70

Hơi ấm bàn tay cổ vũ cho Minh Vương, cậu ôm càng chặt hơn, khép hai mắt dính vào ngực Xuân Trường, thõa nỗi nhớ những năm qua.

Nếu như thời gian có thể dừng lại thì tốt rồi. Cậu nghĩ vậy.

Năm giây kéo dài đến mười giây, lại kéo dài đến mười lăm giây, lồng ngực cả hai bị chườm nóng, lúc Minh Vương buông tay ra cực kỳ lưu luyến, bàn tay kề sát ở trên người Xuân Trường sờ sờ. Thước dây còn treo trên cổ anh, cậu lấy xuống, quay người cúi xuống bàn ghi lại kích cỡ của đối phương.

Khóe mắt thoáng nhìn Bond, Minh Vương xoay mặt thấy rõ Monchhichi trong miệng chó, hai mắt trợn tròn, đặt bút chì xuống xông tới: “Nhả ra! Bond, mau nhả ra!”

Bond há miệng, tự biết phạm lỗi, cong đuôi bỏ của chạy lấy người. Minh Vương nhặt Monchhichi lên, vốn là vật cũ mười năm trước, bị răng nanh cắn phá, lớp vải rách toang lỗ chỗ, nhìn càng xấu xí hơn.

Phản ứng đầu tiên của cậu là tìm hộp kim chỉ, xoay người, Xuân Trường đã đi tới phía sau cậu.

Đàn ông hai mươi bảy tuổi, nằm ngủ còn ôm gấu bông, này còn xấu hổ hơn là bị lột sạch quần áo, lại còn là gấu bông do người trong cuộc tặng. Minh Vương mặt dày xin nắm tay, xin ôm ấp thì không e ngại, lúc này cầm Monchhichi, trên mặt không khỏi nở hoa, đỏ ửng. 

Vừa mới nhìn đã biết, Xuân Trường biết rõ còn hỏi: “Là cái con anh gắp đấy à?”

Ký ức hồi tưởng đến năm đó, khu trò chơi điện tử, Xuân Trường khoe khoang kỹ thuật gắp thú, bắt được một đống, con Monchhichi này tặng cho Minh Vương. Từ khi đó, con gấu bông này đã sinh sống ở đầu giường Minh Vương, từ Thái Bình đến Los Angeles, đến mỗi một nơi, cho đến nhà mới hiện tại.

Cậu gật đầu thừa nhận: “Là anh gắp.”

Anh lại hỏi: “Em vẫn còn giữ lại?”

Những con thú bên trong máy gắp thú cắt may rất thô ráp, ai lại mang từ trong nước ra hẳn nước ngoài chứ.

“Không có hỏng, vứt đi tiếc lắm, còn gây ô nhiễm môi trường nữa.” Cậu nhỏ vội vàng giải thích, càng hời hợt càng chột dạ, càng mạnh miệng: “Dù sao cũng không chiếm diện tích.”

Anh nhìn vào chỗ sáng, đến gần một bước nắm một cánh tay của thú bông, nói: “Bây giờ hỏng rồi.” Anh túm kéo một cái: “Anh thấy có thể vứt được rồi.”

Minh Vương ngay lập tức giằng lại, kéo thú bông khỏi bàn tay anh: “Em vẫn còn giữ lại, chứng tỏ em không nỡ vứt, anh cứ nhất thiết phải vạch trần em hay sao?”

Xuân Trường nói: “Anh không nhìn nổi mấy người cố làm ra vẻ.”

“Cái gì mà cố làm ra vẻ, em không biết sĩ diện hay sao?” Trong đầu chợt lóe, Minh Vương nói năng hùng hồn: “Nếu như em phát hiện anh vẫn còn giữ lại đống quần lót năm đó em mua cho anh, anh có thừa nhận không? Chắc chắn sẽ không thừa nhận, đúng không?”

Anh phì cười: “Quần lót gì mà có thể giữ được mười năm? Thép chống đạn à?”

Cậu hét lên: “Còn có loại quần lót tốt vậy sao? Sớm biết em đã khóa mật mã cho anh, ngoại trừ em thì không ai mở ra được, những năm này ai cũng đừng hòng đụng tới anh!”

Không khí ngưng trệ. Minh Vương không cẩn thận nói điều từ đáy lòng, nói xong liền hối hận rồi, sững sờ một chỗ không biết làm sao để cấp cứu. Anh nhìn cậu, cũng ngẩn ra, chậm rãi nói: “Em thấy em nói có lý không, em đá anh, còn muốn anh vì em thủ thân như ngọc, làm một thằng ế cả đời à?”

Giọng nói kia nhẹ bẫng, không giống như cáu giận, ngược lại có mấy phần hết cách không thể làm gì. Cậu vội vàng lắc đầu: “Không phải, em không phải có ý đó, em hi vọng anh sống tốt… Chỉ là không nhịn được hơi đố kị.”

Anh mãi vẫn không hỏi những năm tháng ấy, những chuyện trong tài liệu không đề cập cũng không nói tới một chữ, vào lúc này anh cũng không nhịn được, thăm dò: “Em có người khác, tại sao còn có thể đố kị?”

Minh Vương đột nhiên ngậm kín miệng, có chút hốt hoảng. Cậu quan sát thái độ của anh, sợ đối phương nổi giận, nhưng mà nhìn thấy anh rất bình tĩnh… Thậm chí là quan tâm.

“Trần Minh Vương.” Anh gọi tên cậu, nghe rất êm tai: “Monchhichi cũng không nỡ vứt, vì sao lại dứt khoát vứt bỏ anh như vậy?”

Đồng tử đang run rẩy trong hốc mắt, cậu cụp lông mi xuống, lảng tránh tầm mắt Xuân Trường, cậu nhanh chóng toát mồ hôi đầy người, vừa yếu ớt vừa lạnh lẽo, lặng lẽ cong lưng thấp xuống.

Phản ứng này vượt quá tưởng tượng của Xuân Trường, tình cũ lật lại nợ tình, hoặc áy náy hổ thẹn, hoặc đỏ mặt không cam lòng, tóm lại không đến nỗi kinh hoảng như cá móc phải lưỡi câu, như nai con trúng mũi tên của thợ săn.

Anh giơ tay lau mồ hôi bên tóc mai của Minh Vương, vuốt nhẹ xuống cằm, nhẹ nhàng nói: “Không ép em trả lời, sao làm như anh bắt nạt em vậy?”

“Xin lỗi, em có lỗi với anh.”

Anh nỗ lực dùng mấy câu bông đùa: “Vậy mau nấu cơm đi, anh thật sự đói lắm rồi.”

“Anh xuống lầu trước đi, em dọn dẹp ở đây một lát, dọn xong sẽ xuống nấu cơm cho anh.”

Không có gì để dọn, chỉ là muốn một mình, anh hiểu. Minh Vương vào phòng tắm rửa mặt, liên tục hít sâu, trở về phòng ngủ thay một cái áo sơ mi khô.

Anh ngồi ở phòng khách, cùng Bond mắt to trừng mắt nhỏ.

Tròn hai mươi phút sau Minh Vương mới xuống lầu, bước chân nhẹ nhàng, hoàn toàn đổi một bộ mặt khác, cười khanh khách giống như chẳng có chuyện gì xảy ra. Xắn tay áo tiến vào nhà bếp, cậu lấy nước canh đã hầm ra hâm nóng, rửa rau thái rau, thỉnh thoảng lén nhìn ra bên ngoài.

Xuân Trường nhạy bén quay đầu: “Hôm nay có món gì?”

Cậu khoe khoang: “Anh phải khâm phục tài nấu ăn của em.”

Thật ra tài nấu ăn của cậu cũng bình thường, lúc đi học đi làm thì trường học và công ty đều có căn tin, cậu hiếm khi tự nấu, bản thân cũng không có yêu cầu cao về đồ ăn. Sở dĩ dám thổi phồng, là bởi vì Xuân Trường ít khi bước vào nhà bếp, mười ngón không dính nước, khá là dễ lừa gạt.

Sau một lát, Minh Vương đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Này! Đứng lại!”

Anh theo tiếng nhìn về phía nhà bếp, thấy một con cua lớn từ trong phòng bếp bò ra, mẹ nó thật là… Anh đứng dậy đi qua, nhặt con cua kia lên mang vào nhà bếp.

“Đầu bếp ơi, nguyên liệu nấu ăn bỏ nhà ra đi rồi.”

Minh Vương dùng chậu nhận cua: “Chứng tỏ nó rất tươi, đúng không?”

Xuân Trường lui ra ngoài cửa, khoanh tay dựa vào khuông cửa, yên lặng thưởng thức bộ dạng luống cuống tay chân của Minh Vương. Cậu cảm thấy rất ngọt ngào, thỉnh thoảng nhìn về phía anh nở nụ cười, thể hiện bản thân: “Trước tiên xào măng tây này nè, rồi cuộn tôm, tôm này cũng rất tươi.”

“Ừ.” Anh đáp: “Không lấy chỉ tôm à?”

Cậu quên, cười hì hì, lấy một cái cái nĩa bắt đầu lấy chỉ tôm, mấy phút sau, Xuân Trường nhắc nhở: “Măng tây luộc sắp nát rồi kìa.”

Minh Vương nhanh chóng tắt lửa, trong lúc nhất thời không biết nên tiến hành bước nào trước, lấy chỉ tôm? Cua không chạy đi nữa chứ? Cái đĩa không này đặt đây làm gì? Cậu có chút mất trí nhớ, vì vậy anh liền hé răng: “Anh đoán cái đĩa này là để gắp măng tây ra phải không.”

Đúng rồi, Minh Vương bưng đĩa lên gắp măng tây, mấy quả trứng đằng sau đĩa bị mất chỗ dựa, lăn khỏi bàn rớt xuống đất nát bét. Anh nhăn mày, tiếc nuối nói: “Đáng thương, gà mẹ mà biết được thì đau lòng cỡ nào.”

Đâu còn ngọt ngào nữa, em trước sự giám sát của Xuân Trường hoàn toàn rối loạn, bước chân hỗn loạn, cắt miếng thịt suýt nữa cắt luôn ngón tay.

“Cẩn thận một chút.” Xuân Trường vẫn chưa xong: “Cắt thịt gà không cần dùng sức như vậy đâu.”

Minh Vương sốt ruột nói: “Em không nấu tốt, anh đừng nhìn nữa!”

Xuân Trường nói: “Lỡ mà có con ngỗng con vịt gì chạy ra, anh còn chặn giúp em chứ.” Trong miệng trào phúng nhưng anh lại lưu loát xắn tay áo lên, đi tới bên cạnh bồn rửa tay.

“Anh làm gì thế?” Minh Vương hỏi: “Anh đừng thêm phiền nha!”

Anh nói: “Anh không thêm phiền, trời sắp tối luôn rồi kìa.”

Minh Vương bị anh lạnh lùng đẩy qua một bên, Xuân Trường giành lấy dao, một tay đè miếng đùi gà, giơ tay chặt xuống thành những miếng to nhỏ đều nhau. Đổi dao đổi thớt, rau xanh rửa sạch cũng cắt gọn gàng, xắt sợi xắt hạt lựu xắt miếng, mỗi một kiểu đều vô cùng đúng tiêu chuẩn.

Trên bàn còn đặt điện thoại, anh nhìn lên là thực đơn, hết chỗ nói: “Em học trên mạng à?”

Minh Vương sững sờ, không đáp, mất công cậu tưởng người ta chả biết tí gì về nấu ăn, kết quả lại là cậu múa rìu qua mắt thợ. Cậu lấy từ trên tường xuống một cái tạp dề khác, buộc cho anh từ phía sau lưng, hỏi: “Anh biết nấu ăn à?”

Xuân Trường đánh trứng gà: “Biết.”

“Nhưng nhà anh có bảo mẫu mà.”

“Anh học khi nào thế?”

Xuân Trường nhìn chất lỏng trứng khuấy thành vòng xoáy, che giấu nói: “Đi du học.”

Anh xoay người, căn nhà không lớn, nhà bếp càng chật hẹp, mặt đứng đối diện chỉ cách hai bàn tay: “Chiên trứng à?”

Cậu nói: “Để làm gà nugget.”

Anh gật gật đầu, ra nước ngoài nhiều năm như vậy xem ra cũng học được mấy món ăn, chờ Minh Vương dùng cái đĩa múc ra một đống bột mì, anh bỗng nhiên nhận ra, mẹ nó là gà rán!

Minh Vương ra tay xử lý, tay dính đầy bột, lại nhúng vào trứng, bột mì biến thành hồ dán bám vào tay, tay áo sơ mi rộng rãi hơi lướt xuống, cậu cọ cọ trên eo.

“Nấu ăn mà còn tự thọc lét nữa hả?” Xuân Trường hấp cua, đang nhàn rỗi, bước đến bên phải Minh Vương nhìn, sau đó cầm cái cổ tay nhỏ nhắn kia lên. Xắn ống tay áo lên, đụng tới đồng hồ, lẩm bẩm một câu còn cũ hơn cả Monchhichi.

Minh Vương đưa mắt nói: “Là di vật của ông nội em, cho nên vẫn đeo đó giờ.”

Anh vỗ vai đối phương an ủi, không đi, đứng ở bên cạnh quan sát, thấy ngón tay thon dài trắng nõn của Minh Vương dính đầy bột, anh phát biểu ý kiến: “Thật ra, còn không bằng gọi KFC.”

Cậu phất tay một cái: “Anh tránh ra đi, không là em chùi lên người anh đó.”

“Ai vừa nãy giúp em làm nhiều như vậy hả?” Xuân Trường động thủ trước, nhúng bột mì bôi lên mặt Minh Vương. Một ít bột bay vào trong mắt, Minh Vương chớp mắt không ngừng: “Anh mưu sát mối tình đầu hả!”

Anh xoay người lại, hai mắt bị bột trắng làm cay chảy nước mắt, anh tiện tay lấy giấy lau, Minh Vương kêu đau đớn: “Đó là giấy dùng cho nhà bếp!”

Anh lấy một miếng khăn giấy khác mềm mại hơn, nhúng nước, nhẹ nhàng trùm lên mí mắt Minh Vương, từ khóe mắt lau đến đuôi mắt, lau mấy lần, hàng lông mi dày vì ướt mà sáng bóng. Đã mất khoảng cách hai bàn tay, gần trong gang tấc, Minh Vương nâng mí mắt đối diện với đôi mắt anh.

Hai má bột mì loang lổ, anh nhìn cậu cười khà khà.

Minh Vương bất giác lúng túng, nhìn thấy nụ cười thoải mái đã lâu không gặp của đối phương mà thất thần, đứng ngốc ra đợi anh cười đủ, anh cười xong liền trêu chọc: “Mau chiên gà đi, anh sắp chết đói rồi.”

Tốn mất một tiếng, cuối cùng cũng ra được ba bốn món, ngoại trừ gà rán là Minh Vương làm, bốn món còn lại đều là của anh. Mà Minh Vương có một món canh hầm ba bốn tiếng, tạm thời tìm về chút mặt mũi.

Chó cũng đói bụng đến choáng váng, ba cái miệng ăn sạch trơn.

Anh rất vừa ý món canh kia, húp hai bát. Minh Vương giống như bà Vương bán dưa: “Canh này thanh đạm tốt cho sức khỏe, còn lại nửa nồi anh mang về đi.”

Anh nói: “Trước đây chị giúp việc nhà ông ngoại nấu canh cũng rất ngon, dì ở bên này không khéo tay lắm.”

“Nếu anh thích…” Cậu tự đề cử mình: “Em có thể nấu cho anh, nếu như anh thấy ngại, thì… lần sau đấu kiếm nhớ nhường em.”

Anh từ chối: “Trên sân đấu không có nhường nhịn.”

Cậu cười tít mắt nói: “Được thôi, vậy lúc nào thì cùng nhau đấu kiếm nữa?”

Xuân Trường cảm giác lại tiến vào vòng lẩn quẩn, một đũa cướp đi miếng gà rán cuối cùng, nhai mấy cái nuốt xuống: “Em ăn cái này mà mập mười cân đó hả?”

Minh Vương đặt đũa xuống: “Dễ thấy lắm sao?”

“Không thấy.” Xuân Trường nói: “Nhưng mà ôm một cái sẽ biết.”

Rõ ràng nói tới qua quýt, nhưng Minh Vương cũng rất động lòng, cũng rất không phục, ôm hồi nào chứ, chỉ có bàn tay ấn cậu chút xíu à.

Buổi trưa ăn no liền bắt đầu mệt mỏi lười biếng, Bond trực tiếp co quắp ở trên ghế sô pha ngủ, mở ti vi lên, Xuân Trường không xem, nhưng đã nhìn đồng hồ hai lần. Minh Vương đã sớm chuẩn bị, từ ngăn kéo bàn trà lấy ra một cái tay cầm chơi game: “Biết anh không thích xem phim, em mua đồ chơi nè.”

Từ khi đi làm tới nay thời gian chơi game không nhiều, đã lâu không đụng vào, anh bắt đầu chơi, hỏi: “Chỉ có một cái? Em chơi một mình?”

Minh Vương tuy rằng đã học được đấu kiếm và đánh đàn ghi ta, nhưng game vẫn chơi dở như trước, cũng không hứng thú gì, cậu lên lầu lấy Monchhichi xuống, yên lặng ngồi bên cạnh may vá.

Anh chiến đấu kịch liệt trong game, cơ bắp đều căng thẳng, Minh Vương thì lại se chỉ luồn kim, tinh thần thả lỏng. Bọn họ giết hết thời gian buổi trưa, một lần nữa quay lại những năm về trước, vứt cặp sách ở trong cùng một gian phòng, mỗi người làm một chuyện nhưng tâm ý vẫn nghĩ về nhau.

Đến khi hoàng hôn lên Xuân Trường mới đi, dắt con berger, mang theo cà mên đựng canh, mở cửa nói: “Khỏi tiễn, anh biết đường.”

Cậu nhỏ liền víu khung cửa, nhìn theo Xuân Trường đi ra tới thang máy, có chút buồn cười mà hô: “Rảnh rỗi thường tới chơi nha.”

Anh cãi lại: “Đến nấu cơm cho em à?” Cửa thang máy mở ra, anh kéo chó đi vào, trước khi cửa thang máy khép kín thì phất phất cánh tay.

Đi xe ra, tâm trạng anh cũng không tệ lắm, nửa đường nhận được điện thoại thư ký, biết được bệnh tình mẹ giám đốc Dũng đã ổn định, hỏi giỏ hoa và thực phẩm dinh dưỡng anh đã đặt có cần dùng không.

“Đưa đến nhà tôi đi.” Xuân Trường về nhà thay quần áo khác, chờ Hà My đem đồ tới, anh đến bệnh viện thăm bệnh.

Ngày lễ người không nhiều lắm, phòng bệnh cao cấp càng quạnh quẽ, anh thăm bệnh không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng ở phòng khách của phòng bệnh hàn huyên với giám đốc Dũng cả nửa ngày, đem nội dung của buổi gặp mặt đã định nói hết ra.

Khi rời đi trời đã tối, đi ra khỏi phòng bệnh nội trú, lúc sắp đến cổng bệnh viện thì có một chiếc xe cứu thương chạy vào. Xuân Trường chờ họ đi qua, tùy ý liếc nhìn cửa khu khám bệnh, nhìn thấy bóng hình lạ nhưng thân thuộc đi ra.

Ban ngày gặp mặt không đổ bệnh, em đến bệnh viện làm gì? Ở bên này cũng không có bạn bè thân thích, dù thế nào cũng không phải đến thăm viếng bệnh nhân.

Xuân Trường lấy điện thoại ra gọi, nhìn chằm chằm thân bóng dáng Minh Vương đi ra ngoài.

Bắt máy, anh nói: “Alo? Là anh.”

“Sao thế?” Minh Vương hỏi.

“Bật lửa của anh không thấy đâu, có phải là đánh rơi ở nhà em không?” Anh nói dối: “Em tìm giúp anh xem.”

“Được, sau khi về nhà em sẽ xem thử.”

“Bây giờ em đang ở đâu?”

Minh Vương cũng nói dối: “Nhà không có hoa quả, em đang đi dạo siêu thị mua một ít.”


_______________

Sogi các bác🤕

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro