36

Ô cửa sổ hiện ra ánh trăng, trắng vàng dịu dàng, Xuân Trường nắm vai ôm eo Minh Vương, ôm rất chặt, tiếng thở dốc bên tai khó bình tĩnh, làm anh không nỡ lòng buông tay ra.

Một lúc sau, anh phá tan bầu không khí yên tĩnh: “Đồng ý rồi sao?”

Mặt cậu nhỏ đỏ ửng, đôi môi run rẩy không lên tiếng. Xuân Trường xem im lặng bất động thành ngoan ngoãn, tay ôm eo hướng lên trên mò đến khuôn mặt nóng hổi, xoa xoa bóp bóp, cọ lên thái dương, nhéo vành tai, vô liêm sỉ đùa bỡn người ta.

Ngoài miệng còn muốn chọc ghẹo, anh nói: “Sao lại ngốc vậy chứ, thẳng hay cong cũng không biết, thích hay không cũng không hiểu, ngoại trừ mồm mép thì em còn hiểu cái gì?”

“Mẹ nó anh…” Minh Vương ủ rủ nói: “Em còn quê mùa nữa, anh thích em chỗ nào vậy!”

Xuân Trường bỗng nhiên nói: “Vừa nãy là nụ hôn đầu của anh.”

Anh là người mới, nhưng lại thành thạo, trêu người ta đến đỏ mặt tía tai mà chỉ cần một câu nói đã dỗ dành xong xuôi. Ba chữ “nụ hôn đầu” giống như thuốc mê, Minh Vương cảm thấy từ sống lưng trở lên trên đều tê dại, cuồn cuộn đến xoang mũi mới bỏ qua. Cậu ba phần ngại ngùng, bảy phần như ba phần.

“Em cũng vậy”.

Xuân Trường bật cười: “Chẳng lẽ không phải sao, em còn trong trắng hơn cả tờ giấy nháp của anh.”

“Miệng anh, rốt cuộc là có bị bỏng không?”

Anh nói: “Hôn dữ dằn như vậy, em nghĩ sao?”

Anh ôm càng chặt hơn, bờ vai cánh tay xương sườn, thon gầy đến cộm người, cậu nhỏ hoàn toàn ép sát trong lồng ngực anh, mặc dù không có thịt kề thịt, nhưng hai cơ thể cách lớp vải đồng phục cũng đủ nóng rồi.

Không ai tiếp tục nói nữa, yên lặng mà ôm thôi, Xuân Trường chỉ lo buông lỏng tay hạ thấp người một chút ngay lập tức sẽ kết thúc khung cảnh như mơ như ảo này. Anh nhớ thương người ta lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, suýt nữa gà bay trứng vỡ biến thành trò cười, khó khăn lắm mới tới được bước “ván đã đóng thuyền”.

Ầm, cửa phòng học bị đẩy ra.

Minh Vương sợ tái mặt, cũng không biết làm sao nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, anh cũng giật mình, không kịp quay người, ôm Minh Vương lùi về sau đụng ngã ghế, một chùm sáng chiếu tới, là giám thị cầm đèn pin đứng ở cửa phòng học. 

Cảnh tượng này giống như đánh vào ổ mại dâm, hai người dính lấy nhau bị tóm ngay tại hiện trường, Xuân Trường chặn Minh Vương ở phía sau, bình tĩnh nói: “Chào thầy ạ.”

“Chào gì mà chào?” Giám thị mở đèn: “Đã mấy giờ rồi? Tối om rồi không về nhà, hai đứa trốn ở trong phòng học làm gì đây hả?”

Anh giải thích mới vừa làm xong bài tập, đang chuẩn bị đi, cậu nhỏ núp ở phía sau gật đầu như giã tỏi. Thầy nhìn bọn họ chằm chằm: “Trước khi đi còn ôm ấp nữa hả? Hả?!”

Xuân Trường nói: “Là tại em, em không biết trong nội quy nhà trường có cấm bạn bè ôm ấp.”

Giám thị mặt đen sì: “Nội quy nhà trường không cấm, nhưng cấm hành vi thân mật quá độ! Hai đứa em con trai con đứa ôm ôm ấp ấp đẹp lắm hay sao hả?!”

Anh nói: “Tuần sau là thi rồi, Minh Vương mất nhiều bài lo lắng thi không tốt, cho nên em an ủi cậu ấy một chút.” Trở tay chọt một cái, cậu phản ứng rất nhanh.

“Vâng ạ, em chưa từng ra khỏi top 80 của khối, em sợ lắm…”

"Ôm là có thể thi tốt được sao? Em ấy ôm em thì em sẽ không sợ nữa à?!”

Xuân Trường nói: “Em cũng không biết an ủi con trai thế nào, nên ôm thôi mà."

“Mau về nhà! Sau này mà còn đợi ở trường nữa là tôi gọi phụ huynh đón về đấy!”

Hai người đeo cặp sách trên lưng cấp tốc ra khỏi lớp, đến hành lang, dưới ánh đèn Xuân Trường nhìn Minh Vương, gương mặt kia đỏ ửng chưa tan, má đỏ hây hây, đôi môi bị anh gặm sưng lên, hô hấp hổn hển không ngừng.

Cậu bị nhìn đến xấu hổ, càng ngượng hơn, nhưng mặt mày lại xen lẫn chút vui sướng: “Làm em sợ muốn chết!” Giọng điệu cũng có chút kích động: “Nhìn thấy thầy, em làm gay chưa tới năm phút đồng hồ đã muốn come out luôn rồi!”

“Em đang châm chọc anh đấy hả?”

“Không có không có.” Hai tay siết chặt quai đeo cặp, nhìn Minh Vương như học sinh tiểu học: “Anh đúng là người có kinh nghiệm, em vô cùng có cảm giác an toàn.”

Anh lần đầu được khen như thế, cảm thấy hơi lạ, vươn tay muốn ôm vai Minh Vương, cậu linh hoạt né tránh, cảnh giác nói: “Còn em hình như là hơi bảo thủ và cẩn thận.” Giống như phòng trộm phòng cướp vậy, nói xong chạy về hướng nhà xe.

Vất vả lắm mới gay, chọc người ta thẳng lại thì không tốt, Xuân Trường đành phải đi ra lề đường chờ, cười đến nỗi hít phải một bụng gió đêm. Một tuần lễ không đi cùng nhau, anh chở cục tròn tròn này về nhà, gần về đến nhà thì rẽ sang hướng khác, đạp tới công viên nhỏ gần đó.

Công viên này xây dựng nhiều năm rồi, Xuân Trường và Minh Vương ngồi cùng nhau, chỉ có thể thấy mơ hồ đường nét của đối phương, dựa cả vào lời nói, hô hấp và nhịp tim đập loạn cùng nhau.

Mặt Minh Vương còn nóng: “Anh làm gì vậy.”

Vừa mở miệng đã xấu hổ, còn có chút hờn dỗi biết rõ còn hỏi, Xuân Trường cũng chỉ là một thằng nhóc, mò đến bàn tay Minh Vương nắm chặt, nuốt nước miếng, nói: “Muốn ở với em thêm chút nữa.”

Hai người cứ ngồi như vậy, buổi trưa ăn được bao nhiêu, bụng réo ùng ục, trong nhà gọi tới vài cuộc điện thoại, điện thoại chợt sáng chợt tắt, bọn họ đều không để ý, vừa nhạt nhẽo vừa ngọt ngào ngồi đó.

Tay Minh Vương được anh ấp trong lòng bàn tay anh, nắm đến chảy mồ hôi, cậu nhúc nhích đầu ngón tay, giống như vô ý vuốt nhẹ vân tay Xuân Trường. Cậu không kìm lòng được mở miệng: “Mấy ngày qua em nghĩ, rốt cuộc em nên làm như thế nào, anh càng không để ý tới em em càng buồn, càng hoảng loạn em càng không nghĩ ra được.”

Anh nói: “Lại bắt đầu giả ngu.” Anh vô tình vạch trần: “Em hiểu rõ cảm giác em đối với anh, nhưng em nhát gan, cho nên lúc nào cũng xoắn xuýt cũng hoảng loạn, anh không để ý đến em, thì em không chịu được, còn muốn cùng anh làm bạn bè như trước. Cứ vậy mà do dự.”

Một đống từ vựng đâm thẳng vào tim đen của cậu giống như không còn đất dung thân, nghiêng người dụi vào lồng ngực Xuân Trường, anh ôm lấy cậu, vuốt ve lưng cậu. Cậu biết tính tình của mình, nếu như hôm nay anh không ép cậu, không chừng cậu sẽ im lặng không thừa nhận mình có tình cảm với anh.

Dụi một lát, cái đầu tròn tròn liền ngẩng đầu lên: “Một khi đã đồng ý thì quan hệ sẽ thay đổi, em sợ lúc đó không thích ứng được, vậy thì lúng túng lắm.” Bỗng nhiên thẹn thùng: “Không ngờ lại dễ dàng như vậy, nắm tay còn... hì hì"

Hơi thở dần dần đến gần, cậu nhỏ nhắm mắt lại, không đợi hai phiến môi mỏng ấn xuống, điện thoại Xuân Trường từ trong túi quần rơi ra. Hai người đồng thời xoay người lại nhặt, màn hình sang lên, nhảy ra một tin nhắn mới gửi.

Màn hình hiển thị người gửi: Tấn Tài.

Minh Vương sững sờ: “Anh cũng có bạn tên Tấn Tài hả?”

Mí mắt anh giật giật: “… Bạn em cũng là bạn anh mà.”

Gì đây, Minh Vương tin Tấn Tài cũng tin Xuân Trường, nhưng mà lại giấu cậu lén lút liên lạc, mẹ ơi lạ lắm đó! Cậu làm bộ không thèm để ý, thật ra khóe mắt đều chúi sang nhìn, khó chịu muốn biết tin nhắn nói cái gì. Xuân Trường nhặt điện thoại lên, dừng một chút, sau đó ấn tắt cất trở lại túi quần.

Đáng lẽ nhịn, cậu nhỏ lần này không nhịn được: “Tại sao anh không xem?”

“Không có gì quan trọng…”

“Vậy anh chột dạ cái gì?” Minh Vương đã chuẩn bị xong tâm lý hẹn hò hai tiếng liền chia tay: “Anh Tài cũng là gay, cũng rất đẹp, có phải là anh đứng núi này trông núi nọ không hả?!”

Anh kinh ngạc nói: “Ảnh cũng là gay?”

Tối, nhìn không rõ, cậu không chắc anh có phải đang giả ngu hay không, nói: “Người ta có đối tượng rồi, học Harvard ở Mỹ lận đó.” Sao mà cậu biết chứ, chém gió thôi: “Anh cũng đừng ỷ mình đẹp trai là đắc ý, em mới vừa cong, vèo một cái em đã thẳng trở lại mấy hồi.”

Vốn là có chút khí thế, chữ “vèo” kia xuất hiện ngay lập tức mất ráo, anh nhịn cười cân nhắc thiệt hơn, lấy điện thoại ra đưa lên: “Anh không có đứng núi này trông núi nọ, cũng không đắc ý, mà em muốn giận thì giận, đừng thẳng, nhé?” 

Minh Vương lấy điện thoại, liên tục lầm bầm, ai cho anh quản em, trước tiên phải kiểm điểm lại mình đi đã, mở ra lịch sử tin nhắn chợt nghẹn lời. Chỉ có vài tin, câu đầu tiên là gửi vào đêm thứ hai tuần trước, đêm cậu đến nhà Tấn Tài.

“Anh là Tấn Tài, bé Vương nói với anh về chuyện của hai đứa.” Đây là mở đầu.

“Cậu ấy nhờ anh từ chối em?” Xuân Trường lúc đó đáp.

“Cậu chỉ có kế đó thôi sao?” Tấn Tài trực tiếp hỏi.

“Anh có đề xuất gì không?” Xuân Trường cực kỳ lễ phép.

“Bơ nó mấy ngày cho nó suy nghĩ thật kỹ.” Tấn Tài chỉ đạo.

“Em hiểu rồi.” Xuân Trường cuối cùng viết: “Cả ngày nay cậu ấy chưa ăn gì, nhờ anh chăm sóc giúp em.”

Minh Vương cầm điện thoại hoảng hốt, đêm đó cậu kể cho Tấn Tài những câu anh nói ở góc sân nhỏ, bây giờ phối hợp với những tin nhắn này, bị nghẹn: “Lúc đó anh trốn tránh em, là kế của anh đó hả?”

Xuân Trường hít hít cái mũi, chấp nhận. Cậu đứng bật lên, bơ cậu mấy ngày, cho nên cả một tuần nay giả bộ không để ý đến cậu, tất cả đều nằm trong kế hoạch hết sao? Khiến cậu chủ động cắn câu, rồi đổi thái độ quát mắng dạy bảo, làm cho đến khi cậu đồng ý?

Điện thoại đã tắt, cậu nhỏ đứng ở trong màn đêm ngẩn ra, không biết là âm mưu của Xuân Trường quá hoàn hảo, hay là bản thân mình quá ngốc. Trong lòng Xuân Trường không chắc chắn, duỗi cánh tay tới, kéo cậu nhỏ đến trước mặt mình, thăm dò: “Giận rồi sao?”

Minh Vương nói: “Em chưa từng hoài nghi lời nói và hành động của anh luôn.”

Xuân Trường ngẩng đầu lên: “Anh nói anh tránh em, sao mà tránh thật chứ? Anh tránh em một tuần, chẳng lẽ có thể tránh em một tháng sao? Nói thẳng là thế này, em không từ chối anh rõ ràng, vậy anh dù có dùng hết ba mươi sáu kế cũng phải khiến em đồng ý.”

“Nếu như em từ chối thì sao?”

“Vậy anh dùng bảy mươi hai kế.”

Khóe miệng Minh Vương hơi nhếch, nhịn không được nở nụ cười, những ngày qua cậu lo lắng sợ hãi, cho là anh cứ như vậy ân đoạn nghĩa tuyệt với cậu, ai mà ngờ anh vì cậu mà nghĩ ra quá trời chiêu, hoàn toàn không thay lòng.

Tin nhắn Tấn Tài vừa gửi không có gì nhiều, chỉ là kiến nghị hành động. Xuân Trường cầm lại điện thoại, dưới ánh mắt Minh Vương mà trả lời: “Kế hoạc đã thành công viên mãn.” Gửi xong nhớ tới cái gì đó.

“Đối tượng của anh ấy thực sự học ở Harvard sao?”

Minh Vương cười khà khà, nói: “Không biết, em bịa đó.”

Xuân Trường nói: “Anh phải thi vào Harvard mới được, không thể để em mất mặt trước bạn bè.”

Cậu kinh ngạc, thi Harvard từ trong miệng anh nói ra đơn giản như nướng thịt vậy, chứ nói chi là mất mặt, Xuân Trường gia tài bạc triệu, học tập cũng tốt, ngoại hình anh tuấn, ngoại trừ thích suy diễn thì quả thật không có gì để soi mói, mà suy diễn là vì hiểu lầm cậu gây ra.

Nói về du học nước Mỹ, cậu nhỏ nhân dịp thẳng thắn luôn: “Em do dự không quyết định còn có một nguyên nhân khác, chính là em sẽ đi du học nước ngoài.” Muốn giấu trước, sợ Xuân Trường đổi ý, nhưng người ta còn muốn thi Harvard…

“Vậy thì quá tốt, cùng nhau đi. Dù anh với em không học cùng trường, tách ra mấy năm cũng không sao.”

Người đều có tật xấu được voi đòi tiên, đối phương bằng lòng cùng đi du học, cậu nhỏ liền tiến một bước tính toán càng nhiều hơn: “Một năm sau anh phải về nhà, Bond phải làm sao đây.” Còn giấu giấu diếm diếm bày đặt mượn chó.

Anh hiểu ý: “Anh dẫn nó đi.”

“Nhưng mà em nghe nói yêu xa đều không có kết quả tốt.”

"Anh không nghe ai hết." Anh nói tiếp:  “Anh chỉ nghe em, nếu em không nỡ để anh về, anh sẽ đợi đến khi thi đại học mới đi.”

Viền mắt Minh Vương đỏ ửng, không lên tiếng, bàn tay còn đang vòng qua cổ Xuân Trường, bắt chước các đôi tình nhân khác, lấy bàn tay bọc quanh gáy anh, đầu ngón tay xen vào mái tóc ngắn gọn gàng của anh.

Công viên cũ không có bảo vệ, cũng không khóa cửa, bọn họ ở đó đến mười giờ mới về nhà, trong hẻm sáng hơn bình thường, bố Minh Vương tay cầm đèn pin chờ con trai, ông ngoại Xuân Trường cầm đèn pin chờ cháu ngoại.

“Sao hai đứa không nhận điện thoại?!”

Minh Vương ấp úng bịa không ra lý do, nói lảng sang chuyện khác: “Bố, con muốn đổi điện thoại!”

Bố cậu soi đèn pin về cửa nhà: “Bố kiến nghị con nên thay một người bố khác!” Bố cậu quay người về nhà, cũng không truy hỏi nguyên nhân về muộn.

Xuân Trường nói: “Mình vào đi ông.”

Minh Vương hiểu lầm Xuân Trường thích bạn nữ nào đó, thật ra trong đáy lòng rất bài xích, anh nói muốn tỏ tình, cậu cũng cảm thấy khó chịu. Hôm tỏ tình cậu khiếp sợ như vậy, nhưng mà cũng không ai biết, cậu lén lút vui mừng hóa ra Xuân Trường không thích cô gái ấy.

Cậu và anh vẫn luôn hiểu lầm, không ngờ cho dù là hiểu lầm, Xuân Trường vẫn luôn thích cậu, cậu cũng thích anh lắm.

Áp lưng vào cửa sắt lạnh, nhưng Minh Vương cảm thấy nóng hơn.

Tiếng bước chân khẽ khàng, Xuân Trường cất bước đến phía sau cửa, cách cửa sắt, qua khe hở: “Trần Minh Vương, hẹn hò với anh rồi đấy nhé?”

Bên trong không có tiếng, anh càng quá phận hơn: “Ngày mai nhớ tới tìm bạn trai em làm bài tập nhớ chưa.”

Hai chữ “bạn trai” cắn răng còn mạnh hơn Bond gặm xương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro