58

Ô tô chạy vào cổng lớn nhà Xuân Trường, đèn ven lối đi tháng trước mới vừa thay, cực kỳ sáng, vườn hoa đã sửa lại một phần, mời nhà thiết kế Nhật Bản về làm sân vườn đá. Anh xuống xe trước cửa nhà, huýt sáo một tiếng, berger ngoắc đuôi đi ra đón.

Bond đã là một con chó già, bước đi rất chậm. Xuân Trường ngồi xổm xuống đùa, hàm răng, lỗ tai, luân phiên kiểm tra lại một lần, nhấc chân trước lên nhìn móng vuốt: “Uầy, lát nữa tao cắt móng chân cho mày nhé.”

Một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng, mẹ anh nói: “Về rồi à?”

Anh ngẩng đầu: “Vâng.”

“Vừa về đã chơi với chó, không biết mẹ đang chờ hay sao?” Mẹ anh trở mặt thật nhanh: “Trời lạnh, mau vào nhà đi.”

Anh nghe lời vào nhà, lập tức ấm lại, vừa đi vừa cởi khuy áo, vừa vào đến phòng khách cởi áo khoác và vest ra, quăng lên đầu Xuân An đang xem ti vi trên ghế sô pha.

"Anh kiếm chuyện hả!" Xuân An phẫn nộ đứng dậy.

Anh nhàn nhã ngồi xuống, ghét bỏ nói: “Em học đại học mà sao suốt ngày về nhà vậy, bạn cùng phòng ký túc xá của em có biết em trông ra sao không?”

Xuân An đã không còn là cô nhóc ngây thơ năm xưa nữa, lớn rồi, trổ mã dáng ngọc yêu kiều, nhưng tính tình được nuông chiều từ bé vẫn vậy, không hề thay đổi, đầu tháng chín năm nay vừa vào đại học, sợ ký túc xá chật chội, sợ căn tin khó ăn, hầu như mỗi ngày đều muốn chạy về nhà.

“Ai cần anh lo.” Cô nhóc hừ nhẹ một tiếng, nghiêng người kéo lại cánh tay mẹ.

Xuân Trường liếc mắt nhìn tư thế kia, đàn bà phụ nữ một khi đã kết hội thì sức mạnh tăng vọt. Hết cách rồi, bố thì đi Hồng Kông công tác.

Anh vén tay áo lên chuẩn bị cắt móng chân cho Bond, muốn nắm giữ quyền chủ động, hỏi trước, nghe nói mẹ đi tham gia lễ đính hôn của con gái chủ tịch Vạn Việt?

Mẹ anh “Ừ” một tiếng: “Vốn định làm cuối năm, mà chủ tịch bên nó đổ bệnh, mãi vẫn không có tinh thần, bây giờ khỏe hơn nên muốn làm sớm.”

Những nhân vật như bọn họ đều hận không thể nhốt bác sĩ dinh dưỡng lại chăm sóc cho mình, bởi vì trăm công nghìn việc không dám đổ bệnh, trận bệnh này, tập đoàn nhất định trì hoãn. Xuân Trường suy đoán, chẳng lẽ là Vạn Việt muốn hợp tác cùng JKP, việc công à?

Không ngờ mẹ anh phủ nhận, nói là việc tư. 

Việc tư thì có thể có chuyện gì chứ, Xuân Trường có chút thiếu kiên nhẫn: “Mười giờ rồi, đừng vòng vo nữa.”

Mẹ nói nhẹ nhàng, trước lễ đính hôn, vợ chồng chủ tịch Vạn Việt ngồi nói chuyện với bà, nói việc kết hôn của con gái đã định, con trai út còn nhỏ tuổi, hè năm nay mới vừa tốt nghiệp đại học, sau đó đi du lịch vòng quanh thế giới, gần đây trở về đang tìm việc làm.

“Ừm.” Xuân Trường nỗ lực nắm bắt trọng điểm: “Gia đình có sự nghiệp, chắc không phải là nhờ mẹ tìm việc chứ.”

Xuân An xen mồm: “Không tìm việc làm, tìm người yêu.”

Xuân Trường cầm lấy một chân khác của con chó, không nghiêm túc nghe, tìm người yêu gì cơ?

Mẹ anh cười rộ lên: “Đứa nhỏ tên là Thanh Nhã, thành tích học tập khá tốt, mẹ xem ảnh rồi. Chỉ là mới vừa rời xa mái trường nên vẫn còn có chút tính trẻ con, nó tính tình đơn thuần, hẳn là trong nhà bảo vệ tương đối tốt.”

Cắt xong, Xuân Trường vỗ vỗ lông chó dính trên đùi: “… Cho nên?”

“Cho nên mẹ nghĩ, người đơn thuần thì tốt hơn nhiều người khôn khéo.” Bà nói: “Yêu đương thật ra cũng giống như ký hợp đồng, nhân phẩm học lực gia thế bề ngoài, mỗi một chi tiết nhỏ đều không thể xem nhẹ, phải nhìn rõ tất cả phương diện, nếu không sau này tạo thành tổn thất lại ngưng hợp tác, thật lãng phí thời gian.”

Xuân Trường không có ý muốn phân tích lý luận của mẹ có chính xác hay không, chỉ nghe được hai chữ “yêu đương”, anh giơ tay kêu tạm ngưng, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, nói: “Con nhóc này mới vừa lên đại học được mấy tháng, trong lớp còn chưa biết mặt nhau hết, mà mẹ đã muốn giới thiệu người yêu cho nó?”

Xuân An nhàn nhạt nói: “Anh trai tốt của tui ơi, là giới thiệu cho anh đó.”

Xuân Trường cho là xỉn rồi nên nghe nhầm, nhìn về phía mẹ tìm chứng cứ, bà hiền lành nhìn lại anh, gật đầu xác nhận nói: "Con trai, mẹ thu xếp cho con."

Sao nghe như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy, Xuân Trường nói: “Con là gay, mẹ quên rồi sao?”

Mẹ anh cười ưu nhã, nói chủ tịch Vạn Việt tự đề cử, nói cho bà biết Thanh Nhã cũng là gay. Hai người kia từ sau khi biết được thì luôn trằn trọc, rồi chậm rãi tiếp nhận, lại cân nhắc đến quan hệ đồng tính không được luật pháp bảo vệ, cũng không tiện công khai, chỉ lo Thanh Nhã ở bên ngoài bị người ta lừa gạt, bắt nạt. 

Hai vợ chồng trái lo phải nghĩ, nhớ đến Xuân Trường cũng là gay, đồng thời cũng môn đăng hộ đối, liền muốn bảo Xuân Trường và Thanh Nhã làm quen một chút. Cho dù hữu duyên vô phận thì làm anh em cũng tốt, dù sao thế giới tương lai đều thuộc về người trẻ tuổi.

“Đệt.” Anh tâm trạng phức tạp, đây là anh trực tiếp bị “chấm” rồi đó hả?

Mẹ anh nói: “Việc này chỉ có thể trách con thôi, năm đó con công khai giới tính, ở trường bao nhiêu con ông cháu cha, hơn nửa vòng xã giao của mẹ và bố con đều biết sự tích này.”

Mười năm, Xuân Trường lần đầu tiên cảm thấy hối hận, im lặng chốc lát: “Mẹ, mẹ chưa đồng ý phải không?”

“Mẹ đồng ý rồi.” Bà nói: “Con xem mắt đi.”

Anh đứng lên: “Xem mắt? Mẹ đang thu xếp kết thân sao?” Anh chống hông bước nửa vòng, cạn lời: “Hai thằng đàn ông xem mắt mẹ không cảm thấy khùng sao?”

“Tại sao lại khùng? Hai đứa đàn ông thì không thể xem mắt sao, con kỳ thị đồng tính luyến ái à?” Mẹ anh chụp xuống chiếc mũ đạo đức.

“Năm đó con còn nhỏ, bố mẹ hi vọng con lấy việc học là chính, sau đó cũng không can dự vào chuyện của con nữa. Bây giờ con đã hai bảy hai tám rồi, tìm một người đáng tin, một người thích hợp ở bên nhau, có người quan tâm chăm sóc không tốt sao?”

Xuân Trường rất muốn hỏi, làm sao mẹ biết người ta có đáng tin hay không, có thích hợp hay không?

Mẹ anh dường như biết suy nghĩ của anh, nói: “Con là con ruột của mẹ, chẳng lẽ mẹ không để tâm tới con sao? Nhà người ta ưu ái con, mẹ cũng phải nhìn xem con trai nhà họ có xứng đôi với con hay không, có thể khiến con thích hay không chứ.”

Xuân Trường hỏi ngược lại: “Mẹ cũng đã biết người ta rồi, xứng không, con có thích không?”

“Chúng ta đều môn đăng hộ đối, xứng phải không?” Giọng mẹ thấp dần, dường như cũng không muốn nói rõ.

“Thanh Nhã từ tiểu học đã học vẽ, học thiết kế, người ta cũng ngoan hiền đơn thuần, con không thích sao? Con không phải thích kiểu này sao?”

Xuân An tận dụng mọi thứ: “Quào.”

“Quào cái đầu mày.” Anh nghẹn đến hoảng loạn, có một chút thẹn quá hóa giận. Mấy năm nay anh cũng từng hẹn hò với hai, ba người, đều không nằm ngoài kiểu này, tuy rằng tất cả đều chấm dứt trong hòa bình, nhưng anh cũng không có cách nào phản bác.

“Con buồn ngủ.” Anh cầm áo rời đi.

Mẹ anh không cản, chỉ là tự nhiên nói tiếp: “Trường, mẹ nghĩ giới tính của con vẫn chưa thay đổi, đúng không?”

Bước chân dừng lại, Xuân Trường nắm áo đến nhăn nheo, Bond ở bên cạnh đi theo anh, Xuân An ở trên ghế sô pha nhìn anh, mang theo vẻ kiêu căng.

“Yêu sai người hành hạ mấy năm nay như vậy là đủ rồi, đừng để nó hành hạ con cả đời.” Mẹ anh nói: “Hà cớ gì vì một người không đáng mà làm lỡ chính mình.”

Hạ qua đông đến, đã quá lâu rồi.

Một lúc lâu sau, anh trả lời: “Được, con đồng ý.”

Lại một đêm gió to, khu vực bắc bộ đón đợt hạ nhiệt độ trên diện rộng, sáng sớm rét đến mức mặt trời cũng không ra, âm u.

Minh Vương cũng không phải quyến luyến ổ chăn, mắt vừa mở đã bò dậy, mở điện thoại ra sắp xếp công việc phải làm ngày hôm nay, sắp xếp xong đồng thời cầm điện thoại bàn của khách sạn lên, dặn dò lễ tân đưa bữa sáng và gọi xe cho cậu.

Rửa mặt thay đồ, một phút sau Minh Vương mặc chỉnh tề ngồi ở gian ngoài uống cà phê, trên người là áo nhung mềm mại giữ ấm và áo khoác nhạt màu, kiểu mẫu đơn giản, ngón tay đeo hai cái nhẫn, cổ tay đeo đồng hồ cũng khá là bắt mắt.

Mái tóc không dài không ngắn được chải gọn gàng, màu nâu sáng, làm nổi bật đôi mắt đen láy, lông mi rung rinh, cậu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn màn hình laptop, soạn một bức thư rồi ấn gửi đi.

Cậu mới vừa đạt giải thưởng ở cuộc thi thiết kế thời trang ở Luân Đôn, vì đi gấp, lúc này chỉ có thể thông qua mail để cảm ơn lời chúc mừng người khác, nhưng cậu chỉ chọn lựa ra thư của giáo sư đại học của mình để trả lời, những cái khác thì liếc mắt một cái liền ném vào thùng rác.

Chuông cửa vang lên, cậu mở cửa đón Tấn Tài, vô cùng có tinh thần mà chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Tấn Tài kéo valy, muốn đi nơi khác, trước khi đi lại đây một chuyến, hỏi: “Hai ngày nay định sắp xếp như thế nào?”

Cậu đáp: “Đi H&Q.”

“Hôm nay đi?” Tấn Tài kinh ngạc nói.

Cậu nói: “Anh ơi, em tới đây làm việc, không phải đến du lịch.”

H&Q ban đầu là ước mơ thuở bé của Minh Vương và Tấn Tài, bọn họ thích thiết kế, đã hẹn trong tương lai cùng nhau sáng lập một nhãn hàng thời thượng, Minh Vương thì phụ trách thiết kế trang sức, Tấn Tài phụ trách trang phục, lấy tên là H&Q. Nhưng mà, tương lai quả thật không thể nào đoán trước, Minh Vương thì vì một số nguyên nhân mà chuyển sang ngành trang phục, Tấn Tài lại bước vào giới giải trí, đã là thợ tạo hình có chút danh tiếng trong giới.

Sáng nay kéo valy là muốn vào tổ quay, phụ trách trang phục, mười giờ bay.

Minh Vương liếc mắt một cái: “Anh trai học luật của anh đóng chính đó hả? Anh ta nổi tiếng rồi à?”

Người năm xưa của Tấn Tài, Phan Anh Tú, khi học ở Mỹ được đào về làm người mẫu, dựa vào gương mặt mà nổi tiếng một chút, sau khi về nước ký với một công ty giải trí, đóng phim làm diễn viên ngược lại thành danh. Bây giờ một người ba mươi tuổi danh tiếng đang nổi trội.

Minh Vương cười nhẹ, cậu không dám mong đợi tương lai, còn muốn thắp hương bái Phật cầu khẩn tương lai đừng gây thêm chuyện gì cho cậu. Trong những năm tháng này đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, học thiết kế thời trang xong, cậu vừa làm vừa biên soạn lịch sử nghệ thuật nước Mỹ, sau ở New York định cư hơn một năm, công việc hầu như chiếm cứ hết cuộc sống của cậu.

Cậu luôn luôn ưu tú, những năm này lý lịch cũng ngày càng đẹp, lần này về nước thật sự là bởi vì Tấn Tài tố khổ đến nỗi lỗ tai cậu mọc kén. Tấn Tài xin cậu trở về, cậu suy tính ba tháng, cuối cùng trong một cuộc trò chuyện oan ức của đối phương liền đồng ý.

H&Q là thương hiệu thời trang Tấn Tài đăng ký lúc học năm tư đại học, Anh Tú đầu tư một phần, xem như là hai người hợp tác. Mới đầu Tấn Tài chuyên tâm làm thiết kế, tính cách của anh cũng không thích giới giải trí ăn chơi trác táng, xem như là hi sinh vì tình cảm nên mới từ từ đặt chân vào. Sau đó Tấn Tài và tiếng tăm của Anh Tú giúp H&Q nhanh chóng phát triển, công ty ăn nên làm ra, nhưng Tấn Tài càng ngày càng không có cách nào chú ý đến nó được.

Tấn Tài cực kỳ không muốn chính là chất lượng thiết kế của H&Q sụt giảm, anh cần sự giúp đỡ, bởi vậy người đầu tiên nghĩ đến chính là Minh Vương. Ngoài ra, Tấn Tài thực sự rất bận, các trưởng phòng của công ty không biết khi nào thì bắt đầu bao biện, nắm trong tay chiều gió, sắp cho người ông chủ này làm bù nhìn.

Minh Vương nghe qua, vị tổng giám đốc không dễ đối phó tên là Phan Anh Thư, là em gái ruột của Phan Anh Tú.

Không tự chủ được, trong đầu Minh Vương nhảy ra hình dáng một cô bé nào đó, như một đoạn phim nhựa cũ kỹ. Cậu nhanh chóng tỉnh táo, nửa cười nửa châm chọc nói: “Cô em chồng soán ngôi, anh trai ruột của cô ta có biết chưa?”

Tấn Tài buông tay: “Mẹ anh ấy ghét anh rất nhiều năm, cứ luôn gây chuyện, lấy em gái ảnh làm việc ở H&Q ra làm điều kiện, hai bên đều lùi một bước. Anh cảm thấy không sao, con gái tốt nghiệp tìm việc làm không dễ dàng, mà nó làm việc cũng được, vì vậy chấp nhận.”

Ai ngờ Anh Thư vừa bắt đầu tiến vào công ty đã làm kẻ chỉ điểm, chỉ một cơn gió thổi qua cũng về báo cáo với mẹ, lâu dần dã tâm lớn hơn, thuyết phục Anh Tú nhượng cổ phần, bây giờ xem H&Q như là một miếng thịt mỡ toàn là quan hệ họ hàng.

Lịch diễn của Anh Tú cũng bận, luôn luôn không để ý tới hỗn loạn của công ty, huống hồ đó là em gái ruột và mẹ ruột, Tấn Tài cũng không muốn làm cho đối phương khó xử.

Minh Vương hơi nghiêng người, không muốn để cho Tấn Tài nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cậu, chút lạnh lùng này cũng không phải là với Tấn Tài. Thời thiếu niên không để ý tất cả những phản đối, ở bên nhau thì đã làm sao, bây giờ hi sinh thoái nhượng chịu bao nhiêu oan ức, không chừng ngày nào đó chỉ còn sót lại một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Còn nghĩ tới chính bản thân mình, cậu từng có một người vì cậu mà chống lại, không để ý tất cả mọi thứ, cuối cùng, bị cậu bỏ lại, lừa gạt. Cậu quá tàn nhẫn, cậu vốn cũng không xứng anh.

Quay mặt lại, Minh Vương đã chỉnh lại thái độ, lạnh lùng đã mất, thậm chí là cười hỏi một câu rất nhột: “Anh muốn đá cô ta đi không?”

Tấn Tài không nghĩ tới: “Nó là em gái của Anh Tú đó, anh chỉ muốn lấy thiết kế làm việc quan trọng.”

Anh thở dài: "Minh Vương, khi đó cho là trưởng thành rồi có thể làm chủ, xử lý tốt tất cả, hóa ra vẫn không được.”

Cậu nhếch miệng, rất nhiều năm rồi cậu chưa từng oán giận ra miệng, bởi vì biết có oán giận cũng vô dụng. H&Q là một phần tình cảm niên thiếu của cậu và Tấn Tài, nắm lấy điện thoại và cặp táp, cậu trực tiếp nói: “Anh mau ra sân bay đi, gửi định vị công ty cho em, bây giờ em chuẩn bị qua đó.”

Tấn Tài vội hỏi: “Em chẳng quen biết ai, sao đi một mình được?”

“Có tay có chân, tại sao không được?” Cậu nhếch nhếch lông mày, không được xía vào.

Tấn Tài nhìn Minh Vương, chốc lát hoảng hốt, dung mạo bạn thân trước mặt vẫn không thay đổi, năm tháng chưa từng để lại nếp nhăn nào trên khóe miệng và đuôi mắt của cậu thậm chí càng thanh tú và đẹp đẽ hơn.

Nhưng trong đôi mắt kia đã không còn tìm được vẻ ngây thơ nữa rồi, thay vào đó, là sự trưởng thành sắc bén đến nỗi không quay đầu lại được nữa, là sự kiêu ngạo của tài hoa và danh lợi, là sự kiên cường sau khi bị đau đớn và thử thách mài thành vảy.

Ở một nơi rất sâu trong đó, dường như còn giấu một phần tiếc nuối mãi mãi không có cách nào lấp đầy.

Con người đều sẽ thay đổi, đều đang thay đổi.

Hai người chia tay ở cửa khách sạn, cậu lên xe, ở trên đường lại nhìn tư liệu của công ty một lần nữa, đến H&Q đã mười giờ đúng, bên ngoài là đoạn phim quảng cáo bộ sưu tập mới của mùa này, người mẫu lúc thi đấu ở Luân Đôn cậu đã từng thấy, chợt có ảo giác lệch múi giờ ập tới.

Xe taxi đang muốn dừng bên cạnh, một chiếc xe thể thao Mercedes Benz từ bên cạnh nhanh chóng chạy qua.

Cậu tiến vào tòa nhà, quẹt thẻ của Tấn Tài, sau ba phút xuất hiện ở bộ phận thiết kế của H&Q. Cậu không để ý tới cô gái quầy lễ tân, đi thẳng vào trong, nhìn thấy phòng làm việc Tấn Tài chuẩn bị cho cậu, liền đẩy cửa đi vào.

Minh Vương cố ý không đóng cửa, viên chức, nhà thiết kế, tầng này thuộc về cấp quản lý, dù bận cậu vẫn ung dung ngồi ở trên ghế tùy ý thưởng thức.

Một trưởng phòng hỏi: “Anh là thầy Minh Vương phải không?”

Minh Vương gật đầu, đợi cà phê bưng tới, một dáng người quyến rũ xinh đẹp cũng bước tới.

Anh Thư để tóc xoăn, mang theo một nhóm trưởng phòng đến gần, đưa tay ra chào, sớm đã nghe anh Tài đề cập tới, mà không biết hôm nào anh về nước, không kịp chuẩn bị.

Cậu giơ tay nắm lại, cũng không nói câu khách sáo nào, chỉ cười, nghe đối phương giới thiệu từng trưởng phòng một, cậu không muốn nghe nữa liền ra lệnh trục khách: “Nhiều người nên không khí ngột ngạt, tôi muốn tự xem.”

Anh Thư nở nụ cười thân thiện, lúc này sắp xếp trợ lý, không thể bảo là không chuẩn bị gì hết.

Người vừa đi, chỉ còn lại cậu trợ lý đứng ở trước bàn, cậu phất tay tản đi mùi nước hoa, mở ra một quyển văn kiện trên bàn lật xem, thuận miệng hỏi: “Lúc vào nhìn thấy bản đồ, phòng cắt và phòng may mẫu là ở hành lang à?”

Trợ lý đứng im ở trước bàn: “Hình như là vậy…”

“Cái gì mà hình như là vậy?” Minh Vương mắt cũng không thèm nhấc: “Trước buổi trưa đem danh sách nhân viên bộ phận thiết kế lại đây cho tôi.”

“Hả?” Trợ lý đáp lại: “Tất cả mọi người sao ạ?”

“Cậu nghe không hiểu à?” Minh Vương nói: “Còn nữa, chỉnh lý tất cả tư liệu thiết kế trong vòng ba năm cho tôi.”

“Xin lỗi, em không hiểu chỉnh lý là như thế nào…”

Minh Vương vẫn luôn không nhìn thẳng đối phương, lúc này ngẩng đầu, chỉ thấy đối phương là một chàng trai trẻ tuổi, da trắng mịn màng khá tuấn tú, nhưng có chút rụt rè lúng túng.

Cậu nhíu mày lại: “Cậu mới tới à?”

Đối phương gật đầu: “Thực tập ngày thứ ba rồi ạ.”

Minh Vương đột nhiên nở nụ cười, cái cô Anh Thư này, được lắm. Cậu hỏi: “Tên gì?”

Thực tập sinh trả lời: “Em tên Thanh Nhã.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro