89

John chỉ mới đến, buổi trưa mời cả bộ phận thiết kế đi ăn cơm. Tấn Tài có hẹn, nên không thể đi ăn cùng đồng nghiệp mới.

Minh Vương cũng không đi, qua loa lấy đại một cái cớ, đợi sau khi mọi người đi hết một mình cậu ở trong phòng làm việc. Cậu đính cườm cho một cái váy, thuần thủ công, làm chăm chú không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Thanh Nhã mang theo mấy cái túi to tiến vào: “Anh ơi, ăn cơm trước đi.”

Minh Vương không ngẩng đầu: “Sao không đi liên hoan?”

“Anh không đi em cũng không đi.” Thanh Nhã ngồi bên cạnh, lấy ra hộp đồ ăn: “Đã nói là em mời rồi mà, đến đây đi.”

Minh Vương cười hừ một tiếng. Cậu hớt một nắm hạt cườm thêu lên, tính số lượng, nhìn lâu có chút hoa mắt.

Thanh Nhã thở dài nói: “Cái váy này tốn thời gian và công sức thật, không phải thợ may, quả thực là cừ.”

Y và Minh Vương làm việc chung một thời gian, vẫn thường quan sát đối phương, từ nhan sắc, tư thái đến tác phong làm việc đều rất để ý. Trước kia phát hiện hiệu suất công việc của Minh Vương cực cao, mà show thời trang lần này thời gian eo hẹp nhiệm vụ thì nặng nề.

Đính xong một viên cườm cuối cùng, Minh Vương rẽ mũi kim kéo ra một bông hoa, cậu nói: “Lúc trước anh ở Luân Đôn dự thi đã từng chuẩn bị rồi, kiểu cổ điển là một trong những lựa chọn, có cơ sở lần đó, cho nên lần này mới kịp.”

Thanh Nhã hỏi: “Tại sao lúc đó không chọn trang nhã?”

“Lúc đó anh chuẩn bị còn chưa đủ.” Minh Vương xếp gọn váy.

Thanh Nhã nghiêm túc, đưa đũa cho cậu: “Tổng giám đốc, anh chỉ dạy em thêm nhé, dạy dỗ học trò thì thầy cũng được thơm lây, đúng không?”

Minh Vương cười cười, không muốn ăn lắm, dùng đầu đũa nhẹ nhàng khều khều hạt cơm, bỗng nhiên, cậu nói: “Tuy rằng cậu còn yếu, nhưng rất bền bỉ cũng có tiềm lực, quan trọng nhất là tính cách và nhân phẩm cũng rất tốt.”

Thanh Nhã cười lộ ra một hàng răng trắng: “Có nhiều người khen em như vậy lắm!”

Minh Vương không giội nước lạnh, trái lại thuận theo Thanh Nhã: “Cho nên không chỉ có anh phát hiện ra ưu điểm của cậu, cậu làm việc cho tốt, những người khác cũng sẽ tán thưởng năng lực của cậu.”

“Dạ, em biết rồi.” Thanh Nhã cảm nhận được cái gì đó: “Anh nói những người khác, chỉ ai?”

Minh Vương đáp: “Từ khi vào công ty cậu liền đi theo anh, thân với anh nhất, nhưng sau này phải giúp anh Tài làm việc nhiều hơn, đặt ý kiến của anh ấy lên đầu, hiểu không?”

Thanh Nhã như hiểu mà cũng không hiểu, gật đầu, nhưng lại mù mờ không hiểu tại sao đối phương lại đột nhiên nói những điều này.

Buổi chiều, Minh Vương thì vẫn luôn chờ ở văn phòng, không hề đi ra ngoài, tinh thần cao độ tập trung làm việc suốt mấy tiếng liền. Sau đó nhân viên kiểm định chất lượng đến báo cáo, giày thiết kế cho show thời trang đã hoàn thành chế tác, thành phẩm hợp lệ. Cậu thở dài một hơi, tiến hành hạng mục tiếp theo, cùng tổ trang điểm hẹn ngày gặp mặt.

Cách giờ tan làm còn lại năm phút, Minh Vương cầm điện thoại lên giết thời gian, mở ra vòng bạn bè, tin đầu tiên là mẹ đăng ảnh chụp hai vợ chồng. Cậu nhấn like, lướt xuống dưới, nhìn thấy Xuân Trường đăng ảnh từ buổi trưa, bức ảnh là anh đang cưỡi ngựa.

Minh Vương trở về danh sách trò chuyện, gửi tin nhắn cho anh: “Có online không?”

“Em thấy có nhạt nhẽo không.” Xuân Trường trả lời ngay lập tức: “Có gì nói đi.”

Minh Vương hỏi: “Buổi chiều anh đi cưỡi ngựa hả?”

Anh đáp: “Chỉ cưỡi một lúc, Hoàng Minh có hẹn với Xuân An, cái con nhóc chết tiệt đó cứ gào thét làm anh đau hết cả đầu.”

“Ha ha.” Minh Vương đáp.

Xuân Trường hỏi: “Hôm nay đi làm à?”

“Ừm.” Minh Vương vốn đang cười, chậm rãi mím môi lại, sau khi gửi xong chữ này lại không biết nói thêm gì.

Anh rất nhanh liền gửi: “Cưỡi ngựa mệt quá, buổi tối anh lười nấu cơm.”

Minh Vương đọc hiểu, ý cười dần khôi phục: “Tan làm em mua đồ ăn xong đến tìm anh, anh muốn ăn cái gì?”

Hàn huyên qua lại một chuỗi dài, Xuân Trường rất biết giả trang làm sói, trả lời: “Không cần, đi mua cùng đi.”

Không đợi đối phương trả lời, nhẹ nhàng bỏ xuống một câu: “Đang ở dưới công ty em đây, đón em tan làm.”

Minh Vương lúc này đâu còn ngồi được nữa, đang trải qua giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, chia tay, quay lại, mà tim vẫn rung động trước bất ngờ nho nhỏ này. Vừa vặn đến giờ tan làm, cậu dọn đồ vội vã đứng dậy, là người đầu tiên xông tới thang máy.

Công ty H&Q rất đẹp, đại sảnh lầu một đặt rất nhiều ô vuông, trang hoàng thành một phòng trưng bày tranh, trên tường trưng các thiết kế đại diện mỗi quý.

Xuân Trường khoanh tay đi tham quan, có một cái áo khoác nhìn rất quen mắt, có vẻ như mẹ anh từng mặc… Vừa xoay người, thấy người yêu nhỏ từ trong thang máy chạy ra.

Anh đứng nguyên một chỗ, lúc chỉ còn vài bước, nhẹ nhàng mở miệng: “Đường đường là một tổng giám đốc mà nóng ruột như vậy, còn thể thống gì nữa.”

Minh Vương đến chỗ anh liền dừng lại, thở gấp, con ngươi sáng lấp lánh: “Dù em có làm chủ tịch, nhìn thấy anh cũng sẽ nhào tới.”

Xuân Trường được dỗ dành đến nỗi không tìm được phương hướng, cố gắng nhẫn nhịn, đáy mắt không hiểu sao xót muốn trào lệ ra ngoài, trước mặt bảo vệ và đồng nghiệp, không thể làm những chuyện không biết xấu hổ, liền vươn tay giành lấy cặp táp của người kia.

Đang định đi, đằng sau có người gọi Minh Vương một tiếng.

Cậu dường như không nghe thấy, đẩy cánh tay snh: “Đi thôi, xe đậu ở đâu?”

Anh nhắc nhở: “Có đồng nghiệp gọi em kìa.”

Bước chân sau lưng tới gần, Minh Vương đành phải xoay người, nhìn thấy John đang chân thành đi về phía cậu. Trên cánh tay cậu vắt áo khoác, tay ở phía dưới nắm thành quả đấm, khách khí thậm chí còn dửng dưng hỏi: “Gọi tôi à?”

“Buổi tối có rảnh không?” John nói: “Buổi trưa liên hoan cậu không đi, tôi muốn mời riêng cậu.”

Minh Vương nói: “Không cần khách sáo như thế.”

John lại hỏi: “Chú với dì đều khỏe cả chứ?”

“Khỏe.” Minh Vương đáp: “Tôi có việc, đi trước.”

John nhìn về phía Xuân Trường bên cạnh, đánh giá: “Bạn cậu à?”

Hắn chủ động chào hỏi: “Xin chào, tôi là đồng nghiệp mới kiêm bạn học cũ của Minh Vương, John Nguyễn.”

Anh gật đầu: “Xin chào.”

Anh như vậy, giống như không thể tùy tiện tiết lộ họ tên. Không nghĩ tới John cười rộ lên, giống như đã biết anh: “Là bạn học cấp ba của Minh Vương đúng không? Trước đây thường nghe cậu ấy nhắc đến anh, hân hạnh được gặp.”

Xuân Trường lúc này mới chú ý tới lời của đối phương: “Hai người là… bạn học cũ?”

“Đúng, ở Mỹ cùng học thiết kế trang sức, hai chúng tôi là bạn học.” John nói: “Còn là bạn cùng phòng nữa, khi đó lớp học chỉ có hai chúng tôi là đồng hương, ngày nào cũng ở cùng nhau.”

Minh Vương cười nhàn nhạt: “Uổng công cậu còn nhớ, tôi đã quên mất rồi.”

Cậu lùi về sau một bước, làm ra tư thế phải đi, đồng thời thoáng nhìn dáng người uyển chuyển của Anh Thư cách đó không xa, giống như nói giỡn: “Nhanh chóng về với bạn gái cậu đi, chúng tôi cũng phải đi rồi.”

Rời khỏi công ty, Xuân Trường chạy hết cả con đường, không hề lên tiếng, ngón tay trỏ như có như không gõ lên vô lăng. Bạn học, bạn cùng phòng, cả ngày đều ở cùng nhau, mấy cái từ này cứ xoay quanh trong đầu, có chút hỗn loạn.

Người kia hỏi về bố mẹ , chứng tỏ khi đó đã gặp phụ huynh rồi, đã tới nhà rồi sao?

Minh Vương ngồi ghế phó lái, cảnh ngoài cửa sổ vùn vụt, cậu nhìn ngắm, cả người rất thả lỏng, mãi lâu sau mới phát giác bên trong buồng xe quá yên tĩnh. “Có nhạc không anh?” Cậu phá vỡ bầu không khí ảm đạm.

Anh giơ tay nhấn nút, tiếng ca bay ra, là một giọng nam, tiếng đệm nhạc xen lẫn một giọng nữ, vẫn còn hát, nhưng lúc này bầu không khí càng vắng lặng.

Minh Vương vươn tay nhấn tắt: “Mới vừa quay lại đã nghe nhạc buồn, không tốt lắm đâu.”

Anh nhịn một lúc lâu, buông lỏng thần kinh: “Vậy em muốn nghe cái gì? Anh hát cho em nghe.”

“Ai thèm nghe anh hát.” Cậu nhỏ nắm lấy dây an toàn cười khúc khích: “Buổi tối đến nhà em có được không? Lỡ như bố mẹ em gọi video cho em, tốt xấu gì em cũng không chạy loạn.”

Anh nói: “Bố mẹ mới vừa đi em đã dẫn bạn trai về nhà, em có biết xấu hổ không vậy?”

Minh Vương lầm bầm: “Vì bố mẹ không đi thì đâu cách nào dẫn về đâu, em ngủ không được mà.”

Xuân Trường bị ghẹo cho chẳng còn cách nào, khuỷu tay trái tựa lên cửa xe, bàn tay che khuất nửa mặt, cứ huênh hoang như vậy mà lái đi. Mua xong đồ ăn về đến nhà, Minh Vương thì nấu cơm nấu canh, Xuân Trường tiếp tục chơi game lần trước, cùng thắp sáng một ngọn đèn trong đêm tối.

Ban đêm chen ở trên ghế sô pha xem ti vi, Xuân Trường nằm nghiêng, gối lên đùi bạn trai nhỏ, nhớ lại nói: “Trong ấn tượng của anh, hai chúng ta hình như là lần đầu tiên cùng xem ti vi.”

“… Thật luôn đó.” Minh Vương cúi đầu: “Chúng ta trước đây đều giảng đề, làm bài tập.” Nắm mái tóc ngắn kia kéo một cái: “Làm xong còn lấy sách tham khảo ra làm, học học học, chỉ biết học.”

Anh chất vấn: “Em đi học chẳng lẽ không làm bài tập?” Nằm ngang về phía sau, ngẩng đầu nhìn Minh Vương: “Lúc học cùng em là còn nhẹ nhàng, lúc học với Tuấn Anh ở Cambridge mỗi ngày đều sống như đi thi, chẳng lẽ lúc em đi du học không học bài à?”

Minh Vương nói: “Học chứ, em còn vẽ nữa.”

Anh ngay sau đó liền hỏi: “Hôm nay gặp phải người bạn học kia, em với cậu ta ai thành tích tốt hơn?”

Từ khi rời khỏi công ty đón em nhịn đến bây giờ, rốt cuộc cũng phải đề cập, Minh Vương rũ mi mắt, sóng lớn không sợ mà đáp: “Nhiều môn học lắm, em không nhớ rõ.”

Trọng điểm của Xuân Trường căn bản không liên quan gì đến thành tích, hỏi tới: “Em và cậu ta thực sự là bạn cùng phòng?”

Minh Vương đáp: “Ừm.”

Anh đột nhiên ngồi dậy: “Cả ngày đều ở cùng nhau?”

“Cùng nhau cái đầu nó, sau đó em học thiết kế thời trang mà.” Minh Vương đứng dậy muốn chạy: “Em ghét nó lắm, nó mấy ngày không rửa chân, ai thèm làm bạn cùng phòng với nó.”

Anh túm cậu lại, bắt Minh Vương ngồi trên đùi: “Em chạy cái gì? Chột dạ à?”

“Em hư thận đấy.” Minh Vương hất mặt qua một bên.

“Cậu ta từng đến nhà em, gặp bố mẹ em rồi?” Xuân Trường hỏi.

“Gặp rồi.. “

Âm cuối còn không chưa dừng, Xuân Trường xoay mặt người yêu lại: “Nhìn mặt anh mà trả lời, em và cậu ta, không có gì chứ?”

Cậu nhỏ trừng hai mắt: “Không có!”

Anh dùng đôi mắt thẩm tra mà nhìn cậu, trầm thấp răn dạy: “Em trừng cái gì? Lúc trước gạt anh thay lòng, anh hoài nghi em không thay lòng, vất vả lắm mới thừa nhận, anh tin, hôm nay lại mọc ra một tên bạn học cũ.”

Minh Vương giơ tay víu vai anh: “Ai biết cậu ta sẽ tới đâu… Còn là người có bạn gái…” Cậu quên mất cái này, lập tức nói: “Cậu ta là trai thẳng, có bạn gái rồi.”

Anh rốt cuộc hài lòng, vòng qua eo cậu, ôm lên lầu, lên từng bậc, Minh Vương ôm chặt lấy anh, cái trán dụi dụi bên tóc mai anh.

“Xin lỗi.” Minh Vương nhẹ giọng nói.

Anh biết, em xin lỗi vì vẫn giấu chuyện xưa, anh không hỏi tiếp nữa, trên tay liền tăng thêm lực đạo, cũng tránh đáp lại: “Hôm nay cưỡi ngựa rất mệt, xoa bóp cho anh nhé?”

Đi vào phòng ngủ, căn phòng bố mẹ từng ở rất sạch sẽ, Monchhichi đặt ở ở giữa hai cái gối. Xuân Trường nằm úp sấp, Minh Vương thì ngồi ở trên lưng anh, bóp vai đấm lưng cho anh.

“Thoải mái không quý khách?”

“Thoải mái.” Anh nhớ tới cái gì: “Bài hát của Văn Thanh anh gửi em, em nghe chưa?”

Minh Vương nói: “Nghe rồi.” Cậu đánh giá thật uyển chuyển: “Cảm giác âm sắc không giống cậu ấy lắm… Nghe cứ kì kì.”

Anb cười nói: “Đâu chỉ âm sắc, mà chỗ nào cũng nát.” Anh đột nhiên vươn mình, đẩy ngã người kia xuống ôm lấy cậu.

“Năm ấy nó tìm anh, lúc chúng ta đi chơi, nó viết trên đường về.”

Minh Vương nằm úp sấp trong lồng ngực kia: “Thảo nào gọi là Không thể tha thứ.”

“Bài hát này không truyền ra ngoài, đặc biệt là không thể để cho Tấn Tài nghe thấy.” Anh nói:  “Nó nói, lúc trước nó sáng tác dựa trên góc nhìn của anh ấy, em và anh là một đôi, Tấn Tài dùng thân phận bạn bè thầm mến em, tình yêu của ba tên gay…”

Anh nói: “Khi đó nó còn cảnh cáo anh ấy, là em và anh ấy chỉ có thể là bạn, bây giờ người yêu của người ta là diễn viên kiêm người mẫu ảnh, mỗi lần nhìn thấy đối phương là khó chịu.”

Minh Vương cười đến hoảng loạn, anh nói cái gì cậu cũng đều thích nghe, trước kia là giảng toán học vật lý, bây giờ kể chuyện của bạn thân, nghe xong Văn Thanh còn chưa đủ, cậu tò mò nói: “Kể về Tuấn Anh đi, anh và cậu ấy ai thành tích tốt hơn?”

“Không kém nhau bao nhiêu.” Anh yên lặng dát vàng cho mình: “Nhưng con người nó không thể so với anh được, nó khôn khéo tàn nhẫn, kéo theo anh làm dân công tài chính, đến nay còn không chịu giải thoát cho anh.”

Minh Vương nghe thấy rất thú vị, nhích người lên hôn anh một cái: “Không ai có thể so với anh, em đi khắp ba nước Mỹ Trung và Anh, mà không thấy người đàn ông nào tốt hơn anh.”

Xuân Trường nhận lấy viên đạn bọc đường này, anh mơ hồ nhớ tới, lần trước xem vòng bạn bè của Minh Vương, không có một tấm ảnh nào cùng bạn bè và đồng nghiệp.

“Em thì sao?” Anh hỏi: “Mấy năm này ở bên ngoài, có chuyện gì khó quên với bạn bè không?”

Minh Vương xoay mặt đi, nằm lên gối áp vào lồng ngực Xuân Trường, cậu không nhìn anh, trả lời: “Em muốn nghe anh kể.”

Khép chặt đôi mắt, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của Xuân Trường, Minh Vương giống như được ngâm trong nước nóng, lỗ chân lông nở ra, tay chân ấm áp.

Nằm cùng một cái gối mà ngủ.

Đêm đen, vừa dài vừa yên tĩnh.

Bụng anh hơi phập phồng, hô hấp rất vững vàng, cánh tay ôm người yêu trong lòng dần dần chìm trong giấc ngủ. Ba giờ sáng, Minh Vương mở hai mắt ra, yên lặng rời khỏi giường, rón rén sang phòng bên làm việc.

Cậu vặn ra đèn bàn, gục ở trên bàn, hai cánh tay chồng nửa khuôn mặt, năm phút, mười phút, một tiếng, hai tiếng, cậu trừng trừng nhìn không khí, giây phút tích tắc trôi qua.

Minh Vương hoàn toàn không ngủ, ngủ không được.

Bình tĩnh sau khi bị gọi lại ở sảnh công ty, thoải mái giương lên khóe miệng trong buồng xe, tự tin ứng đối trước lời chất vấn của anh… Cậu sức cùng lực kiệt.

Trời dần dần sáng, hai mắt long lanh đỏ lừ, giống như đã trôi qua rất nhiều buổi tối rồi.

Đồng hồ báo thức vang lên, Xuân Trường tỉnh lại bên người trống không, anh không có thói quen bám giường, lim dim rời giường xuống lầu. Bên cạnh bàn ăn, tạp dề Minh Vương vẫn chưa tháo xuống, bưng một đĩa trứng mới vừa rán xong: “Dậy rồi à, anh uống cà phê hay là sữa đậu nành?”

Anh nói: “Cho anh cà phê. Mấy giờ em dậy?”

“Trước anh nửa tiếng.” Minh Vương cười khanh khách: “Ngủ ngon không?”

Anh nói: “Rất ngon.”

Anh ngáp một cái đi đánh răng rửa mặt, lúc đi qua phòng làm việc liếc mắt một cái. Anh chưa nói, tối hôm qua trước khi ngủ có lẽ nói quá nhiều, nửa đêm khát nước tỉnh dậy, cũng là đúng ba giờ khi người yêu anh vừa dậy bước ra khỏi phòng.








______________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro