50
Cửa mở ra, chiếc Tesla trước cửa không khóa, cốp sau mở ra một cái khe, Minh Vương vào nhà, nghe thấy tiếng dép lê giẫm trên sàn nhà, lạch bạch lạch bạch rất nhanh, giẫm đến nỗi nhịp tim cũng không đều.
Cậu lặng lẽ vào nhà, trước tiên phải thay quần áo rồi tính tiếp, dù không thay cũng phải cất cái quần lót ẩm ướt đi đã. Đợi thu dọn xong, tự tay cậu pha trà và gọt hoa quả, nghe cậu trình bày.
Cậu đã chuẩn bị sẵn, nói cậu và Xuân Trường đang giao du, thực chất là comeout, không khỏi có hơi sốt sắng.
Đi lên cầu thang được một nửa, động tĩnh lầu hai từ xa đến gần, mẹ cậu xếp đồ vừa đi ra, nhìn thấy cậu thì sợ hết hồn: “Sao con đi chẳng có tiếng động gì hết vậy, vừa về à?”
Cậu nhỏ dán vào tường ngẩng mặt lên, điềm đạm mà “Dạ” một tiếng.
Mẹ cậu hỏi: “Hôm qua gọi cho con bao nhiêu cuộc, tại sao không bắt máy?”
“Híc…” Cậu nói quanh co: “Con ở nhà ông uống say.”
“Giỏi thật.” Mẹ nói: “Cho nên cả đêm ở bên đó, trời sáng mới chịu về?”
Cậu nhỏ không dám nhận, đêm không về, trong ấn tượng của cậu đây không phải là từ gì quang minh chính đại, giống như ẩn ý là nói cậu cẩu thả, người ngợm chả ra đâu, một đêm không về đã làm gì cũng không thể nói.
Mẹ nhẹ giọng quở trách cậu, hai nhà chỉ cách chưa tới 100 mét, bò cũng có thể bò về, thế mà ngày lễ còn làm phiền nhà người ta, có thể đáng tin cậy một chút hay không.
Minh Vương biết vâng lời gật đầu, trong lòng nghĩ, cậu nào có sức bò, bị Xuân Trường bóp eo, dạng chân, chơi đùa hết cả một buổi trưa, trời tối khi nào cậu cũng không biết, chỉ biết là trước mắt dần đen như mực.
May là bị mẹ mắng không nhiều, có vẻ như đang dọn phòng, đi xuống lầu, từ trên ghế sa lông lấy cái gối chữ U ra, lúc đi qua Minh Vương thấy con trai cản đường, tiện tay vỗ vào mông cậu một cái.
“—— A!” Minh Vương nhịn không được.
“Con la cái gì?” Mẹ nghi ngờ nói: “Có đến mức đó không? Sao còn khóc nữa?”
Trong nháy mắt đau đớn bao phủ toàn thân, da đầu cũng ngứa ngáy, khoái cảm ngày hôm qua mãnh liệt đến đâu, lúc này đau đớn tê buốt bấy nhiêu. Cậu nhỏ nén nước mắt, cắn chặt môi dưới chống đỡ, cái mông căng đến mức như ép bánh quy.
Cậu dựa tường một lúc lâu rồi mới nhấc hai cái chân run run, cành tơ liễu rũ cũng không yểu xìu như cậu, leo lên lầu hai, phòng khách có hơi loạn, mẹ cậu ra ra vào vào tìm đồ vật.
“Minh Vương về rồi à?” Bố gọi cậu.
Đi tới ngoài phòng ngủ, Minh Vương thấy trên sàn nhà bày valy, bố thì ngồi xổm bên valy gấp quần áo, gối chữ U vừa nãy cũng thả ở trong.
“Bố, bố phải đi công tác sao?” Cậu hỏi.
Bố đáp: “Bay một chuyến đến Los Angeles.”
“Sao thế ạ?”
“Ông nội con bị bệnh.”
Một cú điện thoại từ nước Mỹ, bên này tức khắc rầm rộ, thậm chí không có thời gian học viện mỹ thuật xin nghỉ, bố cậu đưa đơn xin nghỉ cho cậu, bảo cậu mấy ngày này đến nhà Tấn Tài, giao cho bà ngoại Tấn Tài sắp xếp.
Đi gấp, thu thập đơn giản xong liền đến sân bay, mẹ lái xe, quần áo Minh Vương cũng không thay, đi tiễn sân bay cùng. Cậu ngồi một mình ở phía sau, rất ủ rũ, ngã bệnh đúng là khổ sở, cách nửa vòng trái đất cũng không cách nào lập tức đến thăm.
Đầu mùa xuân cũng đã như vậy một lần, lúc đó bố vội vã bay qua, ở chừng mười ngày, mấy tháng trước Minh Vương thi đấu kết thúc sớm về nước, cũng là bởi vì sức khỏe ông nội không tốt, không có sức ở chơi với cậu.
“Bố…” Cậu nhỏ mở miệng: “Bà nội nói thế nào?”
“Tình hình cụ thể chưa nói rõ, bố phải đi qua mới biết được.” Ông quay đầu lại: “Bà nội còn bảo bố giấu con, sợ con cuối kỳ ôn tập sẽ phân tâm, nên con cứ giả vờ không biết.”
“Con đã biết rồi thì giả vờ thế nào?”
“Không sao đâu, con không cần quá lo lắng, cứ làm tốt chuyện của mình là được.” Ông nhìn bên ngoài cửa sổ: “Người già mà, ốm đau khó tránh khỏi, bố đi chăm sóc ba của bố, con ở nhà chăm sóc cho mẹ của con.”
Mẹ cậu cầm tay lái nói, hi vọng cậu chăm sóc cái gì, không thêm phiền là tốt lắm rồi. Minh Vương cảm thấy rất oan uổng, cậu không phải chỉ mới một đêm không về thôi sao, lúc bảo cậu làm cỏ bón phân cũng không có thái độ này.
“Con trai à.” Nhưng mà mẹ lại không cảm kích.
“Mẹ không cầu xin con giúp mẹ làm việc, chỉ xin con đừng làm mẹ mất mặt, trước đây con chỉ là đến nhà thằng bé Xuân Trường ăn chùa, bây giờ còn ngủ chùa, mẹ gặp ông ngoại nó thì ngại lắm.”
Bố cậu nói: “Nếu như Xuân Trường mà là con gái, bố thậm chí còn hoài nghi sau đó con sẽ đến ở rể nhà người ta luôn.”
Toàn bộ câu chuyện đều đổ lên người mình, cậu nhỏ không cãi được, ông nội bị bệnh, sốt ruột hoảng loạn ra sân bay, cậu không dám thẳng thắn.
Cậu biết áp lực của bố mẹ, nhưng không đoán được phản ứng của cả hai người sau khi nghe, thôi, chờ bố trở về rồi nói sau.
Đưa bố đến sân bay, đường về còn lại hai mẹ con, mẹ lại lười nấu cơm liền lái xe tìm quán ăn. Chỉ khổ cho cái mông nhỏ của Minh Vương, vừa khai bao đã bị làm ác như vậy, đau như thế mà còn phải ngồi xe xóc nảy gần hai tiếng đồng hồ.
Cậu cuộn tròn ngồi ghế phó lái run cầm cập, mẹ ơi, chọn đại đi, ăn cái gì cũng được.
Mẹ xem như gió bên tai, quán ăn lề đường không vệ sinh, nhà hàng theo chủ đề thì phải xếp hàng, cuối cùng chọn một nhà hàng tư gia. Lúc dùng cơm thoáng nhìn, thấy mặt con trai đỏ hồng, mắt xụ xuống, hoài nghi chất cồn vẫn chưa tan hết.
Cậu nhỏ cúi đầu ăn rong biển cuốn thịt, kéo dây kéo áo khoác lên tới trên cùng, nhịn một lúc mới hỏi: “Mẹ ơi, nhà hàng này nhiệt độ có phải là hơi thấp không?”
“Đâu có.” Mẹ múc canh cho cậu: “Con lạnh à, húp canh nóng đi nào.”
Minh Vương không dám ăn nhiều, ăn hai bát canh xong thì dừng lại, ăn xong về nhà lạnh run, chui thẳng vào ổ chăn, lén lút cặp nhiệt độ, 38 độ, sốt thật rồi.
Cậu nhìn trần nhà mờ màng, cơn sốt này là do chuyện đó sao?
Lúc trước còn cảm thấy chuyện Tấn Tài rất không tin nổi, hóa ra cậu cũng không tốt hơn là bao.
Cuối hẻm, Xuân Trường dắt Bond đi ra, mượn danh nghĩa dắt chó đi dạo dò hỏi tình hình nhà Minh Vương, em nói muốn comeout, tính ra đã ba bốn tiếng trôi qua rồi, sao một chút động tĩnh cũng không có.
Lưu luyến ở ngoài cửa, anh gửi tin nhắn cho cậu: “Bên em thế nào rồi?”
Cậu nhỏ trả lời: “Em bị sốt rồi.”
Anh xem xong liền quên chó bên cạnh, thả chó về, chạy ra phòng khám mua thuốc hạ sốt, chờ mẹ cậu mở cửa, anh mới bừng tỉnh nhớ tới chuyện comeout.
“Trường à.” Mẹ cậu rất nhiệt tình: “Tối hôm qua Minh Vương quấy rầy con rồi.”
Xuân Trường vội vàng nói: “Không có đâu dì ạ.”
Anh nhìn phản ứng của đối phương, đây là chẳng hay biết gì, hay là comeout thành công cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa mắt… Anh đờ ra, hỏi: “Dì ơi, chú không có ở nhà sao ạ?”
Mẹ Minh Vương nói: “Chú đến Los Angeles thăm ông bà nội Minh Vương rồi.”
Anh gật gật đầu, chỉ ba ngày nghỉ mà bay một chuyến đến nước Mỹ, lẽ nào có chuyện gì sao? Anh hàn huyên xong lên lầu, tiến vào phòng ngủ nhìn thấy cục cưng của anh, người kia nằm ở trên giường thành một cục, sốt đến mơ màng.
Khóa kỹ cửa, Xuân Trường ngồi bên giường đút cậu nhỏ uống thuốc, nói: “Nằm một mình thế à, sao em không nói với mẹ một tiếng?”
Cậu nhỏ thành thật đáp lại, em không dám. Thấy ánh mắt Xuân Trường hơi dừng lại, cậu nhích người sang, ôm eo anh tựa đầu lên vai anh, nói, đều là tại anh đó, sao mà em để mẹ biết được chứ.
Anh nghi hoặc: “Tối hôm qua anh đắp chăn cho em kín lắm mà, đáng lẽ là không cảm lạnh chứ.”
Cậu nhỏ im lặng một lát, đau đớn gân cốt, kết nối với một chút vụn vặt trước đó, mắng: “Là bị anh chơi đó!”
Mỗi chữ đều rất nặng, mang theo một chút ý vị thô tục, rất lỗ mãng, rất thoải mái. Cậu nhỏ mắng xong câu này, bị ánh mắt của anh làm cho mềm nhũn, kéo cổ áo đối phương xuống liếm dấu răng kia. Môi lưỡi cậu nóng bỏng vì sốt cao, liếm đến nỗi lòng Xuân Trường chộn rộn, ôm lấy cậu, bàn tay xoa xoa lưng cậu.
Tình nồng ý mật, phát sốt vẫn muốn trêu đùa, một chút lý trí còn sót lại không nhịn được bị mê hoặc, hết cách, chỉ có thể dán vào nhau, có chuyện thì nói, không có thì kề cổ cọ cọ, âu yếm thân thiết.
Minh Vương dựa vào trong lồng ngực anh ngủ say, sốt đến nỗi xoang mũi khô khốc, khò khè lúc cao lúc thấp. Xuân Trường xoay người lại, cởi quần ra, lấy thuốc mỡ giảm đau từ túi quần sau ra, anh cũng mạnh tay lắm, mới lần đầu đã làm người ta tàn thành thế này.
Gáy cọ vào gối. Cậu lim dim kéo tay áo Xuân Trường: “Phải đi à?”
“Anh không đi.” Anh nói: “Làm bài tập cho em.”
Cậu nhỏ an tâm, kéo chăn chìm vào giấc ngủ.
Trên bàn bày một xấp tranh phác họa, vẽ vương miện, Xuân Trường nhớ tới sản phẩm Minh Vương đoạt giải quán quân trong cuộc thi ACC chính là vương miệng. Anh cất gọn tranh nhanh nhẹn làm hết bài tập nghỉ lễ.
Thực sự là mệt đến ngoan, cậu nhỏ ngủ một giấc đến khi hoàng hôn, đôi mắt hơi sưng, Xuân Trường vắt khăn lông ướt lau mặt cho cậu, khóe miệng cứ cười hoài.
Giọng cậu khàn khàn hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Anh cảm giác như mình đang hầu hạ vợ đang ở cữ.”
Minh Vương không chịu, còn muốn nhảy ào lên, không thành công, tiếng gào to làm mẹ cậu đi tới. Anh lập tức bày bộ dạng chính nhân quân tử, cũng thật nhanh nhạy giấu lọ thuốc mỡ, vừa mở miệng gọi dì, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này chỗ nào cũng ngoan ngoãn khiến người ta thích.
“Xuân Trường, dì nấu cơm xong rồi, canh thì phải hầm một lúc nữa, con ở lại ăn nhé.”
“Cảm ơn dì, chắc con phải về nhà ăn.” Anh nói: “Con phải trông em gái, chứ không nó sẽ hành hạ ông ngoại cả một bữa.”
“Canh hầm xong con mang về một ít nhé.”
Anh thở phào một hơi, anh cũng không dám ở lại ăn cơm, mẹ Minh Vương cũng là người từng trải, phỏng chừng cũng có thể chọc thủng vấn đề giữa anh và Minh Vương. Dù sao hai người bọn họ đang trong thời kỳ nồng cháy mà.
Cửa đóng lại, căn phòng ngủ rơi vào yên tĩnh, quậy chưa xong cũng không quậy nữa, anh sờ trán em nhỏ đang nằm một cục kia, đã hạ sốt rồi.
Cậu nhỏ nhếch miệng, rốt cuộc nói: “Em chưa nói với bố mẹ.”
“Ừm, anh nhìn ra rồi.” Anh cũng rốt cuộc hỏi: “Chú bay sang Mỹ à?”
“Ông nội em bị bệnh, vừa vào nhà thì bố đang thu dọn đồ đạc, cho nên em chưa nói.” Cậu tự giác nuốt lời đuối lý: “Xin lỗi anh, chờ bố em về em sẽ nói.”
Anh không để ý, có nói hay không cũng không sao, nói khi nào cũng được, sợ Minh Vương coi chuyện này là to tát, nói: “Đừng sốt ruột, em không cần phải xoắn xuýt những chuyện này.”
“Như vậy sao được!” Cậu nhỏ chân thành: “Em đã ngủ với anh rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh chứ.”
Xuân Trường thiếu chút nữa cười đến nỗi tráng niên mất sớm, thảo nào sau khi tỉnh giấc đã muốn comeout, hóa ra là muốn chịu trách nhiệm, cậu nhỏ thuần khiết ngây thơ đến hết nói nổi.
Trước khi đi, anh đưa thuốc mỡ cho Minh Vương, dặn cậu một ngày thoa mấy lần, thoa bao nhiêu, cậu không muốn nghe tỉ mỉ, đặt thuốc mỡ dưới gối.
“Em tự biết mà.”
Anh nhích lại gần như nói chuyện bí mật, vân vê vành tai em: “Chỉ cho phép thoa thuốc, không được chơi một mình.”
Cậu nhỏ chậm chạp năm sáu giây mới hiểu, cũng không màng đau đớn, cầm Monchhichi đập Xuân Trường ra cửa. Tiếng bước chân xa dần, cậu trở lại đứng ở bệ cửa sổ, sau gáy anh giống như mọc ra một con mắt, trước khi ra cửa còn quay đầu lại nhìn.
Nghe nói Romeo và Juliet cũng nhìn nhau như vậy.
Cửa sắt đóng kín, Xuân Trường đi ra ngoài một đoạn điện thoại rung, anh đổi tay cầm cà mên, móc điện thoại ra không hề liếc mắt đã bắt máy: “Alo?”
“Là bố đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro