93

Trong phòng bệnh cao cấp, Minh Vương nằm ở trên giường bệnh, hoàng hôn chiếu vào, nhuộm túi nước biển thành màu vỏ quýt. Cậu đang ngủ say, mồ hôi lạnh từng giọt thấm trên trán, chảy ướt thái dương.

Trong lúc cấp cứu cậu có tỉnh một lần, mở hé mắt, thoáng qua liền khép chặt, cậu là do mệt nhọc quá độ thêm vào đột nhiên bị kích thích dẫn đến ngất xỉu, huyết áp và đường huyết đều rất thấp, kèm theo phản ứng sốc.

Bên giường, Xuân Trường nhìn chằm chằm gương mặt kia, tiều tụy, tái nhợt, giống như đụng nhẹ vào liền sẽ nát tan. Anh dùng khăn giấy lau mồ hôi cho em, lau thế nào cũng không hết, chỉ có tờ giấy khô ráo bị ướt nhăn nhúm. 

Cửa đẩy ra, Văn Thanh từ trung tâm triển lãm tới, vẫn chưa tháo trang sức, rón rén đi tới bên giường. Xuân Trường hỏi: “Show thời trang tình hình thế nào rồi?”

Văn Thanh trả lời: “Loạn cực kỳ.”

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, mọi người đều sợ liên luỵ lập tức rời đi, người mẫu vốn chờ cùng nhà thiết kế chào cám ơn, đều tụ ở phía hậu đài nghị luận, có vài nhà tài trợ của H&Q yêu cầu giải trừ hợp đồng tại chỗ, còn có đám phóng viên kia…

Văn Thanh nói: “Anh Tấn Tài nói hết bận sẽ tới ngay.”

Sau khi nghe xong, Xuân Trường đứng dậy: “Giúp tao trông em ấy, tao đi gọi điện thoại.”

Anh đi tới hành lang ngoài phòng bệnh, gọi cho người phụ trách quan hệ xã hội của JKP, dặn dò đối phương trao đổi với H&Q một chút, cùng nhau xử lý phiền phức.

Người phụ trách trả lời rằng mẹ của anh đã phân phó rồi.

Xuân Trường nhìn về phía phòng nghỉ đối diện, mẹ anh cầm điện thoại đi ra, nhìn anh, nói: “Mẹ đã liên lạc hết rồi, mau chóng làm nguội dư luận trên mạng, trước tiên giữ yên lặng, làm sáng tỏ hay là thừa nhận chờ thằng bé tỉnh rồi nói sau.”

Anh nói: “Đây không phải là thật sự.”

“Nếu như, mẹ nói là nếu như.” Mẹ anh rất bình tĩnh, rất khách quan, đã nghĩ kỹ bất kỳ khả năng nào: “Xuân Trường, chuyện này là thật, cho dù con có yêu nó cách mấy cũng phải chia tay với nó, nó không xứng.”

Xuân Trường cực kỳ bình tĩnh: “Không có kiểu nếu như đó.”

Bà nói hết lời: “Được, nếu thằng bé là bị đổ oan, không cần biết tiêu hao bao nhiêu nhân lực và tài sản, nhất định phải đòi lại công bằng cho nó.”

Anh nói: “Con biết rồi.”

Bà hỏi: “Thông báo cho ba mẹ thằng bé chưa?”

“Vẫn chưa.” Anh có hơi lo lắng, bố mẹ em ấy đang đi du lịch, còn dẫn theo một người già, đột nhiên báo cho bọn họ sợ vội vội vàng vàng ở trên đường xảy ra chuyện gì.

Mẹ anh nói: “Tin tức trên mạng sao mà giấu nổi, chắc sẽ nhanh chóng biết thôi.” Bà nói tiếp: “Đừng bao giờ nghĩ cha mẹ yếu đuối như thế, cho dù có già rồi, cũng có thể bảo vệ các con.”

Bà hiếm khi cúi đầu ủ rũ, lúc này lại than thở một tiếng, đặc sắc như vậy, một show thời trang trút xuống bao nhiêu là tâm huyết, ai có thể ngờ tới vào thời khắc cuối cùng nước chảy về biển đông. Nghĩ lại bà liền cười rộ lên, vỗ vai con trai: “Thử thách sớm muộn cũng phải vượt qua, rồi sẽ tốt lên thôi, ít nhất bây giờ con có thể ở bên cạnh người con yêu.”

Anh suy nghĩ một chút, nói: “Cảm ơn mẹ.”

Bà khép khép áo khoác anh lại, chuẩn bị đi, khôi phục thành dáng dấp giải quyết việc chung: “JKP là tập đoàn tài trợ, con phụ trách, nếu xử lý không tốt thì trở về công ty nhận xử lý kỷ luật.”

Trở về phòng bệnh, anh thay Văn Thanh, hai người không nói lời nào, không động đậy mà nhìn chằm chằm mặt Minh Vương, hồi lâu, Văn Thanh quay đầu ra, trước tiên không nén được giận mà mắng một tiếng: “Con mẹ nó!”

Anh móc ra chìa khóa nhà: “Được rồi, giúp tao về nhà lấy ít đồ, quần áo, khăn mặt, bàn chải đánh răng này nọ.”

Văn Thanh nhận lấy, không nói nhảm nhiều liền đi ra ngoài, đi một nửa dừng lại: “Chuyện trước mắt, mày cần giúp đỡ thì cứ gọi tao.” Hắn dừng một chút: “Tấn Tài mặc dù là bạn của Minh Vương, nhưng công ty kia đổ hết lên đầu anh ta, chắc sẽ không còn sức đâu.”

Anh nói: “Tao biết, cảm ơn mày.”

Hoàng hôn như lửa ngoài cửa sổ, người và xe nhỏ đến như một hạt cát, rồi nhìn thân thể trên giường bệnh, người nhỏ bé nhưng không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở.

Điện thoại không ngừng rung, người nhà anh luân phiên gọi tới, trong công ty, phó giám đốc và bộ phận quảng cáo cũng không yên tĩnh, còn có Hoàng Minh và Tuấn Anh sau khi nhìn thấy tin tức, thậm chí là Tiến Nam ở tận Thái Bình…

Trời đã tối, rút kim ra, anh nắm tay Minh Vương, chườm nóng làn da lạnh lẽo ấy. Bác sĩ nói, Minh Vương đã vào giấc ngủ rồi, cậu quá mệt mỏi, đồng thời cũng cảm thấy bài xích và sợ hãi đối với trạng thái tỉnh táo.

Tấn Tài đến thăm với vẻ mệt mỏi, từ sau show thời trang vẫn luôn gồng sức. Y nhào tới bên giường nhìn đứa em trai của mình ngủ, không dám cao giọng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”

Xuân Trường đưa một ly nước: “Đợi ba ngày nữa, em ấy cần phải tĩnh dưỡng.”

Tấn Tài do dự nói: “Đột nhiên ngất là bởi vì chuyện hôm nay… đúng không?” Y sợ Xuân Trường không hiểu, giải thích một câu, “Không phải bệnh cũ tái phát gì đó chứ?”

Anh lập tức nhăn mày: “Là sao?”

Tấn Tài trả lời: “Em ấy có một hai năm cắt đứt liên hệ với anh, sau đó nói cho anh là bị bệnh, mà anh không biết cụ thể là bệnh gì, hôm nay kiểm tra bác sĩ có nhắc tới không?”

Xuân Trường trong đầu lập tức trống rỗng: “Đoạn thời gian đó, có phải là một hai năm sau khi ra nước ngoài?”

“… Phải” Tim Tấn Tài như bị nhéo: “Chỉ mong nó chỉ là không muốn đối mặt với bạn bè, chứ không phải thật sự bị bệnh gì.”

Đang nói chuyện, Văn Thanh mang theo một cái túi trở về, thấy Tấn Tài cũng có mặt, ngây ngốc phất phất tay. Quang cảnh này vốn là tình cảnh bi thảm, y lại mua vui mà nở nụ cười, mắng: “Cậu đúng là kẻ xui xẻo.”

“Tôi cũng bình thường thôi.” Văn Thanh nói, “Đúng rồi, có mấy tên phóng viên ở cửa bệnh viện đấy.”

Tấn Tài nói: “Tôi biết rồi, cứ đi theo tôi suốt.”

Trước mắt đột nhiên nhớ lại hình ảnh Minh Vương bị vây hỏi, từng hình ảnh một, Xuân Trường trái lại càng trầm tĩnh. Anh bàn giao nói: “Anh Tài, trước tiên nói việc công, trước khi show thời trang tổ chức em ấy có ký giấy cam đoan, chuyện này tạo thành tổn thất cho công ty em thay em ấy chịu tránh nhiệm, anh cũng dễ có một câu trả lời với công ty.”

Tấn Tài lập tức phản bác: “Không sao, anh có thể giúp nó.”

“Không được, anh không thể giúp em ấy.” Xuân Trường nói: “Chuyện này đã làm lớn lắm rồi, không nên dùng thân phận bạn tốt mà giúp em ấy nữa, anh phải giải quyết việc chung, sau đó, đối với những người khác mới không nể mặt mũi công bằng xử lý.”

“Những người khác” chỉ ai không nói cũng hiểu, y đã hiểu.

Xuân Trường nói: “Nghe nói John là bạn trai cô Anh Thư, hắn và cô ấy em đều sẽ điều tra.”

“Em không quen biết Phan Anh Tú, nhưng nếu như để anh kẹp ở giữa, em phải xin lỗi anh.”

Tấn Tài dứt khoát nói: “Không có gì phải xin lỗi, cần giúp đỡ cứ nói cho anh.”

Việc công tạm thời nói xong, anh quả thật có một thỉnh cầu: “Việc này giấu không được bao lâu, người nhà của em ấy sau khi biết chắc sẽ liên hệ anh đầu tiên, anh cứ nói có em chăm sóc, bảo bọn họ trên đường đừng quá sốt ruột.”

Thu xếp từng chuyện ổn thỏa, Văn Thanh nghe: “Này, vậy tao làm gì?”

Không còn sớm, anh nói: “Mày đưa anh ấy về đi, cắt đuôi những phóng viên kia không thành vấn đề chứ?”

Chút chuyện này nhỏ như con thỏ, Văm Thanh cùng Tấn Tài rời đi. Bên trong phòng lại yên tĩnh, Xuân Trường tìm bác sĩ nói chuyện, anh không biết lịch sử bệnh tật mấy năm nay của Minh Vương, hi vọng ngày mai kiểm tra sức khỏe tỉ mỉ.

Đến đêm, Xuân Trường tắm xong bò lên giường, dùng thân thể bốc hơi nóng cung cấp nhiệt cho Minh Vương, hai tay hai chân cậu lạnh như băng, được anh nắm chặt, dán sát vào, ôm vào trong lòng.

Anh không thể nào tưởng tượng được, cũng không dám tưởng tượng, đôi tay vẽ vời này sao có thể cố ý hại người được chứ?

Đằng sau cuộc điện thoại năm đó, người anh yêu đã tuyệt vọng ra sao?

Cơ thể trong lòng hơi động đậy, Minh Vương chảy quá nhiều mồ hôi lạnh, mơ hồ đòi nước uống, anh hớp một ít nước, cúi đầu in lên môi cậu.

“Còn muốn cái gì nữa?” Anh hỏi.

Minh Vương dường như đang nói mê, đứt quãng gọi tên Lương Xuân Trường.

Anh mỗi một câu đều đáp, vén tóc cậu lên, vuốt nhẹ đuôi mắt đối phương.

“Em…” Minh Vương nhắm chặt hai mắt: “Em… không xong rồi.”

Anh dỗ cậu: “Em không có sao hết, anh ở đây.”

Minh Vương ngập ngừng nói: “Em… không đợi được… anh rồi.”

Anh run rẩy nói: “Anh đến rồi, anh đang ở bên cạnh em mà.”

“Không đợi được…” Ý thức Minh Vương thì hoàn toàn hỗn loạn, không ở hôm nay, mà là về tới nước Mỹ rất nhiều năm trước: “Em… muốn…”

Anh trong lòng kinh hoàng, anh suy đoán cậu đang nói là chuyện đã từng xảy ra, anh khàn giọng mà tìm tòi: “Minh Vương, em muốn nói gì?”

Anh bao phủ thân thể này, hết sức chăm chú mà nghe, đôi môi Minh Vương run rẩy dưới ánh đèn, lẩm bẩm ra một câu trả lời.

Đột nhiên, anh nghe rõ.

Minh Vương nói là, em muốn chết.

Tim Xuân Trường bị cào rất mạnh, ở trên giường cứng người, mãi một lúc sau mới ôm Minh Vương lại, anh xoa xoa lưng an ủi, bàn tay ma sát nóng lên, cậu rốt cuộc chôn trong hõm vai anh ngủ say.

Chừng mười giờ rưỡi, điện thoại bắt đầu rung, cuộc gọi kéo đến liên hoàn, Tấn Tài, mẹ anh,… Xuân Trường nghĩ hình như đã xảy ra chuyện gì, lấy điện thoại đi phòng vệ sinh gọi lại.

Anh lên mạng xem tin tức, bài công bố của John đã bớt hot một chút rồi.

Nhưng một tiếng trước, một tài khoản xa lạ công bố ra một video từ camera, trong hình là hai đàn ông, mặt hướng về ống kính chính là Minh Vương, người đưa lưng lại không thấy rõ, nhưng anh biết đó là mình.

Là một buổi tăng ca muộn nào đó, Xuân Trường đến tìm Minh Vương, ở phòng may mẫu, anh mặc thử áo sơ mi sau đó chủ động hôn Minh Vương. Video bị chỉnh sửa, đầu tiên là hôn môi, rồi là lúc anh cởi quần áo, đằng sau liền đứt đoạn.

Chỉ ám chỉ vậy thôi người người đều hiểu, bên trong bình luận đã tràn ngập ô ngôn uế ngữ, gay, thân mật, kinh tởm, trong thời gian ngắn gây được sự chú ý rất lớn.

Tận dụng mọi thời cơ, tài khoản kia nửa tiếng sau ban bố đoạn video thứ hai, rất ngắn, là Minh Vương ở trong phòng họp ra tay với John.

Hai video nhanh chóng hot, cùng nhau lên hot search, nếu như công bố của John chỉ là gây nên náo động trong ngành thời trang và thiết kế, nhưng video “Nam nam hôn môi” hoàn toàn chiếm cứ tầm mắt đại chúng.

Anh lúc này dặn dò mọi người, đừng để ý đến, lúc này càng đè càng loạn.

Một người nhân viên đã theo anh nhiều năm hỏi: “Vậy thì tùy ý để ngôn luận bành trướng sao?”

Anh nói: “Bây giờ đi thăm dò mấy tài khoản này, còn có tất cả các ký giả truyền thông trong show thời trang hôm nay, cả những người có liên quan trên mạng, toàn bộ đều phải điều tra. Tất cả nội dung trực tiếp gửi bộ phận pháp vụ chỉnh lý.”

Giao phó xong, anh gọi cho Tấn Tài, bảo đối phương mau chóng tìm người của phòng quản lí trong công ty xác định lại, có ghi chép là có vật chứng, có người là có nhân chứng.

Xuân Trường chưa bao giờ bình tĩnh như vậy, phải tìm được nguồn gốc thì mới có thể phản ngược lại, nếu không khống chế được mà bành trướng chỉ chờ giây phút đổ vỡ, mười năm cũng đã qua rồi, một hai ngày thăng trầm này anh chẳng sợ chút nào.

Anh trở về trên giường, ôm lấy cơ thể đang co cụm của người yêu, cảm nhận được sự chân thật của đối phương.

Nửa đêm mưa rơi, hơn tám giờ trời còn tối, Xuân Trường rửa mặt xong ngồi ở trên ghế sô pha xem văn kiện buổi sáng Hà My đưa tới, vừa xem vừa chờ Minh Vương tỉnh ngủ.

Y tá gõ mở cửa, nói: “Thưa anh, có người đến thăm bệnh, nói là ba của bệnh nhân.”

Xuân Trường bỏ văn kiện xuống, đứng dậy đi ra ngoài, ở khu đăng ký nhìn thấy bố và mẹ của Minh Vương, hai người kéo valy, hiển nhiên là từ sân bay trực tiếp tới đây.

“Chú, dì.” Anh vô cùng áy náy: “Con xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho em.”

Bố cậu nói: “May mà có con ở bên nó.” Ông cảm kích vỗ vỗ cánh tay anh: “Nhóc con ở trong phòng bệnh à? Để chú dì vào xem nó.”

Anh dẫn hai vị phụ huynh trở về phòng bệnh, không nhịn được hỏi: “Chuyện trên mạng…”

Mẹ cậu trả lời: “Chú dì đều xem cả rồi.”

Tối hôm qua, bố mẹ Minh Vương sau khi biết được tin tức đặt chuyến bay sớm nhất trở về, lúc Tấn Tài đón họ nói cho bọn họ biết địa chỉ bệnh viện, liền vội vàng chạy đến.

Hai người trông coi ở bên giường, ánh mắt thân thiết, mẹ cậu đau lòng đến đỏ cả vành mắt.

Anh không đành lòng quấy rầy, cầm valy, chủ động nói: “Chú dì, hai người trông em ấy nhé, con về nhà lấy ít đồ cho em ấy, thuận tiện cất hành lý.”

Bố cậu đáp: “Được, được, làm phiền con rồi.”

Anh rời khỏi bệnh viện, việc đã đến nước này, dò hỏi bố mẹ Minh Vương thì có thể sẽ biết tình huống năm đó, nhưng anh sợ, có thể thong dong đối mặt phiền phức trước mắt, nhưng đối diện với chân tướng lại có hơi sợ sệt.

Đi xe đến nhà, trong nhà tất cả vẫn như thường, trên ghế sô pha còn áo khoác của Minh Vương, anh xách valy lên lầu, đặt ở bên tường, tiến vào phòng tắm lấy đồ rửa mặt.

Gom lại một túi nhỏ, anh vào phòng ngủ lấy quần áo, mở ra tủ quần áo, áo lông, quần thể thao, quần lót, lấy vài món. Anh ngồi xổm xuống kéo ngăn dưới tủ, ngăn thứ nhất là tất, lấy ba đôi.

Ngăn thứ hai là cà vạt, anh mở ra ngăn cuối cùng, bên trong nhét mấy cái khăn quàng cổ, anh tiện tay lật qua lật lại, một lọ nhỏ quấn ở bên trong lăn ra, lăn đến bên chân anh.

Anh nhặt lên, thấy rõ là một lọ thuốc viên.

“Sao lại đặt trong tủ quần áo.” Anh nói thầm, nhấc túi đồ đi ra ngoài, vừa móc ra điện thoại.

Đi tới trước cầu thang, anh dừng lại, tra được, đây là một lọ thuốc chống trầm cảm.

Tấn Tài nói… em ấy bị bệnh.

Ô tô lướt qua đường nhựa, Xuân Trường không phát hiện mình đang điều khiển với tốc độ siêu nhanh, trở lại bệnh viện, anh bước nhanh về phòng bệnh, giường trống không, anh thoáng chốc bị doạ tay ra đầy mồ hôi.

Y tá nhìn thấy anh, nói: “Anh ơi, bệnh nhân tỉnh rồi, mẹ bệnh nhân cùng bệnh nhân đi làm kiểm tra rồi.”

Anh lấy hơi, quay đầu đi ra, ở trên hành lang tâm thần bất định mà băn khoăn, bất tri bất giác đi tới cửa phòng làm việc của bác sĩ, bên trong có người đang nói chuyện, là bố Minh Vương.

Cửa khép hờ, anh đứng ở bên ngoài, vẫn luôn siết lọ thuốc kia.

“Cho nên ghi chép chữa bệnh của cậu ấy cũng không ở trong nước?” Bác sĩ hỏi.

Ông nói: “Vâng, chúng tôi vẫn luôn ở nước ngoài.”

Bác sĩ hỏi: “Bệnh nhân lúc thường có uống thuốc gì không?”

“Có lúc công việc bận rộn, nó thường mất ngủ.” Ông trả lời: “Có uống thuốc ngủ tác dụng nhanh.”

Bác sĩ nói: “Tiền sử bệnh tật của bệnh nhân cũng cần anh nói tường tận một chút.”

Bố cậu hơi dè dặt nói: “Nó… tám, chín năm trước từng mắc bệnh trầm cảm.”

“… Như vậy à…” Bác sĩ có hơi bất ngờ: “Có tiến hành trị liệu không?”

“Có, đã từng trị liệu.”

“Trị liệu trong bao lâu?”

Ông hơi nghẹn: “1023 ngày.”

Bác sĩ giống như an ủi ngừng chốc lát, mới tiếp tục hỏi: “Có từng phát sinh hành vi quá khích nào không?”

“Có, nó từng… tự sát hai lần.”

Ngoài cửa, Xuân Trường ngứa ngáy cả người, nhưng tiếng trả lời của bố cậu vẫn còn truyền tới: “Lần đầu tiên là mùa hè chín năm trước, rạng sáng ngày mùng 3 tháng 8, lần đó suýt chút nữa không cứu được…”

Câu nói kế tiếp anh không nghe thấy, bệnh trầm cảm dài đến ba năm, tự sát, chín năm trước ngày mùng 3 tháng 8, là lần Minh Vương gọi cho anh. Anh mờ mịt quay người, ở hành lang lẻ loi mà đi.

Ở đầu kia, Minh Vương kiểm tra xong trở về, trông thấy anh, cậu luống cuống choáng váng, không biết sau khi tất cả đã bại lộ phải đối mặt thế nào với đối phương.

Nhưng Xuân Trường đã đi về phía cậu, biểu cảm nghiêm túc, thậm chí là trầm trọng, làm cho cậu không hiểu sao lại hoảng hốt.

Minh Vương rũ mắt xuống, thoáng nhìn lọ thuốc trong lòng bàn tay của anh, cậu bỗng nhiên giống như bị bỏng: “Không phải... “

Cậu nóng lòng phủ nhận, lại phát hiện phủ nhận cũng phí công: “Em, không phải.. không phải như anh nghĩ.”

“Anh nghe em giải thích.”

Minh Vương sợ đến nỗi nói năng lộn xộn, khẩn thiết đến muốn rơi lệ, “Em khỏe rồi, em đã khỏe rồi, em chỉ là.. chỉ là dự phòng sẵn thôi…”

“Em sợ bản thân khó chịu, nên uống một viên, em không có bệnh… Em thật sự không có bị bệnh…”

Bỗng nhiên, cậu được anh ôm lấy rất chặt.

Bên tai, là giọng nghẹn ngào trầm thấp của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro