88
Mùng bốn, bên trong sân bay có chút quạnh quẽ, trong hàng kiểm tra an ninh không có bao nhiêu người, bố mẹ cậu hai bên trái phải kèm bà ngoại Tấn Tài, muốn đi một chuyến về Thái Bình.
Minh Vương dặn dò: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con, con chờ máy.”
Mẹ nói: “Buổi tối con bớt chơi điện thoại lại đi, không có bố mẹ thì con về phòng mà ngủ, đừng chạy loạn quấy rầy người khác.”
“Người khác” này là chỉ Xuân Trường, Minh Vương mất tích trong đêm giao thừa, mùng ba mới về nhà, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết không có chuyện gì tốt. Ngay cả tối hôm qua chơi điện thoại, cũng là bởi vì sau một phen tiếp xúc da thịt giờ một mình ngủ ghế sô pha chênh lệch quá lớn, cậu nằm thế nào cũng không thoải mái, nói chuyện với Xuân Trường tới đêm khuya mới ngủ.
“Con biết rồi.” Cậu rất ngại: “Mấy chuyện này đừng nói ở bên ngoài mà.”
Bà chừa cho cậu chút mặt mũi: “Được rồi, bố mẹ đi vào đây, con yên tâm đi.”
Tấn Tài nói: “Chú dì, làm phiền hai người chăm sóc bà ngoại con, con cảm ơn.”
Minh Vương cùng Tấn Tài ở ngoài phất tay, chờ người đi vào, bọn họ từ sân bay rời đi. Hôm nay chính thức khởi công, trước đi xem địa điểm tổ chức show thời trang, sau khi quyết định xong lại về H&Q.
Tấn Tài lái xe, mắt nhìn tám hướng phát hiện người bên canh đeo tai nghe nhẹ nhàng lắc lư, y vươn tay kéo xuống một bên: “Tâm trạng không tệ nhỉ?”
Minh Vương nói: “Đâu chỉ là không tệ.”
“Xem ra có chuyện tốt phải không?” Anh phân tích: “Dựa theo nhu cầu của em, có thể khiến em vui vẻ như vậy chắc chắn là có liên quan đến Lương Xuân Trường."
Ở sân bay trước mặt người lớn ngại kể, nghẹn đến nỗi đau cả gan, Minh Vương hắng giọng:
“Chính thức thông báo với anh, em đây, cùng với một người tốt nghiệp đại học Cambridge, đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn JKP, tấm lòng chung thủy, anh tuấn tài giỏi, gia tài bạc triệu, Lương Xuân Trường, quay lại rồi!”
Tấn Tài khiếp sợ xoay mặt: “Quay lại rồi? Thật à!”
Minh Vương kinh hãi nói: “Anh lo nhìn đường đi!”
Cậu nghiêng người hướng về phía đối phương: “Đêm giao thừa anh ấy tới tìm em, đón em đến nhà anh ấy, tụi em nói chuyện một hồi, sau đó anh ấy đồng ý quay lại với em.”
Tấn Tài hỏi: “Đêm giao thừa đã quay lại rồi? Sao bây giờ em mới thông báo?”
“Không phải, mùng hai mới chính thức quay lại.”
Tấn Tài lại hỏi: “Vậy mùng một làm gì?”
Minh Vương sờ mũi một cái: “Ngủ…”
Tấn Tài lĩnh hội được rồi, lập tức đã hiểu, từ đêm giao thừa ngủ thẳng đến mùng hai, y thận trọng nhìn cậu một lần, quan tâm nói: “Có cần nghỉ thêm hai ngày nữa không, mùng sáu rồi hẵng đi làm?”
Minh Vương đỏ mặt: “Lái xe của anh đi!”
Từ cao tốc xuống dưới, Tấn Tài nhịn không được liếc Minh Vương một cái, thật không tiện nói, thẩm mỹ về nghệ thuật và gu bạn trai đều rất cao.
Đến trung tâm triển lãm, thời gian còn sớm, người phụ trách vẫn còn chưa tới, bọn họ ở quán cà phê bên cạnh đợi một lúc, cách tấm kính, Văn Thanh ngồi ở bên trong cầm chuẩn bị ăn một ít bánh ngọt.
“Trùng hợp thế?” Tấn Tài nói.
Minh Vương nói: “Em hẹn cậu ấy đến luyện tập.”
Bọn họ đi vào, cậu ngoắc ngoắc tay đi mua cà phê, Tấn Tài đi tới trước bàn Văn Thanh đang ngồi, từ trái sang phải, nhìn hắn thật tường tận.
“Cái gì vậy?” Văn Thanh đại khái đoán được, chủ động báo cáo: “Giảm năm cân rồi.”
Tấn Tài coi như thoả mãn, cầm lấy chìa khóa xe, dùng đầu chìa khóa chọt bả vai Văn Thanh, rồi trượt đến cánh tay: “Bắp tay luyện được đấy, nhưng đối với phong cách của show này thì có hơi thừa, giảm thêm chút nữa đi.”
Cánh tay trái bị cọ ngứa, Văn Thanh “Ờ” một tiếng, bất đắc dĩ, vốn tưởng giảm được năm cân có thể nghe được lời khen, lại như học sinh tiểu học sau khi nỗ lực vẫn bị thầy giáo đào ra tật xấu: “Mặc áo mà cũng có thể nhìn ra, mắt anh nhìn xuyên tường à?”
Tấn Tài cách một chỗ ngồi, lấy ghế chân cao ngồi lên: “Cậu không hiểu đâu, lúc tôi đi học đã vẽ bao nhiêu cơ thể rồi, dù có cách quần áo, đường viền cơ thể và đường nét bắp thịt cũng có thể nhìn ra.”
Văn Thanh ăn quả đắng, sợ đến nỗi kéo dây kéo áo lên đến đỉnh, không hiểu sao có chút ngại ngùng, há miệng ăn một muỗng bánh, không lên tiếng nữa. Tấn Tài cũng không nói chuyện, cúi đầu xem điện thoại, vô thức nhỏ giọng ngâm hát.
… Đâu là màu sắc ly biệt, ahh ohhh… Ưm ưm ưm, la la la lần đầu động lòng, ahh ohhh…
Văn Thanh ngây ngốc xoay mặt: “Anh hát cái gì vậy?”
“Hả?” Anh kinh ngạc phát hiện: “Trên đường Minh Vương cho tôi nghe một bài vớ vẩn, tôi vậy mà bị tẩy não rồi.”
Văn Thanh cau mày: “Vớ vẩn?”
Tấn Tài nói: “Chẳng hay chút nào, ca từ cũng rất kỳ quái, cái gì mà có tha thứ hay không, chắc là ca khúc không phổ biến nào đó trên mạng.”
Văn Thanh đặt nửa cái bánh đang ăn dở còn lại vào khay: “Đó là bài hát tôi sáng tác đó!”
Hắn lại như kẻ ăn mày bần cùng, sinh viên kém bị mắng ngu ngốc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhuốm vẻ cáu giận, hai con mắt lại lộ ra biểu cảm bi thương.
Tấn Tài ngây người, sao mà y biết bài đó do Văn Thanh sáng tác chứ… Lời đã nói rồi, nếu đổi lại thì dối trá quá, huống hồ y cũng không phải người thích trái lương tâm, nhân tiện nói: “Xin lỗi, là tôi hơi khắt khe, nhưng mà quả thật là nghe không hay lắm.”
Văn Thanh rất phẫn nộ: “Anh còn nói!”
“Tôi nói sự thật thôi mà.” Tấn Tài xoay mặt qua chỗ khác: “Hứ, không nói thì không nói.”
Minh Vương bưng hai ly cà phê tới, ngồi ở giữa, nhìn chung quanh không biết xảy ra chuyện gì. Từ quán cà phê rời đi đến trung tâm triển lãm, hai người kia vẫn không chịu nhìn nhau, càng đừng nói đến trò chuyện.
Show thời trang nằm ở khu B, đặt từ nửa năm trước, Minh Vương liên hệ với một nhà thiết kế, bàn bạc phải bố trí như thế nào.
“Là kiểu phong cách cổ điển.” Minh Vương nói.
Bọn họ vừa đi vừa nhìn, nơi nào làm chi tiết nào, nơi nào đánh đèn, bố trí ổn thỏa. Sàn chữ T đã chuẩn bị xong, Văn Thanh đứng ở trên không nhịn được đạp đạp giẫm giẫm, lần đầu tiên đi catwalk có hơi ngượng nghịu.
Minh Vương hết bận chạy tới: “Đi thử đi!”
Văn Thanh hít một hơi, thả lỏng cơ bắp, cất bước từ đầu, sàn chữ T rất dài, đi được một nửa, Tấn Tài cầm điện thoại từ đằng sau cây cột nhô ra, đứng ở phần cuối.
Từng bước một đi tới, ánh đèn bình thường, quần áo bình thường, trịnh trọng đi trên một con đường chật hẹp bình thường, Văn Thanh đi tới phần cuối dừng lại, lập tức quay đầu, quay người còn lườm Tấn Tài một cái.
“Xì…” Tấn Tài bĩu môi
Văn Thanh nghe thấy, nhanh chân quay lại, đôi giày màu đen đạp đùng đùng trên sàn, khí thế hùng hổ giống như là muốn đánh người, Tana Tài lui về phía sau hai bước, đợi hắn đi tới cuối nhìn y chằm chằm: “Có một ngày tôi sẽ nổi hơn cả Phan Anh Tú đó!”
Tấn Tài hùng hổ trở lại: “Quát cái gì mà quát! Đi thêm một vòng nữa!”
“… Đi thì đi.” Văn Thanh ngoan ngoãn chạy trở về điểm đầu.
Minh Vương cầm một xấp tài liệu đi tới, nói với Tấn Tài ý kiến của mình, ngoại trừ sân bãi, liên quan đến trang điểm của người mẫu, trang sức phụ kiện vẫn chưa quyết định xong.
“Đúng rồi.” Tấn Tài nói: “Không phải sắp thành lập tổ thiết kế trang sức sao, phụ kiện thì để nhà thiết kế mới tới phụ trách, để xem trình độ thế nào, thấy được thì chọn dùng, thế nào?”
Minh Vương nói: “Không thành vấn đề, mấu chốt là nhà thiết kế khi nào tới?”
Tấn Tài bỗng nhiên cười rộ lên: “Hình như đã đến công ty rồi.”
“Vừa nãy Anh Tú gọi điện thoại cho anh, em gái ảnh tìm nhà thiết kế rồi, bảo anh chiếu cố một chút.”
Minh Vương nói: “Hôm nói ở cuộc họp đó hả, bạn của Anh Thư?”
Tấn Tài đáp: “Không chỉ thế, hình như là bạn trai.”
Sức mạnh của tình yêu có ảnh hưởng rất lớn, Minh Vương cũng cười tò mò, hỏi như muốn bị tẩn: “Bạn trai của em chồng, chị dâu như anh chiếu cố thế nào?”
Hỏi xong liền bị đạp. Tấn Tài nói: “Xuân Trường cũng là người có em gái đấy, trước khi hỏi em có thể thử đổi vị trí suy nghĩ.”
Minh Vương suy nghĩ, nếu như bạn trai của Xuân An làm việc dưới trướng của cậu, cậu nhất định sẽ đối xử như em trai ruột, cho dù hơi thiếu năng lực, cũng phải để sau khi tình cảm của em gái và đối phương ổn định rồi hẵng xử lý tiếp. Cậu hiểu ý Tấn Tài, mà không nhịn được bao che: “Nhưng mà không thể so sánh được, Xuân An cực kỳ đáng yêu luôn đó có hiểu không?”
Trong lúc hai người bọn họ trò chuyện, Văn Thanh tới tới lui lui đi ê hết cả chân, lắc lư lại đây, ngồi xổm xuống: “Hết sức rồi, vốn là giảm béo nên đói bụng quá.”
Minh Vương nói: “Vậy nghỉ ngơi một chút đi.”
Văn Thanh nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Tấn Tài gặp nhiều người nổi tiếng rồi, trong đó không thiếu con nhà giàu không chịu tiến bộ, nói thầm: “Không có sức làm việc, nhưng có sức đi chơi.”
Văn Thanh bật dậy: “Tôi có việc thật, không hầu hạ nữa!”
Thân ảnh cao to như vậy, mà loảng xoảng loảng xoảng đi ra ngoài, Tấn Tài giận không chỗ phát tiết, làm bằng thủy tinh à, nói thế mà cũng dỗi.
Minh Vương nhớ tới hôm mùng hai Văn Thanh có đề cập tới, hôm nay quả thật có việc, tối hôm qua nói chuyện với Xuân Trường mới biết, mùng bốn hàng năm Văn Thanh đều đi tảo mộ mẹ.
Tấn Tài sau khi nghe xong hơi giật mình, thảo nào mặc một cây đen thùi, hơn nữa động chút là nổ, nhưng chuyện này y có thể đồng cảm.
Hết bận ở trung tâm triển lãm, cả hai về H&Q, mới mùng bốn, những bộ phận khác còn đang nghỉ phép, chỉ có toàn bộ nhân viên của bộ phận thiết kế trở về vị trí cũ. Cả hai vừa lộ diện, Thanh Nhã xông lên, ánh mắt kia tha thiết lóng lánh, muốn nói lại thôi, không khác gì lúc cậu ngây người nhìn Xuân Trường.
“Cậu đừng có mà thích anh đấy.” Minh Vương đi vào văn phòng.
Thanh Nhã nịnh hót: “Ai mà không thích tổng giám đốc chứ.” Đưa một phần văn kiện, giống như không kịp đợi: “Anh xem thử đi, không có vấn đề gì thì ký tên!”
Minh Vương nhận lấy mở ra, là giấy tờ nhận việc cùng với giấy kiểm tra sức khỏe của Thanh Nhã, cái tên này cả ngày toàn nghĩ đến chuyện chuyển chính thức, cậu vừa đọc vừa nói: “Phòng nhân sự mùng tám mới đi làm, hôm nay cậu chưa chuyển chính thức được đâu.”
Thanh Nhã kích động nói: “Phòng nhân sự đi làm ạ! Nhà thiết kế tổ trang sức mời hôm nay đến, cho nên phòng nhân sự tới từ sớm rồi.”
Minh Vương cười cười, không hổ là bạn trai giám đốc, còn không có kỳ thử việc. Lúc này Tấn Tài đẩy cửa tiến vào, hiển nhiên cũng đã nghe nói, nói với Thanh Nhã: “Nhã đến phòng nhân sự thông báo giúp anh, nhà thiết kế mới vẫn phải thử việc theo quy trình, chưa thể chính thức nhận việc.”
Minh Vương ký tên, đưa văn kiện cho Thanh Nhã: “Đi đi.”
Sau kỳ nghỉ luôn có cảm giác lười biếng, đầu tháng ba phải làm trình bày sản phẩm thu đông, Tấn Tài về văn phòng làm việc, Minh Vương tiếp tục lo chuyện show thời trang, sang chỗ làm việc của tổ trưởng tổ vật liệu bàn bạc.
“Đồ nam nữ phân chia ra, yêu cầu thẩm mỹ unisex thì khác.” Minh Vương nằm ở trên bàn tổ trưởng, vùi đầu thảo luận, quyển vải mẫu lật đến nỗi quăn góc.
Sau đó thợ cắt gia nhập, cùng nhau nghiên cứu về hình dáng và vật liệu quần áo, bọn họ làm thành một cái vòng. Không lâu sau, có người đứng gần cửa chào hỏi, có vẻ như là Anh Thư đến.
Minh Vương không chú ý, còn đang nói chuyện cùng tổ tưởng.
Trên mặt Anh Thư mang theo ý vui, cảm giác như thẹn thùng, vỗ vỗ tay triệu tập tất cả ánh mắt, nói: “Bộ phận thiết kế sắp thành lập tổ thiết kế trang sức, người bên cạnh tôi là nhà thiết kế trang sức mới gia nhập công ty chúng ta.”
Đang nói, Tấn Tài nghe tiếng từ văn phòng đi ra, Anh Thư nghênh đón: “Anh Tài, năm mới vui vẻ.” Cô nắm lấy cánh tay Tấn Tài nửa làm nũng nửa oán trách, nhỏ giọng nói: “Đây là bạn em, miễn thời gian thử việc có được không?”
Tấn Tài dịu dàng trả lời: “Chính bởi vì người ta là bạn của em, như vậy người khác sẽ không dị nghị em.” Y không đợi cô cãi lại, tiến lên một bước: “Giới thiệu một chút cho các đồng nghiệp đi.”
Tất cả mọi người nhìn lại, Anh Thư tạm thời coi như thôi, nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng Minh Vương, cô hỏi: “Anh Vương không tới sao?”
Đằng sau bàn làm việc, cậu lúc này mới đặt công việc trong tay xuống, đứng lên, ngón tay kẹp bút từ trong đám người đi ra.
“Tổng giám đốc, tuy rằng anh từ chối chức vụ tổ trang sức, nhưng dù sao cũng thuộc về bộ phận thiết kế, mong anh chỉ bảo nhiều hơn.” Cô nói lời hay, tránh ra một bước, lộ ra nhà thiết kế đang chờ đợi giới thiệu sau lưng.
Người kia mặc một thân tây trang đen, không đeo cà vạt, cổ áo cởi hai nút, trên cổ đeo một cái mặt dây chuyền kim loại, rất ngầu.
Một tiếng vô cùng nhẹ nhàng, bút trong tay Minh Vương rơi mất, sự chú ý của mọi người đều đặt trên người nhà thiết kế, không ai phát hiện.
“Xin chào mọi người, tôi là John Nguyễn.”
Tự giới thiệu mình, John bước gần một bước, đưa tay phải ra với Minh Vương: “Minh Vương, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Mọi người hơi kinh ngạc, Tấn Tài hỏi: “Hai người quen nhau?”
Cậu ta nói: “Chúng tôi từng làm bạn học một năm, ở Los Angeles.” Hắn không nhanh không chậm mà trả lời, ánh mắt trở lại trên người Minh Vương, vẫn luôn đưa tay.
“Nhưng mà đã nhiều năm không gặp, không phải quên tôi rồi chứ?”
Minh Vương đưa mắt giật giật khóe miệng: “Sao có thể chứ.” Vẫn không bắt tay, khom lưng nhặt bút lên, thái độ rất ngạo mạn.
Anh Thư tiến lên kéo cậu ta lại, hạ xuống cánh tay kia, thay bạn trai giải vây: “Đây là anh Tài, đối tác của anh trai em.”
Vừa định giới thiệu, Minh Vương lui lại hai bước, dứt khoát rời khỏi đám người, Thanh Nhã đứng trong góc nhìn thấy cậu, hí hửng nói: “Tổng giám đốc, em cuối cùng cũng chuyển chính thức rồi, buổi trưa mời anh ăn cơm nhé?”
“Được.” Minh Vương cười nói: “Cố gắng làm việc.”
Minh Vương tiến vào văn phòng, khoá cửa, đi về bàn làm việc vài bước cởi áo khoác, tiện tay khoát lên trên ghế dựa.
Áo sơ mi dán vào lưng, đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.
__________________
Tới rồi!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro