78
Trên đường về, chuyến bay hơn chín giờ, tầng mây bên ngoài cabin xếp vào nhau rất đẹp.
Minh Vương dựa sát bên cửa sổ, thưởng thức chốc lát rồi mở laptop ra, xem một phần phân tích công ty gửi đến, Xuân Trường ngồi bên cạnh cậu, đã bắt đầu viết báo cáo hạng mục, không ai để ý đến ai.
Thật ra trên đường đến sân bay khá là thấp thỏm, sân bay đó là nơi đau lòng, vài lần đưa tiễn, mấy lần nói lời từ biệt, lần trước chia tay chính là ở đây, sau đó cả hai đã mười năm không gặp.
Trên thực tế, đổi thẻ lên máy bay xong đến khi xếp hàng kiểm tra an ninh, điện thoại công việc của Xuân Trường vẫn không hề ngừng nghỉ, Minh Vương thì cũng nhận được thông báo của H&Q, buổi sáng ngày mai có cuộc họp, hai ông chủ đều sẽ có ghế. Chờ bọn họ rảnh rỗi nhìn quanh một vòng sân bay, đã bước vào sảnh đợi máy bay.
Tiếp viên hàng không đi qua, hỏi muốn uống gì không. Xuân Trường nói:
“Nước trái cây.”
Tầm mắt chưa rời khỏi màn hình, chỉ dừng một chút, chọn giúp người bên cạnh.
“Thêm một chai nước suối.”
Minh Vương rất chăm chú, đọc xong phân tích mới ngẩng đầu, vặn chai nước ra, không quá thỏa mãn mà càu nhàu:
“Tại sao anh uống nước trái cây, mà em lại uống nước trắng?”
Anh nói: “Viêm họng không uống nước trắng thì em uống gì?” Anh hít hít cái mũi, hai ngày nay luôn có thể ngửi thấy mùi bạc hà, là kẹo thông cổ họng Minh Vương ngậm. Anh tự nhận mình chu đáo, xoay mặt qua, chờ coi dáng vẻ Minh cảm động.
Ai ngờ, cậu chỉ liếc mắt, giống như anh mắc nợ cậu cái gì, chắc là bị chiều hư rồi.
“Tất cả đều tại anh.”
Lại vẫn bị cắn ngược lại một cái, giọng mềm nhũn: “Nếu không thì làm sao cổ họng em sưng được”
Thấy Xuân Trường không để ý tới, Minh Vương nghiêng người nhích lại gần, bám vào bên tai đối phương:
“Còn không phải là đêm đó ở quán bar… Là bị anh ‘cọ’ đó.”
Dù Xuân Trường là người gặp biến không sợ hãi, lúc này cũng có chút không nhịn được, khóe miệng run rẩy, vành tai hơi đỏ lên, hồi lâu sau, chặn lại Minh Vương lại, nói như một tên bại hoại:
“Dài như vậy mà em vẫn chưa hài lòng, em thích ngắn à?”
Minh Vương lấy cùi chỏ thụi vào người tên lưu manh kia, quay sang nhìn mây bên ngoài, tỏ thái độ tức giận. Xuân Trường âm thầm buồn cười, rõ ràng đã đụng tới dao thật rìu thật rồi mà nói đùa hai câu cũng không chịu nổi.
Một lúc lâu, Minh Vương vẫn không nhúc nhích, anh vươn tay vỗ một cái:
“Có đẹp đến vậy không?”
Minh Vương nhún vai tránh ra, Xuân Trường hỏi: “Giận thật à?”
Minh Vương ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, nổi lửa giận dữ, còn có lạnh lùng.
Anh nhìn đến ngẩn ra, kéo cục nhỏ đang giận dỗi kia qua:
“Sao lại phản ứng như vậy, bây giờ em muốn đâm chết anh luôn phải không?”
Minh Vương sầm mặt lại: “Những người anh từng hẹn hò lúc trước…”
Cậu mài răng, giống như hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Anh cũng từng đùa với họ những câu như vậy sao? Mấy cái thứ thô tục đó, có từng nói chưa?”
Anh phản ứng lại: “Để anh nghĩ xem.”
Cố ý kéo dài âm điệu: “Dù sao cũng quen vài người rồi mà, đúng không, có hôn môi, có hai người từng ở chung với anh một khoảng thời gian.”
Anh liếc mắt nhìn thấy hết, Minh Vương thoáng chốc hoảng lên, như một cái tát vào lòng anh. Trạng thái này anh quá quen thuộc, một hai năm đầu anh đã từng như vậy, anh không thể ngừng suy nghĩ về đối phương, hơi tưởng tượng một chút liền hành hạ bản thân mình đến phát rồ.
Xuân Trường không bịa nổi nữa, tách ra, một đao mổ xẻ bị dĩ vãng che lấp.
“Anh vẫn còn nhớ.” Anh nói: “Ngày anh tiễn em đi, tình huống lúc đó anh vẫn còn nhớ.”
Từng câu từng chữ bọn họ nói, đều được bảo tồn ở sâu thẳm trong kí ức. Đào ra phơi nắng, vuốt ve, vẫn không hề mất mát một chút gì, đặc biệt là nhớ tới, anh bảo Minh Vương đáp ứng một điều kiện, đừng bao giờ quên anh.
Còn nhớ, Minh Vương vừa đi liền chạy lại, nhào tới hôn anh, trước mặt mọi người, trước mặt cả bố mẹ cậu, vừa khóc vừa hôn anh.
Minh Vương nhớ tới hoàn cảnh đó, quên mất luôn lúc nãy mình giận cái gì:
“Sau khi đi qua cửa an ninh, em vẫn khóc, khóc rất nhiều, ba em túm em đi, lên máy bay, em núp trong chỗ ngồi vẫn còn khóc, khi đến Los Angeles mắt sưng đến nỗi không mở ra được.”
“Sau đó thì sao?” Xuân Trường hỏi: “Ba mẹ em có phản ứng gì?”
“Em nói thẳng là em và anh hẹn hò.” Cậu nở nụ cười: “Ba mẹ em tiêu hóa mấy ngày rồi tiếp nhận, cũng không can thiệp chuyện này nữa, còn nói là …”
Anh vội vàng nói: “Nói cái gì?”
“Nói, nếu đã hẹn hò với Xuân Trường…” Minh Vương học ba mẹ tìm từ: “Chứng tỏ mắt em nhìn rất tốt, hẳn là sẽ không chọn sai, cứ tùy em.”
Anh bị lấy lòng, càng bị chọc giận: “Vậy nói như thế, người sau này em thích cũng tốt chứ.”
“… Tại sao lại chuyển sang em?” Minh Vương ngạc nhiên: “Anh còn chưa nói rõ, mấy người anh ở chung... “
Xuân Trường nói: “Anh nói rõ cái gì? Em theo đuổi anh, anh còn phải báo cáo với em à?”
Một câu nói liền đánh bại được Minh Vương, anh tự cao quá đấy, lấy sĩ diện, tiếp tục hỏi: “Em và tên kia giao du, ba mẹ em cũng hài lòng à?”
Minh Vương biết Xuân Trường muốn nghe cái gì, mất tự nhiên mà đáp lại:
“Không hài lòng, nói là không so được với anh, làm gì tốt như anh, quả thật là một người trên trời một người dưới đất.”
“Chú với dì cũng rất xem trọng anh còn gì.” Xuân Trường cũng thanh thản: “Vậy trong lòng em thì cảm thấy thế nào, anh và tên kia ấy.”
Minh Vương nói: “Tất cả mọi mặt anh đều nghiền nát người ta.”
Lòng tham của Xuân Trường vượt quá sức tưởng tượng, nghiêng người liếc mắt một cái, nói: “Đâu chỉ là nghiền nát, anh còn diệt trừ luôn cậu ta.”
Ba tiếng sau máy bay đáp đất, mặc áo vào, Xuân Trường và Minh Vương rời khỏi sân bay, tài xế đang chờ, anh trực tiếp về WCP đi làm, Minh Vương thì trở về nhà.
Chìa khóa mới vừa cắm vào, điện thoại trong túi quần rung lên, là Thanh Nhã.
Minh Vương vào nhà, vừa thay giày vừa nhận: “Alo? Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc, anh về chưa?”
“Vừa đến nhà.” Giọng điệu nhóc kia rất phấn khởi, Minh Vương trêu ghẹo: “Anh không ở công ty, có phải là cậu vui lắm phải không? Tâm trạng chắc sung sướng lắm nhỉ?”
Thanh Nhã nói: “Làm gì có đâu, mỗi buổi sáng em mua cà phê xong mới nhớ ra anh vắng mặt, buồn đến tận trưa.” Hiện giờ vừa đúng là buổi trưa: “Tổng giám đốc, buổi chiều anh có tới công ty không?”
Minh Vương suy nghĩ một chút: “Không tới.”
Kế hoạch hàng mẫu đã trình lên, phân tích cũng xem xong rồi: “Dọn phòng làm việc cho anh, bạn nhỏ, ngày mai gặp.”
Thanh Nhã trước khi cúp máy nói ra mục đích chính: “Tổng giám đốc, ngày mai anh Anh Tú cũng đến họp, có thể giúp em chụp ảnh chung được không? Nhà em có một năm tổ chức tiệc có mời, lúc đó em ở Pháp, bỏ lỡ…”
Phan Anh Tú có cái gì tốt mà chụp ảnh chung, Minh Vương oán thầm, ngây ra chốc lát, nhớ ra thông báo, hai người điều hành đều sẽ có ghế, một người là Tấn Tài, người còn lại hẳn là… Anh Tú?
Cúp, Minh Vương gửi tin nhắn cho Tấn Tài: “Về cùng chồng anh à?”
Tấn Tài trả lời bằng icon “dao phay”.
Số lần Anh Tú xuất hiện ở H&Q có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn nhân viên đều chưa từng thấy anh ta, bây giờ anh ta hot muốn bỏng cả tay, vô cùng nổi tiếng, sắp lộ diện rồi, làm cho công ty trên dưới đều ngóng trông.
Minh Vương đúng giờ quẹt thẻ, bồn chồn, trong thang máy không có ai sao? Đến bộ phận thiết kế, trước tiên bị cô gái ở quầy lễ tân làm lung lay đôi mắt, áo trễ vai, nằm trong bộ sưu tập mùa xuân của một nhãn hàng xa xỉ, lộ ra bờ vai trắng nõn tinh tế, không rộng không nhỏ.
“Lạnh không?” Minh Vương phát ra nghi vấn của gay: “Bị cảm còn phải xin nghỉ.”
Cậu đi vào, các vị trí đều đã ngồi đầy chỗ, cậu lại là cái cuối cùng đến, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, ai cũng trang điểm lộng lẫy, trang phục rất có đầu tư.
Thanh Nhã chào đón, một thân âu phục đặt làm riêng, thiết kế góc viền kiểu Pháp trang nhã, trên tay bưng cà phê đeo một chiếc nhẫn Patek Philippe.
Minh Vương hỏi: “Hôm nay lại đi xem mắt à?”
“Xem mắt gì chứ…” Thanh Nhã nói: “Là gặp anh Tú đó.”
Minh Vương không nói chỉ đảo mắt, tiến vào văn phòng, gọi một cuộc điện thoại đến nhân viên kiểm tra chất lượng nhà máy vải, sau đó bắt tay vào chuẩn bị bộ sưu tập mùa đông.
Nửa giờ sau, bên ngoài náo nhiệt lên, là Tấn Tài đến.
Vừa hết lễ giáng sinh đã không thấy mặt, Minh Vương đứng dậy đi ra ngoài, Tấn Tài trước một bước đẩy cửa phòng làm việc ra.
“Anh về mấy ngày rồi?” Minh Vương không kịp chờ đợi hỏi, giúp Tấn Tài xách cặp: “Có đi nữa không?”
Tấn Tài nói: “Không đi nữa, công việc bên đoàn phim xong rồi.” Y xoa bóp vai cho Minh Vương: “Đi công tác cực khổ rồi, em còn phải đích thân đến nhà máy, có cần nghỉ ngơi mấy ngày không?”
“Không sao, dù sao đến tết cũng nghỉ.” Minh Vương ngóng nhìn ra ngoài.
“Sao chỉ một mình anh? Anh Tú không tới à?”
Tới rồi, vừa ra thang máy đã bị Anh Thư túm đi. Minh Vương sau khi nghe xong cười cười, có chút khinh bỉ, nói:
“Có chỗ dựa là anh ruột, chuyện nhà máy xem ra không có cách nào truy cứu.”
Tấn Tài nói: “Yên tâm đi, anh nhờ bạn ở gần đấy đang hỏi thăm, tìm được nhà máy khác thích hợp chúng ta liền đổi.”
Lúc thường việc nhỏ y cũng có thể không để ý đến, cũng không rảnh tính toán, thế nhưng ảnh hưởng đến thiết kế, thiếu chút nữa tổn hại lợi ích công ty thì không cần phải bàn bạc.
Anh tự nhiên vui vẻ, nghĩ tới hỏi lại: “Cuộc họp hôm nay nói về cái gì?”
Tấn Tài đang định đáp lại, bên ngoài văn phòng lại vỡ tổ rồi, kéo cửa ra, trông thấy tất cả các đồng nghiệp đều đang vây lại, ở chính giữa, Anh Tú cúi đầu cũng cao hơn người khác, đang nhận giấy bút kí tên.
“Woa…” Minh Vương cảm thán.
Đổi thành Tấn Tài đảo mắt, y nhìn quen, sờ quen, lời ngon tiếng ngọt nghe cũng quen, được những người khác vờn quanh, tôn sùng là thần tượng, cảm giác mọi người đúng là không có kiến thức.
Bỗng nhiên đoàn người tản ra, trợ lý của Anh Tú tách ra một con đường, đối diện với cửa văn phòng này.
Minh Vương rốt cuộc thấy rõ, cảm giác đầu tiên là cao, Anh Tú lúc đấy người mẫu, tỉ lệ vóc người hoàn hảo, lúc đi lại hai cái chân dài vô cùng nổi bật. Tướng mạo cũng là thượng đẳng, sáng loáng, anh tuấn, sau một thời gian lăn lộn vòng giải trí càng tăng thêm chút khí chất.
Nhưng cậu nghĩ, không bằng anh nhà cậu, Xuân Trường của cậu không thay đổi chút nào, thuần khiết như tờ giấy trắng, không ai bì được.
Chớp mắt một cái Anh Tú đã đi tới cửa, ánh mắt vẫn luôn dán vào Tấn Tài, trước khi chào hỏi mới nhìn về phía Minh Vương, chủ động đưa tay ra:
“Thường nghe em ấy nhắc đến cậu, nhưng mãi ở đoàn phim không có cơ hội gặp mặt, hôm nay họp xong chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
Minh Vương bắt lại, trong đầu xoay quanh lịch sử đen tối của Anh Tú, Los Angeles, thi đấu ACC, phòng giải lao, sườn mặt đè lên Tấn Tài… Cậu thiếu chút nữa cười ra tiếng, nói:
“Em là Trần Minh Vương, rất vui được gặp anh.”
Hàn huyên vài câu, Anh Tú muốn đi đến văn phòng Tấn Tài xem thử.
Ở ngay bên cạnh, Tấn Tài dẫn tên nổi tiếng thu hút sự chú ý của người khác này về văn phòng, trên bàn xếp chồng văn kiện, rất chỉnh tề. Y cởi áo khoác vứt trên ghế sô pha, đi tới trước bàn đứng thẳng, mở ra một quyển cần kí tên.
Anh Tú cũng như một người trợ lý, theo ở phía sau đóng cửa lại, kéo mành cửa sổ xuống, sau đó tự chơi tự vui mà tham quan trang trí trong phòng. Thảm trải nền rất dày, đạp ở trên lặng lẽ, hắn bước đi thong thả đến phía sau Tấn Tài, hai tay chống mép bàn, vây y lại.
Thân hình cao to cúi xuống, Anh Tú tì cằm lên vai Tấn Tài: “Lạnh nhạt với anh vậy, anh làm sai chỗ nào khiến em không vui hả?”
Tấn Tài cúi đầu ký tên: “Ngày nào cũng gặp, chán.”
“Có vợ chồng nào không gặp mỗi ngày?” Anh Tú thu cánh tay, kẹp lấy eo Tấn Tài.
“Các đồng nghiệp nhiệt tình thật, ủng hộ anh rất nhiều, đều nói rất thích anh.”
Tấn Tài khép lại một quyển, chếch má lên, đuôi mắt liếc: “Mới được khen một chút mà nở mũi to lắm rồi.”
Anh Tú nghiêng đầu hôn: “Không biết lúc trước làm sao mà gây được sự chú ý của em nữa.”
Siết chặt Tấn Tài, hôn đến khi đối phương bỏ qua văn kiện, tách ra, giọng lưu luyến đa tình: “Buổi tối, anh với em đi thăm bà ngoại nhé?”
Tấn Tài thở hổn hển, xoay trở lại nói: “Không cần đâu.”
_____________________
Ra là hôm nay tui vừa tiếp xúc với ĐGNL và bắt đầu có cảm giác như cắn đá giữa ban ngày🤕🤕
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro