54

Xuân Trường nhìn chằm chằm tin nhắn đọc tới ba lần, mới hiểu, mới tin.

Chắc là gió quá rét, ngón tay anh hơi run rẩy, mở ra danh bạ, tốn gần một phút mới ấn xuống tên Em, vang lên bốn, năm tiếng, bắt máy.

“Minh Vương?” Xuân Trường gọi. Sợ người bên kia không đúng, cho dù đã có tín hiệu, cũng sợ truyền đến giọng nữ máy móc bảo tắt máy hoặc là ngoài vùng phủ sóng.

“Vâng.” Minh Vương đáp.

Chút sợ hãi vẫn chưa mảy may tiêu giảm, Xuân Trường quay đầu trở về phòng tiệc, nói: “Tin nhắn thầy gửi, cho anh một lời giải thích.”

Em lúc này trả lời: “Là sự thật.”

Anh ngay sau đó truy hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”

Cậu nhỏ nói: “Ở nhà ạ.”

Anh cúp điện thoại. Trước khi tâm tình đóng băng, anh cúp máy, một câu cũng không muốn hỏi thêm nữa, một câu cũng không muốn nhiều lời. Ngữ điệu Minh Vương nói giống như một câu trả lời không chủ định, bình thản không gợn sóng, cực kỳ giống như con dao sắc bén, từ từ cắt, cắt vào nơi hiểm nhất, cũng giống như ngọn gió đuổi theo sau, lạnh thấu xương.

Xuân Trường cao lớn, ưỡn ngực, qua lại trong phòng tiệc khá là nổi bật, đặc biệt là bốn phía đang đang cạn ly đổi cốc, làn váy dập dờn. Anh bước đi như sao băng đến bàn ăn, đặt ly rượu chưa uống cạn, cổ tay run rẩy, ly đế cao lăn ra bàn rồi rớt xuống, thủy tinh vỡ tung tóe.

Âm thanh vỡ ly rất chói tai, các ánh mắt xung quanh đưa tới, Xuân Trường không thèm đếm xỉa, vẫn bước đi hùng hổ đến cửa. Một cái cánh tay mạnh mẽ túm lấy anh, là bố, hỏi anh đi đâu, lực như muốn nắm gãy xương anh.

Xuân Trường nói: “Con muốn ra sân bay.”

Anh nôn nóng, lỗ mãng, nên lập tức chọc giận bố mình, nhưng nỗi oan ức trong ánh mắt anh quá nặng nề, càng làm đối phương hoảng hốt.

Nói như cầu xin: “Bố, con muốn về Thái Bình.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Anh cắn chặt răng, không chịu nói, vì anh cũng muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh không kịp đợi, giằng co, đè thấp cổ họng uy hiếp: “Bố không cho con đi, con có thể lại gây chuyện một lần nữa.”

Bàn tay giữ anh hơi thả lỏng, không đợi bố anh nói câu tiếp theo, anh bỗng nhiên bứt ra chạy ra ngoài. Lao ra khỏi bữa tiệc, nhóm tài xế đều nghỉ ngơi ở phòng chuyên dụng, anh không tìm được, liền một hơi chạy ra đường đón xe.

Chuyến bay cuối cùng hôm nay là hơn mười giờ tối, Xuân Trường ở trên đường đã đặt xong vé máy bay, về nhà lấy giấy tờ, không thở một hơi nào chạy trối chết ra sân bay.

Trước cổng lớn chỉ còn lại một đoạn khí thải đuôi xe, mẹ đuổi theo ra, bà chưa từng thấy bộ dạng này của con trai mình, vô cùng hoảng loạn, người nào cản trở sẽ chấp người đó luôn, giống như một con thú đánh mất giác quan mà phát điên.

Dù cho có lo lắng, nhưng mẹ anh vẫn đang bận, bảo tài xế ra sân bay chăm sóc, sẽ liên lạc bố anh sau, bảo đối phương trước tiên giấu ông nội anh miễn đừng làm ông lo. Dàn xếp thỏa đáng, mẹ anh bình tĩnh lại rồi gọi điện thoại cho ông ngoại Xuân Trường, vừa hỏi vài ba câu, nguyên nhân đã lòi ra.

Sương đêm lưu luyến trên cao, gió thổi không tan, Xuân Trường giục tài xế đến nỗi muốn phát hỏa, vừa đến nơi, anh đạp cửa xe chạy vào, màn hình thông tin trước mặt thay đổi, mấy chuyến bay bị hoãn vì nguyên nhân thời tiết.

Anh nhìn thấy số hiệu chuyến bay đến Thái Bình, nhất thời đầu đau như búa bổ, tìm tới quầy phục vụ, víu mặt bàn nhíu mày hỏi, thời tiết thế nào? Hoãn bao lâu?! Có thể cho thời gian chính xác hay không!

Nhân viên mặt đất đã quen với khách hàng khó chịu, giải thích từng câu một, nhưng vẫn không ấn nút gọi an ninh, bởi vì phát hiện thiếu niên trước mặt không phải muốn giải thích, la hét cũng dần dần biến thành khẩn cầu, anh phải đi, phải bay đến nơi đó, chờ một khắc cũng là đòi anh một mạng.

Anh cuồng loạn, khách qua đường đều ngoảnh đầu sang, nhìn anh làm ầm ĩ, cười anh điên, thậm chí có người giơ điện thoại lén lút chụp ảnh. Tài xế trong nhà chạy tới, cản ống kính, bảo xung quanh giải tán, nắm bờ vai anh đi về phía xa xa.

Từ nhỏ đến lớn, cậu chủ chưa từng như vậy!

Quả thật là chưa từng như vậy, Xuân Trường từ nhỏ đã có thể diện, dù cho một tờ thư tình lúc đó bị công khai, rõ ràng như vậy, khi cao giọng công khai giới tính thì sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ. Bị đưa tới sống với ông ngoại, từ khi rời nhà lên xe đến khi check in ở sân bay, chưa bao giờ cúi đầu.

Tối nay, vừa mới nãy thôi, anh như một kẻ lưu manh vô lý, làm ầm làm loạn trở thành trò cười của người lạ. Thật là chật vật, từ đầu đến chân đều chật vật, anh nghĩ như vậy. Cũng là đồ phá hoại, anh có chút bực mình.

Cảm xúc của anh dần lắng đọng, đứng chờ ở ngoài hàng, tháng 1 nhiệt độ chưa hạ xuống thấp, cà phê nóng trong tay nhân lúc không có ai chú ý đã bay hết hơi nóng. Anh vẫn bướng bỉnh đứng thẳng, xe cộ tới lui, màn đêm xa xăm, chỗ ngồi phía sau Rolls Royce mơ hồ có đường nét của bố, cùng chờ với anh.

Hơn mười giờ chuyến bay hoãn một tiếng, hai tiếng, đã hơn nửa đêm, bên trong sân bay thông báo, điện thoại cũng nhận được tin nhắn nhắc nhở, vì sương mù dày đặc, chuyến bay này bị hủy. Xuân Trường không nói một lời tiếp tục chờ, giả vờ không nhìn thấy, một đôi mắt không biết mệt mỏi nhìn ra xa, sương mù dày đặc, tại sao cố tình vào ngay lúc này che lấp đường đi của anh.

Ban đêm không có nhiều tuyến xe hoạt động, chuyến bay bị hủy, cách duy nhất có thể làm chỉ có chờ đợi, Xuân Trường như một tượng đá điêu khắc, chóp mũi đông cứng đỏ bừng, toàn thân không còn độ ấm, cứ như vậy cố chấp đứng lặng đến bình minh.

Sau nửa đêm gió to gào thét, giống như tiếng kêu khóc thảm thiết, táp vào người, xâm nhập vào cổ họng và nội tạng, Xuân Trường ôm lấy áo, rũ mắt, không hề dịch chuyển.

Tài xế cách cửa sổ xe nhìn, lạnh thay anh, hít vào một hơi hỏi bố anh, như vậy không được đâu, hay là cưỡng ép kéo lên xe? Hay là về nhà lấy thêm vài bộ quần áo?

Ông nói, không cần.

Lạnh thì chịu, sau này sốt cũng tự chịu, vì một người như vậy có đáng hay không, trước tiên phải chịu đựng, sau này cân nhắc rõ ràng, đáng thì không cần hối hận, không đáng, bản thân mới có thể ghi nhớ giáo huấn này.

Gió đêm bao phủ cả thành phố, cành khô gãy vụn, lá rụng đầy mặt đường nhựa, nắp capo của chiếc Rolls Royce phủ một lớp bụi. Nắng sớm lờ mờ, trời quang mây tạnh, sương mù đặc bị thổi tan, ánh nắng mặt trời chiếu rọi.

Cơ thể anh là một cái máy rỉ sét, giật giật, xương cốt cọt kẹt giòn tan, bước ra bước thứ nhất mắt cá chân cóng đến nỗi đau như kim châm. Chuyến bay bắt đầu được điều chỉnh, anh đổi lại chuyến sớm nhất, qua cửa kiểm tra an ninh mới rốt cuộc có dũng khí nhìn danh sách trò chuyện.

Sau tin nhắn thầy thông báo Minh Vương phải đi, nhóm chat vỡ tổ, có người không tin, có người kinh ngạc, Minh Vương nhẹ nhàng mà thừa nhận, không có bất kỳ hiệu quả an ủi nào.

Ngoại trừ những câu này, em không hề nhắn gì với anh.

Anh lúc này rất bình tĩnh, có thể suy nghĩ ra tình huống, liên quan đến chuyện Minh Vương du học sớm, còn có thể suy tính một phen, con kênh này phải vượt qua như thế nào.

Phong cảnh vẫn như cũ, cũng hơi lạnh, Minh Vương buổi sáng ra cửa quấn một cái áo khoác dài. Đạp xe tới trường học, khi vào cổng trường thì Tiến Nam chạy tới bắt lấy tay lái, trước mặt bảo vệ và các bạn học khác, chất vấn cậu, mày thật sự phải đi thiệt sao!

Cậu khẽ gật gật đầu, hơi thẫn thờ, khóa xe rồi vào lớp, Tiến Nam liên tục lôi kéo cậu, tiến vào phòng học, cả lớp vây đến, dài dòng, tha thiết, nhiều chất giọng cao thấp chập trùng bên tai.

Minh Vương cảm giác như mình đã chết rồi, mọi người đang vây quanh cậu tụng kinh siêu độ.

Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi nghỉ tết, phát kết quả học tập, giao bài tập kỳ nghỉ, chưa tới hai tiết đã kết thúc, thầy hai tay chống lên bàn, dong dài nhiều thứ, các bạn học lại vô cùng kiên trì.

Cuối cùng thì cũng phải nói hết, thầy dừng lại, ánh mắt dao động đến hàng thứ ba rơi vào trên người Minh Vương. Mọi người dồn dập quay đầu, cũng nhìn về phía cậu, lớp trưởng vượt qua lối đi nhỏ đẩy cậu, một đám học sinh vây cậu ở giữa.

Cậu từng nói dối thầy vào lớp khiến cả lớp vây lại đánh, cũng từng dụ mọi người xem hình xăm của mình, vô số lần tụ lại thành một nhóm, bọn họ nói chuyện phiếm, chơi điện thoại, cướp đồ ăn vặt, không nghĩ tới lần này là chia xa.

Tiến Nam khóc, mỗi ngày tao đều mang trà sữa cho mày, mày đừng đi có được không? Tao không chép đáp án bài nghe tiếng Anh nữa, sau này sẽ tự làm vẫn chưa được sao? Mày đi rồi, tao làm bạn cùng bàn với ai đây?

Cậu chia tay với các bạn, có lúc thân thiết, cũng từng cãi nhau, cùng bốn mươi ba người có bốn mươi ba đoạn thời gian. Cuối cùng bên cửa sổ trống trơn, thiếu một người, người thứ bốn mươi bốn không có mặt.

Các bạn học lục đục đi hết, sau khi Minh Vương tạm biệt các giáo viên thì đi làm thủ tục, từ văn phòng rời đi thì sân trường đã vắng tanh rồi.

Mở đầu nghỉ tết giống như kết thúc của nghỉ hè, đi qua sảnh thông báo, cậu nhớ tới lúc cùng Xuân Trường tới tham gia thi xếp lớp, khi đó bọn họ còn chưa thân, hôm đó anh nói áo đồng phục màu đỏ rất hợp với cậu.

Rời khỏi trường, cậu nhỏ đạp rất chậm, những đóa hoa nhỏ ven đường không biết tên, cửa hàng bánh trứng thường xuyên ghé thăm, chú chó hoang gần đó, tất cả cậu đều nhìn lại một lần.

Rẽ vào hẻm, cửa nhà mở ra, trong vườn hoa có tiếng nói chuyện, cậu không muốn vào, ngả xe đạp ở bên tường, bản thân ngồi xổm ở dưới cây đa vuốt lông cho Bond.

“Thoải mái không?” Cậu hỏi: “Đủ mạnh chưa?”

Bond ngửa đầu nhìn cậu, liếm mu bàn tay cậu mấy cái, cậu không nhịn được cười, càng hăng hái nói: “Có muốn xoa bóp không, có hạn thôi đó, sau này chẳng còn cơ hội nữa đâu.”

Bond chợt nhổm dậy, đứng lên sủa một tiếng, nhanh chóng lao nhanh về phía trước. Minh Vương hoảng loạn vội vàng đứng lên, đang định đuổi theo, trông thấy ở ngã ba có một chiếc xe taxi, người bước xuống là Xuân Trường.

Phản ứng đi trước ý thức, cậu nhỏ bước nhanh tới, đợi anh nhìn thấy cậu, cậu lại đứng yên bất động. Xuân Trường bước từng bước một đi tới cậu, trên mặt đỏ bừng, không biết là nóng hay là cái gì, khi cách nửa cánh tay, anh dừng lại, thân thể và thần kinh gắng gượng cả một đêm đột nhiên vào đúng lúc này mà thả lỏng.

“Anh chạy về đây.” Xuân Trường nói.

Quá trình này gian nan bao nhiêu, trải qua dày vò và dằn vặt thế nào, anh đều chưa nói, chỉ nói anh chạy về. Bước gần một bước, anh cúi đầu nhìn đôi mắt em, vừa sợ vừa dũng cảm hỏi: “Chuyện du học, đã quyết định rồi sao?”

Cánh môi Minh Vương mấp máy, ở trong điện thoại có thể giả bộ ôn hòa, lúc này mặt đối mặt, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh bắt đầu cảm thấy hết cách rồi. Cậu gật đầu, giọng khẽ run rẩy: “Ngày mốt em bay.”

Anh mở miệng, chỉ mở hé nói: “Là… là bệnh tình của ông nội không ổn sao? Bệnh gì, ở bệnh viện nào, bố mẹ anh, bọn họ có vài mối quan hệ, cũng có thể tìm vài chuyên gia đến xem.”

Nói xong tiến gần nửa bước, anh dang tay ôm lấy em vào lòng: “Tại sao không nói anh biết, anh là gì của em mà lại phải biết từ tin nhắn của thầy trong nhóm chat.” 

“Em muốn làm gì, muốn nhân lúc anh không trở về thì liền đi thẳng một mạch luôn? Em có phải là quá vô tâm không?” Xuân Trường thấp giọng chửi bới: “Em bỏ anh lại mà ra nước ngoài sớm, còn sợ anh không đủ sốt ruột hay sao? Phải thử xem thái độ của anh như thế à?”

Cậu nhỏ nói: “Em…”

“Em làm sao?” Anh theo thói quen ngắt lời: “Anh thấy em nên tên Vô Tâm mới đúng.”

“Em xin lỗi, nhưng mà... “

“Không cần nhưng mà.” Anh nói: “Không phải là đi sớm một năm thôi sao, trời không có sập, yêu xa một năm anh cũng sẽ không thay lòng đổi dạ, em chờ anh được không. “

Bọn họ đã hứa sẽ cùng nhau đón tết, thất hứa, đã hứa sẽ cùng nhau du học, cũng bỗng chốc xảy ra biến cố, Xuân Trường lui về phía sau một bước rồi một bước, nói ra khỏi miệng là trách cứ, nhưng thực tế là bao dung.

Nhưng mà Minh Vương lắc lắc đầu.

Từ nhà em có bốn người đi ra, mẹ tiễn khách, ba người kia nói nhà rất đẹp, giữ gìn rất tốt, về nhà thảo luận một chút sẽ cho câu trả lời.

Anh trong lòng hốt hoảng: “Bọn họ là ai?”

Lúc đó, trong túi giấy có một tờ giấy nữa, là đơn từ chức của bố em.

“Họ xem nhà.” Cậu nhỏ nói: “Nhà em sẽ đi định cư.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro