74*

Trời còn chưa sáng hẳn, sớm thật đấy, màn hình điện thoại hiện lên một lúc sau, Minh Vương mới nằm úp sấp ở trên gối bắt máy:

“Alo, cô Thư?” Giọng điệu miễn cưỡng mệt mỏi, rất từ tính rất nhão.

Cậu đại khái có thể đoán được, ông chủ kia liên hệ Anh Thư nhờ biện hộ giùm, không nói được thì lấy thân phận tổng giám đốc ép một chút cũng được. Cậu gập cổ tay, điện thoại cách lỗ tai 5 centimet, giọng của cô ta không rõ ràng lắm.

Lời nói dịu dàng, nhỏ nhẹ ám chỉ, hơi yên tĩnh, Anh Thư lộ ra một chút cảm xúc bị ngó lơ:

“Anh Vương ơi, anh có đang nghe không?”

Tiếng nói êm tai, người đẹp đẽ, chỉ tiếc Minh Vương không phải trai thẳng.

“Tôi đây, tôi vẫn đang nghe.” Cậu nói, ra vẻ nhiệt tình.

“Cô sinh năm bao nhiêu ấy nhỉ?”

Anh Thư trả lời. Minh Vương thì vui vẻ nói: “Vậy chúng ta cùng năm rồi, cô sinh tháng mấy?”

“Tháng sáu.” Anh Thư có chút không kiên nhẫn.

“Anh Vương ơi... “

Cậu nói: “Đừng gọi tôi là anh, tới giáng sinh mới là sinh nhật tôi, tôi phải gọi cô bằng chị mới phải.” Cậu chôn mặt vào gối cười.

“Chị Thư, chị nói đúng, hôm qua thái độ của em với ông chủ kia quả thật không tốt lắm, nói chuyện cũng hơi nặng lời.”

Dừng lại, cậu khôi phục thái độ không sợ:

“Chị, nhưng mà em đã báo với anh Tài rồi, anh ấy đồng ý, anh ấy là chủ mà, đương nhiên em phải nghe theo. Chị, em xử lý như vậy tất cả đều lấy lợi ích công ty làm trọng, hợp lý hợp tình, em không thẹn với lòng. Chị, nói thật, hôm qua em có liên lạc với một văn phòng luật sư ở đây, để phòng ông ấy không đồng ý, hôm nay em sẽ mang luật sư đến tìm ổng.”

Ba tiếng “chị” làm cho Anh Thư tức  xanh mặt, Minh Vương không giấu không giếm, nói rõ hết ra, dựa theo căn cứ, cây ngay chẳng sợ chết đứng.

Một hồi sau, cô ta hỏi: “Cậu không cho tôi chút mặt mũi nào sao?”

Minh Vương đáp: “Chị, chị mở miệng, em đương nhiên là cho rồi, hôm nay nhất định sẽ lịch sự với ông ấy.”

Thấy không xoay chuyển được, Anh Thư hờn giận nói: “Anh Tài tìm cậu hỗ trợ, thực sự là tìm đúng người rồi.” 

“Chị.”

Minh Vương không ngừng trêu chọc: “Vậy em ngủ tiếp một lát nhé?”

Gái đẹp cúp máy, Thẳng thắn như một cái bạt tai.

Cậu vươn mình nằm ngửa, rèm cửa sổ không che kín, một tia sáng rọi vào chăn, cậu nhắm mắt, trong đầu có rất nhiều thứ… Sau quá trình sàng lọc, giữ lại cái quan trọng, là sáng mai Lương Xuân Trường của cậu sẽ đến Thái Bình.

Cậu không còn buồn ngủ, bò lên rửa mặt mặc quần áo, ra ngoài.

Lại một lần nữa đến nhà xưởng ngoại ô, không vào khu làm việc, ở văn phòng gặp mặt ông chủ. Cậu mang theo luật sư, vẫn dáng vẻ lịch sự cao ngạo như cũ, ngại mùi khói thuốc khó ngửi, ngại giày cọ bẩn, đối với lời giải thích của đối phương ra vẻ mắt điếc tai ngơ.

Ông chủ đòi hỏi ba bốn tiếng đồng hồ, Minh Vương thì lại muốn đúng hẹn sản xuất.

Tiếng chuông chói tai vang vọng trong nhà xưởng, là chuông cho công nhân nghỉ ngơi, trong tiếng chuông này, ông chủ xưởng rốt cuộc từ bỏ giằng co, chấp nhận sản xuất váy đen satin.

Thông báo truyền đến chủ nhiệm khu làm việc, điều phối, khởi công, thêm mấy ngày tăng ca đuổi kịp tiến độ.

Cậu nhờ tài xế chở luật sư về, cậu không đi, ở bếp ăn nhà máy ăn đại cho qua bữa, nhân viên kiểm định chất lượng của công ty sáng mai đến, trước khi bàn giao cậu muốn đích thân giám sát.

Bịt tai đeo khẩu trang, Minh Vương vẫn bị tạp âm của cơ khí và mùi vải vóc xộc vào não, ban đêm rời khỏi nhà máy có hơi ù tai, nhịp tim đập nhanh, suýt nữa đỡ cột điện nôn hết ra.

Tại ngoại ô cấp tốc tìm nhà trọ, điều kiện thiếu thốn, phòng tắm bằng cửa thủy tinh trong suốt, cậu hơi khó chịu nhưng không còn sức lực, mặc quần áo liền ngủ.

Cậu nghĩ đến anh sắp tới rồi, trời chưa sáng hẳn đã tỉnh, quay lại nhà xưởng giám sát, chừng chín giờ nhân viên kiểm định chất lượng đi đến, gã mắng một trận, ông chủ xưởng cũng không đỡ được.

Cậu nói chuyện xong, cũng nhượng việc xong, vô cùng lo lắng mà chạy về, thời gian thực sự không đủ, cậu bảo tài xế trực tiếp đến sân bay. May mà không có kẹt xe, khi đến nơi chỉ còn có mười phút.

Thở một hơi, cậu gửi tin nhắn cho Xuân Trường: “Em tới đón anh đó.”

Máy bay vừa đáp, anh đọc xong chưa trả lời, xuống sảnh, dừng một chút, dưới chân đã là địa phận Thái Bình, không khí trong lành, màu xanh lục kéo dài bất tận, giống như trước đây.

Xuân Trường di chuyển theo chỉ dẫn, bước nhanh như sao băng, từ rất xa, anh trông thấy dòng người hỗn tạp ở cổng.

Đến gần một chút, anh nhìn thấy một gương mặt nghểnh cổ ngóng chờ, thanh tú đẹp đẽ, nhưng tóc tai hơi loạn, giống như một con vịt trong một đám chim công đang xòe đuôi khoe khoang.

Cậu nhóc ấy cũng nhìn thấy anh, phất tay, dùng sức chen tới, rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp thôi, lại giống như anh là người đàn ông đi làm việc bên ngoài cuối năm về nhà, Minh Vương là người già cô đơn, là con anh, hay là… cô dâu nhỏ đang nhớ anh nhớ đến phát điên.

“Này, này, anh ơi tránh đường chút đi!” Cậu nhỏ thấp hơn một cái đầu đẩy người phía trước Xuân Trường ra, cách hai người, càng gần người thương càng sợ không dám bước tới.

Quần áo của cậu có rất nhiều sợi vải, có mùi hương rất khó chịu, dính bẩn thỉu của nhà xưởng, sợ đối phương ghét bỏ.

Cậu sợ sệt đứng ngây ra ở giữa biển người, cười đến chân thành: “Mình đến khách sạn nhé.”

Anh thấy rõ dáng vẻ chật vật của Minh Vương, trong lòng đoán được đại khái, đi tới hỏi: “Chuyện công ty em thế nào rồi?” 

“Em làm xong rồi.” Cậu né tránh một bước, yên lặng phủi sợi vải.

“Đã bắt đầu sản xuất.”

Trên đường đến khách sạn, Xuân Trường ngắm đường phố lướt qua, vừa có quen biết thân thiết, cũng có xa lạ đã lâu không gặp.

Lần công tác này đi nhờ xe quá nhiều, anh nóng lòng hoạt động gân cốt, nói: “Lát nữa đi dạo đi.”

“Được thôi.” Minh Vương dán vào cửa xe, tâm trạng tươi tắn hơn cả ánh nắng.

“May mà tối hôm qua anh đăng trên vòng bạn bè, không thì em cũng không biết anh đang ở gần đây.”

Anh cười khẽ, khóe miệng chỉ động một chút, chột dạ, còn đắc ý. Sau khi đến khách sạn, giải quyết thủ tục, phòng của anh cùng tầng với phòng của Minh Vương, đối diện hơi chếch một chút.

Cậu nói: “Tối hôm qua em không về, muốn về tắm.” Cậu nói giống như sẽ không quá lâu.

“Anh thu dọn một chút rồi tới tìm em nhé.”

Xuân Trường nói: “Ừm, cho em hai mươi phút.”

Minh Vương trở về phòng, đạp rơi giày bata, cởi áo gió và áo len bên trong, ném quần áo bẩn vào giỏ giặt quần áo, mới vừa cởi khuy quần, trưởng phòng gọi cho cậu, dò hỏi tình hình ở bên này như thế nào.

Cậu vừa trả lời vừa mở laptop ra, gửi email hóa đơn cho công ty, hai nhà thiết kế nổi tiếng đến đòi nói chuyện, cậu đành phải mở mic, cùng đối phương bàn bạc về kế hoạch hàng mẫu thu đông.

Một lúc lâu mới nói xong, lúc gập laptop lại có người gõ cửa, cậu thầm nói.

"Chết cha, tiêu rồi."

Mở cửa, Xuân Trường đổi sang một bộ đồ thể thao thoải mái, đứng ở bên ngoài, đường viền hộp thuốc lá trong túi quần như ẩn như hiện.

Tay áo sơ mi cuốn lên, quần bò dính sợi vải, anh cau mày: “Em vẫn chưa tắm?”

“Tắm ngay đây! Anh xem ti vi trước đi!” Cậu kéo anh vào, không dám làm lỡ nữa, chui ngay vào trong phòng tắm.

Xuân Trường đi đến cuối giường, trên giường vứt quần áo lung ta lung tung, còn có vài tờ giấy nháp viết kế hoạch, anh ngồi xuống, lấy một quả cam ngọt khách sạn đem đến mỗi ngày, lột ra ăn.

Soạt, tiếng nước truyền tới, rất vang, làm cho không ai có thể làm lơ, cảm giác như mái tóc sẽ bị ướt nhẹp.

Nước bắn tung toé, lướt trên làn da trắng như sứ, đến cổ, đến vai, đến lồng ngực, mơn trớn eo nhỏ, cái bụng bằng phẳng, xương sống chạy thẳng tắp, dừng lại ở ngay eo.

Bóc quả cam ra, hình dáng căng tròn, tạo dáng “chín rồi thì phải ăn”.

Xuân Trường vuốt ve đường mép, đầu ngón tay đặt ở hai bên, chậm rãi tách ra, có nước dính trên tay anh.

Tách ra một múi bỏ vào miệng, anh nhai, rất ngọt.

Tiếng nước im bặt, tắm xong rồi.

Anh lấy điện thoại ra, không biết phải làm cái gì, mở danh sách ra xóa mấy tin nhắn không cần thiết, thật ra vẫn nhìn thời gian trên đầu màn hình, một phút, hai phút, tổng cộng mười bốn phút trôi qua.

Tiếng dép lê lạch bạch vang lên, nhóc nhỏ từ phòng tắm đi ra, không mặc quần áo, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm màu xanh, kéo dài tới đầu gối, eo và cẳng chân trắng đến chói mắt.

Nước đã được lau, nhưng lau rất sơ sài, những giọt nước trơn trượt trên da ẩn hiện không rõ ràng. Cậu vẫn rất gầy, thân người mềm mại, xương sườn bị da thịt bao bọc, chẳng rõ ràng, nhưng có cảm giác bé nhỏ đối với Xuân Trường.

Minh Vương đứng ở trước bàn TV, đối diện với anh, cậu rót nước uống, ngẫu nhiên mở miệng có hơi khàn khàn hỏi: “Anh uống nước không?”

Xuân Trường đáp: “Anh không.”

Anh đã xóa bốn mươi ba cái tin nhắn, cúi đầu, cậu dừng lại trong khóe mắt anh, để trần nửa thân trên, che giấu nửa người dưới, ra vẻ thanh thuần vô tri, tay nâng ly nước bĩu môi nhâm nhi.

Nửa ly nước thấy đáy, nước bên ngoài da thịt cũng bốc hơi rồi, Minh Vương đặt ly nước xuống, thoáng nhìn bên cạnh còn lại mấy múi cam. Cậu cầm lên ăn, từ cổ đến mặt, có hơi lạnh, nhưng ánh mắt nhìn lén ai kia lại nóng.

Uống hết cũng ăn xong rồi, Minh Vương đứng ở mép tủ do dự, bộ dạng kệch cỡm.

Nhìn lén biến thành nhìn thẳng, cậu nhìn Xuân Trường, sốt ruột chờ đợi anh cũng nhìn mình.

Xác nhận xóa? Xác nhận.

Anh đã xóa hết tám mươi tin nhắn.

Tách, một giọt nước cuối sợi tóc rơi ở đầu vai, Minh Vương giống như bị nóng: “A, tóc ướt quá đi…”

Cậu tiến vào phòng tắm lấy một cái khăn lông đi ra: “Em lau thêm chút nữa.” Vừa lau, vừa giải thích thừa thãi.

Cậu đứng ở góc giường, cách anh càng gần hơn, chốc chốc lại lau đầu, đâu còn nước nữa, lớp tóc phía ngoài cùng thậm chí đã hơi khô.

Minh Vương vẫn giả bộ lau lau, bờ vai gầy gò lảng qua lảng lại, cố ý không mặc quần áo. Cậu đánh cược cái mặt mũi này, bỏ đi xấu hổ, chờ anh nhìn mình, nhìn da thịt trắng như tuyết của cậu, nhìn hình xăm trên vai cậu.

Xuân Trường mãi vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, lông mày cũng không thèm nhấc.

Một chút can đảm đã mất hết, tâm tình hạ xuống thấp nhất, cậu nhóc từ bỏ, cậu vòng tới bên giường mặc quần áo, ngồi xuống, ủ rũ cúi đầu nhìn khăn tắm quấn hông.

Cậu bỗng thấy lòng chua xót, xót đến nỗi tim cũng phải nát tan, cậu không có lực hấp dẫn với Xuân Trường cả. Là một người đàn ông, cậu cảm thấy khủng hoảng, cầm một bộ quần áo lúc tròng vào đầu hai tay cũng hơi run rẩy.

Anh ở sau lưng nhắc nhở: “Mặc ngược rồi.”

Ò… Mặc ngược, Minh Vương đã không để ý tới lúng túng, chụp áo trên cổ vắt một vòng, móc ra ống tay áo. Cái gì… Động tác lập tức ngừng lại, không nhìn cậu, làm sao biết cậu mặc ngược?

Nhìn…

À!

Nhìn lén!

Cậu đột nhiên xoay người, dùng cả tay cả chân bò lên giường, bò đến cuối giường, chống lên vai trái của anh, thò đầu nhìn chăm chú gò má người ta.

Cậu muốn tìm lại tôn nghiêm, ép hỏi hai câu cứ như muốn bắt thóp, môi không hề bị khống chế, như đang dụ dỗ người ta:

“Lúc em tắm nghĩ đến anh ngồi ở bên ngoài, liền cảm thấy, cảm thấy nước rất nóng.”

Tim nhảy thình thịch, Xuân Trường ép bản thân ngừng tay, còn sót lại hai mươi tin nhắn cũng hữu dụng. Minh Vương đến gần khóe mắt anh, chen vào cánh tay anh, hương thơm của sữa tắm thổi qua, Xuân Trường, Xuân Trường, liên tục kêu tên anh.

Anh xoay mặt nhìn Minh Vương, áo len cổ chữ V hơi rộng, hình xăm trái tim trên xương quai xanh lộ ra một nửa, khăn tắm vẫn còn quấn, chất đống ở bắp đùi, không biết bên trong có mặc quần lót hay không.

“Em…” Xuân Trường khàn giọng mắng: “Ở Mỹ học được cách phanh ngực lộ da thịt cho người khác nhìn à?”

Minh Vương đưa mắt nhìn anh, run người: “Không phải mà.”

Xuân Trường ôm lấy cậu, bàn tay dán vào sống lưng hơi gồ lên của cậu, người trong lòng không ngừng run rẩy, thuận theo chui vào lồng ngực Xuân Trường.

Minh Vương muốn giải thích cậu không phải như vậy, ở Mỹ cậu rất biết điều, cậu còn muốn lấy chăn che lại hai chân, xấu hổ quay trở lại, cậu co ro ngón chân muốn trốn đi.

Lúc này, một lòng đố kị thiêu đốt anh đến da tróc thịt bong, Xuân Trường thậm chí ôm cậu càng chặt, nhắc nhở cậu, bắt cậu nhận mệnh lệnh: “Sau này, chỉ được cho anh nhìn biết không.”

Người nhỏ bé trong vòng tay anh ngẩn ra, như được rót mật vào tai, cả người bỗng dưng xụi lơ.






__________________ 

Sawatdikha các bác! Xin lỗi vì sự chậm trễ của tui🐦

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro