77
Bầu trời dần dần sáng.
Mờ mờ từ trong cửa sổ chiếu đến đầu giường, rất nhạt, không đủ để cách mí mắt đánh thức người đang phơi nắng, huống hồ Xuân Trường và Minh Vương đều nghiêng người, ngực dán vào lưng, cánh tay quấn lấy eo, một tư thế không đứng đắn nhưng khá ấm áp.
Xuân Trường cúi đầu cọ sau gáy Minh Vương, sống mũi vùi vào trong những sợi tóc, trong lòng có chút vỗ về, ngực đến bụng đều rất ấm, quần thể thao hơi trễ xuống, kề sát ở trên hông.
Người phía trước, Minh Vương thì gối lên cánh tay trái của anh, ngủ say sưa, áo khoác che kín thân dưới, áo len chữ V bị kéo hở nửa vai, quần bò mặc tạm, miễn cưỡng che lại vị trí không thể nhận ra người.
Không tới hai phút, Minh Vương nhạy cảm tỉnh lại, lông mi trên dưới mở ra, mắt thơ thẩn, trước tiên nhìn thấy vách tường loang lổ ố vàng. Bẩn, bên cạnh là áp phích gợi cảm của Britney Spears, số điện thoại của ve chai, mới nhất là vệt đen của tàn thuốc nóng.
Cậu nhớ ra rồi, đó là Xuân Trường tối hôm qua làm ra.
Lúc làm chuyện NC này, cậu quỳ ở trên giường cho Xuân Trường “ăn”.
Tay nắm quyền nhét ở dưới hàm, Minh Vương buông ra, sờ môi mình, sưng rồi, sờ khóe miệng, có một vệt khô cặn không rõ nguồn gốc. Cậu cũng khá bẩn, không có tư cách ghét bỏ bức tường này và drap trải giường này, không những không chê, nằm như thế này còn có chút chân thật đã ước mơ từ lâu.
Đột nhiên, Xuân Trường ở sau lưng mở miệng: “Dậy rồi à?”
Cổ họng khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ, như giấy nhám, cũng giống như lưỡi dao răng cưa, quét qua da thịt ngưa ngứa, cậu “Ừm” một tiếng, mình cũng có nhúc nhích gì đâu nhỉ, tò mò hỏi: “Sao anh biết?”
Anh nói: “Không ngáy ngủ.”
Minh Vương sĩ diện: “Bình thường em cũng có ngáy đâu.”
Dường như có một tiếng cười ở sau đầu, hấp dẫn Minh Vương muốn xoay mặt lại nhìn, ngay sau đó anh dùng chóp mũi dụi vào sau đầu cậu, ngứa ngáy khiến cậu không còn sức nhúc nhích.
“Hô hấp nhẹ hơn.” Xuân Trường lúc này mới thành thật trả lời, bàn tay ôm lấy eo Minh Vương xoa xoa.
“Bụng phập phồng cũng thay đổi.” Đáp xong hỏi: “Còn ngủ nữa không?”
Căn phòng ngang dọc đâu đâu cũng bẩn, cả người lôi thôi, cậu làm gì còn ngủ được nữa, nhưng mà cũng không muốn dậy, cứ muốn dựa vào Xuân Trường như thế. Dính người ám muội, cơn kích tình lưu lại đêm qua, không khí ẩm ướt oi bức, so với mùi rượu mạnh và thuốc lá càng khiến người ta nghiện hơn, càng làm cho cậu trầm mê hơn.
Khăn tay kia là của Xuân Trường, vết khô cạn trên đó là của Minh Vương, tối hôm qua, anh ôm cậu cho cậu “đi tàu nhanh”, ván giường cũng kêu cọt kẹt, hai phát, dính đầy tay.
Lau xong vo lại, ném đi, có một loại vô tình dùng xong liền trở mặt.
Minh Vương lúc này nhìn, từ cổ trở lên dần đỏ, khuôn mặt đến lỗ tai từ nhạt đến đậm, vành tai cực kỳ đẹp, bị Xuân Trường dùng miệng lưỡi hầu hạ đến nỗi còn nhạy cảm hơn cả khi vừa bấm lỗ tai.
Anh nắm chặt eo cậu: “Quay lại.”
Minh Vương liền nghe lời mà xoay eo, hơi nhúc nhích, cảm thấy có hơi đau, chất lỏng ấy chạy trong người, khiến người ta không có tinh thần. Cậu xoay qua đối mặt với anh, bốn con mắt nhìn nhau cháy khét, cậu ngẩn ra, cảm giác ánh mắt Xuân Trường rất chiếm hữu..
Nhưng không mãnh liệt như tối hôm qua, có vẻ như còn có hai ba phần thương yêu.
Không thể trách ánh mắt Xuân Trường sâu thẳm, mặt Minh Vương như hoa, nước mắt loang lổ, bờ môi sưng tấy rách da, vết tích trên khóe miệng càng ngại nói rõ, cằm bị anh bấm, hiện ra vết bầm nhỏ màu xanh tím.
Anh giơ tay che mặt Minh Vương lại, không thể nhìn nữa, nhìn nữa sẽ mất kiềm chế, ngón tay chuyển sang lỗ tai, anh thấp giọng nói với Minh Vương:
“Giống như là anh cưỡng gian em vậy.”
Trong căn phòng chật hẹp, thừa dịp say rượu, chiếc khăn kia chính là chứng cứ minh bạch. Minh Vương co lại thành một thành con tôm chín, nhắm chặt mắt nhớ lại, cái trán ra mồ hôi, được ánh sáng rọi vào lấp lóe.
Ván giường cọt kẹt, Xuân Trường đã ngồi dậy, buộc chặt thun quần đi giày vào, cất hộp thuốc lá và điện thoại. Anh xoay người quẹt mũi Minh Vương mấy cái, động tác chán ngán mà anh làm rất nhẹ nhàng khoan khoái, nói: “Nằm thêm mười phút nữa đi, anh đi mua cháo.”
Minh Vương nói: “Khách sạn có thẻ ăn sáng.” Cậu không để ý tới bữa sáng mắc tiền ấy, chỉ là không muốn để Xuân Trường đi, dù mười phút anh đã trở lại.
“Ăn lót dạ chút.” Anh cười, lộ ra vẻ nham hiểm: “Tối hôm qua làm việc quá sức, em không đói à?”
Minh Vương ưỡn cổ: “Đừng có xem thường người ta.”
Dùng áo khoác quấn chặt lưng quần, ở nơi ấy, đau nhức, mềm nhũn. Cũng không trách được Xuân Trường chế nhạo, tối hôm qua lần đầu tiên của cậu rất nhanh, bị nhào nặn mấy lần liền bắn, ném hết mặt mũi.
Trở mình ngồi dậy, Minh Vương mặc quần áo chạy đến phòng vệ sinh, rửa mặt xong mới dám tại lộ diện. Quán bar không có ai, tất cả mọi người đều về nhà ngủ, trên ghế sô pha ở lô ghế tối qua, Tiến Nam đang nằm nói mớ.
Minh Vương không cẩn thận đá ngã vỏ chai rượu, lạch cạch.
Tiến Nam thoáng chốc tỉnh dậy, bò lên, không muốn ngồi cùng mà co quắp người lại: “A…” Hắn trừng cậu lên tiếng, “A” xong ngừng chốc lát: “Khó chịu chết tao rồi.”
Minh Vương đưa ly thủy tinh trên bàn tới: “Uống nước không?”
Tiến Nam nói: “Trong lòng tao khó chịu.”
Hắn gãi gãi đầu, lại đấm ngực: “Tao có bóng ma trong lòng.”
“Không đến nỗi vậy chứ.” Minh Vương nói.
“Đến nỗi đó đó!” Tiến Nam đấm một quyền lên ghế.
“Thằng Trường sao lại là gay? Khi đó, cậu ta chuyển tới lớp chúng ta, đều tỏ ra không mặn không nhạt với đứa con trai nào, cũng đối với mày…” Không phải chứ: “Đờ mờ.”
Trên bàn có nửa hộp Malboro, Minh Vương rút ra hai điếu, mình hút một điếu, cho đối phương một điếu. Đây là cái cậu học được qua lần công tác này, giống như có điếu thuốc vào là dễ nói chuyện hơn, còn có thể nới lỏng thần kinh.
Bạn cùng bàn đối mặt nhau hút, Minh Vương nói: “Mày cũng không cần kinh hãi như vậy chứ? Không có kiến thức gì cả.”
Tiến Nam tức giận: “Tao không có kiến thức? Đồng tính tao thấy cả đống.” Tản một luồng khói đi: “Là bởi vì tao chưa từng nghi ngờ hai đứa mày, hai mày lại giỏi quá, trực tiếp lăn giường chơi mười tám cộng, doạ chết tao luôn rồi!”
Minh Vương cười nhạo: “Khó kìm lòng nổi, trai thẳng mày biết điều, đừng tính toán với mấy đứa gay không hiểu chuyện như tụi tao.”
Tiến Nam không lên tiếng, im lặng, trước đây mỗi khi giải không ra bài toán cũng là bộ dạng này, hắn ngẫm nghĩ một phút, nhỏ giọng hỏi: “Bạn cùng bàn, trước đây mỗi ngày mày cho tao chép đáp án tiếng Anh, không phải là có tình cảm với tao chứ?”
“Mày đúng là biết đổi trắng thay đen, không phải mày năn nỉ tao cho mày chép sao?”
“Ò… Vậy tao với mày kề vai sát cánh, ở sau lưng tim mày có rung rinh gì không?”
Minh Vương phả khói: “Tao đánh cho não mày rung rinh mày tin không?”
Cậu thuận miệng mắng: “Tao là đồng tính, không phải cuồng tình dục, loại đàn ông tao thích chỉ có một, là kiểu người vừa đi mua đồ ăn sáng, tên Lương Xuân Trường.”
Nói đến mức này, còn có thể không hiểu sao? Tiến Nam chép miệng một cái, vẫn cảm thấy kinh ngạc: “Cho nên hai mày hồi đó đã hẹn hò rồi? Tao còn nhớ nó đánh nhau với đội bóng rổ, đệt, còn rất ngọt ngào.”
Dừng lại, Tiến Nam liền nhớ ra cái gì đó: “Không đúng, sau đó, một năm sau khi mày ra nước ngoài, mùa hè phải không…” Hắn nỗ lực nhớ lại: “Chính là sau khi mày xóa liên lạc với tụi tao! Xuân Trường từng hỏi tao có số điện thoại của mày không, còn hỏi lớp trưởng nữa, hỏi rất nhiều người, mày cũng xóa nó luôn hả? Lúc đó mày có chuyện gì?”
Minh Vương tránh nặng tìm nhẹ mà đáp: “Khi đó chia tay.”
“Hả? Thiệt hay giả vậy?” Tiến Nam mê man nói.
“Vậy quan hệ hiện giờ của hai đứa mày là gì… Tình cũ lại cháy hay là… bạn, bạn giường?”
Cửa mở, Xuân Trường mang theo bữa sáng đi về, đi tới lô ghế thấy Minh Vương đang hút thuốc, cau mày giằng lấy nhấn vào trong gạt tàn thuốc.
Minh Vương bị vậy thoáng nhìn với ánh mắt không tính là dịu dàng, lại bị quản rồi, dòng sông nhỏ trong lòng như sóng lớn vỗ bờ, vỗ đến nỗi khiến cả người cậu tê dại không còn sức lực.
Tiến Nam hỏi xong không nghe thấy đáp án, lúc này nhìn lén, Xuân Trường giằng điếu thuốc, mở ra cháo nóng, thổi thổi đưa tới, còn chu đáo hơn cả vợ hắn hồi mới kết hôn.
Minh Vương thật sự không phải cuồng tình dục sao? Nhìn chằm chằm người ta, mặt mày đầy đắc ý, chó mèo động dục cũng không rõ ràng như vậy.
Hắn kìm lòng không đặng hát lên,: “Tình cũ gặp lại rực cháy điên cuồng hơn… Nội tâm chôn vùi đang khuấy động… Lại bắn ra ánh sáng…”
Xuân Trường đẩy một bát cháo khác qua: “Đừng hát nữa, lát nữa người ta tới chém mày.”
Ba người thi nhau cười, giọng cũng không lớn, quan hệ tình cảm xa cách đã lâu, như thời trung học ở căn tin ăn cơm trưa, tuy không ngon lắm, nhưng ai cũng vui vẻ.
Về khách sạn đã là lúc mặt trời lên cao, từ đại sảnh đến thang máy, Xuân Trường và Minh Vương cả một đường đều cúi đầu, lúc đi ra ngoài ăn mặc chỉnh tề, khi trở về quần áo nhăn nhúm, cả người tản ra mùi không quá lành mạnh.
Chia tay trên hành lang, Minh Vương trở về phòng liền chui vào phòng tắm, cởi đồ xong, đứng ở trước gương mèo khen mèo dài đuôi, hình xăm trên vai bị vết đỏ bao trùm, ngực cũng có dấu, Xuân Trường hôm qua hôn rất mạnh.
Rửa sạch sẽ, Minh Vương ngậm viên kẹo thông cổ họng, tối hôm qua “ăn” quá sâu, yết hầu bị mài đến phát sưng, cần có bạc hà để làm dịu đau xót khó có thể mở miệng này.
Mở laptop ra, có bảy tám mail chưa đọc, tin nhắn chưa đọc càng nhiều, người không thể dễ dàng thoát ra khỏi kiều diễm của tình ái.
Ở căn phòng chéo đối diện, Xuân Trường đã tắm rửa sạch sẽ đang mở cuộc họp qua video, nhã nhặn thanh lịch, không ai đoán ra được tối hôm qua anh đã làm chuyện hoang đường gì ở một nơi nào đó.
Làm việc đến sau giờ trưa, bọn họ có cảm giác trong lòng mà đi ra khỏi phòng, chạm mặt trên hành lang, đứng đối diện nhau cách ba bước, câu nệ, chần chờ, lòng mang ý đồ xấu.
Anh hỏi: “Công ty có bận không?”
“Cũng bình thường.” Minh Vương đáp, sẽ không ở trước mặt tổng giám đốc tập đoàn mà tố bản thân bận bịu.
Cậu đi tới, vừa tự nhiên vừa tâm cơ mà kề sát, lúc bước đi cánh tay vuốt ve: “Đi dạo không?”
Anh không trốn, vì cao hơn cậu một chút nên cổ tay anh lúc gần lúc xa mà cọ vào mu bàn tay Minh Vương, ám muội xê dịch, lướt qua bức sơn dầu màu sắc xa hoa trên tường.
Tóc gáy Minh Vương đều dựng lên, cậu biết Xuân Trường đang đùa giỡn mình, nhìn cậu ngốc, cười cậu say, nhưng cậu không chấp, giống như kẻ nghiện cầu xin bạch phiến, bàn tay cậu chỉ cầu một giây phút được nắm lấy.
Bước vào thang máy, anh nắm chặt tay cậu.
Từ tầng mười sáu đến tầng một, lúc buông ra còn dùng móng tay gãi lòng bàn tay cậu.
Minh Vương bị đùa giỡn đến thần hồn điên đảo, siết nắm đấm đi theo sau, lên xe, trốn ở ghế sau giở tính trẻ con, kéo tay anh sang nhào nặn, giống như đang giặt quần áo.
Tài xế hỏi: “Thời tiết đẹp thế này, đi dạo đâu thế hai anh?”
Anh trả lời một con đường nào đó. Minh Vương ngẩn người, là chỗ cũ, nơi bọn họ quen nhau, làm hàng xóm, nơi cậu từng sinh sống hơn mười năm ở mảnh đất cố hương này.
Phía đường bên kia không nhiều xe cộ, khu cũ rồi, mãi không dẹp bỏ mà treo mấy năm liền, không biết sẽ quy hoạch như thế nào. Nửa giờ sau, con đường ấy vẫn như cũ, cửa hàng tiện lợi bên cạnh đổi thành chỗ làm phụ tùng xe đạp, ở cửa bày rất nhiều xe đạp đủ màu sắc.
Minh Vương có chút bất ngờ, đi vào trong hẻm, cây đa vẫn tươi tốt, nhưng lá rụng chất một đống cao, đã lâu không có người quét dọn.
Dừng trước cửa nhà cũ, cửa sắt lớn khóa chặt, chiếc đèn với cái dây thừng sặc sỡ trên tường không thấy đâu, chỉ có một bóng đèn tròn cũ treo ở trên. Cậu nhìn qua khe hở, vườn hoa đẹp đẽ mọc đầy cỏ dại, cao như vậy, thậm chí còn chặn luôn bậc cửa.
“Không còn phố phường gì nữa rồi.” Xuân Trường nói: “Chính sách từng thay đổi mấy lần, sửa thành cảnh khu kiến trúc hoặc là dỡ xuống, nhưng mãi không quyết định, chủ nhà cũng không tiện sửa chữa lại, dần dần cũng dọn đi.”
Minh Vương tiếc nuối gật gật đầu, theo anh đi tới cuối hẻm, cửa nhà cũ của anh cũng khóa lại, cậu hỏi: “Ông ngoại anh bán nhà rồi sao?”
“Không có, ông tính toán lắm, nếu dỡ xuống thì mới bán, còn nếu sửa thành cảnh khu thì ông còn muốn dọn về ở.”
Anh đẩy cửa, hơi rỉ sắt: “Nhà đẹp bỏ trống lâu, cũng thấy có chút tiếc nuối.”
Minh Vương đứng ở trước cửa, bên trong tuy rằng hoang tàn, nhưng vẫn còn giữ được hồi ức, cây cỏ tươi tốt, tường gạch màu trầm, tất cả đều đã từng chứng kiến.
Quay người lại, thấy lối cụt, hình như còn nhỏ hơn trước đây, ở cuối chất đầy đồ đạc cũ khi người ta chuyển nhà, trên cột đèn dán đầy tờ quảng cáo, tảng đá xanh dưới chân tường đóng một lớp rêu dày.
Minh Vương từng bước một đi tới, nơi ấy không có gì đẹp đẽ, nhưng vẫn muốn đến gần nhìn thử.
Điện thoại vang lên, Xuân Trường đến góc tường nhận điện thoại, phó giám đốc gọi tới, nói với anh chuyện bên hải đảo đã tiến hành tới đâu rồi. Hàn huyên vài phút đồng hồ, cúp máy, anh mở ghi chép kiểm tra văn kiện.
Vừa nhìn vừa lùi về góc tường, vừa ngẩng đầu, anh giật mình: “… Em làm gì thế?”
Minh Vương đứng ở trước thùng rác, đang mở nắp lên nhìn vào trong, chỉ mong thấy rác thải đầy mùi hôi, cậu lặng im mấy, cười trả lời “Không có gì”, nhưng cười đến ngượng không biết có nên chui tọt vào thùng rác trốn không.
________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro