53

Tờ lịch bên cạnh bảng đen dừng lại ở ngày 16, đã qua hai ngày rồi mà vẫn không có ai xé lịch xuống, có một hai người tiện tay, vào cửa vừa vén góc lịch lên liền bị bạn học bên dưới la hét bảo dừng tay lại.

Thầy Duy xem như trò cười, bảo mấy đứa đây là tự lừa mình dối người.

Hết cách rồi, thi cuối kỳ ngày càng gần, áp lực cũng ngày càng tăng, chỉ có thể ngừng xé lịch để lừa gạt mình thời gian vẫn còn dư. Trong mắt học sinh kì thi cũng chia ra ba bảy loại, thi đại học là ngọn núi lớn, còn các cuộc thi cuối kỳ bình thường thì là quan trọng nhất, mà nghỉ ăn tết phải đi thăm họ hàng thường bị hỏi thành tích, bởi vậy thi cuối kỳ mùa đông còn nặng nề hơn thi cuối kỳ mùa hè.

Tiết tự học buổi sáng, Minh Vương viết trên bảng đen phạm vi ôn tập hôm nay, đặt phấn xuống, trước khi về chỗ ngồi chủ nhiệm ở ngoài cửa vẫy vẫy tay với cậu.

Cậu đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, phấn trên đầu ngón tay còn dính trong vân tay, dính dớp, hồi hộp. Hai thầy trò đứng ở bên cửa sổ, lúc này các lớp đều đang tiến hành đọc bài buổi sáng, hành lang trống vắng không người, ai không biết sẽ tưởng là Minh Vương phạm lỗi gì.

Chủ nhiệm mở miệng nói: “Em chuẩn bị đi Mỹ du học à?”

“Bố em liên lạc với thầy rồi sao?” Cậu không ý thức được chính mình đang nhíu mày, tay phải khoác lên bệ cửa sổ dùng sức lực rất lớn, đầu ngón tay cọ ra một chút phấn trắng.

Thầy nhìn cậu, hoảng hốt, lo lắng, toàn bộ đều nhìn thấy hết. Hỏi cậu, chẳng lẽ còn chưa bàn bạc xong sao?

Cậu không biết nên gật đầu hay lắc đầu, dăm ba câu cũng không nói rõ được, cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời, ông nội ở Mỹ đổ bệnh, có liên quan đến chuyện du học sớm. Thầy đại khái đã hiểu, vỗ vỗ bờ vai cậu an ủi, bảo cậu nghiêm túc ôn tập đừng lo lắng nhiều quá.

“Thầy ơi, em không muốn đi.” Cậu nhỏ nói.

Thầy cười giỡn nói: “Không nỡ chia xa thầy à?”

Minh Vương lần này không chút do dự liền gật đầu, cậu không nỡ chia tay rất nhiều thứ, bao gồm cả giáo viên chủ nhiệm hai năm liên tiếp. Cậu nhớ tới ngày nhập học thầy Duy từng nói, có khó khăn phải học cách tự mình giải quyết, không có cách nào giải quyết thì nói với thầy.

Chuyện gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cậu hỏi: “Thầy ơi, thầy có thể nói với bố mẹ em để em học xong lớp 12 rồi đi được không thầy?”

Thầy nói cho cậu biết, không thể. Giáo viên không có tư cách can thiệp chuyện gia đình học sinh, cha mẹ thương con, mỗi một bước đi tất nhiên đều đã tính toán hết rồi, huống hồ chuyện du học nếu như có liên quan đến bệnh tình của trưởng bối, vậy càng không thể tùy tiện được, miễn cho con cháu muốn báo hiếu mà cha mẹ không còn, sẽ hối hận rất nhiều.

“Minh Vương, em vẫn luôn tiến bộ và ưu tú, sớm một năm muộn một năm du học phát triển cũng không phải vấn đề lớn.” Thầy nói: “Các giáo viên khác thường hay hỏi thầy, hoạ sĩ nhỏ của lớp thầy thế nào rồi, em và những bạn học khác không giống nhau, ở phương diện nghệ thuật em giỏi hơn nhiều phương diện học tập, cho nên khi bố em nói với thầy, thầy rất vui, các giáo viên cũng hi vọng em đạt được thành tựu ở lĩnh vực em yêu thích.”

Thi đấu ACC đoạt giải quán quân, Minh Vương đã đầy đủ tư cách nhảy lớp vào đại học chính quy, buổi phỏng vấn sau thi đấu truyền thông cũng từng hỏi cậu, ở nước Mỹ có trường đại học thiết kế nào cậu ngưỡng mộ không, cậu có ý nguyện ở lại Mỹ học tập hay không.

Cậu nhỏ liếc mắt nhìn cửa sổ, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Xuân Trường đánh nhau với đội bóng rổ vào tối hôm đó, người kia đi phía sau giám thị, quay đầu nhìn cậu, cười với cậu, vết đỏ trên gò má cố ý làm cậu đau lòng.

“Minh Vương?” Thầy gọi cậu.

Cậu thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm nói: “Em không muốn đi.”

Chủ nhiệm vẫn cười, nói là Minh Vương nhạy cảm, liền an ủi cậu, phải nghĩ thoáng lên, bây giờ mà mặt mày đã ủ rũ thì còn quá sớm, vẫn nên ôn tập đàng hoàng, thi xong lại nói.

Thầy trò nói chuyện xong, cậu trở về phòng học, vừa ngồi xuống thì các bình luận viên xung quanh đã sang hóng hớt, hỏi cậu có chuyện gì, thầy mắng cậu sao?

Cậu nhỏ đáp lại từng câu một, móc ra một hộp ô mai, cho lớp trưởng bên dãy kia một nắm, còn lại đưa cho Tiến Nam, cậu gục trên bàn, thầm nói, nếu như tao đi rồi tụi mày có nhớ tao không? 

Mọi người chỉ lo ăn, không để ý tới cậu.

Học sinh lớp trọng điểm coi như cũng tự giác, nghỉ giữa giờ không chạy loạn, cả ngày không khí trong phòng học đều nặng nề, Minh Vương thì dính ở trên ghế đọc sách làm bài, một khắc cũng không ngừng học, sợ rảnh rỗi sẽ không nhịn được mà suy nghĩ lung tung. Tiến Nam hỏi cậu, mày thật sự muốn thi vào top 10 khối à? Lại lầm bầm, Xuân Trường không ở đây, thi học kỳ ai sẽ trở thành nhất khối?

Cậu nhỏ nghe thấy nhắc đến anh, quay đầu nhìn hàng cuối cùng, trống không, chỉ bày một đống bài tập.

Đêm đó ở cửa hàng tiện lợi trò chuyện cùng bố, cậu đã dự liệu được những tình huống xấu nhất, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, lại không ngờ hiện thực còn bết bát hơn cả tưởng tượng. Bố nói ra, đầu óc cậu, nỗi lòng cậu, thậm chí là hô hấp của cậu, nơi nào cũng ngừng hoạt động, sau đó nỗi hoảng loạn lập tức vọt tới.

Cậu không muốn đi sớm, lúc đó cậu quát trong điện thoại, dẫn tới chủ cửa hàng tiện lợi còn ló người ra nhìn cậu, bố cũng không ngờ tới cậu sẽ phản ứng như vậy, động viên cậu đừng nóng vội, nói một cách uyển chuyển là muốn cậu hiểu chuyện, nhưng không có một chút dấu hiệu nào muốn thương lượng với cậu.

Trong nhà luôn luôn dân chủ, dù cho thiên phú từ trong xương tủy, cậu nhỏ lúc đó học vẽ đều là trưng cầu ý kiến của bản thân cậu, lần này bố dù chưa nói hết lời, nhưng báo hiệu cũng không thể xem nhẹ. Cuối cùng, cuộc trò chuyện kết thúc nhờ bác sĩ ngắt lời, tín hiệu báo máy bận kéo tới, Minh Vương trông thấy ánh chiều tà thay đổi thành màn đêm, bát mì oden cũng thay đổi thành một bát nước lạnh.

Cậu đi hỏi mẹ, mẹ cậu tỏ thái độ không rõ, chắc là bố đã nói trước rồi. Cậu cực kì sốt ruột, lúc Xuân Trường có ở đây thì hai người cùng bơi trong mật ngọt, khi đối phương vừa đi thì đủ chuyện ập tới, nói lập dị một chút, mấy ngày nay cậu giống như bèo dạt mây trôi, thổi từ bên này sang bên khác, có đi về đâu cũng không chìm xuống.

Cậu nhỏ chịu đựng hai ngày mới gọi cho người yêu một lần, lúc trước đã nói, từ sau khi Xuân Trường nói cho cậu biết cuộc thi bắt đầu thì hai người sẽ tạm thời không liên lạc. Anh sắp thi, cần nhiều thời gian, mấy ngày sắp tới sẽ không thể liên hệ, cậu nhỏ nuốt xuống khổ tâm đầy bụng, nói ra khỏi miệng chỉ có :“Cố gắng lên”, còn có một câu “Em nhớ anh lắm”.

Trường học, xưởng chế tác, nhà, Minh Vương tiếp tục duy trì sinh hoạt ba điểm thẳng hàng, giống như bị ma nhập, có lúc đau lòng thì ở đầu đường trằn trọc một hồi, hoảng loạn đến nỗi không biết đi về đâu, có lúc bỗng nhiên lạc quan, tin tưởng mọi chuyện cuối cùng rồi sẽ chuyển biến tốt.

Thi học kỳ đến rồi, thầy Duy xé một lần mấy tờ lịch, chuyện nên tới sớm muộn sẽ tới.

Khi bố trí phòng thi phải dọn dẹp, Minh Vương ngồi ở hàng cuối cùng giúp Xuân Trường thu dọn, bài tập sách tham khảo, còn có một cuốn sổ nhìn khá quen mắt, vừa mở thì bay ra một tờ giấy nhỏ, viết “Mình thích một người…” sau đó là tên của cậu.

Cậu cười cười, nhét hết vào trong cặp sách, cặp nặng trĩu bước không nổi, được Tiến Nam dìu đến quán nhà hắn. Mẹ Tiến Nam cũng rất có lòng, ăn uống xong thì con đường học tập và con đường tình yêu đều được mùa. 

Bụng đầy chất ngọt, Minh Vương thì lại hơi say, tính toán nửa ngày mới nhớ ra Xuân Trường đã đi mấy ngày rồi. Ting, đúng lúc có một tin nhắn gửi đến, là chuyến bay ngày mai về nước của bố mình.

Trên đỉnh đầu giống như có gông xiềng áp lực nặng nề, Minh Vương mượn rượu làm càn, uống hết trà sữa rồi mà sao lại không thở được? Tiến Nam mắng cậu ăn vạ, nhấn cậu trên bàn cọ cọ, sau khi rời đi gió lạnh thổi tới, mồm miệng run cầm cập, tim phổi cũng run theo.

Chỉ còn một ngày rưỡi là thi học kỳ, lúc đầu thì nghiêm túc, lúc sau thì hoạt bát, đều không kìm nén được vui mừng vì sắp nghỉ tết.

Thi xong chính là buổi trưa, Minh Vương đạp xe, rẽ vào hẻm phát hiện chiếc Tesla quay đầu, chắc là mẹ cậu lúc nãy lái xe đi ra ngoài. Cậu tăng gia tốc đạp về nhà, chạy vào nhà, liếc mắt thấy có một cái valy.

“Bố?” Minh Vương kêu một tiếng, những chuyện khác không nói, gần hai mươi ngày không gặp cậu rất nhớ bố, lo lắng hơn cả là tình hình của ông nội. Chạy lên lầu, vừa vặn nghe tiếng từ phòng tắm đi ra, cả người mang theo hơi nóng vừa ngâm mình.

“Thi xong rồi à nhóc con?” Bố dang tay.

Cậu nhỏ chạy tới ôm, dùng sức đập lưng ông, tuy rằng nhớ, nhưng cũng cáu giận. Bố giả vờ yếu đuối ho hai tiếng, ý cười không che giấu được nét tiều tụy, đến thân hình cũng gầy đi trông thấy.

“Bố.” Cậu nhỏ thật sự nhẫn nại đến cực hạn rồi, vừa lên tiếng, cảm xúc hỗn loạn, liền lập tức cầu xin. “Con không muốn đi du học bây giờ đâu.”

Cậu khẩn thiết như vậy, là lần đầu tiên như vậy từ khi sinh ra đến nay, trong bụng đã dự sẵn những điều muốn nói, với sự tôn trọng và cưng chiều của cả bố mẹ dành cho cậu, có lẽ sẽ đổi ý.

“Trong valy dưới lầu có một túi tài liệu, con lấy ra giúp bố.”

Câu chữ kẹt ở cổ họng, Minh Vương xuống lầu lấy túi giấy, rất dày, dán lại. Trở về lầu hai, bố đã ngồi ở trên ghế sô pha chờ, nhận lấy túi giấy mở ra, bảo cậu cũng ngồi xuống.

Xấp giấy đầu tiên là lời dặn của bác sĩ từ khi ông nội nhập viện tới nay, bố bảo Minh Vương xem thử, cùng với tiếng lật giấy, ông nói chầm chậm, lúc phát bệnh ông nội đang ở bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, nếu không sẽ không có khả năng cứu được, trước mắt ổn định, nhưng khi nào lại tái phát thì sợ sẽ không may mắn như lần này, rất khó nói.

Cậu nhỏ cầm nhăn cả mép giấy: “Bệnh của ông nghiêm trọng vậy sao ạ?”

“Người đã già rồi, ai cũng sẽ có một ngày như thế.” Thái độ của ông rất ôn hòa, là dáng vẻ sau khi đã chịu nhiều đả kích.

“Minh Vương, nếu như chăm nom thoả đáng, ông nội còn có thể sống được hai ba năm, dài thì là ba đến năm năm, cho nên bố hi vọng con có thể qua sớm, có hiểu không?”

Tệp giấy thứ hai được rút ra, là di chúc của ông, ông nội năm năm trước đã tìm luật sư bàn bạc xong xuôi, công ty trang sức và con border collie tất cả đều thuộc về Trần Minh Vương. Thiết kế trang sức là giấc mộng của cháu trai, ông nội biết rõ, nên thực hiện ước mơ cho cháu trai, cũng biết Minh Vương vẫn luôn muốn nuôi chó, bố mẹ không cho, vậy ông nuôi một con cho cháu kế thừa.

Sự nghiệp ông nội vất vả hơn nửa đời để tích lũy, đến già vẫn không buông tay, muốn chờ đến khi Minh Vương tốt nghiệp trung học sang chỗ ông đi học, mỗi một thứ, ông sẽ tay dắt tay giao phó.

Bố cậu nói: “Bố chưa bao giờ độc đoán, nhưng lần này bố không thể dân chủ được.” Bên trong túi giấy đổ ra một cái hộp, mở ra, lớp vải đệm bằng nhung đen tuyền đựng một tấm huy chương bằng cẩm thạch: “Đây là quà sinh nhật mười bảy tuổi ông nội tặng cho con, tự tay ông làm đấy.”

Cậu nhỏ đưa tay nhận, lòng dao động, cậu là một đứa vô liêm sỉ, thi đấu kết thúc ngại ông nội không thể cùng cậu đi chơi, nhưng không biết khi cậu trưởng thành, ông nội cũng đã già, ai chăm sóc ai đã đổi ngược lại rồi.

Bên trong túi giấy còn có một bức thư.

Cả một buổi trưa dài, cảm thấy không hề đói bụng hay mệt mỏi, người tỉnh táo, người hồ đồ, Minh Vương ngồi ở ghế đẩu rất lâu sau đó, mẹ thì soạn valy, bố xử lý công việc ở học viện mỹ thuật, Bond vẫy đuôi cả trăm lần.

Xung quanh đều hoạt động chỉ mình cậu yên tĩnh, cậu siết tấm huy chương kia, lòng bàn tay cộm đến đỏ bừng.

Cậu nhỏ đờ ra đến khi mặt trời về Tây, đi đứng chết lặng, lúc đứng dậy liền ngồi sập xuống đất, bố từ học viện mỹ thuật trở về, lên lầu đi qua người cậu, cậu ngồi ở trên sàn nhà, nói: “Bố, con đồng ý.”

Âm điệu nhẹ nhàng như vậy, Minh Vương không biết bố có nghe hay không, nhưng cậu chỉ có dũng khí nói một lần. Có thể là do ôn tập quá mệt mỏi, cũng có thể là làm món quà sinh nhật quá vất vả, cậu trở về phòng ngã ở trên giường, ngủ, một hơi ngủ một ngày một đêm.

Ở trong mơ cậu mới hiểu được, cái này gọi là trốn tránh.

Nhắm mắt lại, giả vờ như không có gì xảy ra, tất cả đều như trước.

Cuộc thi kết thúc, Xuân Trường bị tri thức hành hạ trầy trật, ngày kết thúc chưa về nhà đã đón xe, vẫy một chiếc taxi, đi đến chỗ ông nội.

Ông nội Minh Vương đổ bệnh nhắc nhở anh, người già sống thêm một ngày cũng chính là bớt đi một ngày, anh phải tận hiếu thật đàng hoàng.

Thực tế cũng không tốt mấy, anh vừa thấy ông nội đã nhiệt tình một lúc, sau đó ra dáng thiếu gia đòi bảo mẫu nấu một bàn thức ăn ngon, ăn uống một trận ngã ra ngủ say, muốn bồi bổ tinh thần tổn hại những ngày qua.

Đáng tiếc không ngủ quá lâu, bố anh đến nhà bắt anh đi, sợ anh lén chạy về Thái Bình. Anh quấn lấy chăn, hé mắt, mắng bố lấy lòng dạ ác độc, còn chưa mắng xong, trên đầu vứt tới một bộ quần áo.

Biết rõ bảy giờ có tiệc rượu, tài xế tới đón, muộn một phút sẽ chậm một ngày về, tự xem rồi làm.

Xuân Trường biết chứ, ngủ được một giấc dậy rửa mặt mặc đồ, còn tranh thủ đi cắt tóc, sáu giờ đúng dự tiệc, ngồi ở hàng phía sau cách bố anh một cánh tay, chẳng ai thèm để ý đến ai.

Ngày thứ hai sau khi thi xong, anh gửi tin nhắn cho Minh Vương, hỏi em thi cử thế nào rồi, đối phương không trả lời anh.

Thi không tốt sao? Anh lại gửi, cũng nhớ tới ông nội của em ở Mỹ, nói bóng gió thể hiện dịu dàng: “Tết đến gặp ông bà nội rồi, em không xấu hổ à?”

Anh ở trong tối gõ gõ dỗ dành người yêu, giống như cậu đi Mỹ ăn tết cũng không sao cả.

Không trả lời tin nào, anh muốn gọi tới, trước khi ấn phím chú ý tới ánh mắt khinh bỉ trào phúng của bố mình, cất điện thoại cãi nhau trước đã, bố nhìn cái gì vậy?

Ông nói, có thằng ngốc ai mà không nhìn?

Hai cha con cãi nhau cho đến khi tới nơi, từng người xuống xe, ánh sao tôn ánh trăng, lá xanh tôn hoa đẹp, hai người được đón vào đại sảnh, trước mặt các nhân vật nổi tiếng nên phải hòa hợp, khuôn mặt mặc dù không tính là gia môn bất hạnh, nhưng cũng toát ra khí chất tương đồng.

Anh cười đến ê cả mặt, có sơn hào hải vị cũng không thấy ngon miệng, làm đủ quy trình giao tiếp của một nhân sĩ thành công, hàn huyên đến nỗi muốn ói. Anh lặng lẽ hỏi bố, mỗi khi vào trường hợp này thì cảm thấy thế nào, muốn nghe lời nói thật.

Bố đáp, nhàm chán, muốn về xem phim hoạt hình với Xuân An.

Nhưng mà mỗi một lần đều tìm kiếm danh lợi trong sự nhàm chán, về nhà đêm đã khuya, con gái đã ngủ từ sớm, đến nay ông vẫn chưa thể cùng con xem được một tập hoạt hình nào.

Xuân Trường cũng ngờ tới đáp án này, không hỏi gì nữa, quay người đổi ly rượu, bước đi thong thả ra ngoài, gió lạnh ngày đông ập tới, mặt nước bể bơi lăn tăn, anh cũng thấy tỉnh táo hơn.

Điện thoại rung, anh lập tức lấy ra, xem cục cưng trả lời cái gì.

Nhưng mà lại là tin nhắn trong nhóm chat của lớp, thầy Duy gửi: “Vẫn nên sớm nói cho mọi người chuyện này, học kỳ này kết thúc, bạn Vương sẽ đi du học, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, chúc em ấy sau này tất cả mọi chuyện đều thuận lợi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro