91

Minh Vương so với trong tưởng tượng của Xuân Trường còn kiên định mạnh mẽ hơn nhiều.

Rời khỏi công ty, cậu không trở về nhà, đúng hẹn đi gặp mặt chuyên gia trang điểm. Địa điểm là một nhà hàng không ồn ào, rất ít người, bọn họ đến sớm, còn kịp ăn bữa cơm.

Tâm trạng Xuân Trường không tốt, chỉ ăn một ít salad, Minh Vương lại như là cực kỳ đói bụng, ăn đến nỗi môi mỏng nhuộm một lớp dầu, động vào khóe môi, vừa ăn vừa đau đến nhíu mày.

Anh rót nước: “Coi chừng nghẹn, sao em ăn gấp thế.”

“Em đói bụng mà.”

Xuân Trường nhớ lại, nói: “Trước đây ăn cơm không đàng hoàng, gắp mấy cái là xong bữa.” Không khỏi có chút bồn chồn: “Bây giờ sao lần nào cũng ăn như chết đói thế này?”

Cậu dừng đũa: “Anh nhìn em ăn làm gì…” Cậu lướt qua miệng bát nhìn đối phương, nói: “Em là đang đói bụng.”

Anh nói: “May mà em đánh người ta.” Nếu như người cầm kim là đối phương, anh không dám tiếp tục nghĩ nữa: “Trần Minh Vương, sau này đừng đánh nhau nữa có được không?”

Cậu nhỏ gật đầu như giã tỏi, cậu biết anh đau lòng cho cậu, lo lắng cho cậu.

Ăn xong bữa cơm, chuyên gia trang điểm đến, tên là Quang Đông, ngày hôm qua mới vừa bay trở về nước. Mặt Minh Vương có vết thương, lúc chào hỏi cười không nổi, vô cùng lúng túng và ngượng ngùng.

Sau khi hàn huyên vài câu hai người nhanh chóng tiến vào đề tài chính, thông tin cơ sở đã trao đổi rồi, Minh Vương cầm tablet cho đối phương xem thiết kế địa điểm, giải thích sắp xếp của ánh đèn. Quang Đông tò mò hỏi: “Đúng rồi, show này tên là gì?”

Cậu trả lời: “Họa hoằn.”

Anh ngồi ở bên cạnh lật tạp chí, nghe vậy dừng một chút, cảm thấy rất lạ. Quang Đông cũng rất thích, chờ sau khi trao đổi hết thông tin, Quang Đông đưa ra ý kiến trang điểm để thảo luận với Minh Vương.

Xuân Trường bàng thính, từ hình dung có thể nghe hiểu, thuật ngữ nghe không hiểu, nêu ví dụ về một cái show nào đó, show thời trang tái chế sinh thái nào đó.

Phong cách đã quyết định xong, Minh Vương mở ra một tờ danh sách tỉ mỉ: “Đây là số người mẫu trong show thời trang, anh quyết định tổng số thợ trang điểm rồi gửi cho trợ lý của em, sau đợt diễn tập thì hạn trễ nhất là ngày mốt, được không?”

“Không thành vấn đề.” Quang Đông nói: “Diễn tập xong, chúng ta trực tiếp hẹn thử trang phục?”

Minh Vương tính toán: “Quần áo và giày về cơ bản đã xong rồi, ngày đầu người mẫu thử quần áo em sẽ liên hệ anh.” Cậu khẽ nhếch miệng, có một chút trầm tư: “Đợi sau khi phụ kiện trang sức hoàn thành, là trọn vẹn.”

Ánh mắt Xuân Trường từ lâu đã rời khỏi trang tạp chí, ở bên cạnh đánh giá Minh Vương, đã từng là một đứa nhóc vậy mà đã trưởng thành rồi, thành thục với ngành nghề, làm việc chuyên tâm, dù cho một đêm không ngủ, dù không kìm chế được nỗi lòng và chịu một cú đấm, vẫn có thể cẩn thận xử lý công việc ổn thỏa.

Điện thoại rung lên, anh đứng dậy đi nhận điện thoại, đứng ở cửa sổ sát đất bên vườn hoa nhỏ: “Alo, mẹ?”

Mẹ anh nói: “Ông ngoại con muốn gặp thằng bé, trước ông có đề cập với con rồi đó.”

Xuân Trường nhạy bén hỏi: “Vậy tại sao mẹ lại gọi điện thoại?”

“Mẹ cũng đi cùng, không được sao?” Bà nói: “Gần đây có thời gian không, con sắp xếp đi.”

Xuân Trường nói: “Qua một thời gian nữa đi, gần đây em ấy đang chuẩn bị show thời trang.”

Xoay người cách cửa sổ nhìn, vị chuyên gia trang điểm kia đã nói xong đi rồi, người anh yêu mặt đầy mệt mỏi mà ngồi ở trên ghế sô pha, nâng ly nước, không biết đang suy nghĩ gì.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, thấy anh đứng yên như một vị thần ấm áp. Cậu ngóng nhìn một lúc, trong lòng cũng nóng, không kìm lòng được đưa tay ra.

Anh nắm chặt, ngồi xuống: “Bàn xong rồi à?”

“Ừm.” Minh Vương chủ động nói: “Trong nhà hay công ty có chuyện thì anh đi đi, em không sao đâu, bảo đảm không bao giờ gây chuyện nữa.”

Anh không sợ cậu gây phiền toái: “Bảo đảm cái khác đi, bây giờ em phải về nhà ngủ một giấc cho khỏe đã.”

Minh Vương lộ vẻ khó xử, chuyện trang sức chưa xác định, trong thời gian ngắn không tìm được người giúp đỡ, cậu chỉ có thể vượt khó tiến lên một mình ứng đối…

Cậu chống đỡ cười trừ: “Ngủ một giấc, sau đó dành thời gian vẽ phác thảo.”

Anh bất đắc dĩ, cùng cậu trở về nhà, nửa đường, Tấn Tài gọi cho cậu dò hỏi vết thương, cũng nói cho cậu biết, John tạm thời xin nghỉ một tuần.

Buổi tối, Minh Vương nhốt mình trong phòng làm việc, giấy bút, thước đo, tất cả công cụ vẽ cần thiết đều đặt ở trước mặt, cậu nhìn chằm chằm tờ giấy trắng kia, cho đến khi tầm nhìn mơ hồ cũng vẫn chưa hạ bút.

Cậu lau mặt, tất cả đều là mồ hôi, vừa lạnh vừa mặn, một giọt từ thái dương chảy xuống, đột nhiên, có một giọt nóng ấm cũng rớt xuống, là nước mắt cậu bị bức ép.

Cậu dùng tay áo lau, cưỡng ép bản thân cầm bút lên, nhưng mà tay rất run, ngòi bút đâm trên giấy, choáng. Bỏ đi, cậu vò giấy thành một cục ném đi, lại vẽ, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm… Mỗi một lần thất bại cũng giống như là một cây kim đâm vào ngực, cơn đau khiến cậu nát bấy.

Anh gõ cửa tiến vào, ánh đèn sáng loáng, Minh Vương ngồi ở trên ghế bóng lưng đơn bạc, bên chân là một đống cục giấy.

Anh giả bộ không nhìn thấy, bưng ly sữa đi tới, nói: “Uống đi cho nóng.”

Minh Vương ném bút xuống ôm lấy anh, không để ý vết thương, dụi mặt vào eo anh. Anh nhìn thấy giấy trên bàn, mặt trên có mấy đường cong hỗn tạp, hiển nhiên là không còn giá trị nữa rồi.

Minh Vương có ý nghĩ, cố gắng tự mình thiết kế ra một bộ, nhưng mà cậu vẽ không ra, một nét cũng vẽ không ra.

Cậu không nói, dường như đã quen chịu đựng, nhưng anh đều hiểu, thứ cậu coi là ước mơ, thuở thiếu thời còn đạt giải thưởng, bây giờ lại không thể vẽ. Anh cố gắng ổn định tâm trạng người kia, không dám suy đoán người anh yêu thương đã chịu bao nhiêu đau khổ.

Đau khổ này có lẽ đã dài đến tám, chín năm.

Uống hết sữa, Minh Vương về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhân lúc anh đi tắm uống một viên thuốc ngủ. Cậu cực kỳ mệt mỏi, đợi hiệu quả của thuốc đè ép tâm tư, cuộn tròn ở bên giường thiếp đi.

Xuân Trường bước nhẹ đến bên giường, nhìn Minh Vương yên tĩnh một lúc, khom lưng hôn lên cái trán kia, sau đó cầm điện thoại lên đi tới ban công.

Mãi mới có người bắt máy, bên trong là giọng buồn ngủ của mẹ: “Đã trễ thế này, gọi mẹ có chuyện gì?”

Anh hỏi: “Mẹ, bình thường đồ trang sức mẹ đặt làm theo yêu cầu, là tìm nhà thiết kế phải không?”

“Đúng vậy.” Bà quen hai nhà thiết kế, quen biết rất nhiều năm, bà nghi ngờ nói: “Con hỏi cái này để làm gì?”

Anh nói: “Giúp con một việc đi.”

Chắc là nhờ uống thuốc, Minh Vương một đêm ngon giấc, khi tỉnh lại trời lờ mờ sáng, Xuân Trường nửa đè lên người cậu. Giật giật, cậu chậm rãi dịch từ trong chăn ra ngoài, lúc sắp thành công bị anh chặn lại.

“Anh dậy rồi à?” Cậu kinh ngạc nói.

“Chưa dậy.” Anh nhắm hai mắt nói mê sảng: “Ngủ thêm nữa đi.”

Một khi đã tỉnh, Minh Vương rất khó ngủ lại, huống hồ chuyện chưa giải quyết vẫn đang chờ cậu. Lúc này Xuân Trường mới mở giọng lười biếng, thừa nhận nói, nhờ mẹ anh giắt mối, liên lạc với hai nhà thiết kế trang sức, đại khái là có thể giúp được.

Dưới thân không có động tĩnh, anh mở mắt ra, nhìn người yêu vừa bất ngờ vừa vui mừng nhìn anh, anh ở trong ổ chăn siết chặt cái eo kia nắn nắn, hỏi: “Anh hẹn người ta cả đêm đấy, sáng nay mười giờ, có muốn gặp không?”

“Muốn! Muốn!” Cậu thấp giọng: “Ui… Đau miệng!”

Anh vừa đau lòng vừa buồn cười, chỉ nhìn phản ứng này còn chưa đủ, thêm mắm dặm muối mà nói: “Đây còn là lần đầu tiên anh nhờ vả mẹ, bà tinh ý lắm, đoán được anh nhờ vả là vì em.”

Chút mừng rỡ kia rút đi, Minh Vương sợ hãi nói: “Vậy dì có ghét em hơn không?”

“Nhất định là có rồi.” Anh nghiêm trang hướng dẫn: “Cho nên em phải thuận theo tâm ý của mẹ, nịnh bợ bà ấy, có hiểu không?”

Cậu hiểu mà như không hiểu: “Hôm diễn ra show thời trang dì có rảnh không? Em gửi thiệp mời, hàng VIP luôn, dì thích bộ quần áo nào em làm cho luôn.”

Anh sững sờ: “Ai nói nịnh bợ kiểu này… Sao em vật chất quá vậy?” Hướng dẫn không thành, cúi người nói thẳng mục đích: “Em phải đối xử tốt với con trai bà ấy một chút, hiểu không?”

Cái trán bị cọ, thân thể bị đè đến nỗi không có cách nào nhúc nhích, cậu không hiểu bày đặt giả ngu, cậu che nửa bên mặt: “Em sưng mặt sưng mũi, anh cũng không ngại xấu…”

Anh đề nghị: “Vậy em lật người, làm từ phía sau lưng.”

“…” Cậu không làm: “Anh chê em xấu thật hả? Làm từ chính diện! Làm đi!”

Cả hai cùng nhau lăn lộn, lúc kết thúc trời đã sáng, anh hôn nhẹ gương mặt ướt mồ hôi của em: “Hôm nay anh phải đi làm, em ngoan ngoãn chút đi, đừng để anh bận tâm nữa.”

Cậu yếu ớt nói: “Không phải mới vừa ‘bận’ đấy sao.”

Anh không thể chọc ghẹo gì nữa, hoàn toàn tin vào câu nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cậu đắc ý cười khúc khích, hôn trả: “Em có chừng mực, anh yên tâm đi.”

Xuân Trường đi làm. Cậu bò lên rửa mặt, dùng mỹ phẩm của mẹ che vết thương, mười giờ hẹn gặp mặt với nhà thiết kế trang sức, đối phương có danh tiếng tốt, bởi vì có lời của mẹ anh mới bằng lòng giúp việc này.

Ngoại trừ thiết kế, hai nhà thiết kế kia còn có thể cung cấp nhà xưởng vẫn luôn hợp tác, làm cậu bớt việc. Cậu giải quyết xong vấn đề vướng víu nhất, xế chiều đến trung tâm triển lãm kiểm tra bố trí, gặp được Thanh Nhã.

“Tổng giám đốc, anh cũng không nghỉ ngơi vài ngày à.”

“Anh đâu có yếu đuối như vậy.” Minh Vương ở trong sân kiểm tra chung quanh: “Đánh số mẫu quần áo chưa?”

Thanh Nhã nói: “Làm xong rồi, tối hôm qua em tăng ca làm.”

Cậu nói: “Vất vả rồi, hôm diễn ra show cậu và vài thiết kế phụ trách quản lý quần áo.”

Sân khấu chữ T biến thành sân khấu chữ U, chỗ ngồi hàng trước có thể tăng cường, cậu tùy tiện ngồi xuống, sắp xếp vị trí cho từng khách mời xong hết rồi. Còn lại một vài người, cậu giao cho Thanh Nhã: “Trở về đưa cho anh Tấn Tài, người nổi tiếng anh không rành lắm, mấy cái này để anh ấy sắp xếp đi.”

Thanh Nhã tò mò liếc mắt nhìn một cái, như y đã dự liệu được, vị trí tốt nhất hàng trước quả nhiên đề tên Lương Xuân Trường.

Sau đó, Minh Vương chạy đến nhà xưởng giám sát tiến trình phụ kiện trang sức, bố trí sân bãi, sắp xếp người mẫu thử quần áo thử trang điểm, chính thức diễn tập. Lúc ra cửa thì áo mũ chỉnh tề, bận đến nỗi mặt mày xám xịt mà về nhà.

Trong lúc cậu bận rộn, Tấn Tài và Anh Tú ở trên mạng tự mình tạo thế, tuyên truyền che ngợp bầu trời về show thời trang này, một số người nổi tiếng vào cổ vũ, từ lâu đã được chú ý.

Trung tuần tháng hai qua hết, show thời trang đếm ngược chưa tới ba ngày. Minh Vương xách một túi thẻ staff đến H&Q, từ sau khi đánh nhau vẫn chưa tới, vừa xuất hiện, các đồng nghiệp dồn dập vây lại.

Trưởng phòng nói: “Nhớ anh quá đi!”

“Thôi đi, hôm trước diễn tập anh còn mời cậu ăn cơm đấy.” Cậu mở túi ra: “Đây là thẻ thông hành của nhân viên của show thời trang, mọi người tìm thẻ của mình đi.”

Một đám người xoay loạn, Minh Vương giải thích: “Tổ tiếp đón là màu trắng, tổ hậu đài là màu xanh lam, tổ sân khấu là màu đen… Thanh Nhã, buổi chiều qua đó nhớ lấy hai hộp sơ cấp cứu.”

Mọi người la hét, bắt đầu thảo luận hôm đó mặc đồ gì, Minh Vương thì dần dần lui ra khỏi nhóm người, nhìn một tụ điểm đang cười nói đứng lặng chốc lát, quay người về phòng làm việc của mình.

Mặt bàn sạch sẽ không bụi, Thanh Nhã mỗi ngày đều dọn dẹp, cậu ngồi xuống sau bàn, lặng lẽ, vẫn không nhúc nhích mà đợi một lúc. Hồi sau, cậu nhẹ nhàng thở ra, mở máy vi tính đánh một bức thư.

Không lâu lắm, nhưng chỉnh sửa thay đổi rất nhiều lần, cuối cùng ấn xuống dấu chấm tròn, tiếng gõ cửa vang lên.

Cậu tắt máy tính: “Mời vào.”

Là Tấn Tài, sau khi đẩy cửa không kịp chờ đợi mà trông lại, tràn đầy thân thiết: “Khoảng thời gian này thế nào?” Y vòng qua bàn làm việc rộng lớn, đứng ở bên cạnh ghế Minh Vương.

“Rất tốt, show thời trang cũng thuận lợi.” Cậu ngẩng đầu: “Em lấy không ít nhân viên, anh chuẩn bị bộ sưu tập thu đông có ổn không? Mệt không?”

Tấn Tài cười: “Anh không sao.” Y nhìn kĩ gò má Minh Vương: “Vết thương khỏi là tốt rồi, hôm đó em làm anh sợ muốn chết.”

Minh Vương đẩy Tấn Tài dựa vào mép bàn, trước cậu có nói, sẽ cho đối phương một câu trả lời: “Em ra tay trước, quả thật làm trái với quy định công ty, show thời trang kết thúc có trừng phạt gì em sẽ chịu trách nhiệm.”

“Cái đó không quan trọng.” Tấn Tài nhìn theo cậu: “Giữa em và John… có tiện nói không?”

Cậu không né tránh, nhưng mím chặt môi cũng không hề trả lời, cậu đứng lên đi tới bên cửa sổ thông khí, trong gió lạnh, giọng phập phồng: “Em không thể nào cộng tác với cậu ta.”

Trong dự liệu, Tấn Tài không kinh sợ, nhưng bị làm khó.

“Đừng để cho cậu ta ở H&Q.” Minh Vương nói: “Cậu ta ở đây, không tốt cho công ty.”

Cửa phòng làm việc vang lên, mở ra, John cầm một xấp bản thiết kế đứng ở cửa. Tấn Tài chỉ lo lại tranh chấp, lập tức hỏi: “Cậu có chuyện gì?”

John không hoảng hốt không nóng nảy mà nói: “Ttôi đã thiết kế hai bộ trang sức cho bộ sưu tập thu đông, nghe nói anh ở đây, cho nên đem đến cho anh xem thử.”

Tấn Tài bước nhanh đi tới cửa, nhận lấy bản phác thảo thiết kế: “Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi.”

Minh Vương đưa mắt nhìn thẫn thờ trong gió nhẹ, Tấn Tài căng thẳng làm cậu áy náy, chuyện trước mắt đang bộn bề, cậu cũng muốn lấy hơi: “Tất cả chờ show thời trang kết thúc rồi nói sau đi.”

Anh cũng gật gật đầu: “Được rồi, em thả lỏng chút đi, dù thế nào anh vẫn sẽ tin tưởng em.”

Trung tâm triển lãm còn có diễn tập, cậu không đợi quá lâu, sắp xếp chút chuyện liền đi. Từ bộ phận thiết kế đi ra, đi đến chỗ thang máy, John ôm lấy túi kim chỉ đứng ở đó.

Minh Vương dừng chân lại: “Cậu còn muốn bị đánh à?”

John đưa tay ra: “Hôm đó cậu đánh rơi, trả lại cho cậu.”

Cậu đanh đá giành lấy, đi về phía trước, John ngăn cản cậu một bước, cậu nhíu chặt: “Cút ngay.”

“Đừng tiếp tục ăn nói linh tinh.” John nói, hắn ở ngoài cửa văn phòng nghe thấy được: “Cậu làm tôi không thể chờ nổi nữa, không sợ tôi phơi bày chuyện xưa sao? Cậu không sợ cậu sẽ không thể tiếp tục làm việc sao?”

Minh Vương không có vẻ sợ hãi chút nào, thậm chí có vẻ phóng khoáng: “Không cần phiền đến cậu, thư từ chức tôi đã viết xong rồi.”




____________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro