói đến hai tiếng? Xuân Trường nhai miếng cá viên thật mạnh, ngữ điệu cũng thay đổi thành khiêu khích: “Dĩ nhiên, hầu như mỗi ngày đều trò chuyện.”
Mặt Tiến Nam lộ vẻ giật mình, nghĩ thầm bao nhiêu tiền điện thoại, Xuân Trường nhìn vẻ mặt đó có chút thỏa mãn, kinh ngạc sững sờ lắm phải không, đừng tưởng là chỉ có cậu nói chuyện với Minh Vương, bạn cùng bàn có thân đến mấy, có thể thân hơn bạn trai được sao?
Sau đó Tiến Nam cũng không hỏi gì nữa, Xuân Trường cho là đã bóp chết người thứ ba từ trong trứng nước. Cơm nước xong trở về phòng học nghỉ ngơi, Xuân Trường đeo tai nghe lên dự định ngủ một lúc, đang tìm bài hát, Tiến Nam đi tới để một bịch bánh quy lên bàn.
“Cho tôi?”
“Đúng vậy.” Tiến Nam ngậm kẹo mút: “Buổi sáng tôi mang theo, mà sáng buồn ngủ quá nên quên.”
Xuân Trường nói: “Cậu ăn đi, tôi không đói.”
Tiến Nam nói: “Vậy tự học buổi tối rồi ăn, mẹ tôi nướng đấy, ít đường không nhân, cậu không phải không thích ngọt sao.”
Xuân Trường có chút mộng mị: “Cậu cố ý mang cho tôi?”
Tiến Nam đáp: “Ừ, cậu thích uống trà sữa, tan học tôi mời cậu uống trà sữa.”
Lần này đến phiên Xuân Trường lộ vẻ giật mình, chỉ có Minh Vương biết anh không thích ăn bánh quy ngọt, Tiến Nam như vậy, chứng tỏ đã nghe Minh Vương nói về thói quen của anh.
Nhưng mà tại sao?
Xuân Trường không nhịn được load lại hôm nay, Tiến Nam tự dưng tìm anh chơi bóng, chủ động rủ anh ăn cơm trưa, còn đặc biệt mang bánh quy cho anh, tan học còn muốn mời anh uống trà sữa. Lại quay về cuộc đối thoại buổi trưa, Tiến Nam thăm dò quan hệ của anh và Minh Vương, nhưng nếu như thật sự là cậu ta thích Minh Vương, vậy thì cùng bàn đã một năm muốn yêu đã yêu từ lâu rồi.
Anh nhìn chăm chú vào Tiến Nam, chẳng lẽ người Tiến Nam thích không phải Minh Vương, mà là anh?
Này không hay lắm đâu!
Xuân Trường đẩy bánh quy sang, nói rành mạch: “Cậu không cần để ý đến tôi, không thích hợp đâu.”
“Cái này có cái gì mà thích hợp hay không.” Tiến Nam lại đẩy trở về: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ để ý đến cậu hơn nữa.”
Trong lòng Xuân Trường trỗi dậy mãnh liệt, anh tưởng mình đã dám yêu dám hận lắm rồi, không nghĩ tới Tiến Nam còn to gan hơn trực tiếp hơn cả anh. Anh nhất định phải nói cho rõ ràng, từ chối: “Cậu đừng như vậy, tôi đã có... “
“Cậu có cái gì, không phải có Trần Minh Vương sao?”
“… Cậu cũng biết?”
Tiến Nam còn muốn về chỗ ngủ bù: “Tôi biết hai người có quan hệ tốt, thời gian này nó không có ở đây cho nên nó nói tôi để ý cậu nhiều hơn.”
Anh có hơi choáng: “Rốt cuộc là thế nào?”
“Tối hôm qua Minh Vương gọi cho tôi, nói cậu mới chuyển đến không lâu, trong lúc không có nó, nhờ tôi quan tâm đến cậu. Nó nhắn nhủ với tôi một đống thứ, cậu không thích ăn bánh quy quá ngọt, buổi trưa cùng cậu ăn cơm, mời cậu uống trà sữa, tiết thể dục cùng nhau chơi bóng… Dù sao tôi cũng đồng ý rồi, lúc nó về sẽ mang cho tôi hai món quà!”
Xuân Trường sững sờ tại chỗ, cho nên Minh Vương quấn lấy Tiến Nam nói chuyện điện thoại suốt hai tiếng liền chính là vì nhờ Tiến Nam chăm sóc anh? Những người khác đều đang nghỉ trưa, học học ngủ ngủ, anh nhìn đồng hồ, Los Angeles lúc này là chín giờ tối, anh cầm điện thoại thật nhanh xuống lầu.
Một hơi chạy đến góc sân nhỏ phía tây, từ sau sự kiện đánh nhau, góc sân nhỏ này hiếm có người đặt chân tới. Hô hấp của Xuân Trường còn chưa bình tĩnh, mà đã không kịp chờ đợi nhấn số, chờ đến khi bên kia bắt máy anh đi qua đi lại.
“Alo?” Giọng Minh Vương truyền đến.
Xuân Trường dừng bước chân, mới phát giác chưa nghĩ ra định nói cái gì, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Minh Vương nghi ngờ nói: “Alo? Xuân Trường có ở đó không? Cậu có đang nghe không?”
“Tôi đây.” Xuân Trường sợ điện thoại sẽ cúp.
Nghe được câu đáp lại, Minh Vương nói: “Cậu gọi điện thoại ở trường hả? Đừng để giám thị phát hiện đó. Cậu biết không, tôi vào vòng trong chung nhóm với người Pháp, nhưng mà tụi tôi thuận lợi đi tiếp. Hôm nay về nhà ông bà nội lấy ít đồ, bà nội tôi nuôi một con border collie, tôi thấy nó thông minh hơn Bond nhiều! Tôi về nhà có một lần nó đã ngậm dép mang đến cho tôi rồi!”
Xuân Trường nghe Minh Vương nói liên miên, dường như có thể nhìn thấy biểu cảm sinh động của Minh Vương lúc này, anh dựa vào tường, rốt cuộc cũng biết mình muốn nói gì, như là không khống chế được ngôn ngữ, bật thốt lên: “Trần Minh Vương, tôi nhớ cậu.”
Tiếng líu lo trong điện thoại yên tĩnh, Minh Vương ngẩn ra một lúc rồi đáp lại: “Cậu ở trường cô đơn lắm phải không, cậu tìm Tiến Nam chơi đi, những người khác cũng thân thiện lắm á.”
Một phiến lá rụng rơi xuống, Xuân Trường cúi người nhặt lên, mắt chỉ nhìn chằm chằm gân lá. Anh bỗng nhiên cảm thấy không đủ lòng tin, Minh Vương thích cái gì ở anh? Anh có xứng đáng với tình cảm của Minh Vương không?
“Bond cũng rất thông minh.” Xuân Trường nói: “Chờ cậu trở về, chúng ta cùng nhau huấn luyện Bond có được không?”
Minh Vương phấn khởi nói: “Được chứ.”
Xuân Trường muốn hỏi, vậy khi nào cậu về? Ít nhất còn một tháng nữa, trong lòng anh biết rõ, nhưng không chống cự nổi canh cánh trong lòng, cuối cùng anh cũng nhịn xuống không có hỏi.
Sau khi tan học, Xuân Trường ra cửa hàng văn phòng phẩm ngoài cổng trường mua một cuốn lịch, mỗi ngày đếm ngược, kiên nhẫn chờ đợi. Có lẽ là thi đấu càng vào trong càng căng thẳng, Minh Vương gọi ngày càng ít, chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn nói cho anh biết tình hình thi đấu.
Cuối tháng, Minh Vương bước vào cuộc so tài quan trọng nhất, bạn học giáo viên đều cổ vũ cậu ở trong nhóm chat, Xuân Trường chen chúc trong đám đó khích lệ một câu.
Mãi cho đến thứ sáu đầu tiên của tháng mười một, tiết đầu tiên của buổi chiều, Xuân Trường trả lời xong câu hỏi mới vừa ngồi xuống, điện thoại rung lên, anh lặng lẽ mở ra xem, là thông tin chuyến bay Minh Vương gửi tới, máy bay nửa tiếng sau sẽ cất cánh.
“Ôi đệt!”
Cả lớp khiếp sợ quay đầu lại, thầy ở trên bục giảng đập sách xuống bàn: “Xuân Trường, em bị cái gì vậy?!”
Mặt anh vui vẻ ngập tràn: “Minh Vương sắp về rồi đó thầy!”
“Người ta về là em nôn như vậy sao?! Còn chửi thề trong lớp nữa? Cầm sách, ra hành lang đứng cho tôi!”
Xuân Trường đi ra ngoài phạt đứng, vẫn còn cười, tức giận đến nỗi thầy phạt anh đứng đến khi tan học.
Đợi đến hôm sau, Xuân Trường từ rất sớm đã gọi tài xế tới sân bay, một mình anh tiến vào hàng đợi, nhìn chằm chằm cửa ra, bốn giờ chiều một nhóm hành khách lục đục đi ra, như một làn sóng chầm chậm.
Trong đám người cách đó mười mấy mét, Xuân Trường nhìn thấy người anh thương nhớ rồi.
Anh đột nhiên lúng túng, muốn giải thoát tâm trạng nặng nề suốt một tháng nay đến người kia, muốn bày tỏ đống cảm xúc ngổn ngang, muốn lớn tiếng nói với người kia...
Trần Minh Vương, mẹ nó tôi thích em.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro