85*

Xuân Trường vùi ở trên ghế sô pha, duỗi chân dài, ông nội gọi anh ba lần, đến lần thứ tư hai quả óc chó đập tới, anh rốt cuộc cũng nhấc đầu.

“Gì thế ông ạ.” Một giọng điệu lười biếng.

“Con suy nghĩ gì thế cháu trai?” Ông sai khiến: “Đưa kính của ông đây.”

Anh lấy kính mắt ở góc bàn đưa tới, lại tiếp tục bất động, chỉ cầm hai quả óc chó bắt đầu bóc vỏ, đối diện, bố anh cùng ông chơi cờ, mẹ thì nói chuyện điện thoại, ông ngoại dẫn Bond đi ra vườn. Mấy năm gần đây giao thừa đều giống nhau, cả nhà đoàn viên, trong mỹ mãn cũng có chút tẻ nhạt.

Phía sau chợt đến một bóng người xinh đẹp, ngồi trên tay vịn, Xuân An nói: “Anh hai, chúc tết anh rồi, lì xì tiền mặt hay là chuyển khoản?”

Xuân Trường dùng tiền mua thanh tịnh, mở điện thoại chuyển tiền lì xì, viết “Tránh xa tôi ra”.

Xuân An đập một cái lên vai anh: “Hai trăm? JKP sắp phá sản hả?”

Răng rắc, anh bóp nát óc chó, nhét vào trong lòng bàn tay em gái: “Ăn đi cho bổ não.”

Xuân An thoáng nhìn danh sách trò chuyện, người đầu tiên là Minh Vương, cô lanh lợi hỏi: “Anh mới vừa xem điện thoại xong bị thất thần, sao thế, cãi nhau với anh ấy hả?”

Xuân Trường cất điện thoại: “Bớt hỏi thăm chuyện đàn ông đi, tránh xa tôi ra.” Một cánh tay đẩy em gái ra xa, chẳng để tâm đến ai, nằm ổ trên ghế sô pha nhắm mắt lại ngủ. 

Anh mang theo tâm sự, mơ màng, tiếng vang bốn phía đều có thể nghe thấy, nhưng giống như lảng tránh không muốn tỉnh, thẳng thắng ngủ đến trưa, ông ngoại nắm sau gáy anh, lúc này mới bị đau mà tỉnh.

“Ông ngoại.” Xuân Trường mở miệng, giọng khan khàn.

Ông nói: “Nghe mẹ con kể, Minh Vương về nước phát triển, hai đứa đang gặp nhau à?”

“Vâng.” Anh đáp: “Tuyệt đối đừng hỏi con tình hình cụ thể, nói rất dài dòng, nếu ông thực sự muốn biết, hôm khác con đánh thành văn bản gửi mail cho ông.”

Ông ngoại cười nói: “Thôi đi, hôm nào hẹn thằng bé tới đi, ông muốn gặp nó.” Nói xong thở dài một cái, vỗ vỗ sau vai anh: “Được rồi, rửa tay ăn cơm đi.”

Người một nhà đầy đủ trong biệt thự, rượu ngon thức ăn ngon, không chờ đêm đến đã ăn bữa cơm đoàn viên. Màn hình điện thoại Xuân Trường lấp loé không ngừng, cũng là mấy lời chúc tết, anh xem xong cái nào liền xóa cái ấy, trước sau vẫn để tin của Minh Vương dừng lại ở trên đầu.

Lộ ra câu nói kia, em vẫn luôn yêu anh, Lương Xuân Trường.

Gần tới hoàng hôn, anh đứng ở sân thượng lầu ba, kẹp thuốc lá, ánh nắng chiều vàng kim đỏ đậm, trước mắt là khói mỏng mờ mịt lượn lờ. Lướt điện thoại, bạn trai nhỏ của anh năm giây trước đăng một tấm ảnh, có năm người, có vẻ như là ban công nhà Tấn Tài, cũng là hoàng hôn.

Một phòng làm nghệ thuật, già, trung niên, trẻ, ba đời, nữ có nam có, Minh Vương đứng ở ngoài rìa, nhe răng cười, giống như là đứa con ngoan hiền nhất trong nhà.

Anh nhìn chăm chú tấm ảnh hồi lâu, bị cuống thuốc lá nóng bỏng tay cũng không hoàn hồn, cho đến khi ánh chiều tà tản đi gần hết anh rốt cuộc mới bình luận một câu cực chán chường: “Ăn chưa?”

Minh Vương trả lời rất nhanh: “Đã ăn rồi.”

Chắc là ăn không ngon, anh bật cười, lại hỏi: “Còn ở nhà Tấn Tài à?”

“Ừm.” Minh Vương đáp: “Cả nhà không muốn xem Táo Quân, quyết định sau bữa cơm chiều cùng đi xem phim tết chiếu rạp.”

Không nói chuyện nữa, Xuân Trường đứng trên sân thượng, sau khi mặt trời lặn chỉ còn dư lại gió, Xuân An gọi anh xuống lầu ăn bữa tiệc đêm giao thừa, anh trở về phòng, vừa đi vừa đánh chữ, hỏi Minh Vương: “Mấy giờ em xem xong?”

Trong rạp chiếu phim ánh đèn tắt đi, khi Minh Vương tắt chuông mới nhìn thấy tin nhắn của anh, suy đoán chốc lát, cậu vẫn chưa trả lời. Bốn phía toàn bộ ảm đạm, bao gồm cả ánh mắt của cậu, cậu đang lo lắng, đang mất tập trung, sợ anh hẹn cậu đi ra ngoài gặp mặt, sợ đối phương chất vấn cậu có đang nói dối hay không.

Tấn Tài ở bên cạnh đẩy cậu, lặng lẽ hỏi: “Em không thích vị caramel sao?”

Tấn Tài đang nói đến bắp rang, Minh Vương hàm hồ “Ừm” một tiếng, đưa hết một hộp qua, sau đó tay không, ngẩn người nhìn màn ảnh. Phim đang chiếu chính là một bộ hài kịch không có ý nghĩa gì, nhưng do vui vẻ, thích hợp ngày tết cả nhà cùng xem. Ở một tình tiết vô lí nào đó, trong rạp cười vang, Minh Vương thẫn thờ nhìn, cọ cọ giày vải lên tấm thảm dưới chân.

Cậu có hơi buồn ngủ, dựa vào lưng ghế dần dần nheo lại mắt.

Điện thoại trong túi rung một lúc, rồi im lặng.

Xuân Trường vuốt mái tóc ngắn, biết rõ người ta đang xem phim mà còn gọi, tự trách mình có bệnh rồi. Ông ngoại ở phòng ăn gọi anh: “Trường, sao chậm chạp thế, nhanh lên đến đây!”

Anh đi qua, thêm vào anh là sáu cái miệng ăn, vây quanh ở bàn tròn bên cạnh chuẩn bị chơi cờ tỉ phú. Anh nắm một phần tiền vốn, đưa xúc xắc đưa cho ông nội lớn tuổi nhất, nói: “Còn không bằng xem Táo Quân nữa.”

Ông nội thả xúc xắc: “Chỉ có con nhiều chuyện, ăn cơm cũng mất tập trung, làm sao, nhớ ai à?”

“Con nhớ bà nội.” Anh bịa chuyện, làm ông cụ tuổi thất tuần nghẹn hết nói nổi, mắt du hí khắp các con đường.

“An, em vào tù rồi.”

Xuân An chơi xấu: “Cuối năm, đừng nói bừa!”

Tiếp tục, anh đi từng bước, lấy được một mảnh đất: “Không mua, bán đấu giá.” Trong lúc đấu giá, lấy điện thoại ra xem thử, bạn trai nhỏ xíu vẫn chưa lên tiếng.

Anh giận chó đánh mèo với người nhà: “Chơi tiền thật vàng thật đi.”

Ông ngoại mắc bệnh nghề nghiệp luật sư, dao động nói: “Nếu lập sòng bài đánh bạc, dựa theo…”

“Con phá sản sẽ cùng ông đi du lịch, địa điểm ông quyết định.” Xuân Trường một câu nói liền ngắt lời ông, gom lại tiền, suy nghĩ đến lợi thế: “Cái xe của con trong garage, cược.”

Bố anh hỏi: “Có phải là chiếc An đụng không, con muốn đổi xe mới à?”

Xuân An đổ xúc xắc trúng số đẹp: “Em ra tù rồi! Em muốn xe!”

Mọi người đều có chút hiếu chiến, Xuân Trường vừa tăng giá, mọi người vung tay vô cùng bạo.

Xuân An lúc này làm nũng: “Anh hai, em đổ xúc xắc cho.”

“Không cần…” Anh nói: “Em sắp phá sản ngay bây giờ đây.”

Mẹ không lên tiếng, lù lù vác cái lu chạy, không nói không rằng chiếm hết tiền của cha đẻ và chồng. Trên bàn chỉ còn ba người, ông nội uống một ngụm trà, do dự bước kế tiếp, Xuân Trường vẫn tranh thủ xem điện thoại, người ta vẫn không có động tĩnh.

Qua mấy phút, ông nội bị mất quyền thi đấu, Xuân Trường nói: “Mẹ, mẹ vẫn chưa thêm tiền cược đấy.”

“Mẹ cũng không biết đặt cái gì.”

“Dù sao cũng là mẹ thắng hoặc là con thắng, con muốn cái gì?”

Anh giống như đang chờ câu này: “Phòng ngủ lầu ba, trên bàn trang điểm có một cái hộp…” Nguỵ trang như thật: “Con cũng không biết muốn cái gì, lấy cái đó đi.”

Bà nói: “Mẹ mới vừa mua đồ trang sức, sáng mai đi chúc tết định đeo mà.”

“Mẹ nhiều đồ trang sức lắm rồi, đeo cái nào mà chả đẹp.” Xuân Trường quét một vòng nhìn người khác: “Con lấy một thứ nho nhỏ thôi, mấy thứ khác con cũng không cần.”

Mọi người dụ dỗ mẹ anh đồng ý, đành phải đáp ứng, kết quả đúng lúc hết giờ, tính tài sản, anh lời hơn một chút.

Thời gian không còn sớm, người già không thể thức quá muộn, mọi người nói một tiếng “Ngủ ngon”. Chờ những người khác trở về phòng nghỉ ngơi, Xuân Trường cầm áo khoác ra cửa, bất kể đêm ngày, chạy băng băng lướt gió trên con đường rộng rãi.

Minh Vương vừa đến nhà không bao lâu, tắm xong xuống dưới lầu, chỉ chừa một ngọn đèn nhỏ, nằm trên ghế sô pha, vùi trong ổ chăn xem show thời trang Milan.

Gần tới nửa đêm là xem xong, khi cậu vươn tay định tắt đèn, điện thoại ở bên gối vang lên rè rè, là Xuân Trường. Bắt máy, anh hỏi: “Ra ngoài không?” Trực tiếp đến nỗi khiến người ta không ứng phó kịp.

Minh Vương giả ngu mà nói: “… Em đã ngủ rồi.”

Anh nói: “Tắt đèn đi, đừng lãng phí điện.”

Minh Vương sửng sốt vài giây, xỏ dép lê chạy ra ban công nhìn xuống dưới, đèn đường mập mờ, thấy anh dựa vào cửa xe, không biết đợi bao lâu rồi.

Cậu cúp điện thoại chạy xông ra ngoài, cầm theo điện thoại và chìa khóa, vang lên đinh đang đinh đang, thang máy đến lầu một vừa mở, cậu lao ra, đón gió lạnh chạy ào ra ngoài cửa.

Anh vẫn còn đứng, không có hút thuốc, hai tay đút trong túi áo, nhìn qua có chút lẻ loi.

Minh Vương bước xuống, áo ngủ tơ lụa trên người không ngừng phất phơ, lạnh lẽo trùm lấy cơ thể. Bước đến trước mặt Xuân Trường, vẫn chưa nói gì, anh đã cởi áo khoác bọc lấy cậu, kéo lại gần, ôm chặt.

“Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, em theo đuổi anh hay là anh theo đuổi em?”

“Anh có giục em xuống không? Ăn mặc như vậy, sao không để chân trần mà chạy luôn đi?”

Minh Vương một chút sức lực cũng không có, chột dạ, sợ bị mắng. Trước mắt Xuân Trường đột nhiên nhớ lại một vài đoạn hồi ức, phòng học, khoe hình xăm bị thấy bắt gặp, nhỏ nhắn đáng thương đứng ở chỗ ngồi… Lúc này người trong lòng có hơi hoảng loạn, giống như đúc mười bảy tuổi.

Anh ghìm chặt cánh tay: “Còn về không?”

Anh nào có ý buông tay, vốn là tới đón người mà.

Minh Vương sắp bị lạnh đến choáng váng, dùng chút tỉnh táo cuối cùng nhận biết ý nghĩ của Xuân Trường, lắc đầu một cái, vừa nghe lời vừa sốt sắng nói: “Không về.”

“Vậy đi đâu đây?” Xuân Trường hỏi.

Minh Vương trả lời: “Anh cho em theo.”

Xuân Trường kéo mở cửa xe nhét Minh Vương vào, lúc cài dây an toàn còn hôn mạnh lên gò má lạnh lẽo của cậu một cái, rất tàn nhẫn, lưu lại một dấu đỏ ửng.

Minh Vương giống con tin bị bắt cóc, không dám nhúc nhích, chỉ lo làm tên bắt cóc tức giận sau đó cùng cậu lôi lại chuyện cũ.

Phóng nhanh về nhà, anh đạp dép lê đi lạch bạch, tay áo bị kéo đi, ra khỏi thang máy sững sờ không nhúc nhích, sau khi bật đèn mới phản ứng được đã vào tới cửa nhà.

Hai chân nhẹ đi, Xuân Trường ôm ngang cậu lên.

Minh Vương vòng tay qua cổ anh, bám chặt vào cổ áo đối phương, anh ôm cậu, đột nhiên hỏi: “Tên bạn trai kia là gạt anh, đúng không?”

Minh Vương quay mặt qua chỗ khác, nói: “Không phải…”

“Vậy là thật à?” Anh cố ý thuận theo cậu, đi về hướng phòng ngủ.

“Bạn học của em à? Chắc là bạn cùng phòng rồi phải không?”

Anh cảm nhận được bạn nhỏ kia cứng người, tiếp tục nói: “Ở chung, lâu ngày sinh tình? Cậu ta theo đuổi em à?”

Người kia vùi đầu vào cổ anh, cả người căng thẳng, dép lê từ mu bàn chân rớt xuống. Bước vào phòng ngủ, không bật đèn, Xuân Trường ở trong bóng tối hỏi cậu: “Sau khi quen nhau thì sao nữa, tách giường ngủ hay là chung chăn chung gối?”

“… Không phải, không phải!” Cậu nhỏ lắc đầu thật nhanh.

“Không có mà…”

Anh lại hỏi: “Cậu ta từng làm em chưa?”

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, nhàn nhạt, Minh Vương nằm trên vai anh, thở hổn hển, áo ngủ tơ lụa màu xanh nhạt như một ngân hà gợn sóng.

Phịch một tiếng, cả hai ngã xuống giường.








____________________



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro